Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

chương 6: cảm giác hơi không ổn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kế tiếp là đoạn thời gian dài đối mặt, nhìn ánh mắt của tên cướp mang theo xem xét kĩ lưỡng còn có khóe mắt hơi hơi nheo lại lại tĩnh lặng kia, trên mặt Lê Chanh không có lộ ra cảm xúc sợ hãi, nhưng cũng không có làm cho người ta cảm thấy được cậu đã tính trước mọi việc có chỗ dựa trước rồi—— người bình thường tại dưới trạng thái chỉ đủ để tự bảo vệ mình thì sẽ luồn cuối.

Thiếu niên thân hình ốm yếu, rõ ràng không có sức lực chống đối, ánh mắt lại vô cùng mềm mại yên tĩnh. Là chàng trai tấm lòng lương thiện, khó trách sẽ đứng ra đảm đương thần hộ mệnh của mọi người.

Căn bản không có biện pháp tưởng tượng, Từ chủ tịch trên thương trường thủ đoạn cứng rắn phiên vân phúc vũ sẽ có đứa con trai đơn thuần như vậy.

Phiên vân phúc vũ (nghĩa đen: trở mây đảo mưa): Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên (thuần việt là tính cách sớm nắng chiều mưa).

Nguồn:trannhuong.net/tin-tuc-/nhung-thanh-ngu-co-xuat-xu-tu-tho-co-va-dien-co-.vhtm

Trong bọn cướp tên giỏi công nghệ cắm thẻ tín dụng vào bên cạnh máy tính gõ gõ đánh đánh, không bao lâu liền hiện ra tư liệu của chủ thẻ, tên cướp nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt tạm dừng một chút ở trên chữ Từ Hoằng Nghĩa, sắc mặt lạnh lẻo từ từ thả lỏng, thậm chí còn cười cái với Lê Chanh, “Tốt lắm, cậu không có nói dối……Tôi thích thiếu niên trung thực, tới khi chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh, sẽ lập tức thả cậu bình an”.

Lê Chanh gật gật đầu, “Cám ơn, tôi sẽ phối hợp”.

Tên cướp làm thủ thế (động tác tay) bắt đầu hành động, cười mà không cười nhìn thoáng qua trên người mấy viên chức ngân hàng, “Dẫn bọn họ đi ra, để cho mấy chú cảnh sát nhìn đến thành ý của chúng ta, đương nhiên…….Cũng mời mọi người truyền ra tin tức của nơi này, nếu phút sau cảnh sát đóng giữ ở bên ngoài còn không chịu rút đi, như vậy Từ tiểu tiên sinh dũng cảm của chúng ta sợ rằng khó mà giữ được mạng mình, đây là điều các người không muốn nhìn tới chứ hả?”.

Người trong góc phòng giống như con gà chết dưới khống chế của tên cướp đi qua đại sảnh ngân hàng, cảnh sát ngoài cửa ngân hàng giơ súng bày thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ nhìn thấy tên cướp ló đầu ra ngoài cửa dò xét, sau đó là viên chức và người thường cúi đầu đi tới.

Cô bé nắm tay nữ viên chức sau cùng còn mở to hai mắt quay đầu lại nhìn Lê Chanh và tên cướp ở đại sảnh, lễ phép vẫy vẫy tay, “Tạm biệt anh trai và chú nha!”.

Cảnh sát vẫn còn vẫn duy trì tư thế bắn, không rõ nguyên do nên có chút trợn mắt há hốc mồm, không nhìn lầm đi, bọn cướp cư nhiên thả con tin ra, đây không phải là tình tiết tự chui đầu vào lưới hay sao?!

Khi nào thì bọn cướp bình thường này và tội phạm giết người, phần tử vi phạm pháp luật này cũng có ngày dễ nói chuyện như vậy?

Trong lúc nhóm cảnh sát bàn bạc một phen chuẩn bị vọt vào đi bắt tội phạm, mười mấy con tin ban đầu được thả ra lại đều tiến lên ngăn cản, “Tiểu Từ tiên sinh còn ở bên trong, các người không thể xông vào!”.

