Vương khát nước, đang một tay ôm bé, một tay uống trà, lúc đầu cũng không chú ý. Thẳng đến cảm giác tiểu thủ của tứ nguyệt đại hài tử rất có khí lực vỗ vỗ bụng chính mình, lúc này mới cúi đầu.
“Tiểu bảo làm sao vậy? Vì cái gì đánh phụ vương a? Nga nga…tiểu bảo đang làm cái gì a, chẳng lẽ lại nghĩ muốn tiến vào trong bụng phụ vương sao?” Vương thập phần buồn cười nhìn hài tử ủi ủi đại não đại, dùng sức hướng trên bụng mình chui vào, liền đưa bé bế đứng lên, nhìn thẳng vào mắt to của bé, vui đùa nói.
Chính là Vương Duyên tựa hồ có chút bất duyệt, giãy giụa tứ chi đoản tiểu (ngắn nhỏ) của chính mình, đại não đại vẫn là hướng xuống phía dưới, tiểu thối (chân nhỏ) còn đạp tới đạp lui, tựa hồ muốn trở lại trên đùi Vương.
Vương nhìn ra hài tử mất hứng, đành phải đưa bé thả trở về. Ai ngờ Vương Duyên vừa trở lại trên đùi y, tiểu thân mình lập tức hướng lên người y nằm úp sấp, đại não đại lại dán lên bụng y.
Sau đó tiểu tử kia thỏa mãn nheo lại mắt, miệng phun phao phao, thích ý duỗi tiểu thủ cầm lấy y phục trên bụng Vương ngoạn ngoạn.
Vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không biết hài tử là có chuyện gì, liền tùy ý bé.
Y chính là không biết, tinh thần lực của hài tử kia so với y cao hơn vài cấp, hiện tại đang hưng phấn mà cùng một tia tinh thần lực mỏng manh khác tiếp xúc trao đổi.
Bởi vì thời điểm Yam rời khỏi, tia tinh thần lực mỏng manh này vừa mới tiến vào, vẫn chưa thành hình, cho nên hắn chưa từng chú ý đến. Mà hiện tại đã qua một tháng, tia tinh thần lực này cũng chậm rãi bắt đầu kiện tráng phát dục, rốt cuộc để cho Vương Duyên tinh thần lực nhược tiểu kia dò xét được.
Vương lại không hề có cảm giác.
“Hồng Lân a, ngươi chừng nào thì trở về a”
Vương nhớ tới ái nhân hiện tại không biết đang ở nơi nào, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“A a a——“
Kinh Nguyên Quân hoảng sợ há mồm kêu to, ai ngờ thanh âm phát ra lại giống như nhiệt khí từ cuống họng thoát ra, bất thanh bất sở (không hiểu gì hết), hàm hàm hồ hồ, ngay cả chính mình đều nghe không rõ ràng.
Hắn kinh hoảng bưng lấy cổ, mở to hai mắt nhìn, hai chân như nhũn ra.
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy” Yam không chút để ý vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Chỉ cần thanh âm của ngươi không vượt qua ba đề-xi-ben, có thể phát ra tiếng. Nga, ta quên ngươi không hiểu cái gì kêu đề-xi-ben. Ân, chính là nói chuyện nhỏ tiếng một chút, gần giống ta như vậy”
Kinh Nguyên Quân thập phần khẩn trương. Nơi ở của hắn phòng bị sâm nghiêm (nghiêm ngặt), mỗi ngày đều có thị vệ hắn mang đến từ Triều Tiên cùng cố dong (thuê mướn) hộ viện đại lượng (số nhiều) trông coi, lộ tuyến tuần tra lại tam thiên nhất biến (ba ngày đổi một lần), chính là vì phòng ngừa vị Vương thúc kia ở xa tận Triều Tiên học theo hắn, phái thích khách đến ám sát. Ai ngờ đêm nay sau khi tiễn bước Xích Mông đại nhân, hắn xoay người vừa trở về thư phòng, đã bị người này đột nhiên nhảy ra chế trụ.
Hơn nữa người này dị thường lớn mật, không có che mặt, cũng không có mặc y phục dạ hành (đồ đi ban đêm => đồ đen từ trên xuống dưới), một thân thường phục, thảnh thơi giống như ở trong nhà chính mình.
