Sống Cùng Vạn Tuế

chương 358: xin mày, cho cô ấy một phần tình yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Minh đến bệnh viện Thành Tể, phát hiện cha mẹ cùng anh trai của Trương Viện Viện đều ở đây, Trần Tranh, Tần Tâm Nghiên cùng Tần Kiên cũng ở đây.

Bác sĩ Lý Hoa thấy Lục Minh đã đến, trước tiên kéo Lục Minh đến một bên, nói khẽ :"Cuộn phim chụp não bộ cho thấy không có vấn đề gì, phỏng chừng Viện Viện không phải thân thể có vấn đề, mà là tâm lý làm cản trở công năng ngôn ngữ . Về phần thân thể mất kiểm soát, đó là ổ bệnh ở nội tạng trước kia bắt đầu biến chứng, khiến cho thần kinh toàn thân phản xạ sai lầm, giờ đây, chỉ sợ chỉ là bắt đầu, nếu chậm đi một chút, có thể nàng ngay cả đi cũng đều không đi được. Tình huống cụ thể, cậu đi nhìn xem đi!"

Chướng ngại tâm lý ảnh hưởng tới công năng ngôn ngữ, ngoại trừ chứng cô độc bẩm sinh ở nhi đồng ra, tuyệt đại đa số là lớn lên mới tạo thành .

Cũng có một bộ phận, bởi vì sau khi bệnh nặng, tâm lý sinh ra oán hận gây nên.

Biểu hiện hơn phân nửa là nói chuyện phi thường khó khăn, đọc nhấn rõ từng chữ không rõ, ngôn ngữ biểu đạt ý tứ mơ hồ, có nhiều thanh âm vô nghĩa, hoặc là trầm mặc thời gian dài, không muốn mở miệng nói chuyện.

Còn có một ít người, trong lòng muốn nói biểu đạt ra ngôn ngữ, nhưng không cách nào tổ chức chính xác ngôn ngữ nói ra, biểu hiện nói lắp, lặp lại, run rẩy, ngập ngừng, hoặc ở trong quá trình nói, không nói lên được ý tứ trọng điểm trong lòng, nói chuyện biểu đạt thành nhầm lẫn hoặc là sai lầm......

"Tiểu Lục, mau cứu con gái của tôi với!" Trương phụ thấy Lục Minh đến đây, tinh thần vốn bi thống chấn động, có người trẻ tuổi này ở đây, như vậy còn có hy vọng.

"Mọi người đừng nóng vội, cứ bình tĩnh lại......" Lục Minh sợ nhất là người nhà trong phòng ầm ầm quỳ xuống, vội bảo mọi người im lặng.

"Tôi, tôi, không, sao. Không cần…, lo… lắng, tôi… rất, khỏe." Trương Viện Viện vôn nói chuyện lưu loát, vẫn là chủ lực của trạm phát thanh học sinh cùng là người chủ trì các loại dạ hội, bây giờ nói chuyện lắp bắp, căn bản không nói nên lời thành một câu nói đầy đủ được .

Lục Minh vừa nghe ngạc nhiên. Quả thực nghiêm trọng như vậy?

Cứ theo đà này, như vậy Trương Viện Viện chẳng phải là qua một đoạn thời gian nữa, ngay cả nói cũng đều không nói được sao ? Người có tâm lý làm trở ngại công năng ngôn ngữ, bình thường đều là càng ngày càng nghiêm trọng . Bởi vì bọn họ trong lòng muốn nói mà không biểu đạt được. Tính tình càng ngày càng dữ dội, trong lòng càng ngày càng lo lắng. Lại thêm sợ bên ngoài châm biếm cùng khôi phục. Người bệnh thường thường sẽ đi về hướng cực đoan, dứt khoát không mở miệng nói chuyện.

Hắn tự tay bắt mạch cho Trương Viện Viện, dùng chút chân khí, điều tra các nơi kinh mạch cùng não bộ nàng.

Cuối cùng ra được kết luận không sai biệt lắm với bác sĩ Lý Hoa.

