Lộ Minh kinh ngạc phát hiện, có người đang ngồi trong phòng thưởng thức hương chè, mà người này không phải ai khác chính là người đẹp cảnh phục.
Cô ta đến nhanh thế, lẽ nào, cô ta biết mình vừa ra ngoài với lãnh(băng) mỹ nữ? cô ta ở đây chờ mình là vì muốn điều tra về viên ngọc bích? trừ phi viên ngọc bích đúng là quốc bảo?
Lộ Minh chợt nhìn thấy cả phòng đầy những mảnh vỡ của viên ngọc, trong lòng liền trận hoảng loạn. Xem ra muốn giấu cũng không giấu được rồi....
"Yêu, chàng trai nhỏ về nhà rồi? hôm nay đi đâu vậy? đây, tới đây" người đẹp cảnh phục cười rất xinh hướng Lộ Minh vẫy tay.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là người dân lương thiện, không biết đồng chí tìm tôi có việc gì?"
Lộ Minh làm mặt dày tiến tới, vô sự không lên tam bảo điện, Lộ Minh sợ nhất là mặc cảnh phục tìm tới cửa, không kể là nam hay nữ, trong lòng hắn tất cả đều đáng sợ như ông ba mươi vậy.
"Đồng chí lương dân, Bạn Lộ Minh, phiền bạn giải thích cho tôi cái đống này là như thế nào?" đôi mi dài của người đẹp cảnh phục khẽ nhướng lên, hỏi.
"Vừa rồi tôi đang tắm trong phòng, bỗng nhiên lãnh mỹ nữ xông vào, đào một lỗ trên tường, móc ra một viên ngọc bích, nhưng sau đó cô ta lại đem ngọc bích đập vỡ trên nền nhà... chuyện là như thế!", Lộ Minh vốn định nói không biết, nhưng nghĩ lại, nói thật vẫn hay hơn, hắn cảm thấy muốn giấu giếm người đẹp cảnh phục là không dễ, không bằng nói thật cho rồi.
"Tôi tin",không ngờ người đẹp cảnh phục lại ngật đầu, rót tách chè, thanh nhã uống nhấp ngụm, sau đó hỏi tiếp: "tiếp theo đó phát sinh chuyện gì?".
"Cô ta rời đi" Lộ Minh đem ngàn lời vạn ngữ ngưng tụ lại thành câu, đây cũng là lời nói thật.
"Còn anh?" người đẹp cảnh phục hỏi.
"Tôi ra ngoài tìm việc làm..." Lộ Minh nhè nhẹ phun ra câu nói dối.
"Anh có tìm được việc không?" người đẹp cảnh phục lại hỏi.
"Đồng chí cảnh sát, không phải cô định giới thiệu việc làm cho tôi đó chứ? tên của cô có phải là bồ tát hảo tâm trường?" Lộ Minh cảm thấy kỳ quái liền hỏi ngược lại.
"Tên tôi là Nhiếp Thanh Lam, tôi đoán là Cảnh Hàn nhất định có cảnh cáo qua anh, muốn anh tránh xa tôi ra một chút, đúng không? bạn Lộ Minh ah, (同學:tongxue:chỗ này mình xem qua mấy truyện dịch khác thấy nhiều nơi dùng từ đồng học,còn mình dùng từ bạn, bạn học) hai người các bạn như một đôi tình nhân đi xuống lầu có cả trăm người nhìn thấy không nói, lại đem tên khốn sống ở tầng bị biến thành thái giám, bạn cảm thấy tôi có thể nào lại không biết hai người đi cùng với nhau sao?" người đẹp cảnh phục cười nói.
"Hêy, tôi không phải người xấu, là cô ta dùng súng ép tôi đi, tôi với cô ta không phải là đồng bọn", Lộ Minh cấp tốc biện hộ.
"Tất nhiên không phải là đồng bọn, Yến tử môn phi tặc, trước giờ độc lai độc vãng. Có điều, tôi muốn biết anh và cô ta đi đâu làm gì?" Nhiếp Thanh Lam trước tiên gật đầu với lời biện hộ của Lộ Minh, kế đó lại phát ra nghi vấn.
"Nếu như nói rằng tôi và cô ta đi thuê phòng, cô có tin không?" Lộ Minh rất cẩn thận hỏi.
"Sao anh không nói là tôi và anh đi thuê phòng?" Nhiếp Thanh lam cười, nụ cười giống như tiểu hồ ly, Lộ Minh cảm giác bản thân mình sắp giữ không được nữa rồi.
"Đồng chí cảnh sát, tôi tất nhiên là muốn như vây, nhưng tiền thuê phòng tiêu hết rồi, nếu như lần sau cô vẫn muốn, xin hãy gọi điện trước cho tôi. Nếu như tôi không phải người xấu, lại không phải đồng bọn của lãnh mỹ nữ, vậy bây giờ với danh nghĩa là chủ phòng tôi trịnh trọng tuyên bố, bản thân cần phải nghỉ ngơi, tiễn khách!!" Lộ Minh mở cửa phòng, muốn mời Nhiếp Thanh Lam ra về, không nghĩ tới ông chủ nhà đang đứng ngoài cửa trên tay là giấy thuê nhà và hoá đơn điện nước, kêu to lên: "Lộ Minh, trả tiền nhà, tổng cộng đồng".