Đây, đây là gặp cao nhân rồi, tính mạng khó giữ được rồi…
Kinh Nguyên Quân trong lòng kêu rên, run run rẩy rẩy khàn khàn nói: “Vị đại, đại, đại nhân này…”
Yam nói: “Ta không phải đại nhân”
“Vậy đại, đại hiệp…” Kinh Nguyên Quân ở Trung Nguyên đã lâu, biết Trung Nguyên có rất nhiều võ lâm cao thủ, võ sĩ Triều Tiên không thể bằng được.
Yam vẫn nói Hán ngữ, dung mạo cũng không phân biệt được là người Hán vẫn là người Triều Tiên, cho nên Kinh Nguyên Quân cũng không biết thân phận của hắn.
Yam nói: “Kinh Nguyên Quân đại nhân, ngươi không cần khẩn trương. Tại hạ gần đây thủ đầu (tình hình kinh tế) có chút eo hẹp, nghĩ đến tìm ngươi mượn chút bạc”
Kinh Nguyên Quân vừa nghe, chính là mưu tài (cầu tiền tài), nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lập tức thay khuôn mặt tươi cười, thật cẩn thận nói: “Đại hiệp thủ đầu bất tiện, cứ việc nói ra. Ta đây sẽ sai người lấy bạc cho ngài”
Yam thân thủ điểm huyệt đạo của hắn. Vừa rồi một bên dẫn hắn nói chuyện, một bên dùng tinh thần lực thăm dò đại não của hắn, thừa dịp thời điểm vừa rồi hắn thả lỏng tinh thần, lập tức xâm nhập đi vào quét một lần.
Nguyên lai kế hoạch của tên này là như vậy…
Yam cảm thấy nắm chắc, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào hắn, thực hiện một cái ám thị tinh thần.
Kinh Nguyên Quân hai mắt lập tức trở nên ngơ ngẩn đứng dậy, đi đến bên cạnh thư trác ngồi xuống, cầm lấy giấy bút.
Yam giúp hắn nghiên mặc (mài mực), theo dõi hắn viết hảo mấy phong thư tín, phân biệt dùng tín phong (bì thư) cất hảo.
Yam vỗ vỗ bờ vai của hắn, khen: “Làm tốt lắm. Ba phong tín trọng yếu này đừng quên gửi đi, chuyện đêm nay liền quên đi”
Kinh Nguyên Quân ngơ ngác gật gật đầu.
Yam thầm than tinh thần lực của cổ đại nhân loại thật sự quá kém, dễ dàng bị người khác khống chế, làm cho hắn thực không có cảm giác thành tựu.
Hắn triển khai tinh thần lực, theo thư phòng của Kinh Nguyên Quân rời đi, trở về khách .
Kinh Nguyên Quân lại ngơ ngẩn không chốc lát, phục hồi tinh thần lại, như thế nào cũng không thể nhớ ra chính mình vừa rồi làm cái gì. Nhưng cúi đầu thấy ba phong mật tín trong tay, ánh mắt lại là một trận mê mang, triệu đến ám sử, đem tín lặng lẽ đưa đi.
Ba phong thư kia, là Kinh Nguyên Quân bị Yam ám thị viết ra. Một phong gửi đến cho Phác Thắng Cơ ở Triều Tiên, một phong là gửi cho tâm phúc cực kỳ bí ẩn của hắn trong triều đình Triều Tiên, một phong còn lại là gửi đến cho một vị đại thần trong triều đình Nguyên triều có quan hệ chặt chẽ, địa vị cũng tương đối vi diệu với hắn.
Yam trở về khách , cẩn thận nghĩ lại một chút kế hoạch của chính mình, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng là hiện tại vì muốn phá hư âm mưu của Kinh Nguyên Quân, khiến cho hắn nhận lãnh kết cục thảm hại, Yam không thể thống khoái mà giết hắn, ngược lại phải ở lại Đại Đô một đoạn thời gian, đem sự tình xử lý hảo.
Biến hóa ngoài dự tính khiến cho Yam không thể không thay đổi kế hoạch nguyên bản. Hắn nghĩ muốn viết phong thư tín cho Vương, nhượng y không cần lo lắng, chờ đợi chính mình. Nhưng là minh tuyến (đường chính) không thể dùng, mà ám tuyến (đường bí mật) từ Đại Đô đến Triều Tiên đều là Phác Thắng Cơ phụ trách, nếu phong thư tín này theo Triều Tiên ám quán (căn cứ bí mật) ở Đại Đô gửi đi, chỉ sợ cuối cùng khả năng có tám phần sẽ dừng ở trên tay Phác Thắng Cơ.
Yam không nghĩ đả thảo kinh xà, suy đi nghĩ lại, đành phải thôi. Không khỏi âm thầm oán giận phương pháp thư từ qua lại của cổ đại xã hội lạc hậu, không có phương pháp gì có thể lập tức câu thông. Lại đáng tiếc tinh thần lực của Vương còn chưa đủ cường đại, bằng không hai người trực tiếp dùng tâm linh hô hoán, so với các loại khoa học kỹ thuật càng thuận tiện.
Bởi vì phải ở lại Đại Đô giám sát hành động của Kinh Nguyên Quân, đồng thời còn muốn chờ đợi bên Phác Thắng Cơ cùng đại thần Triền Tiên hồi âm, Yam tính toán một chút. Kinh Nguyên Quân bị hắn ám thị gửi mấy phong tín này đến Triều Tiên, cho dù đi đường biển, cũng cần thời gian hơn nửa tháng. Mà người bên kia căn cứ theo chỉ thị mà hành động, rồi mới hồi âm, chỉ sợ phải tốn thời gian hai tháng.
Mà tối chủ yếu chính là, lần trước hắn hoài nghi cái kia tướng quân cấu kết cùng Kinh Nguyên Quân, hiển nhiên cũng nằm trong bản mật sách của Kinh Nguyên Quân.
Những người khác không sao cả, nhưng tướng quân này trong tay cầm quân quyền, một khi xử lý không tốt, sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Vương. Hơn nữa…người này còn họ Lí.
Tuy rằng Yam không nhớ rõ cái kia Lí tướng quân cướp giang sơn của Triều Tiên Vương thị thành lập Triều Tiên Lí thị trong lịch sử danh tự là gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn không có gì hại.
Đảo mắt một cái đã đến tháng bảy, bất luận là Đại Đô vẫn là Triều Tiên, mùa hè đều là mùa nóng nhất.
Mọi người trong hoàng cung Triều Tiên, bao gồm cung nữ cùng nội cung, đều thay đổi thanh lương hạ sam (quần áo mùa hè mát mẻ).
Vương gần đây tâm tình thật bất hảo.
Hạ nhật (ngày hè) viêm viêm (nắng chói chang), vốn liền dễ dàng tâm phù khí táo (tâm tình bất ổn dễ nổi nóng), mà Hồng Lân đi đã hơn hai tháng, lại trì trì (kề cà) không có truyền đến tin tức gì. Hơn nữa gần đây hài tử càng ngày càng quấn quít y, Vương tuy hoan hỉ (vui mừng) rất nhiều, cũng không tránh khỏi có chút mệt mỏi cùng phiền táo (bực bội).
Tiểu Vương Duyên gần đây dưỡng ra một thói quen mới, chính là thích nằm sấp lên bụng của phụ vương chơi đùa. Nếu không cho bé làm vậy, sẽ vừa khóc lại nháo, ủy khuất cực kỳ.
Vương không có cách nào, phàm là khi cùng hài tử cùng một chỗ, chỉ có thể tận khả năng thỏa mãn nguyện vọng này của bé.
Thế nhưng hiện tại là mùa hè a…
Tại giữa mùa hè nóng bức như vậy, tất cả mọi người khô nóng đến mức hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ngâm mình trong thanh lương tuyền thủy (nước suối mát lạnh), Vương có yêu thương hài tử đến mức nào, cũng chịu không được thân mình nóng hầm hập béo lùn chắc nịch của bé luôn dán lên người mình.
“Tiểu bảo, chẳng lẽ ngươi không nóng sao?”
Vương khoanh chân ngồi ở trước ải trác, cầm tấu chương trong tay, nhìn hài tử nằm ở phía trước kề sát lên người mình, thập phần bắt đắc dĩ nói.
Tiểu thế tử cũng không biết có nghe hiểu lời nói của phụ vương hay không. Trong tay bé cầm một cái lục giác linh cầu tinh () mĩ phiêu lượng, ngồi ở trong lòng phụ vương ngoạn bất diệc nhạc hồ, tiểu thân mình chốc lát hướng về phía trước, chụp lấy tấu chương trên bàn, chốc lát lại dựa vào trong người phụ vương, vỗ vỗ bụng phụ vương.
Vương bị bé nháo đến tâm phiền ý loạn. Chính là một khi đem hài tử ôm đi, bé sẽ oa oa khóc lớn, dỗ cũng dỗ không được.
