"Ngươi là Thanh Y học tỷ, ngươi mặc một thân cổ trang làm ta nhận không ra!" Giai Giai kinh ngạc, nhưng lập tức nhận ra nữ minh tinh.
"Học tỷ? Nàng chính là trong tứ đại hoa hậu giảng đường a?" Lục Minh nhớ kỹ tên Trương Phong có nói qua, trong tứ đại hoa hậu giảng đường, có người đi làm minh tinh, nhưng không nghĩ tới nàng đang đứng ở trước mặt.
"Nguyên lai nghe ban văn nói có minh tinh, thì ra chính là bạn trai của Giai Giai?" Thanh Y nữ minh tinh nhìn Lục Minh một cái, nhẹ ôm Giai Giai, mỉm cười nói: "Hai người rất xứng đôi...... Giai Giai, nếu không ngươi cũng đến thử lấy hình đi, với điều kiện của ngươi, muốn thành Đại Minh tinh cũng không phải là việc khó!"
"Giai Giai đừng đi, giới giải trí phức tạp lắm, làm Đại Minh tinh còn không bằng về nhà đi!" Lục Minh vội lên tiếng can ngăn. Giai Giai không có quyền không thế, tại giới giải trí muốn phát triển không dễ dàng, có khi phải trả giá thật lớn, mới vừa rồi tên mập không phải là nổi lên sắc tâm sao?
"Cám ơn Thanh Y học tỷ, ta không biết làm diễn viên, cũng không biết ca hát nhảy múa, làm minh tinh không thích hợp...... Học tỷ, Lục Minh là bạn học của ta, hắn, kỳ thật hắn không phải...... Chúng ta, chúng ta không phải như ngươi nghĩ, mới vừa rồi là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!" Giai Giai nhìn thấy Lục Minh đối với minh tinh tựa hồ rất phản cảm, lập tức cho hắn một ánh mắt an ủi, mở miệng cự tuyệt làm minh tinh, vừa giải thích quan hệ của mình cùng Lục Minh.
"Nguyên lai ngươi là học khoá dưới a, ngươi hảo, ta gọi là Ngu Thanh Y." Nữ minh tinh cười cười chìa tay ra.
"Đại Minh tinh a, xem ra ta phải tìm cái gì xin chữ ký mới được......" Lục Minh quay nhìn chung quanh, cố tình không phát hiện nàng đang vươn tay.
Bên cạnh mọi người thấy được trong lòng giận dữ, tiểu tử này thật sự là cuồng vọng, làm một Đại Minh tinh, Thanh Y tiểu thư chủ động bắt tay, hắn giả bộ không thấy, đây là cái thái độ gì?
Nam diễn viên Chu Kiệt hừ lạnh liên tục, bất quá hắn có buồn bực mà phát tiết không được. Bọn họ nguyên lai là Ngu Thanh Y đồng học. Xem nàng cùng Giai Giai kia quan hệ rất tốt. Chu Kiệt thật sự rất muốn đem Lục Minh hành hung một trận. Nhưng bây giờ nhất thời không tìm thấy cớ động thủ. Hắn tâm tư xoay chuyển. Rốt cuộc thế nào mới có thể tìm được cơ hội. Danh chính ngôn thuận đem tiểu tử này đánh thành tàn phế? Biện pháp còn không có nghĩ ra được lại nhìn thấy tiểu tử này phi thường kiêu ngạo cự tuyệt bắt tay cùng Ngu Thanh Y, trong lòng vừa phẫn nộ vừa cao hứng.
Lục Minh hoàn toàn không nhìn ánh mắt phẫn nộ của đám người Chu Kiệt. Hắn nhìn một vòng. Vốn muốn mang Giai Giai rời đi. Đột nhiên, tiên thiên chân khí mang đến cảm ứng đặc biệt.
Cao thủ! Trong đám người có một siêu cấp cao thủ thâm sâu không lường được.
Theo cảm ứng tìm tòi. Lục Minh phát hiện lão nhân nhỏ gầy.
Người này nhỏ gầy, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Một cơn gió thổi cũng làm lão lung lay. Lão yên lặng không tiếng động đứng ở trong đám người. Hai mắt vô thần nửa mở nửa đóng. Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn sẽ tưởng rằng hắn là một lão nhân bình phàm. Ngay cả Lục Minh cũng xém chút bị lão qua mặt. Bất quá tiên thiên chân khí mang đến cảm ứng thần kỳ. Lục Minh hiểu rõ người này tuyệt đối là siêu cấp cao thủ. Thực lực ít nhất cũng bằng Hình gia gia cùng Trang Thần lão nhân. Thậm chí có thể mạnh hơn. Bởi vì Lục Minh cho dù có tiên thiên chân khí cảm ứng còn phải phí tâm tư xem xét mới phát hiện ra.
Lão đứng ở vị trí có thể âm thầm bảo vệ Ngu Thanh Y.
Tựa hồ nhìn thấy Lục Minh đánh giá mình, lão nhân này tử cố ý vô tình nhìn Lục Minh một cái, ánh mắt cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
"Trương đạo diễn diễn, đây là một hồi hiểu lầm, bọn họ đều là Thanh Y tiểu thư đồng học, ngài nói chuyện này, hay là quên đi?" gã kính đen nhỏ giọng hỏi tên đạo diễn, cực lực vì Lục Minh giải thích. Trương đạo diễn diễn nhìn nhìn gã mập còn đang xùi bọt mép, lại nhìn nhìn mấy người bị Lục Minh đánh mặt mũi xưng hếu, cuối cùng đem ánh mắt nhìn qua Lục Minh, một hồi lâu, mới cất tiếng: "Hôm nay công việc gấp gáp, bỏ qua đi, tất cả mọi người trở về vị trí."
"Việc này không thể cứ như vậy quên đi a, Trương đạo diễn, An phó đạo bị tiểu tử đánh tổn thương......" tên mặt du côn nhảy ra, không chịu bỏ qua.
"Các ngươi đưa hắn đi bệnh viện, ta chỉ phụ trách đạo diễn, các ngươi đánh nhau là việc cá nhân. Ta trở về chuẩn bị quay!" Trương đạo diễn diễn nói dứt khoát.
"Chờ một chút, vị này Trương đạo diễn diễn, chờ một chút." Đột nhiên có người hô lên.
Từ bên kia, trung niên nhân đầu to đi tới, người nầy vừa đi tới vừa cười nói: "Vốn các vị chụp ảnh quay phim nhóm chúng ta không tiện quấy rầy, nhưng các ngươi phải nộp phí thuê trường quay"
"Thuê trường quay?" Mọi người nghe xong kinh ngạc, ở đây này công viên lấy cảnh, như thế nào còn phải thuê?
"Nguyên lai các ngươi mới là xã hội đen thu phí bảo vệ, thật sự là cười chết người ta, ban ngày ban mặt, xã hội đen các ngươi dám kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ không sợ vương pháp?" Chu Kiệt phát hiện chỉ có sáu người đến thu phí bảo vệ, đảm khí dâng cao, ở đây vũ sư thì có hơn ba mươi người, chỉ bằng vài người đối phương.
"Sợ, chúng ta đương nhiên sợ!" tên đầu to cười quái dị: "Nhưng chúng ta không có việc làm, không thu chút phí bảo vệ duy trì cuộc sống, chẳng phải là muốn lên phố ăn xin?"
"Bằng hữu, ta cùng Lam Hải uy ca có điểm quan hệ, cho ta mặt mũi, việc này hay là quên đi?" Trương đạo diễn diễn xem ra là người không muốn gây chuyện.
"Lam Hải uy ca? Vậy Ngưu Bức uy ca là ai a? Ta như thế nào không có nghe nói qua?" Đầu to cố ý hỏi đàn em, xem ra lão Đại hắn so với Lam Hải uy ca ngưu bức hơn nhiều, hoàn toàn không sợ danh hào đối phương.
Chu Kiệt nhìn thấy sự tình không thể thỏa thuận, vung tay lên, ý bảo vũ sư đi tới.
Nếu để cho sáu tên xã hội đen tung hoành, vậy chức vũ sư còn dùng để làm chi? Trong nháy mắt, vũ sư cùng nhóm diễn viên đem sáu tên xã hội đen bao vây, chỉ cần Chu Kiệt nữa mở miệng, bọn họ sẽ tràn lên, đem đối phương bắt gọn.
"Gặp phải chúng ta, tính ra các ngươi không may, nói cho ngươi biết, thế gian không phải tất cả mọi người sợ xã hội đen! Lên, bắt toàn bộ bọn họ,...trước hết đánh phủ đầu, rồi mang ra công an......" Chu Kiệt nói còn chưa dứt, đột nhiên cây súng lục sáu viên chỉa vào hắn, làm cho hắn vốn uy phong lẫm lẫm nhất thời sợ đến vãi tè, mồ hôi lạnh tuôn ra. Chu Kiệt mới đầu muốn trước mặt Ngu Thanh Y ra oai anh hùng, không nghĩ tới Lam Hải xã hội đen căn bản không dùng nắm đấm, mà dùng hàng nóng, hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng giơ cao hai tay, sợ mình hơi phản kháng chút sẽ bị bắn thành dưa hấu nát.
"A?" Nhìn thấy có súng, tất cả mọi người sợ đến không dám nhúc nhích.
"Đồ ngốc, ai nói ít người không thể thu phí bảo vệ?" tên đầu to cười quái dị, tiện tay nhéo lỗ tai Chu Kiệt vài cái, đang dương dương đắc ý, hắn bỗng phát hiện trong đám người có Lục Minh, tên đầu to sợ đến phát run, tiếng cười có như đao trảm, vội vàng tách ra đám người, chạy đến gật đầu cúi người cười: "Không có ý tứ, mới vừa rồi ta chỉ lo uy phong, không chú ý ngài ở đây......"
"Đừng quản tới ta, ta chỉ là đi ngang qua." Lục Minh nhìn thoáng qua trong đám người lão nhân, phỏng chừng loại siêu cường giả nầy sẽ không ra tay việc cỏn con này, chính mình cũng không muốn gây chuyện nên cùng Giai Giai chuẩn bị rời đi.