Thì ra còn có phòng đấu giá……..Lê Chanh chân thành nói tiếng cám ơn, không cẩn thận nhìn thấy nam nhân cười híp mắt trong lòng lại đột nhiên lạnh một chút, không khỏi âm thầm cảnh giác, cậu rõ ràng đều không phải là người không cẩn thận, làm sao theo ngay từ đầu liền cực kỳ tín nhiệm Trầm Du?
Cho dù đã biết đối phương là nhân vật cấp sư thúc, cậu cũng không nên liền bày vali hành lý ra như vậy, còn hỏi đông hỏi tây đối một ít thường thức gì đó, đây không phải rõ ràng nói lai lịch của chính mình có vấn đề?
Lê Chanh nghĩ lại hành vi của chính mình một chút, cảm thấy chính mình chính là tên ngốc.
Cứ như vậy Trầm Du còn không lòng chứa hoài nghi, đối phương cũng không cần lại làm sư thúc cậu, Lê Chanh trong nháy mắt rất sốt ruột, cảm xúc rõ ràng giảm xuống, thậm chí ở lúc Trầm Du hỏi, đáng yêu nhăn mày đáp lại cho anh ta một tiếng ừ đơn giản.
Hắn không muốn nhìn thấy ta, cũng cũng không bằng lòng trở thành thê tử của ta.
Ánh mắt Trầm Du tối sầm. Cùng âm chúc bình thường sau khi khế hợp khác biệt, thê tử của y có chút lúc này phi thường có tính cách, thế cho nên làm cho y có chút không thể nào xuống tay, thực hiển nhiên phương thức theo đuổi hiện tại của y là sai lầm.
Có lẽ…….. Hẳn là giống như tối hôm qua vậy, hơi chút hàm súc một chút.
Trầm Du ở bên cạnh im lặng xoay chuyển mấy ý niệm trong đầu, bên kia Lê Chanh cũng không nhàn rỗi.
Hạ quyết tâm không lại bại lộ bí mật của chính mình, Lê Chanh buồn bực vòng quanh cái bàn lòng vòng hai vòng, ngồi ở trên cái ghế, rót chén nước trà cho chính mình —— cực kỳ vui sướng chính là, rời khỏi một tháng, căn phòng đều sạch sẽ như cũ, nước trà vẫn như cũ vẫn duy trì hương vị mới mẻ, cậu uống hai ngụm, lại uống hai chén, cảm giác khắp người đều là tiếng nước chảy ùng ục ùng ục.
Tiếp tục lặng im như vậy cũng không phải cách, Lê Chanh mặt không chút thay đổi quay đầu lại: “Ta muốn đi ngủ”.
Trầm Du nhìn vọng ra thanh thiên bạch (ban ngày ban mặt) bên ngoài.
“Xin cứ tự nhiên”. Lê Chanh không có bất luận cái biểu cảm gì cùng loại “tôi lừa gạt anh”, vẻ mặt thản nhiên bắt đầu động tác cởi áo ngoài, thuận tiện còn ngẩng đầu ý bảo ngoài cửa một chút, “Ta ngủ không thích người khác vây xem, ánh mắt quá mãnh liệt ở bên cạnh ta sẽ không ngủ được. Hay là, ngươi hy vọng mỗi ngày ta đều mất ngủ sao?”.
Trái tim Trầm Du bị đâm một cái, tiểu âm chúc quả nhiên vẫn là thời điểm ngủ khá xuẩn manh (ngốc + đáng iu), cô đơn xoay người, “Được rồi ta rời đi”.
Lê Chanh không dự đoán được anh ta cư nhiên dễ nói chuyện như vậy, lập tức chính là sửng sốt, tiếp theo liền thấy thân mình Trầm Du chuyển tới một nửa, đột nhiên quay lại vươn tay, mở ra ôm ấp, mí mắt hơi rũ bất đắc dĩ nói: “Để ta ôm một cái liền đi”.
Lê Chanh nghẹn họng nhìn trân trối, tâm tình cũng chưa biểu hiện gì, mặt đơ quơ cái gối bằng sứ trên giường một phen ném vào trong lòng đối phương, “Đi mau, không tiễn!”. Nói xong rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhà gỗ nhỏ hồi phục yên tĩnh ngày xưa, Lê Chanh buộc chặt quần áo, hít sâu một hơi, phát hiện nơi này rốt cuộc tìm không thấy cảm xúc liều mạng tu luyện lúc trước, tràn đầy đều là hơi thở xa lạ của nam nhân…… Có cần phải cân nhắc lần sau có phải cầm thuốc sát trùng cường lực quay lại hay không, ngẫm lại cho dù thuốc làm sạch không khí cũng hơi yếu!
Ngoài cửa Trầm đại hiệp ăn một cái mũi đầy bụi, tức giận? Sẽ tức giận liền thuyết minh ấn tượng đầu tiên của chính mình cho thê tử phi thường khắc sâu, yên lặng tự khen ngợi một chút.
Giống như chim đại bàng lớn lặng yên không một tiếng động dừng ở mái hiên, Trầm Du ngồi ở chỗ cũ, cánh tay nhàn hạ khoát lên đầu gối gập lại, đầu ngón tay lướt qua tay áo dài lấy ra một cây sáo màu xanh biếc, y nửa nheo lại mắt hơi hơi mở miệng, nhạc khúc du dương giống như đêm qua thẩm thấu ở trong không khí, Lê Chanh ngẩn ngơ hồi lâu, linh hồn xao động giống như bị một đôi tay vô hình ôn nhu an ủi.
Không rõ chính mình như thế nào sẽ trầm mê với loại tiếng sáo vốn là “cao siêu ít người hiểu” này, Lê Chanh thu dọn hành lí, bỏ vào chai rượu xái tiếp theo, mang theo đồ linh tinh khác biến mất ở trong phòng.
Cùng lúc đó, nhạc khúc véo von ngừng bặt.
Ý thức được tiểu âm chúc nháy mắt rời xa, Trầm Du bình tĩnh thu hồi cây sáo vào tay áo, người đi rồi, thổi cho ai nghe? Ồ, không biết hiện tại bóng dáng của chính mình có thể miêu tả ra vài phần hiu quạnh?
Trong không khí ướt át truyền đến một đạo tiếng cười mơ hồ.
“Trầm huynh ——” viễn không (từ bầu trời xa xa) hắc điêu (đại bàng đen)đáp xuống, bên trên là bóng người mặc đạo bào tay cầm bát quái, chính là đệ tử chân truyền thứ hai Minh Viễn xếp dưới Trầm Du, trong giọng nói y mang theo vài phần ý vị vui sướng khi người gặp họa, “A nha, Trầm huynh đã lâu không gặp, vẫn là giống như trước đây hình tượng tẫn hủy (hình tượng tan tành), rất tốt rất tốt, thì ra thanh niên tài tuấn (có tài + đẹp trai) giống như ngươi vậy cũng có thời điểm cầu mà không được a, a ha, kỳ thật không sao đâu! Ta khẳng định sẽ không trào phúng,!”.
Trầm Du thu hồi nhu ý trên mặt, đáy mắt hiện ra sắc bén đường hoàng, “Ăn no có thể cút đi giết yêu thú chơi, gần đây tay ta rút gân, sợ một cái không cẩn thận lực kim chúc chém sai phương hướng, chặt ngang đệ tử chân truyền thứ hai ngươi”.
“Ó ——”. Hắc điêu rít một tiếng, cúi đầu rủ tới mặt đất, Minh Viễn nhảy xuống yêu nuôi lớn từ nhỏ, trộm hướng khe cửa liếc hai cái, nhất thời bất mãn quay đầu lại ồn ào lên: “Khó trách cảm giác hơi thở bên trong đột nhiên yếu bớt……. Ta nói âm chúc ngươi đâu? Ngươi giấu hắn đâu rồi?”. Y bi phẫn giậm chân: “Ít nhất để ta liếc mắt nhìn một cái a!”.
Cho ngươi xem……. Cái rắm.
Trầm đại hiệp bất bình nghĩ, lão tử còn chưa nhìn được mấy lần nữa……. Như thế nào hơi cay mắt vậy.
“Ngươi tìm không thấy hắn”. Trầm Du ngụy trang chính mình kỳ thật rất hiểu.
“Truy tới tay rồi?”.
Trầm Du cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) mở miệng: “Sắp rồi”.
“Âm chúc của tông môn thích hợp ngươi không ít, người khác đều vội vàng nhào tới, khế hợp của ngươi lại hờ hững đối với ngươi”. Kỳ thật chính là tìm ngược đi? Minh Viễn trêu đùa: “Dưa hái xanh không ngọt, đổi người đi”.
“Không có ý chúc phúc liền đi đi”. Trầm Du tức khắc bất mãn, nói như thế nào đây? “Thiên thiên vạn vạn lại nhiều lại như thế nào, ta khế hợp ai, đời này nhận định chính là một mình hắn”.
“……..”. Minh Viễn sắp bị chua ói rồi, mỗi lần tông môn đại bỉ bại bởi người như vậy thật sự là làm cho người ta khó có thể dễ chịu a, “…….Vậy chúc ngươi thành công”.
Sáng sớm hôm sau, thành phố Vĩnh An cửa tiệm rượu xái nhận được một cái điện thoại đặt hàng xa lạ, đối phương suy xét một chút báo giá rượu xái khác nhau, cuối cùng quyết định rượu xái Hồng Tinh giá trị thấp nhất, bình rượu xái phân biệt chuyên chở ở trong cái rương, cự tuyệt ý tốt tiệm rượu phái xe chở hàng về đến nhà, Lê Chanh thuê cái xe ba bánh, run run rẩy rẩy chạy tới tiệm rượu, chạy tới chạy lui chở ba lần, mới nhét toàn bộ rương nhét tới dị giới.
Nhà gỗ sạch sẽ hoàn toàn bị mùi rượu ngấm sạch, toàn bộ là nước rượu thượng cổ linh chủng sản xuất, nghĩ nghĩ cũng là say rồi.