Não bộ Trương Viện Viện không bị thương. Đích xác là tâm lý làm trở ngại công năng ngôn ngữ . Vài cái ổ bệnh trong thân thể cũng bắt đầu có chút phát tác. Những kinh mạch cùng dây thần kinh đều có chút bị bẻ cong biến hình . Mặc dù bây giờ còn rất nhẹ, nhưng càng ngày càng nghiêm trọng. Thân thể Trương Viện Viện đích xác sẽ đi về hướng một cái hoàn cảnh đáng sợ là toàn thân tê liệt . Nhưng mà càng đáng sợ hơn là. Sinh mệnh của nàng cũng sẽ đoạn tuyệt. Phỏng chừng một khi ngã xuống, không phải là nằm vài ngày. Mà sẽ ở trong chóng mặt ngủ say mà hương tiêu ngọc vẫn......

Nàng tựa như một đóa hoa quỳnh, vừa hiện ra tức thì.

Ở thời khắc tươi đẹp nhất của đời người, cố sức nở rộ, sau đó thoáng cái héo tàn, đó là Trương Viện Viện bây giờ.

"Không cần lo lắng, tôi châm cứu cho nàng." Lục Minh châm cứu lên cánh tay cùng bắp chân của Trương Viện Viện hơn mười châm, nhưng tác dụng cũng không lớn, chủ yếu là vì trấn an long nàng cùng người nhà, giảm bớt gành nặng trong tâm lý của tất cả mọi người.

"Tôi, tôi, muốn…,muốn đi… ra ngoài, đi, đi...... Anh, anh, …giúp, tôi, ra…, đi.. ra ngoài, được…được ….không ?" Trương Viện Viện nhìn về phía Lục Minh.

"Có thể, chủ yếu là em ngồi lâu ở trong phòng bệnh, thiếu vận động, luôn tự đóng cửa, lo lắng thân thể có bệnh, mới có chướng ngại ngôn ngữ, cái đầu nhỏ của em cũng không có vấn đề ." Lục Minh cười cười, khẽ vuốtđỉnh đàu của Trương Viện Viện, nói:"Em đi thay quần áo, anh cùng em đi ra ngoài một chút."

Lời của hắn khiến cho Trương Viện Viện rất vui mừng, vội xuống giường, dưới tình huống gấp gáp đi nhầm giầy.

Khi ôm quần áo tiến vào buồng vệ sinh , thoáng cái đụng nhẹ phải cánh cửa, thiếu chút nữa té ngã.

Trương mẫu muốn lên đi đỡ nàng, Trương phụ lại kéo nhẹ Trương mẫu, ý bảo đừng làm cho nữ nhi hiểu rằng thân thể của nàng đã không đúng.

Người bình thường chắc chắn là không đi nhầm giầy, cũng sẽ không ở lúc sau khi mở cửa , còn có thể không kịp đẩy cửa, khiến cho thân thể va vào khung cửa, Trương Viện Viện vốn dĩ lại càng không có khả năng như vậy. Từ chút ít điểm rất nhỏ này, có thể nhìn ra được, thân thể của nàng bề ngoài không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt rực rỡ, nhưng bên trong đã có ổ bệnh đang phát tác.

"Mọi người đừng lo lắng, cháu sẽ chữa cho nàng tốt , bất luận là khó khăn như thế nào, cuối cùng nàng cũng đều nhất định có thể được cứu ." Lục Minh đương nhiên cũng hy vọng có thể cứu ngự tỷ mỹ lệ này, tuy hắn còn chưa tìm được phương pháp chính thức trị hết, nhưng nếu muốn tạm thời kéo dài tánh mạng của nàng, vẫn có thể làm được.

"Tiểu Lục, tất cả đều nhờ vào cháu!" Đám Trương phụ chỉ có mong đợi ở Lục Minh.

"Khụ khụ, Lục Minh, tao có lời muốn nói với mày, một hồi là được." Trần Tranh ho nhẹ một tiếng.

Lục Minh có chút kỳ quái, tên sói Trần Tranh này có lời gì muốn nói cùng mình ? Hắn có lời gì không thể nói ở trước mặt mọi người ? Chẳng lẽ hắn sợ Trương Viện Viện nghe thấy?

Cùng Trần Tranh ra đến bên ngoài khu an dưỡng, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Hắn rút một điếu thuốc ra châm , một hồi lâu, cũng không nói chuyện.

Cái này, trái lại làm cho Lục Minh không hiểu nổi, không phải nói ra suy nghĩ của mình sao? Cái này tính có ý tứ gì? Lục Minh đang muốn mở miệng, đột nhiên Trần Tranh thoáng cái vẩy rơi tàn thuốc, vươn tay ra hiệu bảo hắn trước tiên là đừng nói :"Lục Minh, chúng ta là bạn thân không? Tuy mày là Công Phu Tiểu Tử, y thuật cao minh, võ công cái thế, muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn tiền tài có tiền tài, nhưng mày nói xem, mày có xem Trần Tranh tiểu tử nghèo ở nông thôn tao là bạn thân không?"

"Cái này không phải nói nhảm sao?" Lục Minh cho hắn một quyền, tên sói Tranh này tuy nhiều khuyết điểm , nhưng được cái đủ chân thành, làm bằng hữu cũng còn được thông qua .

"Nói thực ra, Lục Minh, tao rất ghen ghét với mày, tiểu tử mày đem tất cả thứ tốt đều chiếm đủ." Trần Tranh có chút thở dài một hơi:"Tin tưởng không chỉ là Trần Tranh tao, tất cả bạn cùng học, bọn Trương Phong, Trương Thừa, Thạch Hoa cùng Lỗ Tử Cường, đều ghen ghét với mày! Nhưng tỉnh táo ngẫm lại, tao lại cảm thấy rất may mắn, tao có được người ưu tú như mày làm bạn thân, cũng được rạng rỡ lây không ít. Mày có tiền, nhưng không bao giờ xem thường những tiểu tử nghèo chúng tao; bộ dáng mày đẹp trai, nhưng chưa bao giờ đoạt bạn gái chúng tao...... Lục Minh, tao cảm kích mày! Nếu như nói trước kia tao còn có một chút ghen ghét mày, như vậy giờ đây, tao chỉ cảm thấy may mắn! Nếu như đổi thành là người khác kinh khủng như vậy, tin tưởng chúng tao đã sớm bị như con kiến hôi bình thường giết chết , nhưng mày không có làm như vậy, mày còn che chở chúng tao, có chuyện gì, mày luôn là người thứ nhất đầu tiên đứng ra cản cho chúng tao!"

"Mày rốt cuộc muốn nói cái gì? Nếu như mày muốn khen ngợi tao, như vậy chờ tao mang bạn gái đến lại khen ngợi đi." Lục Minh kỳ quái , tên Trần Tranh quanh đi quẩn lại là muốn nói cái gì?

"Tao đây là nói thật, Lục Minh, mày cũng biết, nam nhân con mẹ nó muốn nói câu thật trong lòng, rất khó khăn . Tao đây cũng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, mới nói ra đến chỗ này!" Trần Tranh nghiêm trang nhìn Lục Minh, nghiêm mặt nói:"Mày biết tao giờ đây nghĩ đối với mày muốn nhất nói cái nhất không? Không phải hâm mộ, không phải ghen ghét, không phải cảm kích, cũng không phải sám hối, mà là bội phục!"

"?" Lục Minh nghe xong kỳ quái.

"Nếu như tao là mày, Lục Minh, tao không làm được giống như mày! Nếu như tao là mày, đối mặt với một tên rác rưởi giống như tao vậy, tao không ném hắn mới là lạ! Tao mà có một thân bản lĩnh như mày, tao còn cùng người bình thường làm bạn sao? Tao con mẹ nó cả giầy cũng không cho người thường lau!" Khóe môi Trần Tranh lộ ra một tia tự giễu, nói:"Tao giờ đây đã nghĩ thông , tao sai rồi, tao thật sự sai rồi! Mày sở dĩ trở nên cường đại như thế, không phải mày may mắn, mà là lòng của mày..... Tao chính là thuộc về loại người thường, cái rắm bổn sự cũng đều không có còn muốn tài trí hơn người, cho nên, tao nhất định sẽ làm như vậy với một người bình thường! Tao càng muốn không tầm thường, càng muốn tài trí hơn người, lại càng là hèn mọn! Mà mày, càng muốn bình thường, càng muốn như người thường , mày lại càng cường đại...... Tao đã nghĩ thông suốt, bọn Trương Thừa cũng đã sớm nghĩ thông suốt, giờ đây tao không hề ghen ghétvới mày nữa. Tao hâm mộ mày, tao sùng bái mày, Lục Minh mày như vậy, trái lại là cửa, có thể cho tao dựa vào, tao đã là người phi thường may mắn trên thế gian rồi, trước kia tao còn cảm thấy ông trời bất công, thật là quá khờ!"

"Trần Tranh, tao đã sớm nói qua, một người nam nhân mạnh mẽ, không phải ở võ công của hắn, hay những thứ học thức, hình dạng, cũng không ở chỗ tiền tài cùng quyền lực, mà từ sự tự tin của hắn." Lục Minh vỗ vỗ bả vai của Trần Tranh của bả vai, nói: "Tự tin của nam nhân mới là cường đại nhất!"

"Tao hiểu ở, nếu ở trên nóc nhà đằng kia, địch nhân có một thanh đao, tao cả cái rắm đều không có, bàn tay trần, nhưng một chút tao cũng không sợ hắn, đương nhiên tao cảm thấy mình là nam nhân đặc biệt!" Trần Tranh cười nói:"Giờ đây tao có tự tin , tuy không nhiều lắm, nhưng là có tự tin . Ta nhìn thấy phụ thân của Viện Viện cùng phụ thân của Tâm Nghiên, trước kia nhất định là cung kính , nói chuyện cũng không dám thở mạnh, giờ đây ta có cái gì nói cái đó, ta cảm thấy được mình là nam nhân, theo chân bọn họ hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng, kể cả mày, dù mày có là Công Phu Tiểu Tử, thần tượng của tòan dân, Trần Tranh tao cũng không phải đang ngồi cùng một chỗ với mày sao? Lục Minh, mày nói xem, bây giờ tao đã hiểu rõ !"

"Hiểu được là tốt rồi!" Lục Minh trong lòng có chút an ủi, trông thấy Trần Tranh nhanh như vậy thoát khỏi tâm lý oán hận, hắn thật là có chút ít ngoài ý muốn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tin tưởng tên sắc lang Trần Tranh này, sau này cũng sẽ là một nhân vật.

Tuy hắn ở trên mặt vũ lực, hoàn toàn là một người thường, nhưng hắn có sự can đảm cùng tự tin như vậy, sau này cho dù là làm cái gì, cũng đều trở nên nổi bật .

Trần Tranh cười cười, hắn tựa ở trên ghế dài, ánh mắt nhìn phương xa, thật lâu không nói lời nào, cuối cùng đột nhiên lại nói: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, tao phát hiện ra mình đã trưởng thành . Trước kia chính mình sống đúng thật là bậy bạ, quả thực như đứa ngốc, giờ đây ngẫm lại, thật đúng là buồn cười a!!"

"Tất cả mọi người phải đi qua một bước này, người phát triển cần quá trình, trước kia tao cũng giống mày." Lục Minh gật đầu đồng ý.

"Đúng, kinh nghiệm của mày nhiều hơn tao, cũng kinh nghiệm được sớm hơn so với tao, tao rất may mắn, khi tao phạm sai lầm, có mày cùng với mọi người uốn nắn tao. Giờ đây tao biết rằng, trong đời, có một số việc không thể sai, sai lầm sẽ hối tiếc không kịp ." Trần Tranh vỗ vỗ bả vai của Lục Minh , cười nói:"Cảm ơn mày, bạn thân, khi tao thảm nhất sai nhất, mày đã kéo tao lên!"

"Sau này khi tao thảm nhất sai nhất, mày cũng kéo tao một cái là được rồi." Lục Minh cười ha hả.

"Lục Minh, cái khác không dám nói, nhưng chuyện này, tao còn nghĩ kéo mày một cái." Trần Tranh đột nhiên nghiêm nét mặt nói:"Lục Minh, tao hiểu rõ mày, mày có muốn đến thăm Viện Viện, lại sợ tao hiểu lầm, cho nên cố hết sức ít đến. Mày là sợ tao ghen, sợ tao thương tâm, đúng hay không? Thật ra, Lục Minh, cho tới bây giờ, tao mới nói cho mày một câu nói thiệt tình , tao..... Tao không yêu Viện Viện! Tao thừa nhận, tao có chút mến nàng, người nàng rất xinh đẹp, là ngự tỷ mỹ lệ, tính cách tính tình cũng tốt, tao mến nàng không sai, nhưng mà, người thích cô ấy như vậy giống tao, cả đại học Lam Hải , tên sắc lang nào không phải như vậy chứ ?"

"Mày nói cái gì?" Lục Minh nghe xong có phần ngoài ý muốn, tên Trần Tranh này vì Trương Viện Viện muốn sống muốn chết, còn tự sát qua, lại nói không yêu nàng?

"Tao theo đuổi Viện Viện, vì nàng liều lĩnh, thậm chí nhảy sông tự vẫn, thẳng thắn mà nói, chỉ là giữ gìn một ít phần ích kỷ tham muốn chiếm đoạt trong long tao mà thôi." Trong mắt Trần Tranh lộ vẻ hối hận, thở dài nói:"Tao khát vọng giữ lấy ngự tỷ này, làm cho nàng hoàn toàn là của tao, nhưng tao không có dụng tâm thật sự để yêu nàng, hoặc là nói, ngay từ đầu đã sai rồi, tình yêu của tao bị ích kỷ bóp méo...... Tao quá tự ti, cho nên, ngay từ đầu, đã làm nàng tổn thương...... May mắn, chúng ta không có bắt đầu, cũng đã chấm dứt...... Tao dùng những ngày này nghĩ lại, phát hiện, tao đối với Viện Viện, thì ra là ta yêu không phải nàng, mà là ta yêu cảm giác về sự ưu việt trong nội tâm của tao, mà không phải tấm lòng của nàng!"

"Mày suy nghĩ một chút, một tên tiểu tử nghèo, hắn theo đuổi được một hoa hậu giảng đường mỹ lệ, đây là chuyện vinh quang cỡ nào kiêu ngạo cỡ nào chứ." Hai con ngươi của Trần Tranh chảy xuống nước mắt cuồn cuộn :"Tao thích loại cảm giác này! Tao yêu mến không phải Viện Viện, tao chỉ là ưa thích loại cảm giác này, tao yêu mến mặt của nàng, thân hình của nàng, không phải là lòng của nàng! Tao thực xin lỗi Viện Viện, tao đã từng ngàn vạn lần muốn quỳ gối trước mặt của nàng, hướng nàng sám hối, nhưng tao hiểu rằng nàng không cần những thứ này, nàng chỉ cần một thứ...... Nàng cần tình yêu chân chính, cần hạnh phúc!"

"Trần Tranh, đã biết nàng cần tình yêu chân chánh, cần hạnh phúc, vậy mày phải yêu nàng cho tốt, thời gian của nàng không còn nhiều lắm, mày biết không?" Lục Minh nghe xong có chút căm tức, hắn tóm lấy cổ áo của Trần Tranh:"Có lẽ Tần Tâm Nghiên rất đáng yêu, mày cùng nàng sau này kết hôn sống chết, tao cũng không để ý, nhưng giờ đây thời gian còn lại của Viện Viện không nhiều lắm , mày sẽ không thể làm chuyện gì đó vì nàng sao?"

"Sai rồi, sai rồi!" Trần Tranh trái lại, nắm chặt cổ áo của Lục Minh, lớn tiếng nói:"Mày sai rồi, cần hành động không phải tao, không phải tao! Việc duy nhất tao phải làm, chính là buông tay! Mày hiểu chưa? Tao chưa bao giờ từng yêu Viện Viện thực sự, Viện Viện nàng cũng chưa bao giờ từng yêu ta, người mà nàng yêu, chính là mày! Mày biết trước kia tại sao tao phải ghen ghét với mày như vậy không? Cũng là bởi vì điều này, Viện Viện nàng chính thức muốn cùng mày cùng một chỗ, nhưng nàng không có cách nào tiếp cận ngươi, nàng chỉ có đứng ở bên cạnh tao, từ xa xa mà nhìn mày! Tình yêu của tao cùng Viện Viện là sai lầm, nếu như muốn sửa lại, không phải tao theo đuổi Viện Viện, cũng không phải làm cho cô ấy chấp nhận tao, mà là mày phải theo đuổi/ nàng, khiến cho Viện Viện cao hứng trở lại!"

"Mày nói đi đâu vậy, trước kia tao cùng Trương Viện Viện nói chuyện không có quá mười câu!" Lục Minh cực kỳ quái lạ, tại sao lại đổ lên đầu mình .

"Vốn những lời này cả đời tao cũng sẽ không nói cho mày biết, nhưng mà giờ đây, lần đầu tiên kẻ ích kỷ tao đây thẳng thắn, nói cho mày biết sự thật này, trong lòng Trương Viện Viện chỉ có mày! Tao đã cùng nàng nói qua, bất luận là trước khi mất trí nhớ trước hay là sau khi mất trí nhớ, trong lòng nàng đều không có tao, chỉ có bóng dáng của mày......

Mày có biết tại sao thân thể nàng lại không ngừng mà yếu đi hay không? Lục Minh, tao nói cho mày biết, bởi vì Viện Viện căn bản là không nghĩ khỏe lên, trong lòng nàng hy vọng thân thể của nàng càng yếu đi càng tệ đi, bởi vì chỉ có như vậy, mày mới có thể trông chừng nàng, mới có thể trở lại bên cạnh của nàng!"

Trần Tranh kích động nói:"Nàng thiêu đốt tánh mạng, chỉ vì mày, hiểu chưa? Nàng không cần tao quan tâm, không cần tao trợ giúp, không cần tao làm bất cứ cái gì , nàng chỉ cần mày!"

"Tao hiểu rõ, mày có bạn gái, hơn nữa còn không chỉ một người, nhưng mà, thời gian của Viện Viện không nhiều lắm , mày sẽ không thể mặc kệ nàng chứ?" Trần Tranh nhìn kỹ Lục Minh:"Lục Minh, mày là nam tử mà tao sùng bái nhất trong nội tâm, nếu như mày lề mề , tao Trần Tranh xem thường màyi! Lục Minh, xin mày, hãy cứu Viện Viện!"

"Tao sẽ hết sức cứu nàng, nhưng cái khác đợi thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp cùng khôi phục trí nhớ nói sau đi." Lục Minh toát mồ hôi, hắn còn chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc này của Trần Tranh.

"Nói nhảm, mày cho tao là người ngu sao? Viện Viện sống không được bao lâu nữa, tao không phải thầy thuốc cũng biết, nếu mày có năng lực cứu nàng, đã sớm ra tay rồi." Trần Tranh buông cổ áo của Lục Minh ra, nhẹ nhàng lau lau vệt nước mắt trên mặt, châm một điếu thuốc: "Đừng nghĩ nữ nhân của huynh đệ thì không thể đụng, đều là chó! Viện Viện cũng không phải nữ nhân của tao, nàng yêu mày, nếu mày không dám muốn nàng, vậy mày mới là người nhu nhược! Lục Minh, theo đuổi nàng đi, cho Viện Viện trước khi chết, có một phần tình yêu hoàn mỹ! Tao hy vọng khi nàng chết, là mang theo hạnh phúc mỉm cười ...... Lục Minh, không cần phải đi đến con đường chết của tao, đời người có một số việc, một khi làm sai, sẽ hối tiếc cả đời, huynh đệ, mày không phải nói để cho ta kéo mày một cái sao? Giờ đây, tao kéo mày một cái, tao chỉ cho mày một con đường sáng...... Mày hãy cho cô ấy một phần tình yêu, đúng vậy, cho Viện Viện chết được nhắm mắt, làm cho nàng ra không hối hận không oán đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio