Lục Minh nhìn lại, dung nhan yêu kiều nghiêng nước nghiêng thành kia của Niếp hồ ly đang hướng về phía mình, không nhịn được mở ra hai tay, đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
Đây là MiMi thuộc về mình, bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể làm cho nàng chạy!
Trải qua chuyện của tên lang Trần Tranh cùng Trương Viện Viện, Lục Minh hiểu ra được một cái đạo lý, cảm thấy chuyện này tuy rằng không phát sinh tại trên người của mình, nhưng mà ảnh hưởng cũng là rất lớn. Hắn ở trong chuyện này, lĩnh ngộ được tính mạng của một người quan trọng với mình quý trọng như thế nào, bằng không, một khi mất đi, mới thấy hối tiếc, vậy đã không còn kịp rồi.
Tựa như xem phim Đại Thoại Tây Du bộ của Chu Tinh Tinh, khi nghe được hắn nói một đoạn thánh kinh ái tình, vì sao lại có vô số người đồng cảm rơi lệ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì rất nhiều người đều đã từng có loại tiếc nuối này!
"Đã từng có một phần ái tình chân thành bày ở trước mặt ta, ta không có quý trọng, chờ đến lúc ta mất đi mới hối hận thì đã không kịp, chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu như trời cao có thể cho ta một cái cơ hội, ta sẽ nói với nữ hài tử kia ba chữ, anh yêu em. Nếu như phải cho đoạn ái tình này một cái kỳ hạn, ta mong muốn là. . . Một vạn năm!"
Chu Tinh Tinh đi qua một đoạn lời thoại này, đã kể hết tiếng lòng của rất nhiều người! Khi mất đi tình yêu, mới biết được quý trọng. . . Nhưng mà , đã quá trễ, quá trễ!
Đời người không có khả năng lặp lại!
Có vài thứ, khi bỏ lỡ, mất đi sẽ biến thành tiếc nuối, sẽ làm cho ta thở dài trong hối hận .
Trần Tranh cũng là như vậy. Hắn đã từng có một bắt đầu tốt lắm. Nhưng mà bởi vì tự tôn cùng tư tưởng cố chấp của nam tử. Cuối cùng tự tay mình đánh mất tình yêu vừa nảy sinh của mình. Khi nó còn chưa có bắt đầu, đã đi hướng kết thúc. Lục Minh không phải hắn, nhưng làm một bằng hữu, hắn cũng có một loại cảm giác tỉnh ngủ. Chính mình so với Trần Tranh còn nhiều ái tình hơn. Nhưng là trách nhiệm của mình càng nhiều. Nếu như mình không hảo hảo mà che chở các MiMi thuộc về mình. Như vậy tin rằng cuối cùng mình cũng sẽ có một ngày có một ngày hối tiếc không kịp . . . Cho nên, Lục Minh cảm thấy trong lòng đi qua ví dụ của Trần Tranh, cũng học được không ít kinh nghiệm. Cũng nghĩ lại tới mình chưa đủ kinh nghiệm.
Thiếu.
May mà bây giờ mình còn có cơ hội che chở các nàng!
"Anh yêu em. . ." Lục Minh không kìm lòng được ôm lấy Niếp Thanh Lam. Nói ra mới nhớ từ trước tới nay hắn chưa từng cùng nàng nói qua lời này. Hắn cảm thấy,mặc kệ mình thiếu nàng bao nhiêu thứ cũng đều có thể từ từ bù đắp. Nhưng nợ nàng một câu nói anh yêu em này thì phải lập tức nói cho nàng. Làm cho nàng hiểu rõ tâm ý của mình .
Yêu nàng, phải dũng cảm nói ra!
Đó mới là hành động của nam tử hán đại trượng phu!
"A?" Niếp Thanh Lam vừa nghe liền ngây người, sau một hồi lâu mới phản ứng lại, sờ sờ cái trán của Lục Minh, người này không ấm đầu a! Làm sao lại không lý do nói một câu như thế?
"Phản ứng của em làm cho anh không biết nói gì!" Lục Minh toát mồ hôi, mình tình thâm chân thành nói anh yêu em, nàng lại cho rằng mình sinh bệnh !
"Đừng nóng giận, em rất cảm động, hôn anh một cái!" Niếp Thanh Lam mới hiểu được, hoá ra người này hướng mình biểu lộ ! Nhất thời cảm động đến không chịu được, mặt mày rạng rỡ hôn Lục Minh một cái, lại ôm hắn vui mừng mà hỏi thăm: "Thật vậy chăng? Lập lại lần nữa đi, em còn muốn nghe!"
"Không nói . . ." Lục Minh có chút tức giận.
"Lão công, em cũng yêu ngươi, người ta rất rất yêu anh đó!" Niếp Thanh Lam lập tức xuất ra ma âm hồ ly ngọt như mật làm nững tại bên tai Lục Minh .
"Chiêu thức của Quỳnh Dao a di đối với ta không có tác dụng, về nhà đi!" Lục Minh tuy rằng mặt ngoài còn mang chút tức giận, nhưng mà trong lòng sớm bị hồ ly ma âm mê hoặc đến choáng váng, hắn lôi kéo Niếp Thanh Lam chuẩn bị lên xe trở về, lại có thể đi nhầm cửa xe, lôi kéo mở cửa ra, phát hiện là chỗ lái xe, thầm kêu hồ đồ, cái khó ló cái khôn, đem thân thể của Niếp Thanh Lam đưa tới. Thanh Lam còn tưởng rằng hắn phát huy phong độ thân sĩ, trong lòng nhất thời ngọt lịm, chờ Lục Minh lên xe, lại làm nũng nói: "Ngày hôm nay chỉ được nói với em câu đó thôi đấy, quay về anh không được lại nói với người khác !"
"Anh một hồi cầm một cái kèn lớn, đối với tất cả MM bên cạnh đều nói một lần!" Lục Minh thật sự muốn bốc hỏa.
Mình dễ nói thế sao?
Nếu không bởi vì chuyện Trần Tranh cùng Trương Viện Viện ảnh hưởng, nếu không phải mình nhất thời kích động, làm sao có thể nói với nàng ba chữ anh yêu em chứ!
Hôn Lục Minh một cái, dọc theo đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không ngừng tươi cười, thỉnh thoảng quay đầu quay về nhìn Lục Minh, không nhịn được cười trộm, dường như tới bây giờ rồi mà còn không thể tin được Lục Minh cùng nàng nói anh yêu em, trong lòng nàng càng nghĩ càng là vui mừng!
Trở lại nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, tại trước khi Lục Minh xuống xe, nàng động tình nhào sang, ôm Lục Minh, lại hết sức triền miên cùng hắn hôn môi một hồi, cuối cùng hì hì cười đẩy hắn ra: "Đêm nay cái hôn này là đặc biệt thưởng cho, lần sau còn muốn hôn nhẹ, phải biết làm cho người ta hài lòng mới được! Ngày mai lại nói với em, có được hay không?"
"Không có khả năng!" Lục Minh một ngụm cự tuyệt, sao có thể mỗi ngày đều nói anh yêu em, mình không phải loại người như vậy!
"Hỗn đản!" Niếp Thanh Lam cũng không tức giận, tràn đầy vui mừng, cong ngón tay ngọc gõ vào trán Lục Minh một cái, đi xuống xe, tâm tình đặc biệt sảng khoái cùng các nàng Giai Giai chào hỏi, sau đó đi lên lầu. Giai Giai cùng Chúc Tiểu Diệp đều rất kỳ quái tâm tình Niếp hồ ly này sao lại tốt như vậy? Nàng trúng giải thưởng lớn ngàn vạn sao? Chính là các nàng đều đem ánh mắt hướng tới Lục Minh, nhưng hình dạng Lục Minh nhìn qua không quá cao hứng, lẽ nào Niếp hồ ly trêu cợt hắn?
Giai Giai vội vàng chạy đến, kéo Lục Minh ngồi xuống, không dám hỏi chuyện của hắn cùng Niếp Thanh Lam, mà là nói tới việc khác, dời đi sự chú ý của hắn .
Nàng đứng ở một bên, nhu thuận đấm bóp vai cho hắn.
Lục Minh nghe Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh đã trở về từ Hồng Kông, chỉ là "a" một tiếng, lại nghe nói lão nhân Trang Thần sắp tới cũng sẽ trở về, lại gật đầu, có điều là khi hắn nghe Giai Giai nói, lão yêu quái tìm hắn có việc, nhất thời kinh ngạc mà hỏi lại : "Ngu Thanh Y nói lão nhân kia nhà nàng tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?"
Sau khi luyện thành Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ nhất, cũng không ngừng đề thăng, nhưng Lục Minh không có tu thành tầng thứ hai, đang muốn tìm lão yêu quái hỏi một chút.
Hơn nữa hắn cảm giác trong mộng, còn giống như có một bản chính của Thập Bát Khổ Địa Ngục, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật hay giả, hắn cũng muốn từ chỗ lão yêu quái giải thích được điểm khó hiểu.
Bỗng nhiên, có một lão bà bà chậm rãi đi qua trước mặt Lục Minh, dọa cho hắn một cái giật mình.
Xem biểu hiện thì lão bà bà này cùng lão nhân bình thường không có gì khác nhau.
Nhưng là ở trong cảm ứng của Lục Minh, lão bà bà này là một tồn tại khủng bố, bà bà này tuyệt đối là cường giả cấp bậc như lão yêu quái kia, làm sao lại gặp phải tại nhà nhà mình? Làm cho Lục Minh khiếp sợ chính là, hắn vẫn không có cảm giác được sự xuất hiện của lão bà bà này, thẳng đến khi bà đi qua trước mặt của mình, mình mới cảm giác được bà. Đối với một siêu cấp cường giả đột nhiên xuất hiện này, Lục Minh cả kinh toát hết cảmồ hôi lạnh, đứng lên ngơ ngác nhìn bóng lưng của bà bà.
Bóng lưng của bà bà mới vừa biến mất ở ngoài cửa, Lục Minh dựa vào tâm linh cảm ứng quay đầu lại một cái, kinh hãi phát hiện ra bà bà đã lại xuất hiện ở lối vào hành lang, đang chậm rãi cất bước lên lầu.
"Tiểu hầu tử đừng sợ, đó là Lộ Quá bà bà, là mụ mụ của con cố ý mời tới bảo hộ chúng ta!" Ôn Hinh phu nhân tự mình đi tới, vỗ vỗ vai của Lục Minh,
Cười nói: "Bởi vì mấy ngày gần đây Lam Hải thay đổi bất ngờ, cao thủ trong ngoài nước đều tới với bụng dạ khó lường, ý đồ tạo gió làm mưa, cho nên, mụ mụ của con mới mời Lộ Quá bà bà tới bảo hộ mọi người. . . Tiểu hầu tử, có Lộ Quá bà bà, con không cần lo lắng cho an toàn của bọn ta, nếu như gặp phải chuyện gì, hãy đại triển quyền cước mà làm đi!"
"Hoá ra mụ mụ lúc trước phải đi mời vị Lộ Quá bà bà này, khó trách gần đây mình gọi điện thoại cho mụ mụ, mụ mụ lại không tiếp!" Lục Minh trong lòng có sự bừng tỉnh đại ngộ.
"Chị ấy muốn con trải qua rèn luyện, không nên chuyện gì cũng hỏi chị ấy. . . Nhưng trong lòng chị ấy rất nhớ con, từ từ nói không chừng sẽ đến xem con, có điều là, phải xem tiểu hầu tử biểu hiện tốt không đã!" Ôn Hinh phu nhân xoa đỉnh đầu của Lục Minh một chút, tiếp lấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng của Lục Minh, mở nụ cười xinh đẹp, đi trở về.
Lục Minh thấy Lộ Quá bà bà từ cầu thang đi xuống tới, rất nóng ruột muốn hỏi bà một chút.
Nhưng là hắn phát hiện ra tốc độ của mình so với bà ấy, quả thực kém quá xa. Hắn rất muốn ngăn ở trước mặt của bà ấy, nói một câu với bà ấy, có điều là bóng người trước mắt nhẹ nhàng chớp động, Lộ Quá bà bà liền biến mất, lại quay đầu nhìn, nàng đã ở ngoài mười mét chậm chạp đi tới, bước từng bước một. Lục Minh thấy thế liền ngây người, hắn lúc đầu cho rằng thế gian chỉ có một lão yêu quái, không nghĩ tới còn có một Lộ Quá bà bà, cũng khủng bố như thế.
Lập tức móc ra điện thoại, gọi cho Ngu Thanh Y.
Ngu Thanh Y lúc đầu rất hài lòng, có điều là vừa nghe Lục Minh không phải tìm nàng, mà là lão yêu quái, lập tức có chút tức giận, cự tuyệt truyền lời cho lão yêu quái.
"Tiểu thư à, lão tử bây giờ có việc gấp, không rảnh tán tỉnh với cô, lần sau rảnh rỗi lại từ từ cùng cô chơi đùa, mau nói cho lão yêu quái kia, ta có chuyện phi thường quan trọng tìm hắn!" Lục Minh giận dữ, mình đang vội muốn chết, nàng còn đùa giỡn như tính tình của tiểu cô nương.
"Nói bậy cái gì thế!" Ngu Thanh Y nghe hắn mắng một câu, không giận mà lại vui, nói một câu hờn dỗi, đi tìm lão yêu quái nghe điện thoại.
"Uy, lão đầu nhi, ngươi không phải nói thế gian này không có cao thủ giống như ngươi sao? Bây giờ trong nhà của ta có một, là Lộ Quá bà bà, ta thấy bà ấy với ngươi kinh khủng không sai biệt lắm, phiền ngươi giải thích cho ta!" Lục Minh nói với lão yêu quái cũng không khách khí, dù sao lão gia hỏa này chính là giả bộ uy hiếp, không nói hắn một hai câu thì không được. Giai Giai cùng Chúc Tiểu Diệp vừa thấy Lục Minh nói chính sự, liền cùng lên lầu, Chúc Tiểu Diệp trở về phòng tiếp tục viết sách thuốc của nàng, mà Giai Giai, đương nhiên là chuẩn bị nước tắm cho Lục Minh.
"Ta biết tiểu tử ngươi suy nghĩ không kém, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại đến như vậy, nàng chính là đại cừu nhân ta nói tới kia ! Cũng là muội muội của vợ ta, đổi lại thành người khác, ta đã sớm giết nàng!" Khẩu khí của lão yêu quái rất kinh khủng.
"Ngươi không giết được bà ấy ?" Lục Minh bị hù cho nhảy lên, hoá ra Lộ Quá bà bà cũng là lão yêu quái ?
"Không giết được, ta mạnh hơn so với nàng, nhưng không thể giết nàng, hơn nữa nàng tốc độ nhanh, ta vừa động thủ nàng đã bỏ chạy, nhiều năm trước ta đối phó nàng muốn điên rồi, may là sau này nàng ẩn cư, tiểu nha đầu Phượng Minh kia thế nào lại mời nàng đi ra? Tiểu tử ngốc, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng trêu chọc nàng, nữ nhân này là người điên!" Lão yêu quái nói còn chưa hết, Lộ Quá bà bà đi tới bên người của Lục Minh, hừ một tiếng: "Llão gia này mới là người điên, tâm lý của bà bà rất bình thường!"
"Các ngươi nói, ta đều đồng ý." Lục Minh cảm thấy lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà đều là người điên.
"Tiểu tử, có muốn là học Phân Quang Hóa Ảnh không? Ngươi đáp ứng bà bà một việc, vậy thì tốc độ của ngươi có thể đề thăng gấp bội!" Lộ Quá bà bà tung mồi nhử.
"Muốn, muốn học!" Lục Minh điên cuồng gật đầu.
"Tiểu tử thối, ngươi học mười năm cũng không luyện được, hơn nữa lực công kích của ngươi không đủ, tốc độ nhanh cũng vô dụng! Ngươi cần đề thăng chính là lực công kích!" Lão yêu quái cực lực gây xích mích ly gián, nói Lộ Quá bà bà không tốt, lại ám chỉ cho Lục Minh là ụựa vào về phía hắn.
"Lão già này ngu ngốc đần độn quá mức, chiêu thức lại xấu xí, làm sao có thể đẹp như Phân Hoa Phất Thủ của bà bà chứ, hơn nữa, bà bà có gần chín mươi chín loại tuyệt kỹ, lão gia hỏa kia hắn mới có vài loại, ai cao ai thấp, không cần nghĩ cũng biết." Lộ Quá bà bà nói làm cho mắt Lục Minh mắt sáng ngời, chín mươi chín loại tuyệt kỹ? Vậy thực sự là quá kinh khủng!
"Ta đều muốn học hết!" Lục Minh biểu lộ ra tâm ý hết sức tham lam của mình, lời thừa, không muốn học đó là kẻ ngu si!
"Ngươi hảo hảo ngẫm lại, ta cùng nàng là tử địch thề không đội trời chung, ngươi học với nàng, vậy đừng tìm ta nữa!" Lão yêu quái hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ kiếp, các ngươi đã già chưa một nghìn tuổi cũng có tám trăm tuổi, mà vẫn còn đánh đánh giết giết, các ngươi có mệt hay không ? Các ngươi đều đã bước một chân vào quan tài rồi, còn đấu cái rắm ! Hai lão già các ngươi phải là lúc rảnh rỗi an vị ngồi một chỗ, uống một chén trà, đánh một ván cờ...., hay nhất giống như là ta , ở chung với người mình thích, cùng nhau sinh hoạt, thật tốt! Các ngươi không phải càng sống càng hồ đồ đi, mấy trăm năm trôi qua, thân nhân bằng hữu đều đã chết sạch, rất khó khăn mới còn có một, các ngươi không hảo hảo quý trọng lại còn muốn tử đấu, ta rất bội phục các ngươi!" Lục Minh thật đúng là bị lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà làm cho tức điên lên, đấu đã mấy trăm năm, còn có cái thù hận gì, không phải do tính sinh hoạt năm đó không hòa hợp tạo thành chứ?
"Tiểu hài tử xấu xa, ngươi mới bao tuổi hả, ngươi dạy bảo ta sao!" Lão yêu quái ca một tiếng dập máy.
"Mắng hắn, mắng hắn đi, bà bà vui vẻ liền truyền cho ngươi một chiêu nửa thức!" Lộ Quá bà bà tựa hồ rất thích thấy lão yêu quái ức chế, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn lại rạng rỡ cả mặt mày.
"Ta không thích . . Ta có Đồng Tử Công, lại luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục, thậm chí còn có thể có cái này. . ." Lục Minh luyện ra Thập Bát Khổ Địa Ngục trong mộng .
"Khung Thương Cửu Trọng Thiên ? Cái này không phải đã thất truyền rồi sao? Tiểu tử ngươi học với ai thế?" Nét mặt già nua của Lộ Quá bà bà có chút kinh ngạc.
"Ta học được lúc nằm mơ !" Lục Minh lời này trái lại không giả, đích thật là nằm mơ thì học được, có điều nguyên nhân chủ yếu là có một lão nhân bán sách tặng hắn một quyển sách, mới có cái kỳ ngộ này. Bây giờ Lục Minh đối với lão nhân thần bí tặng sách cho mình kia nổi lên hiếu kỳ, người này là ai? Vì sao hắn muốn đưa mình một quyển thiên thư chứ? Hắn đến tột cùng là ai?
Có điều là, Lục Minh không có biện pháp suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì kỳ ngộ của hắn đều vượt quá tưởng tượng.
Vì có sách cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì không có máu của Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn dính lên trên mặt sách, như vậy sách sẽ không sẽ thành tro, cũng sẽ không có con rắn kia tiến vào thân thể hắn, trong cơ thể của hắn cũng không có khả năng chuyển hóa tiên thiên chân khí, cũng không có khả năng hấp thu năng lượng của ngọc thạch. . . Nói chung vòng vòng nối lại, thiếu một cái điều kiện cũng đều không hình thành được.
Lục Minh nghĩ tới, đổi thành người khác, thậm chí là siêu cấp cường giả giống như lão quái yêu cùng Lộ Quá bà bà cũng không thể luyện ra tiên thiên chân khí, cũng không thể hấp thu năng lượng ngọc thạch, cho nên, mình thật đúng là tồn tại có một không hai trên thế gian . . .
Trừ phi, thế giới này thực sự có thần tiên!
Nhưng một cái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả lão yêu quái cũng nói không biết có hay không, Lục Minh tự nhiên là lười suy nghĩ, dù sao hắn cũng không tu tiên.
"Tiểu tử ngươi nằm mơ thật lợi hại, cái gì cũng có thể mộng ra! Bích Lạc Hoàng Tuyền viễn cổ truyền xuống ngươi cũng có thể mọt mình tập thành, tiểu nha đầu Phượng Minh kia thật đúng là sinh được hảo nhi tử, nói không chừng tiểu tử ngươi thật đúng là có thể luyện ra thân thể Kim Cương Bất Hoại hoàn mỹ, đúng vậy!" Lộ Quá bà bà tán thán một câu, mặc dù chỉ có một câu, nhưng là cực kỳ khó có được .
"Cái Bích Lạc Hoàng Tuyền gì ?" Lục Minh chưa từng nghe qua cái từ này.