"Ngày mai giao, hôm này quên rút tiền" Lộ Minh quẫn bách, vốn dĩ tiền đủ để trả, nhưng hôm nay hắn và lãnh mỹ nữ ngồi xe taxi chạy mấy vòng thành phố, hiện giờ trong ví Lộ Minh cạn sạch.
"Không cần, ông chủ, tôi là bạn gái anh ấy, đây đồng, không cần thối lại" Nhiếp Thanh Lam đứng lên móc ví ra trả tiền thuê nhà.
Chủ nhà nhìn thấy đi ra là nữ cảnh sát, giật nảy người, khẩn trương nhận tiền rồi hoả tốc xuống lầu.
Lộ Minh lại hoá đá, nàng Nhiếp Thanh Lam này rốt cục định làm gì? cô ta mạo nhận là bạn gái mình, lại giúp mình trả tiền nhà? lẽ nào cô ta có âm mưu nào đó?
"Hiện tại tôi là chủ của gian phòng này, tôi trịnh trong tuyên bố, chúng ta tiếp tục nói chuyện!!" Nhiếp Thanh Lam cười tít mắt, dáng đó quả thật có chút giống hồ ly tinh, nhìn khuôn mặt đẹp tới mức khiến người ta ngừng thở, Lộ Minh liền nuốn một ngụm nước miếng xuống, cảm giác nếu như mình là Trụ vương thì mình cũng là muốn hồ ly chứ không cần giang sơn.
Đúng lúc này di đông chợt kêu, Lộ Minh nhìn...số lạ.
Hắn đoán có đên thành là của lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, trong lòng thầm mong là người khác gọi nhầm, Nhiếp Thanh Lam thò đầu nhìn vào, rồi cười mà như không cười nhìn Lộ Minh không nói. Lộ Minh cắn răng ấn tiếp nhận cuộc gọi, quả nhiên là lãnh mỹ nữ, chỉ nghe nàng hỏi.
"Ở đâu?".
"Ở nhà",Lộ Mịnh bị Nhiếp Thanh Lam đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tới mức cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn to tiếng đáp trả.
"Không việc gì...." lãnh mỹ nữ hình như cũng cảm thấy gì đó, liền cúp máy.
"Vừa về đến nhà, điện thoại liền đuổi tới", Nhiếp Thanh Lam vỗ tay, cười rất đẹp nói: "Anh lẽ nào không muốn giải thích cho em là bạn gái anh câu hay sao?".
"Nếu như bạn gái tôi mà chịu là nhiệm vụ của một người bạn gái, tôi có lẽ sẽ cân nhắc một chút". Lộ Minh một hơi chống đối đến cùng, biết rõ là chết, nói gì cũng không thể mất thể diện, vì vậy có bao nhiêu hùng khí thì giả trang bấy nhiêu, thậm chí còn dùng ánh mắt háo sắc để đánh giá thân hình kiều diễm của Nhiếp Thanh Lam.
Ai biết Nhiếp Thanh Lam chút cũng không động đậy, chỉ mỉm cười nói: "Nếu như anh mà lột sạch được quần áo em, vậy thì cái danh bạn gái này của em sẽ làm cái việc phải làm, anh không phải chỉ mong em cởi hết quần áo ra đợi anh tới đó chứ?".(giá mà…vứt mẹ nó cái đồng tử công khốn khiếp kia đi)
"Không cởi cũng được, chúng ta chia tay" Lộ Minh rất cool móc ra đồng còn xót lại trong túi đưa cho Nhiếp Thanh Lam nói:
"Đây là phí chia tay".
(牛逼:niu bi: bọn TQ hay dùng từ này mình nghĩ không ra từ tiếng việt nào phù hợp, bọn nó bảo kiểu như cool or very good nên mình dùng cool,nó đại biểu nhiều loại như: galang, bảnh, đỉnh... ai có tư nào hay hơn thì pm mình).
"Tối mai, người nhà em muốn gặp mặt bạn trai em, nếu anh nguyện ý giả trang thật giống, rồi ứng phó với mọi người, vậy thì chuyện hôm nay anh lén lút hẹn hò với Cảnh Hàn em không điều tra nữa",Nhiếp Thanh Lam thật sự nhận lấy đồng, còn mỉm cười với Lộ Minh, sau đó trở mình đi ra phía cửa.
"Tôi điên mới đáp ứng với cô...."
Lộ Minh đại nộ, hắn ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nhất là những cô nàng xinh đẹp.
di đông lại kêu lên, Lộ Minh nhìn vào, là mẹ gọi.
"Bảo bối, mẹ chuyển tiền vào tài khoản của con rồi, đừng cho ba con hay", mẹ sợ thằng con bảo bối bị đói, hàng tháng đều đúng giờ chuyển tiền cho Lộ Minh.