“Tiểu Từ tiên sinh là con trai của Từ Hoằng Nghĩa tiên sinh, Từ Hoằng Nghĩa là ai thì các người đều biết hết rồi, con hắn ta liền ở trong tay đám người kia, là tiểu Từ tiên sinh đã cứu chúng tôi! Các người xông vào chính là hại cậu ta, tôi không đồng ý!”.

“Xin các anh cảnh sát trong vòng phút rút quân, nếu không ân nhân cứu mạng của chúng tôi sẽ khó giữ được mạng sống!”.

Bên ngoài một trận hỗn loạn, tên cướp đã lấy toàn bộ châu báu và tiền trong ngân hàng, Lê Chanh liếc mắt một cái nhìn cái túi bự như cái trống trên lưng của đối phương, thừa dịp người bên cạnh không chú ý, cẩn thận di chuyển bước chân một chút, liều mạng hét to tiếng: “Con tin chết rồi!!!”. Thanh âm vang vọng xa xăm trong đại sảnh ngân hàng, rơi vào trong tai người bên ngoài vẫn có thể nghe rõ như cũ.

Ánh sáng trắng của chiếc nhẫn lóe lên, thân hình của của Lê Chanh nháy mắt biến mất.

Tên cướp ban đầu giơ súng để ở huyệt Thái Dương của Lê Chanh sợ tới mức cánh tay tê rần, trực tiếp ôm súng, tia lửa lóe lên rơi xuống trên sàn nhà bóng loáng nảy lung tung, đương sự mặt không có chút máu hai chân run rẩy, “Đệt mợ, quỷ a! Đại ca, có quỷ a!A!!!”.

“Mày làm gì vậy!”. Tên cướp khác nhìn chằm chằm túi đựng tiền trên lưng đồng bọn nghe được tiếng hét đinh tai nhức óc lập tức theo phản xạ quay đầu lại, nhìn về phía khoảng không trước người đối phương đối phương, lúc này ngược lại nhíu mày thật sâu, “Người đâu!”.

“Đột nhiên…….. Đột nhiên liền biến mất! Bốc hơi khỏi nhân gian! Biến mất trong không khí!”. Tên cướp hoảng hốt định tìm cách nói càng thích hợp hơn, trong lòng hối hận a, mịa nó năm đó lão trưởng làng kia thật không lừa gã, gã từ nhỏ đến lớn làm chuyện xấu mất hết tính người đếm không hết, hiện tại rốt cục gặp báo ứng rồi, quỷ đều tìm đến gã!

“Câm miệng, người sống mày còn không sợ, chết rồi thì mày sợ gì chứ!”. Tên cướp đại ca cũng cảm thấy cả người phát lạnh, gã tận mắt nhìn thấy Lê Chanh, nếu thật sự là người sống sờ sờ, khẳng định không có khả năng cứ như vậy trực tiếp biến mất ở tại chỗ…….Gã mở chốt an toàn của khẩu súng ra, ổn định hô hấp bắn phát súng vào cái bóng mờ ở cửa ra vào, “Bên ngoài đã biết con tin không còn rồi, chia nhau chạy, tìm cơ hội xông ra ngoài!”.

Hệ thống giám sát của ngân hàng đã bị bọn họ phá hỏng, nhưng tiếng hét của Lê Chanh lại không chặn lại được, càng không nói ngay sau đó phía sau còn có loạt tiếng súng ngu ngốc của đồng bọn ngu như heo kia, vì thế căn cứ tín hiệu thanh âm xâu chuỗi lại đương nhiên đây là vụ án đồng thời uy hiếp, giết người!

Trong lòng bọn cướp kêu oan uổng nha.

Hiện tại thì tốt rồi, quả thật bùn vàng dính đũng quần, không phải shit cũng là phân!

Tại khách điếm của Đại Châu giới nằm canh giờ, vốn tưởng rằng hết thảy đã gió êm sóng lặng, bên miệng Lê Chanh chứa mỉm cười thoải mái hiện thân ở tại chỗ, nháy mắt bên tai đùng đùng tiếng, xa xa viên đạn lạc bay sát qua tĩnh mạch trên cổ của cậu, sắc mặt Lê Chanh đại biến, lật người trên mặt đất lăn vòng từ góc tường lại xuyên về Đại Châu giới.

Cơ thể máu thịt bình thường căn bản không ngăn cản được tiến công mãnh liệt của viên đạn!

