Khi Hoắc Vấn Dung tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người đều như rời ra.
Đêm qua là một đêm không ngủ.
Oan gia Lục Minh kia lập tức đứng lên, căn bản không cho mình ngủ, hắn quả thực so với con cọp lớn còn đáng sợ hơn, tinh lực vô hạn, đùa thế nào cũng không mệt, đáng sợ nhất chính là, người này rõ ràng là một con gà tơ, mà lại kim thương không ngã, người khác đều nói xử nam tối đa thì ba phút là xong việc, người này ba tiếng đồng hồ cũng chưa phát tiết được, thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Tiểu Hoa giáo chủ nói qua, nam nhân bất luận là thân thể mạnh tới đâu, khỏe mạnh thế nào, cũng không có khả năng là đối thủ của nữ nhân, nam nhân thủy chung đều sẽ thua ở trên người nữ nhân.
Thế nhưng những lời này tới trên người tiểu oan gia Lục Minh này, thì hoàn toàn mất đi hiệu lực a!
Tu luyện Đồng Tử Công lẽ nào thực sự lợi hại như vậy?
Tối hôm qua Hoắc Vấn Dung cũng không tin ma quỷ, nghĩ thầm nhà ngươi một tiểu xử nam cường thịnh đi nữa, cũng sớm muộn thua ở trong tay lão nương, không nghĩ tới cuối cùng bị hắn đùa tới gần chết, hắn lại vẫn còn chưa đủ muốn nữa, nếu sau đó không sau lại làm nũng giả bộ khóc, hắn còn không chịu dừng lại. . . Bây giờ nàng hiểu rõ sự lợi hại của hắn, thảo nào Trầm Khinh Vũ nói, con dâu Lục gia nhất định phải luyện nội công, nữ nhân bình thường là không đối phó được hắn, bị hắn đòi hỏi vô cùng vô tận như vậy tiếp nữa, thực sự là mạng nhỏ đều sẽ không còn!
Có điều là ngẫm lại, tiểu oan gia này ngược lại rất yêu thương người, mình nếu như chịu không nổi, hắn sẽ cố nén rời khỏi, dịu dàng âu yếm.
Cũng là bởi vì mình mong muốn làm cho hắn cũng sảng khoái một chút, mới có thể một lần lại một lần đáp ứng hắn, một lần lại một lần bị hắn đè lên. Một lần bình thường cũng không phải mệt mỏi quá, ngủ vù là xong , nhưng mà tối hôm qua phỏng chừng không dưới mười lần, tiểu oan gia này tuy rằng là một xử nam, thế nhưng đùa nữ nhân, đó là trời sinh tinh thông.
Hoắc Vấn Dung chuyển động thân thể một chút, phát hiện cái mông đè lên một cuộn gì đó.
Tóm được thì phát hiện là khăn tắm của mình. Trên mặt, tiểu hồng hoa kinh diễm cứ như thế lọt vào trong tầm mắt.
Thân xử nữ của mình đã trở thành một đoạn lịch sử. Đây là bằng chứng lịch sử ! Có điều là Hoắc Vấn Dung không có hối hận, lại càng không bi thương. Nhưng thật ra lại có một loại vui mừng cùng tự hào! Phá thân xử nữ của mình là Lục Minh tiểu oan gia này, là nam nhân quan trong nhất của đời mình. Có thể ở dưới thân hắn, biến thành một nữ nhân hoàn chỉnh. Đời này cũng không có gì phải tiếc nuối!
Đóa tiểu hồng hoa này, mình phải đem cất kỹ. Làm cho nó trở thành ký ức đẹp nhất trong đời. Hoắc Vấn Dung đang chuẩn bị đứng lên, tìm cái rương đem khăn tắm đựng vào, thì đau đến nhăn mặt chau mày. Từ đóa hoa nhỏ truyền đến từng hồi đau đớn, đau đớn, đau đớn!
Lúc đầu sẽ không thụ thương như thế, nhưng mà hết lần này tới lần khác làm cho hắn chút thoải mái. Nửa đêm về sáng buông thả hắn, kết quả mình thiếu chút nữa ngay cả giường cũng không dậy nổi.
Hỏi hắn còn lâu không, tên kia nói nhanh thôi. Ai cũng không ngờ một giờ đi qua, hắn vẫn là nói nhanh thôi. Thực sự là không chịu nổi hắn! Hoắc Vấn Dung nhớ tới điên cuồng tối hôm qua. Khuôn mặt đỏ bừng một hồi. Nàng đỡ lấy thắt lưng vô cùng tê dại, mang theo chút gian nan đứng lên. Đang chuẩn bị mặc quần áo, bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Người này còn chưa có phát tiết ra. Vậy hắn chẳng phải vẫn là xử nam sao?
Thân xử nữ của mình bị hắn phá, mình như thế nào cũng phải đem xử nam của hắn phá đi, bằng không chờ hắn tại trên người nữ nhân khác phát tiết lần đầu tiên, mình sẽ thua lỗ quá.
Khi nghĩ tới đây, Hoắc Vấn Dung hướng về phía phòng tắm truyền ra tiếng nước gọi: "Lục Minh, anh đang tắm sao?"
"Ừ, em đừng cử động, anh lập tức quay lại cùng em!" Lục Minh lên tiếng, rất sợ Hoắc Vấn Dung nghe không thấy, làm cho nửa người ướt sũng lộ ra, vừa nhìn thân thể của Hoắc Vấn Dung, tuyết đồn vểnh đến cao cao, đong đưa, nhất thời lửa tình lại nổi lên, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Có muốn cùng nhau tắm hay không, khụ, chúng ta tắm uyên ương đi?" Dụng ý của hắn nói Hoắc Vấn Dung sao có thể nghe không hiểu, hắn lại muốn rồi, có điều là hiện tại thân thể thực sự không chịu nổi sự dày vò của hắn, Hoắc Vấn Dung không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói: "Em không được, anh phải cho em nghỉ ngơi hai ngày, có điều là em có thể giúp anh kỳ cọ lưng . ."
"Còn rất đau sao?" Lục Minh thấy Hoắc Vấn Dung bước đi mà cũng phải nhăn mày thở ra, trong lòng cực kỳ thương tiếc.
"Anh biết người ta đau, mà còn liều chết hướng vào trong !" Hoắc Vấn Dung hận không thể cho hắn một quyền, người này dịu dàng thì đặc biệt dịu dàng, thế nhưng khi thô lỗ, cũng đặc biệt thô lỗ, hoàn toàn mặc kệ người ta chết sống.
"Không có, kỳ thực anh rất cẩn thận rồi, tân nương tử bớt giận, vi phu giúp em kỳ cọ lưng nhé!" Lục Minh vội vàng giả bộ thành khẩn.
"Đêm qua nói giúp em xoa bóp, giúp em giảm bớt thống khổ, cuối cùng thì sao, người nào đó nhấn nhấn lại nhấn nhấn, cố sống cố chết đi vào, đại phôi đản, em rốt cuộc sợ anh rồi, em tự mình tắm, anh chờ đi, em tắm xong sẽ giúp anh. . ." Hoắc Vấn Dung ném cho cho hắn một cái nhìn xem thường hờn dỗi, lại do nàng vừa từ thiếu nữ biến thành nữ nhân, quang mang mị lực tươi đẹp càng hơn ngày thường gấp mười lần, Lục Minh nhìn thấy tim đập thình thịch, không để ý tới nàng nói cái gì, trực tiếp ôm nàng, hôn sâu lên cặp môi thơm của nàng.
"Đừng, em thực sự không được, nhiều nhất em giúp anh phát tiết ra, phía dưới thực sự bị thương, anh lại muốn, em liền mất mạng." Hoắc Vấn Dung phát hiện bàn tay to của hắn lại sờ loạn, sợ đến vội vàng vỗ lên lưng của hắn.
"Phát tiết như thế nào?" Lục Minh trước đây cũng không phải là không có thử qua những kiểu như xuất tinh trong mơ , trước đây cũng có trạng thái đầy quá thì tràn ra, có điều là ở lúc kỳ ngộ, thân thể mình có tiên thiên chân khí, lại không ngừng mà đột phá trình độ, cuối cùng còn đạt tới Tiểu Viên Mãn Chi Cảnh tầng thứ mười cùng Bất Bại Thần Uy Chi Cảnh tầng thứ mười một của Đồng Tử Công, tinh quan của hắn lại không trút ra, cho nên càng tích càng mạnh, mới có thể mất tự nhiên không khống chế được, thấy mỹ nữ đều vô ý thức đến gần cùng trêu đùa. Chính là hắn đối với điểm này càng phi thường khổ não, có điều là hắn biết, ở dưới trạng thái tỉnh táo, đánh cho máy bay phát tiết là không có khả năng.
Đồng Tử Công ở dưới tình huống tỉnh táo, nhất định sẽ trói chặt tinh quan, ngoại trừ tâm thần hoàn toàn mê man hoặc là trong lúc ngủ mơ vô ý thức trút ra, còn không thì không có khả năng phóng ra.
Hắn phỏng chừng Hoắc Vấn Dung là muốn giúp mình phát tiết ra, nhưng mong đợi không lớn.
Buổi tối hắn tại nơi tốt đẹp tốt đẹp chính là ở trong được bao lấy, cũng không có phóng ra tinh trùng, phải tìm một đối thủ có sức mạnh ngang nhau , làm cho mình thoả thích thi triển, thoả thích xung phong, như vậy mới có một chút chút khả năng.
Vấn đề là, Hoắc Vấn Dung nàng chỉ là một nữ hài tử bình thường , lại vừa phá thân, làm sao có thể chịu đựng nổi sức mạnh xung phong của mình. Cho nên tuy rằng Hoắc Vấn Dung cảm thấy hắn rất thô lỗ cùng rất dùng sức, kỳ thực Lục Minh đã rất chú ý dịu dàng rồi, sức mạnh chân chính nào dám hướng trên người nàng sử dụng, đừng nói vài tiếng đồng hồ, phỏng chừng nàng cả một phút đồng hồ cũng không chịu nổi. (Khủng thật^^)
"Không được nhịn, phải nhanh một chút phát tiết ra, hiểu chưa?" Hoắc Vấn Dung đem Lục Minh đẩy ngồi lên ghế nhỏ, bôi chút xà bông tắm ở trên lưng hắn lưng, nâng lên, vụng về ma sát lên xuống . . .
"A?" Lục Minh kinh ngạc, Hoắc yêu nữ này muốn làm gì mình a?
Hoắc Vấn Dung không chỉ biết cái kiểu này thôi, các kiểu kỹ năng ở trong AV mà mình có thể sử dụng, hết thảy dùng cho Lục Minh.
Nàng nghĩ mình nói như thế nào cũng nghe qua một trăm lẻ tám thức kinh điển do Tiểu Hoa MM thuyết giảng rồi, không tin không có biện pháp tóm hắn. Thấy Lục Minh có chút thở hổn hển, lại cào qua phía trước ma sát ngực của hắn, tay nhỏ bé lại dò xét xuống tới, nghịch ngợm đùa hắn, nàng dốc sức phát huy bộ ngực D thật là tốt, dù thế nào cũng là người của hắn, còn có cố kỵ cái gì nữa, tay nhỏ bé mệt mỏi, lại đổi một loại phương pháp khác, dù thế nào cũng muốn đánh ngã hắn, làm cho hắn phát tiết ra ở trên người mình.
Lục Minh rất hưởng thụ, có điều là lo lắng nàng quá mệt mỏi, dịu dàng vỗ về đỉnh đầu của Hoắc Vấn Dung : "Sau khi anh luyện Đồng Tử Công, ở trạng thái tỉnh táo rất là khó phát tiết."
Hoắc Vấn Dung vừa nghe toát hết mồ hôi, thảo nào người này kim thương không ngã.
Có điều là nàng không cam lòng thất bại, lại khẽ cáu hắn nói: "Vậy khi anh ngủ, em chuẩn bị cho anh, nhất định phải làm cho ra !"
"Em đừng phí sức nữa, anh đã rất thỏa mãn rồi, cảm giác mà em cho anh là cả đời anh cũng sẽ không quên, phi thường tuyệt vời. Ngoan, anh ôm em trở lại ngủ một lát nhé, tối hôm qua em đã mệt muốn chết rồi!" Lục Minh dùng chân khí dò xét, phát hiện thân thể Hoắc Vấn Dung, cần phải nghỉ ngơi gấp, vội vàng giúp nàng rửa một chút, lại đem nàng ôm trở lại, lừa nàng đi ngủ.
"Đừng đi, anh cũng ngủ cùng em !" Hoắc Vấn Dung mặc sức làm nũng, mong muốn Lục Minh chính là muốn đi cũng phải chờ mình ngủ lại đã.
"Được, ngủ đi ngủ đi!" Lục Minh cảm thấy là mình vừa mạnh mẽ phá thân xử nữ của người ta, mặc quần một cái đã đi, cũng quá vô tình, nam nhân lừa nữ nhân của mình là bổn phận, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng mà xoa thân thể mềm mại của nàng, lại chuyển cho nàng chút năng lượng của Nam Hải Minh Châu, làm dịu một chút thân thể bị hao tổn cùng mệt mỏi của nàng.
Hắn tuy rằng không buồn ngủ, cũng nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ lại toàn bộ quá trình phá thân tối hôm qua. . .
Tựa hồ, lúc long của mình xông vào đóa hoa nhỏ của nàng, thân thể cùng có cái gì đó trong không gian trữ vật cộng hưởng, lúc đó mình quá kích động, lại bị nàng bao lấy đến cực độ thư sướng, không có nắm được cái loại phản ứng này. Có điều là, hắn biết được một loại phản ứng khác, đó chính là khi hắn tiến vào trong cơ thể của Hoắc Vấn Dung, tựa hồ không tự chủ được hấp thu nguyên khí trong cơ thể của nàng.
Một lần hai lần, một ngày hai ngày, có lẽ là không hề gì, bởi vì Lục Minh sớm biết rằng, thể chất của nữ nhân tựa như một cái nguyên đỉnh, nguyên khí của âm tính là cuồn cuộn bất tận .
Có điều là thời gian dài lấy nguyên khí của nàng ra như vậy, thân thể lớn nàng khẳng định bị tổn hại lớn.
Lục Minh lo lắng thân thể Hoắc Vấn Dung bị hao tổn nghiêm trọng, hầu như cách mỗi mười phút, sẽ chuyển cho nàng một ít năng lượng của Nam Hải Minh Châu tới làm dịu thân thể của nàng, bằng không Hoắc yêu nữ đại chiến một đêm, nàng căn bản không có khả năng đứng lên! Đồng Tử Công khẳng định sẽ không hấp thu nguyên khí của nữ nhân trong cơ thể, nhưng Lục Minh biết thân thể của chính mình sau khi kỳ ngộ sẽ không giống, tu luyện Đồng Tử Công đã ở khi tiên thiên chân khí thăng hoa phát sinh dị biến, xem ra mình thật là phải cẩn thận che chở chúng nữ, bằng không chúng nữ đều sẽ giống như hoa tươi yếu đuối bị mình tàn phá.
Nghĩ như vậy, không thể nghĩ ra biện pháp tốt, thần trí của Lục Minh dần dần mơ hồ, rơi vào trong mộng.
Trong đầu lại một lần trở lại trong chiến trường cổ chém giết, có điều là lần này, Lục Minh cảm thấy mình có chuẩn bị tâm lý nhất định, hắn biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, càng có thể duy trì tâm tính của những người đứng xem, hơn nữa lúc này đây không có xuất hiện nữ tử tuyệt mỹ kia, không thấy nàng tự sát, tâm thần Lục Minh càng không thất thủ.
Giữa lúc một hồi đại thắng chấm dứt, chuẩn bị lại chuyển sang hình ảnh kế tiếp thì Lục Minh tựa hồ nghe thấy thanh âm của một nữ tử kêu lên vui mừng.
Tâm thần hắn chấn động, cảnh trong mơ bị nghiền nát, tỉnh táo lại.
Mới vừa mở một mắt, thì liền thấy khắp người Hoắc yêu nữ vung tay hoan hô: "Ra rồi, ra rồi, em thành công rồi!" Nàng vừa thấy Lục Minh tỉnh lại, đắc ý lại gần, ngón tay tại đầu lưỡi chạm một chút, lại ý bảo Lục Minh xem: "Anh phóng ra rồi, anh xem, em giúp anh mút một hồi lâu, anh rốt cục phóng ra ở trong miệng em, tuy rằng có vẻ không nhiều lắm, thế nhưng rất nóng rất nóng, em cảm thấy rất là rõ ràng. Lục Minh, anh không còn là xử nam nữa, thân xử nam của anh là em phá ! Hai chúng ta huề nhau!"
"Xử nam của anh, tối hôm qua không phải bị em phá rồi sao!" Lục Minh toát mồ hôi, Hoắc yêu nữ này không nghỉ ngơi, đứng lên giúp mình khẩu giao? Cái thứ nóng nóng kia không phải tinh hoa, mà là dịch tuyến tiền liệt đó chứ.
Có điều là Lục Minh không dám nói rõ chân tướng, để nàng đắc ý một chút được rồi.
Hoắc Vấn Dung tâm nguyện hoàn tất, đột nhiên ngã quỵ ở trong lòng Lục Minh, không muốn nhúc nhích: "Anh thì dễ chịu thư thái, em mệt chết !"
Lục Minh thấy môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia của nàng, nụ hoa vú mềm xốp đặt ở trước ngực, xúc cảm phi thường tuyệt vời, mà tuyết đồn trắng như tuyết mê người, hơn nữa tư thế của nàng là ghé vào mình ngủ, hai chân trong lúc đó liền kẹp long thương của mình, nhất thời lửa tình đại phát, duỗi tay dò xét đi xuống. Trong miệng một bên hôn môi một bên khẽ cười nói: "Muốn ngừng chiến sao, điều này không được, chiến đấu vừa mới bắt đầu thôi!"