"Mẹ, không cần gửi tiền cho con, con có thể dùng tay nuôi sống bản thân, không kể là đi học hay đi làm, con nhất định không tiêu đồng của gia đình, con nếu còn không tìm được việc, thì sẽ ra bến cảng làm khuân vác(cửu vạn)", Lộ Minh đang tức khí cha mình, từ nhỏ đã không làm thân thủ đảng(lấy tiền gia đình).
"Cha con biểu hiện có chút nghiêm khắc với con, nhưng trong lòng cũng rất nhớ con, tối qua lúc ăn cơm còn hỏi tới con đó. Mẹ biết, trong lòng ổng sớm đã không còn giận rồi, chỉ là không thể để mất mặt, con rảnh gọi điện cho ổng, nhận chút sai, đừng có giận dỗi với ổng làm gì..." Me vì muốn hoà giải mâu thuẫn giữa Lộ Minh và phụ thân nên đã khuyên không biết bao nhiêu lần rồi.
"Con không thèm gọi điện cho ổng, xin lỗi càng không thể, người đó, con với ổng không xong không thôi, con ban ngày phỏng vấn thành công, buổi tôi ổng liền cho người đem con biến thành con mực nướng, có chút quyền to như cái rắm, liền đem uy phong đó quẳng lên đầu con, có người cha nào như ổng không", cứ nhắc tới phụ thân là Lộ Minh lại tức không chịu được.
"Bảo bối đừng giận, có lẽ là hiểu nhầm", mẹ nghe vậy liền an ủi.
"Không thể nhầm đươc! người đó tay che trời, nhờ chút quan hệ rộng rãi, con tìm việc gì ổng cũng nhúng tay vào, phi đem con bức chết mới vui lòng, con sớm muộn cũng chiến tới cùng với ổng" Lộ Minh càng nói càng tức.
"Cha con không đúng, rất không phải, trở về mẹ sẽ mắng ổng..." mẹ vội vàng nói nhằm giảm bớt cục tức cho thằng con bảo bối.
"Dùng gia pháp, bắt ổng ngày ngày quỳ lau tủ quần áo" Lộ Minh rất âm hiểm gợi ý cho mẹ.
"Được, bảo bối, đừng giận nữa, yên tâm mà tìm việc, lần này nhất định sẽ thành công" mẹ trược tiên cho thằng con uống viên định tâm đan, kế tiếp hỏi: "Nếu không, con về đây giúp mẹ?".
"Mẹ, con nếu không vượt qua người đó, nhất định không về" Lộ Minh sớm hạ quyết tâm, quyết ý vượt qua phụ thân mới...áo gấm hồi hương.
"Hai cha con các người, ài" mẹ nghe tới đây, nhịn không được thở dài.
Kết thúc cuộc gọi, Lộ Minh nằm lăn ra giường, móc miếng phỉ thuý mà lãnh mỹ nữ tặng, lật tới lật lui xem.
Vô số lần cố nhịn ý tưởng hấp thụ nó, trong lòng hắn ẩn hiện một loại cảm giác, hiện tại không phải là lúc tốt nhất để hấp thụ miếng ngọc bội này, có thể sau này, lúc bản thân tu luyện cao hơn hiện tại, lúc đấy mới là lúc hấp thụ năng lượng của miếng ngọc này.
Ngặp ngỡ lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, lại còn có hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam, mới chỉ có mấy ngày, Lộ Minh cảm thấy nhân sinh của mình thay đổi một cách khó mà tin nổi, may mắn nối gót mà đến, khinh hỉ liên tục không ngừng...
Bấy giờ hồi tưởng lại, quyển sách cổ đó sinh ra kỳ quang, chui ra một con rồng nhỏ, cải tạo thân thể mình, khẳng định cũng liên quan tới hai nàng.
Rất có khả năng do bởi quyển sách cổ đó bị nhuốm máu tươi(tiên huyết) của hai nàng mới sinh ra kỳ ngộ này.
Lão nhân bán sách là người như thế nào?
Lão có thể ở trước mặt mình biến mất, chắc không phải là người thường? còn nữa, lão nhân luyện công trong mộng cũng có điểm giống ông ta, lẽ nào là hình ảnh của tổ tiên ông lão bán sách?
Lộ Minh càng nghĩ càng mơ hồ, sau cùng cơn buồn ngủ kéo tới, ý thức ít dần, lăn ra ngủ rất sâu.
Trong mơ, lão nhân luyện công lại xuất hiện.
Lần này, động tác của ông ta xuất kỳ trở nên chậm đi rất nhiều, nhưng Lộ Minh vẫn vậy, nhìn không được rõ ràng, đợi sau khi lão nhân biến mất, ở sâu trong não hải của Lộ Minh, lại có loại ý niệm thần bí, hiện ra tín hiệu đoàn(nhiều tin) kỳ diệu: chu giai luyện đan thuật, chu giai luyện khí thuật...(chu giai=lv) tín hiệu đoàn này như một bông hoa nhanh chóng nở ra, làm cho Lộ Minh trong mơ hai mắt hoa lên, chỉ cảm thấy có vô số những thứ vừa lạ vừa thần bí hiện ra trước mắt,như một thế giới kỳ ảo đang vô thanh nói ra bí mật của nó ...