Có một lần Vương tâm tình không tốt, nghe được tiếng khóc nháo của tiểu Vương Duyên, cũng không tâm tình dỗ bé, liền bực bội nói: “Để cho hắn khóc! Khi nào khóc đủ thì ngủ!”
Ai ngờ tiểu Vương Duyên giống như nghe hiểu được, nháy mắt tiếng khóc càng thêm rõ to. Vì thế bé càng không ngừng khóc không ngừng khóc, thẳng đến gần một canh giờ, tiểu tảng tử (cuống họng nhỏ) đều khóc đến khàn, đem Vương hậu nghe tin đến dỗ bé nửa ngày đau lòng không chịu được, kết quả tự mình ôm bé đến cầu Vương.
Vương cũng đau lòng a. Nghe âm thanh tiểu tảng tử của hài tử y đã sớm hối hận, chính là trong lòng còn ngại mặt mũi, đành phải ở phòng cách vách vô cùng lo lắng đi tới đi lui, không dám đến phòng của thế tử. Vừa lúc Vương hậu ôm hài tử đến cầu y, chính mình xem như có cái bậc thang đi xuống, lúc này mới tiếp nhận tiểu Vương Duyên.
Vừa vào trong lòng y tiểu Vương Duyên lập tức nín khóc, một đôi mắt to hàm chứa nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, so với ủy khuất càng ủy khuất nhìn Vương.
Vương trong lòng áy náy a, ôm hài tử không bao giờ…buông tay nữa.
Vương hậu thấy ghen tị muốn chết. Nhưng là trong lòng có ghen tị đến thế nào, trên mặt cũng phải mỉm cười nịnh nọt nói: “Điện hạ cùng tiểu thế tử cảm tình thật tốt a. Nô tì là thân nương (mẹ ruột), đều chỉ có thể xếp sau điện hạ a”
Vương được lợi càng muốn khoe mã, mỉm cười thở dài, có chút kiêu ngạo lại có chút đắc ý nói: “Hài tử này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng thích quấn quít lấy trẫm, trẫm cũng không có biện pháp a. Ai, tiểu hài tử không thể sủng (nuông chiều), về sau sẽ đối hắn nghiêm khắc một chút”
Vương hậu đối với thái độ này của Vương có chút không biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên cảm thấy trượng phu của chính mình có chút trẻ con a. Muốn nói sủng, còn không phải y sủng hài tử lợi hại nhất?
Từ sau lần này, Vương cũng không dám…dễ dàng mặc kệ hài tử nữa. Chỉ cần tiểu tử kia vừa khóc, y tất sẽ ôm vào trong lòng hảo hảo dỗ dành, cũng không quản bản thân lúc ấy đang làm cái gì.
Cũng may thời gian y vào triều tiểu tử kia còn chưa tỉnh dậy, hơn nữa trước khi y xử lý chính sự liền hống hài tử ngủ, cho nên tiểu thế tử nháo như thế nào, cũng không khiến y chậm trễ nhiều việc.
Chính là mỗi ngày lúc buổi chiều, y không phải xem tấu chương, sẽ họa tranh. Có một tiểu tử triền nhân (quấn người) như vậy ở bên cạnh, liền khó tránh khỏi có chút vướng tay vướng chân.
Hơn nữa trọng yếu hơn chính là, trong lòng ôm một cái tiểu ấm lô (lò sưởi) cứ nhích tới nhích lui như vậy, thực sự là quá nóng.
Y phục của Vương đều dán vào trên người.
“Ô nha?”
Tiểu Vương Duyên nghe thấy câu hỏi của phụ vương, xoay tiểu thân mình béo lùn chắc nịch, nâng đại não đại ngưỡng nhìn Vương trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu kéo kéo nhất kiện tinh mỹ tơ lụa đỗ đâu (yếm) duy nhất trên người, lại quay đầu nhìn trường sam (áo dài) trên người phụ vương, há miệng vô nha (không răng), phát ra khanh khách tiếu thanh.
Vương nhìn đã hiểu ý của bé, không khỏi ngửa đầu cười to: “Ha ha ha, ngươi này tiểu tử kia dám cười nhạo phụ vương, xem phụ vương như thế nào phạt ngươi”
Vương ôm lấy hài tử, ở trên khuôn mặt bạch nộn phì viên (trắng mềm béo tròn) của bé hung hăng hôn hai cái, cảm thấy không đủ, lại hung hăng hôn tiếp.
Ai nha, hài tử của y như thế nào lại thông minh, đáng yêu như vậy a.