Sống Cùng Vạn Tuế

chương 28: súng, không phải chơi như vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị đẩy ngã ra ngoài là một phụ nữ trung niên. Trên mặt bà ta tràn đầy nước mắt, thần tình thì đầy bi thương và tuyệt vọng, mặc dù bị đẩy rất mạnh xuống đất, ngã không nhẹ, nhưng vẫn cố ngồi dậy, hướng về phía cửa của khải hoàn môn kêu lớn: "tiểu Lan đi ra, tiểu Lan, con đừng có ở chỗ này nữa... con mau đi ra, đi ra đi, tiểu Lan..." .

"Cút, nếu không lão tử đập chết người mụ già nhà quê này".

Một tên tay đấm coi cửa chịu không nổi, tiến tới giơ tay lên định đánh.

Lộ Minh dơ tay ra chụp lấy nắm đấm, bên dưới dùng chân đá vào giữa háng gã khốn đó.

Nhất thời, gã đại hán vốn cao gần mét, liền biến thành đống bùn nhão, cả người mềm oặt nằm dưới chân của trung niên phụ nhân.

Tên phía sau thấy tình hình không hay, muốn thò tay vào eo rút dao, nhưng Lộ Minh thò tay phải ra chụp lấy cổ họng gã, sách gã lên như sách con gà con. Tại cửa vẫn còn hai tên coi cửa. Nhưng mà bọn chúng lại đang trợn mắt lên nhìn, không kịp phản ứng gì, bị Lộ Minh đem gã cầm trên tay vứt tới, nặng nề rơi trên đầu bọn chúng.

"tiểu Lan là gì của cô?" Lộ Minh mỉm cười hỏi người phụ nữ cũng đang bị doạ cho sợ ở bên cạnh.

"Tôi, tôi, con gái, là con gái tôi..." người phụ nữ trung niên cố nhịn nỗi sợ hãi, âm thanh run run trả lời. Nếu như Lộ Minh không nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, bà ta sớm đã bị người thanh niên này doạ ngất xỉu rồi.

Ngược lại Lộ Minh lại không có cảm giác là mình ra tay quá khủng bố, lại dơ chân ra đá bay gã nằm dưới đất đang định bò dậy, 'oành' cả người gã khốn đó bay ra ngoài mét, đầu đập vào bồn hoa, hoàn toàn không rõ là còn sống hay chết.

"Nếu như cô muốn tìm con gái về, vậy thì đi theo cháu, cháu cũng đến tìm người!" Lộ Minh khứa khứa cười, chuyển thân đi vào.

Người phụ nữ trung niên do dự một lát, nhưng vì con gái, sau cùng lấy hết dũng khí bước qua gã canh cửa đang nằm xùi bọt trắng dưới đất, hai chân run rẩy đi vào theo Lộ Minh.

Lội Minh vừa bước vào, phát hiện bên trong rất ồn ào. Trong đại sảnh, âm thanh nhạc nhẩy vang lên rất to, phía trong mặc dù rộng rãi, nhưng chật cứng những nam nữ điên cuồng, tất vả mọi người đều đang lắc mình theo âm nhạc như là bị chuột rút vậy, có người đầu thì như đồng hồ quả lắc, hết trái rồi phải lắc loạn cả lên.

Nam nữ trong đó quần áo rất thoải mái, ăn mặc vô cùng model, không cần biết là nam hay nữ, tóc trên đầu đều có , màu.

Rất nhiều cô gái, trên người mặc rất hở hang, hướng về phía nam nhân lắc mông, tay thì múa theo điệu nhạc, mồm lúc có lúc không kêu lên những âm thanh sảng khoái, cả thân hình uốn éo theo điệu nhạc Pop Metal. Trên sân khấu nhỏ ở giữa còn có vũ nữ mặc bikini, ôm lấy cột sắt uốn éo lên xuống, làm những động tác gợi dục...

Trong cả trăm người muốn tìm một mình 'Giang tiểu Lệ' là không dễ, nhưng Lộ Minh có cách.

Hắn đi về phía bàn của tên DJ, đem tên đang lắc người không ngừng này ném xuống dưới, rồi giơ tay tắt máy, nhất thời, toàn bộ tiếng nhạc im bặt, chỉ còn lại những tiếng kêu phóng túng của cả nam lẫn nữ.

Một giây sau, những tiếng ồn kèm theo sự tức giận vang lên.

Đặc biệt là những nam nữ có dùng thuốc, cực kỳ cần thiết tiết tấu của âm nhạc để phát tiết, bây giờ không có nhạc, so với chết còn khó chịu hơn.

Tiếng chửi bới nguyền rủa vang lên, khẩu âm loại gì cũng có, ác độc hoặc điên cuồng cũng có nốt.

Lộ Minh cầm chai bia lạnh lên, tuỳ ý ném xuống dưới, đập vào đầu một tên có tóc như bờm ngựa, gã đó đang hăng tiết chửi liền kêu lên thảm thiết, trên đâu có vết máu chảy, nằm vật xuống đất.

Cầm lấy micro, âm thanh Lộ Minh rất hoà nhã vang lên: "Làm phiền rồi, mọi người im lặng chút, tôi đến để tìm người, tìm được lập tức rời đi... tất nhiên, nếu các vị không hiềm, tôi có thể sẽ giết vài người!".

Miệng nói, tay thì hết lần này tới lần khác, từng chai bia một chính xác rơi vào đầu những nam, nữ đang mở miệng ra chửi.

"Dám đến chỗ của tao gây sự, con mẹ, mày tìm chết!" một đám trông coi sàn nhẩy xúm lại, trong đó, tên cầm đầu trong tay có khẩu súng lục chỉ vào Lộ Minh.

"Người tôi muốn tìm, tên 'Giang tiểu Lệ'...nếu như trong giây cô bé không ra, tôi sẽ làm thịt một người trong số các vị, cứ thế mà làm tới". Lộ Minh như là không nhìn thấy khẩu súng, rất nhàn nhã nói vào micro.

Đại hán mặt ngựa cầm đầu, cầm súng dí vào đầu Lộ Minh, phẫn nộ rống lên: "con mẹ mày, nhìn nhìn khẩu súng trong tay ông, ông bắn nổ sọ mày! đây là sàn của Ngưu ca chúng tao, mẹ mày vậy mà cũng dám tới phá, chán sống rồi ah? cút xuống, nếu không ông cho đầu mày nổ tan!" đại hán cầm đầu không những cầm súng chỉ vào đầu Lộ Minh, còn nhận lấy gậy sắt trong tay tên đàn em, đập thật mạnh vào người Lộ Minh.

Tay Lộ Minh vừa động, gậy sắt liền rơi vào tay hắn.

Rồi thuận tay đập liên tục mấy gậy vào tên đại hán mặt ngựa, khiến cho gã hét lên như quỷ kêu.

"ĐM, mày còn dám động thủ, ông bắn chết mẹ mày!" đại hán mặt ngựa nhịn đau, chĩa súng vào trán Lộ Minh hét lên.

"Súng của mày quên tháo chốt an toàn..." Lộ Minh mỉm cười, tay nắm lấy nòng súng, bẻ gập về phía sau, đại hán mặt ngựa kêu lên đau khổ. Lộ Minh cầm lấy súng, tung lên không trung, làm những động tác về súng khiến người khác hoa mắt, rồi cầm lấy nó chĩa vào trán đại hán mặt ngựa, cánh tay rảnh rỗi còn lại thò vào túi lấy ra chiếc kính đen đeo lên, cười lên rất điệu nói: "anh bạn nhỏ, súng, không phải chơi như vậy. Bây giờ, mày có sự lựa chọn: một, tự mình cút xuống. hai, tao vứt mày xuống!"

Phía sau có tên côn đồ bảo vệ sàn đang bò lên, trên tay là con dao giơ cao, định đánh trộm Lộ Minh.

Lộ Minh không thèm quay đầu, phía sau như là có mắt vậy, trực tiếp cầm khẩu súng chuyển ra phía sau, nhét vào miệng gã.

Tên đó cả người run lên, con dao đang dơ cao, lập tức rơi xuống, bị doạ trên mặt đầy nước mắt.

Lộ Minh rút súng lại, đem đại hán mặt ngựa và tên côn đồ định đánh trộm đá bay đi, rồi hướng về chùm đèn ở đại sảnh bắn ra một phát 'bằng'.

Tất cả nam, nữ nghe thấy tiếng súng, bi doạ kêu thét lên liên tục. Đám người phía dưới bị doạ túm tụm vào nhau, muốn cướp đường mà chạy, cả sàn hỗn loạn cả lên.

"Tất cả im lặng, ai mà chạy, tôi sẽ bắn người đó. Ngồi xuống hết cho tôi, hai tay để lên đầu!" Lộ Minh nói vào micro, tất cả mọi người bị doạ không dám động đậy, gấp gáp ngồi xuống, sợ số mình đen đủi sẽ bị trúng đạn. Lộ Minh đợi khống chế cả sàn rồi, lại lạnh lùng uy hiếp: "Nhẫn nại của tôi có hạn, hiện tại tôi đếm ngược tiếng, nếu như không có cô bé nào tên Giang tiểu Lệ đi ra, vậy thì sẽ tuỳ ý giết một người, cứ thế mà tiến, nếu như cả đêm nay mà không có ai là Giang tiểu Lệ xuất hiện, vậy thì tất cả mọi người ở đây đều lên tây thiên hết".

"Nó, nó, nó là Giang tiểu Lệ!"

Ở một góc, có một đám thiếu niên lông vàng(tóc vàng), đang khinh khủng chỉ vào một cô bé tóc như con vẹt.

Người bị chỉ điểm là một cô bé cũng đang khiếp sợ, có cái đầu , mầu như con vẹt, bị doạ cho gần như gất ra đó.

Sáng nay nó nghe bạn học nói qua, có một một sát thủ đẹp trai và lãnh khốc tìm nó, nhưng nó không thèm để trong lòng. Có lẽ là một gã 'binh bét' dưới trướng phụ thân đến tìm nó, nó nghe mà cảm thấy buồn cười, mấy tên 'binh bét' đó có biết mình ở khải hoàn môn thì đã làm sao?

Đây là sàn của Lam Hải Ngưu gia.

Hắn muốn đi vào tìm mình, đến cửa cũng đừng hòng vào, lại nói, mấy tên binh ngố đó làm sao tìm được mình trong mấy trăm người này?

Có điều, tình hình hiện tại khác hẳn so với tưởng tượng của nó, đến tìm mình, hình như đúng là một kim bài sát thủ giết người không nháy mắt, hắn lẽ nào là kẻ địch của phụ thân, muốn bắt mình để uy hiếp phụ thân?

Đề nghị tất cả mọi người khi post các chương truyện mới hãy ấn nút "Trích" của chương trên và để nguyên mọi code màu, cỡ chữ trang trí.

Thân

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio