"Tiểu Lục, ta thật cao hứng, ngươi không chê Thanh Lam nhà ta, nhưng hôn nhân là đại sự, các ngươi phải chờ hai nhà chuẩn bị cho long trọng...... Hay là để sang năm đính hôn đi! Thời gian chuẩn bị cũng dư dả, các ngươi trước mắt ở chung một thời gian, cho hiểu rõ đối phương. Tiểu Lục, Thanh Lam do công tác bận rộn nên nữ công gia chánh mít đặc, ngươi phải bao dung chút a! Nghe nói ngươi chuyển nhà, ta nghĩ hay là cuối tuần này ngươi lại đây ăn cơm đi?" Tiếng của mẹ Niếp Thanh Lam tựa như gió xuân ôn nhu, đặc biệt dễ nghe, làm cho người ta vừa nghe, sẽ sinh ra vô vàng hảo cảm.
"Được rồi!" Lục Minh vốn nghĩ cự tuyệt, nhưng mụ mụ của Niếp Thanh Lam mở giọng thân thiết làm cho hắn không cách nào mở miệng chối từ.
"Các ngươi hảo hảo ở chung đi...... Đứa nhỏ nhà của ta giao cho ngươi." mụ mụ của Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi treo điện thoại.
Niếp Thanh Lam cười hì hì đưa lên ngón tay cái, hiển nhiên đối lời ứng biến của Lục Minh phi thường hài lòng.
Lúc này, nàng buông lõng tay của Lục Minh ra.
Lục Minh tay còn đặt trên bộ ngực sữa của nàng, cảm giác căng tròn khiêu khích, nhịn không được miết nhẹ một cái, đến khi tỉnh ra hắn vội vàng buông tay. Trong lúc Lục Minh tâm lý hỗn loạn, Niếp Thanh Lam đột nhiên tiến sát lại, kề bên tai nhẹ hỏi: "Tay cảm như thế nào?"
"Ngươi là yêu nữ!"Lục Minh trong lòng rất muốn đem Niếp Thanh Lam bắt lại hung hăng đánh vào mông, chính là khi vừa thấy nàng cười, bực tức bỗng tiêu đi hết hơn phân nữa.
"Có muốn hay không sờ thật một chút? Bàn tay của người đâu rồi......"Niếp Thanh Lam cả người cuốn lấy Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, môi anh đào hé mở, thở nhẹ hương khí, Lục Minh đột nhiên hiểu, tại sao anh hùng khó vượt cửa mỹ nhân?
Lục Minh rất gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nếu lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn không có ở đây, hắn có lẽ thật sự sẽ bị Niếp Thanh Lam làm cho mê hoặc.
Nhưng là, Cảnh Hàn vừa quay đầu lại. Lục Minh quyết định lập tức làm đứa nhỏ ngoan.
Hắn đem Niếp Thanh Lam đẩy mạnh xuống hồ. Phảng phất muốn cho thấy tâm ý của mình, hắn la lớn: "Ngươi muốn dụ dỗ ta. Chờ một vạn năm nữa đi!"
Cảnh Hàn nghe thấy Lục Minh nói chuyện. Nét lạnh lùng giảm đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tươi hơn. Thần giác lộ ra một tia vô cùng vui vẻ. Lục Minh vừa nhìn. Nhất thời ngây dại. Một tia mỉm cười của lãnh mỹ nhân cũng có thể làm thiên thất sắc...... Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh nhìn chằm chằm mặt mình. Đột nhiên cúi đầu. Mang chút buồn bả dùng bàn tay nhỏ nghịch nghịch nước. Cuối cùng khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Đứng dậy ly khai.
Lục Minh vốn định gọi nàng, càng muốn ôm nàng. Nhưng cuối cùng chỉ ngơ ngác đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Một cổ lương thủy bát chiếu vào Lục Minh trên mặt làm hắn bừng tỉnh.
Niếp Thanh Lam giống như mỹ nhân ngư lặn ngụp trong hồ. Nàng chìa cánh tay nhỏ bé đưa Lục Minh cánh hoa, cười duyên nói:"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa. Người ta đi rồi. Còn nhìn cái gì vậy? Nếu nhân gia cao hứng. Ta sẽ dạy ngươi một biện pháp theo đuổi lãnh mỹ nhân kia. Thế nào?"
"Thật sự?"Lục Minh kỳ thật biết, hồ ly mỹ nhân sẽ không hảo tâm như vậy, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được khát vọng.
"...Trước hết giúp nhân gia đứng lên!" Niếp Thanh Lam hướng Lục Minh vươn tay nhỏ bé.
Giữa bể bơi, Niếp Thanh Lam giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như ngọc. Nàng vươn cánh tay nhỏ bé, mười ngón tay mềm mại như hoa lan. Lục Minh mặc dù ngoài mặt không muốn thừa nhận, nhưng cũng thầm hiểu được yêu nữ thật là hồng trần vưu vật.
Nàng cùng Cảnh Hoàn toàn bất đồng.
Lạnh lẽo, nóng bỏng, phảng phất như hàn mai cùng mẫu đơn, vừa có ngạo thế phong tư, vừa là quốc sắc, thật sự là khó phân cao thấp.
Lục Minh đang ở trong lòng len lén so sánh Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam, đưa bàn tay ra, đem Niếp Thanh Lam từ trong hồ kéo lên, chẳng ngờ hồ ly mỹ nhân đột nhiên kéo mạnh về phía sau, làm Lục Minh rơi tỏm vào hồ, nước văng tứ tung.
Lục Minh tức giận tự trong nước ngoi lên, phát hiện vậy hồ ly mỹ nhân chẳng biết khi nào đã lên bờ, đang đứng tại bể bơi vừa cười hì hì nhìn mình: "Người hảo, lần sau khi không có ai, ta cùng ngươi tắm tiên, bây giờ, ngươi chậm rãi tắm rửa mình đi! Ngoan, đừng nóng giận, nếu không ta nói cho Cảnh Hàn, nói ngươi mới vừa rồi sờ ngực ta, hì hì!"
"Là ngươi tự mình kéo tay ta......"Lục Minh rất tức giận, yêu nữ thật sự quá hèn hạ.
"Ngoan, lần sau ta cho ngươi thật sự sờ!" Niếp Thanh Lam một trận cười duyên, bỏ đi.
"Yêu nữ chính là yêu nữ!" Lục Minh nhìn thấy hồ ly mỹ nhân đi còn, quay đầu cười duyên không dứt, nhịn không được than thở.
Mặt ngoài tuy không thừa nhận, nhưng thân thể Lục Minh phản ứng rất thẳng thắng thành khẩn, hắn thật sự bị Niếp Thanh Lam hấp dẫn rồi. Lúc này cả người nóng lên, phía dưới cảm thấy như đang muốn "đỉnh thiên lập ", nếu không phải chờ đồng tử công đạt thành, Lục Minh quả thực muốn lao ra mặt nước, đuổi theo, đem yêu nữ trực tiếp tại bể bơi hành hạ, làm cho nàng hiểu, không nên hấp dẫn một nam tử trưởng thành tinh lực sung mãn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Có lẽ bởi vì đã bị hấp dẫn, Lục Minh đêm đó nằm mộng, trong đó, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện, chính là như thế nào cũng thấy không rõ lắm......
Sáng ra, hắn vội vã rửa mặt, lao xuống lầu, Ngô bảo mẫu vừa đưa cho Lục Minh bưng lên một chén cháo bạch quả, vừa nói cho Lục Minh hay, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam đã đi rồi. Nhìn một gian đại ốc trống rỗng, chỉ có mình, Lục Minh đột nhiên cảm giác được, phòng nếu quá lớn, cũng không phải một chuyện tốt, bất quá, Cảnh Hàn đã đáp ứng ở chỗ này, còn ở sát vách phòng mình.
Lục Minh đang uống hương vị ngọt ngào của cháo bạch quả, vốn định lấy thêm một chén, trong lúc vô ý, phát hiện bên ngoài hoa viên, có tiểu cô nương mặc váy màu phấn hồng lẳng lặng ngồi, tay nhỏ bé ôm gấu bông, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ẩn chứa một loại cô độc nói không thành lời.
"Tiểu bằng hữu, mụ mụ ngươi đâu?" Lục Minh rất kỳ quái tiểu hài tử từ nơi nào tới, chẳng lẽ là hàng xóm?
"Ba ba!" chẳng biết tiểu cô nương béo mập đáng yêu vừa nhìn Lục Minh liền ngây dại, nhìn hắn một trận, đột nhiên mở miệng, cao hứng há miệng cười, gọi hắn là ba ba.
"Ta là ca ca, không phải ba ba!" Lục Minh tức giận, tiểu cô nương ngay cả chính mình ba ba cũng nhận lầm, thật sự là kẻ khác người......