Vì thế so sánh với mới vừa tại hiện đại bắn nhau thảm thiết, khách điếm của Đại Châu giới quả thật an toàn tới muốn khóc luôn!

Tại sao gần đây tiết tấu cuộc sống lại bất thường như vậy? Thân là thế giới xã hội hòa bình bắt đầu điên cuồng dâng lên vận động phản nhân loại? Ngược lại là thân ở trong giới tu sĩ mạnh được yếu thua thích hợp kẻ mạnh sinh tồn lại bình yên như là bé tằm cưng?

Quả thật khiến người ta sửng sốt.

Khống chế trái tim đập thình thịch, thiếu niên nằm trên giường thả lỏng thở hổn hển, trong mũi có mùi gỉ sắt (mùi máu), giơ tay lau máu trên cổ bị rách da. Tuy rằng vẫn đều biết Đại Châu giới cùng thời gian hiện đại chênh lệch rất lớn, nhưng không nghĩ tới rõ ràng đợi ở hiện đại một ngày tương đương với Đại Châu giới trôi qua ngày, mà đợi ở Đại Châu giới canh giờ mà ở hiện đại lại chính là trôi qua……Một hai phút?

Cậu cảm thấy chính mình cần phải nghiên cứu một chút sự sai biệt thời gian này, bằng không sau này chạt thoát thân đều là vấn đề.

Trái tim mệt mỏi quá.

“Lê huynh đã thức dậy chưa?”. Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa cộc cộc, thanh âm của Tống Mục từ khe cửa truyền vào trong, Lê Chanh mở cửa ra, phát hiện Tống huynh bề ngoài vốn nên mặc trường bào Hán phục nho nhã phi thường cư nhiên thay quần áo bó sát màu đen không biết làm từ vải vóc gì.

Lê Chanh: “Tống huynh?”.

“Thay thân xiêm y (bộ quần áo) này”. Tống Mục nhét qua bao lớn đựng đồ đạc, thần sắc y nhìn qua hơi khẩn trương, ngón tay tách ra vịn tại trên vai Lê Chanh, trong ánh mắt đen thùi giống như lắng đọng lại tình tự nào đó không biết tên, lo lắng lại nhiệt liệt, “Từ tối nay tới sáng sớm, giới tu sĩ sẽ đứng ở địa phương có thể chạm tay vào chờ đợi chúng ta”.

Lê Chanh: “……..”. Đừng kích động, bạn thân.

Đại Châu giới sẩm tối rất nhanh, một giây trước trời còn trong vắt gần như lập tức liền trầm xuống, trên đầu mơ hồ có sấm chớp, nhìn qua không yên ổn lắm, Lê Chanh thay quần áo bó sát, phát hiện bên ngoài khách điếm trên đường đã đầy ắp người, tất cả mọi người là quần đen áo đen như nhau, thậm chí cái nón trên đầu mỗi người còn treo cái đèn lồng màu đỏ khéo léo.

Không có đèn điện cũng có thể làm ra hiệu quả chiếu sáng, vì chỉ số thông minh của nhân dân của Đại Châu giới mà like cho phát, loại phát minh thô sơ lạc hậu này đều không sợ lúc đi đường bị ngọn lửa thiêu hủy da đầu hay sao?

Tống Mục huynh đệ tình thâm treo cái đèn lồng nhỏ đốt xong xuôi rồi treo trên đầu cho Lê Chanh, bốn phía lập tức sáng tỏ lên, Lê Chanh nơm nớp lo sợ bị lửa thiêu, phát hiện đèn lồng còn thật chắc chắn, không có lắc lư như trong tưởng tượng, tóm lại hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt.

Rất xa phía chân trời hiện ra một đóa mây trắng nhỏ, sau đó ngoại môn chấp sự cùng mấy ngoại môn đệ tử chia nhau mang theo trên đệ tử chạy tới Ngọc Hoàng sơn, trên đầu Lê Chanh đốt đèn lồng nhỏ, ngồi xổm trên mây nhìn xuống dưới.

“Nhìn tấm bia đá kia kìa, phía dưới đó là thành Thanh Vân”.

“Nghe nói ban đầu nơi này là đô thành (thủ đô)của Đại Tần, mấy ngàn năm trước yêu thú tung hoành, từ trên biển lên bờ tai họa đô thành, sau đó Đại Tần liền liên lụy, sau đó tuy có tu sĩ tổ đội (kết nhóm) tiêu diệt yêu thú trong thành, nơi này lại trở nên ít người sinh sống……..”.

“Nghe nói mấy ngọn núi xung quanh Ngọc Hoàng tông cũng có không ít yêu thú, sao cao thủ của tông môn không tiêu diệt toàn bộ chúng nó?”.

“Lợi hại đương nhiên là tiêu diệt, nhưng mà những con ngay cả hóa hình cũng chưa từng thì vẫn để lại, toàn bộ coi như cho môn hạ đệ tử lấy đến luyện tập —— suy nghĩ như vậy, không hổ là đệ nhất (số ) tông môn của Đại Tần!”.

Đại để là bởi vì nguyên nhân linh khí, dân cư của Đại Châu giới bình quân mỗi người có thể sống hai trăm năm, bởi vậy chỉ cần chưa vượt qua một trăm tuổi đều coi như là thiếu niên, mà thiên tính (tình tình trời sinh) của thiếu niên liền tại thời kì phản nghịch liền không tránh được không dấu vết khoe khoang một chút học thức của chính mình, bảy tám người mở miệng ra đều có thể quang quác nói kiến thứ đầy bụng của mình ra, Lê Chanh ở một bên nghe tới hăng say.

Cậu híp mắt ngồi ở rìa đám mây, bên chân bỗng nhiên bay vút qua thứ trắng mịn gì đó tuôn ra mùi hương ngọt ngào, bột phấn màu hồng nhạt, cái gì vậy? Lê Chanh lau mặt, mở to hai mắt, cúi đầu nhìn bột phấn chung quanh người mình, không dự đoán được bên người lại vù vừ một tiếng một đạo lưu quang (ánh sáng lấp lánh) bay qua, bởi vì thân thể duỗi ra khỏi ánh sáng trắng của đám mây, Lê Chanh nhất thời cả người đều bị móc tại bên trên mạt lưu quang!

Ánh mắt Lê Chanh tiễn đưa ngoại môn chấp sự trên đám mây trắng nhỏ đi xa, phát hiện chính mình ôm mạt lưu quang treo tại giữa không trung.

Trong lòng bàn tay là tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ……… Từ từ tại sao sẽ có tiếng tim đập? Giống như tim của cậu cũng đập rất nhanh, thanh âm thình thịch đang nện ở màng tai, thậm chí tiết tấu theo nhịp trống, máu nóng trong tim dũng mãnh chảy toàn thân, lại có cảm giác giống như bùng cháy.

Lê Chanh liều mạng nín thở.

Mùi hương ngọt ngào từ trong cổ họng thấm vào thân thể, cảm giác cơ khát muốn gặm cắn càng phát càng nặng thêm.

Lê Chanh hồng hộc há miệng thở dốc, cậu thậm chí cảm giác chính mình đã chết rồi, hết thảy đều dựa vào bản năng, vì thế ngay tại huyết mạch phun trào vô tận và trong ý thức trấn áp, mơ hồ, cậu tựa hồ hiểu được cái gì đó……..

Cái loại này bột phấn ngòn ngọt này, hẳn là…….

Đầu lưỡi Lê Chanh liếm môi trên, cố gắng tỉnh táo chút, mới phát hiện tứ chi cũng không tính cường tráng bao nhiêu của chính mình đã như bạch tuộc quấn chặt trước người………thân người?!! Trong khi giãy chết, cái loại mùi mê người trên người của đối phương quả thật chỗ nào cũng có.

Đây không phải lưu quang đặc biệt hay sao?

“Âm chúc? Trưởng thành hay chưa?”. Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng hít thở ồ ồ, Lê Chanh ngẩng đầu, liền nhờ ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng nhỏ trên đỉnh đầu nhìn tới ánh mắt sung huyết đối diện kia, thiếu niên thần kinh thác loạn tới nỗi da đầu run lên bỗng nhiên ngây người.

Sau đó không biết đối phương dùng cái gì phân biệt, chỉ nghe tới một tiếng thở dài cực khẽ: “Âm chúc trưởng thành, thật sự là cực tốt”.

Cái gì……..Ý gì? Cảm giác …….hơi không ổn………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio