Bùi Viêm lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Vương buông xuống tấu chương trong tay, đấm đấm thắt lưng toan đau không dứt.
Thật sự là vất vả a.
Hoài dựng lần này tuy rằng phản ứng sơ kì không có như lần trước khó chịu, nhưng theo thai nhi lớn dần, mang đến gánh nặng cho thân thể Vương cũng so với lần trước trọng (nặng nề) hơn.
“Hoàng nội cung”
Vương đem Hoàng nội cung kêu tiến vào, hỏi: “Thế tiểu hiện tại đang làm cái gì? Nếu ngọ thụy (ngủ trưa) đã tỉnh, ngươi đem hắn ôm lại đây”
Hoàng nội cung mỉm cười nói: “Điện hạ, tiểu thế tử vừa rồi đã tỉnh. Vương hậu nương nương đến, ôm thế tử đi hậu hoa viên sái sái thái dương”
Vương nga một tiếng, đứng dậy nói: “Trẫm đi xem”
Y mang theo Hoàng nội cung đi vào hậu hoa viên, nhưng không thấy thân ảnh của Vương hậu cùng thế tử.
Y nhíu nhíu mày, chỉ một nội cung hỏi.
Nội cung kia trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, vừa rồi Vương hậu nương nương còn ôm tiểu thế tử ở trong hoa viên ngoạn. Sau lại tiểu thế tử mất hứng, vẫn khóc nháo không ngớt, Vương hậu nương nương liền ôm thế tử đi tiền điện. Có lẽ là đi tìm điện hạ”
Vương trong lòng nhảy dựng. Kiện Long Vệ đang ở tiền điện truy bắt Phác Thắng Cơ, vạn nhất để cho Vương hậu cùng thế tử gặp nhau, xung đột sẽ không tốt lắm.
Y lập tức vội vàng đi đến tiền điện.
Nhưng trên đời đôi khi có thời điểm, sợ cái gì lại cố tình xuất hiện cái đó.
Phác Thắng Cơ không nghĩ tới có một ngày sẽ phải đối mặt với các huynh đệ Kiện Long Vệ truy bắt. Hoàn toàn không trông đợi chuyện này, mọi việc đều ngoài ý liệu.
Bắt đầu từ ngày hắn quyết tâm phản bội Vương, hắn đã không có đường lui.
Phác Thắng Cơ không phải là người can tâm thúc thủ chịu trói, cho nên hắn thừa dịp rối loạn rút ra phối kiếm, cùng mọi người đối đầu.
Võ công của hắn nguyên bản hạng nhất hạng nhì trong Kiện Long Vệ, lần này lại là ra sức tàn sát. Mà Kiện Long Vệ bởi vì mệnh lệnh bắt sống của Vương, lại xuất phát từ tình cảm huynh đệ, khó tránh khỏi thúc thủ thúc cước (bó tay bó chân), bị hắn chiếm thượng phong.
Đúng vào lúc này, Vương hậu lại ôm tiểu thế tử đi đến.
Vương nghĩ để cho người ta biết Kiện Long Vệ có biến, cho nên nhượng bọn họ đem Phác Thắng Cơ dẫn đến nội điện hậu cung mới truy bắt. Kiện Long Vệ là thân tín hộ vệ của Vương, ở trong cung có thể đeo vũ khí tự do hành tẩu, bao gồm cả hậu cung, nhưng các thị vệ khác lại không được tự do như vậy.
Vương hậu chỉ dẫn theo mấy cung nữ, đến gần nghe thấy trong nội điện có tiếng động binh khí, đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy hai gã Kiện Long Vệ trông coi ngoại điện vội vàng đi tới: “Vương hậu nương nương, thỉnh ngài rời đi nơi này”
Vương hậu trừng lớn ánh mắt: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Này…chúng ta không tiện trả lời, thỉnh ngài mau ly khai”
Vương hậu sống trong thâm cung nhiều năm, biết trong cung có biến, vội vàng ôm chặt hài tử muốn rời đi. Ai ngờ đúng vào lúc này, lại nghe một tiếng nổ, cửa điện bị phá khai (đá mở) từ bên trong, hai gã Kiện Long Vệ bị đá ra, ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích. Tiếp theo một người bước nhanh chạy trốn đi ra, trên người đều là vết máu, sắc mặt dữ tợn, đúng là Phác Thắng Cơ.
Hai gã Kiện Long Vệ trông coi đại môn lập tức rút đao chạy đến.
“Phác Phó tổng quản?” Vương hậu kinh ngạc hô một tiếng. (ngu =”=)
Một tiếng này khiến cho Phác Thắng Cơ chú ý.
Hắn một người dùng lực mười tên Kiện Long Vệ, ở bên trong đả thương mấy người, chính mình cũng bị thương, đúng là cường nỗ chi mạt (thế suy sức yếu). Nhưng lúc này thấy Vương hậu ôm tiểu thế tử đứng ở cách đó không xa, lập tức bổ nhào đến.
Vương hậu nhất thời bị dọa ngây người, không phản ứng. Hơn nữa cũng không mang thị vệ, trơ mắt nhìn Phác Thắng Cơ hướng lại đây.
“Nương nương cẩn thận!”
Thị nữ trung thành Nhu Hương đúng lúc chạy đến, che ở phía trước Vương hậu cùng tiểu thế tử, lại nghe phốc một tiếng, bị Phác Thắng Cơ ở sau lưng chém trúng một đao, máu tươi phun ra.
Chất lỏng màu đỏ vẩy đến trên mặt Vương hậu. Nàng khuôn mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn Nhu Hương chậm rãi ngã xuống đất.
“Nương nương…” Nô tì về sau không thể tiếp tục hầu hạ ngài, ngài phải bảo trọng…
Lời không thể nói ra khẩu (miệng) theo ánh mắt quyết luyến của Nhu Hương chuyển đến cho Vương hậu.
Phác Thắng Cơ kề đao lên cổ Vương hậu, đối tất cả Kiện Long Vệ quát: “Đều lui ra! Đều lui ra! Bằng không ta giết nàng cùng thế tử”
Vương hậu khuôn mặt hoảng hốt, vẫn là ngây ngốc nhìn thi thể Nhu Hương. (trời ơi =”=)
Tiểu thế tử trong lòng của nàng lại giống như không có phản ứng gì, viên lưu lưu (tròn xoe) mắt to nhìn thẳng vào Phác Thắng Cơ.
Bùi Viêm thấy sự tình phát triển thế nhưng diễn biến đến tận đây, thật sự trở tay không kịp, ngữ trọng tâm trường (lời nói thành khẩn) nói: “Phác đại ca, không cần lại làm chuyện điên rồ, mau thả Vương hậu nương nương cùng tiểu thế tử. Ta sẽ hướng điện hạ cầu tình, thỉnh ngài tha thứ ngươi”
“Ha” Phác Thắng Cơ cười lạnh: “Ta rất lý giải điện hạ, ngài sẽ không tha thứ ta. Nếu đều là tử (chết), không bằng đánh cược một lần. Các ngươi lập tức lui về phía sau, toàn bộ lui về phía sau!”
Hắn tay trái đoạt lấy tiểu thế tử trong lòng Vương hậu, đưa bé ôm vào trong lòng, tay phải dùng đao khống chế Vương hậu, chậm rãi hướng chuồng ngựa tây môn (cửa phía tây) đi đến.
Hắn trong lòng tính toán một chút, tiểu thế tử còn quá nhỏ, nếu Vương điều cung tiễn thủ đến, không đủ để vì hắn chắn tiễn (=””=). Mà Vương hậu…hắn làm sao không biết địa vị của Vương hậu trong lòng Vương. Hiện tại tiểu thế tử sinh ra, chỉ sợ Vương ước gì Vương hậu sớm li thế (chết), không cần quấy rầy cuộc sống hai người của y cùng Hồng Lân.
Cho nên cân nhắc một chút, hắn đem hai người cùng nhau kèm đi lên.
Vương chính vào lúc này chạy tới, thấy hình ảnh trước mắt, không khỏi sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát: “Phác Thắng Cơ, lá gan ngươi hảo đại! Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức buông Vương hậu cùng thế tử ra!”
Tiểu thế tử bị Phác Thắng Cơ ôm cổ khó chịu, ca ca ho không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn thành nhất đoàn bao tử điệp (một cái bánh bao nhăn nhúm =))).
Vương đau lòng cực kỳ, hai tay run nhè nhẹ.
“Điện hạ, ta vẫn đối với ngài trung thành và tận tâm, ngài vì cái gì đối ta như vậy!” Phác Thắng Cơ hai mắt đỏ đậm, sắc mặt dữ tợn.
Vương cực lực tự trấn định chính mình, trầm giọng nói: “Phác Thắng Cơ, trẫm đối với ngươi như thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ. Ngươi là như thế nào đối trẫm, chính ngươi cũng rõ ràng!” Y dừng một chút, không muốn chọc giận Phác Thắng Cơ, lại hoãn hạ thanh âm nói: “Bất quá chỉ cần ngươi thả Vương hậu cùng thế tử, chuyện trước kia trẫm liền kí vãng bất cữu (chuyện cũ sẽ bỏ qua), xem ở phân lượng ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm như vậy, trẫm sẽ cho ngươi một con đường sống”
Phác Thắng Cơ lạnh lùng cười, có chút thương tâm, có chút phẫn nộ, lại có chút ghen tị cùng tuyệt vọng nói: “Điện hạ, ta có cái gì không tốt? Ta từ nhỏ cố gắng như vậy, đều là vì ngài. Ta vẫn là người xuất sắc nhất trong Kiện Long Vệ, ngài vì cái gì cho tới bây giờ cũng không liếc nhìn ta một cái?”
Vương ế (nghẹn) một chút.
Lời này nên nói như thế nào a. Y chính là thích Hồng Lân, không thích Phác Thắng Cơ. Tâm chi sở hướng, tình chi sở trung (tâm hướng nơi nào, tình ở nơi đó), điều này thật cũng không có cách nào nói rõ ràng được.
“Thắng Cơ, trẫm luôn luôn xem trọng ngươi. Trẫm phong ngươi vi phó tổng quản, nguyên nhân chính là xem trọng cùng tín nhiệm ngươi a” Vương ý đồ kích thích lòng trung thành của hắn.
Ai ngờ Phác Thắng Cơ kích động rống to: “Ngài biết ta nói không phải điều này!” Tay hắn dùng sức, trên cổ Vương hậu bị vẽ ra một đạo vết máu, tiểu thế tử cũng giãy giụa lợi hại hơn.
Vương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội nói: “Ta hiểu được ý ngươi. Ta hiểu được ý ngươi” Y dưới tình thế cấp bách, ngay cả tự xưng tôn quý đều đã quên.
Y đang cố gắng cân nhắc như thế nào làm dịu tâm tình của Phác Thắng Cơ, nhưng Phác Thắng Cơ cũng không nghe y nói nữa.
“Điện hạ, ta rất hiểu ngài, ngài cái gì cũng không cần nói nữa. Thả ta đi, bằng không ta sẽ giết Vương hậu cùng thế tử. Làm cho bọn họ đều lui lại!”
Vương hướng hai bên quát: “Đều lui lại!”
Phác Thắng Cơ kèm hai bên một lớn một nhỏ, theo trong chuồng lấy ra hai con ngựa, đem Vương hậu đánh ngất ném lên lưng ngựa, lại rút ra đai lưng, đem nho nhỏ thế tử cột ở phía sau, xoay người lên ngựa.
Vương bởi vì nhi tử ở trong tay hắn, đầu thử kị khí (sợ ném chuột vỡ đồ), Bùi Viêm đã điều cung tiễn thủ đến, nhưng Phác Thắng Cơ thật sự giảo hoạt, Vương lại sợ bị thương nhi tử không dám hạ lệnh, đành phải trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Điện hạ, ngài không cần phái người đuổi theo. Tiểu thế tử ở phía sau ta, nếu ngài bắn tên, sẽ đem thế tử bắn chết trước. Nếu ba ngày sau ta không phát hiện có người đuổi theo, sẽ thả Vương hậu cùng thế tử.
Vương sắc mặt xanh mét, lúc này cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Điện hạ!” Bùi Viêm ở trước mặt y quỳ xuống: “Đều là thuộc hạ vô năng, thỉnh điện hạ trọng phạt!”
“Lập tức đi tìm Hồng Tổng quản. Những người khác…” Vương cắn răng, từng chữ nói: “Chuẩn bị ngựa, truy cho ta!”
Khi Bùi Viêm mang tin tức tìm được Yam cùng Hàn Bách, Vương đã dẫn người đuổi theo Phác Thắng Cơ ba ngày trước.
Yam nghe xong liền ra lệnh nói: “Bùi Viêm, Hàn Bách, ta đi trước một bước, các ngươi lập tức chạy về kinh thành, thủ vệ hoàng cung an toàn, hiệp trợ Hoàng nội cung phong tỏa tin tức Vương hậu cùng tiểu thế tử bị bắt”
Sau khi hắn chia tay Bùi Viêm cùng Hàn Bách, lập tức triển khai tin thần lực, tìm kiếm tinh thần lực của Vương thuấn gian chuyển di chạy tới. Bất quá năng lực của hắn tuy đã muốn khôi phục ba phần, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cũng vô pháp một lần dời đi thành công.
Yam lúc này cũng bất chấp lệnh cấm của căn cứ, liên tục sử dụng ba lần, rốt cuộc tìm được thành trấn Vương cùng Kiện Long Vệ đang ở.
Vương cùng bọn họ thay đổi y phục thành bộ dáng thương nhân bình thường ở lại khách , xa xa phía trước chính là đào vong lộ tuyến của Phác Thắng Cơ, có thể thấy được hắn là nghĩ muốn vượt qua tỉnh Liêu Trữ đi đến Nguyên triều.
Vì bảo đảm an toàn cho nhi tử, Vương không dám hạ lệnh cho người truy kích, chỉ có thể xa xa giám thị. Nhưng Phác Thắng Cơ xuất thân là Kiện Long Vệ đối với những thủ đoạn này rõ như lòng bàn tay, vài lần suýt thoát truy tung. Nếu không phải gần đây tinh thần lực của Vương đại trướng (phát triển mạnh mẽ), ẩn ẩn cảm thấy được một loại hô hoán tâm linh cùng nhi tử, dựa vào một loại trực giác đi theo ở phía sau, chỉ sợ sẽ làm cho hắn đào thoát.
Trên đời này chuyện tối bất lực cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Thân đường đường là Triều Tiên Vương, thế nhưng để cho người ta bắt cóc thê tử cùng nhi tử của mình, đối Vương mà nói là vô cùng nhục nhã. Lại bởi vì tính huống đặc biệt, không thể quang minh chính đại truy kích, càng mất đi rất nhiều tiên cơ.
Vương có thể cảm giác được nhi tử bây giờ còn bình an vô sự, nhưng là ba ngày không ngủ đuổi theo cùng tìm kiếm không ngừng, khiến cho thể xác cùng tinh thần của y mệt mỏi. Hơn nữa hiện tại thân thể của y đặc thù, vài lần cơ hồ diêu diêu dục trụy (lung lay sắp đổ).
Cuối cùng rốt cuộc không chống nổi khuyên bảo của thuộc hạ, ở một khách nghỉ ngơi.
Kỳ thật cũng là Vương cảm thấy bụng đau không dứt, biết rõ nếu không dừng lại, chỉ sợ hài tử trong bụng không thể bảo trụ.
Y nằm trong phòng ở khách ngủ say. Cho dù có lo lắng như thế nào, thân thể hoài dựng ngũ nguyệt cũng không thể chịu nổi loại mệt mỏi này, lâm vào trầm miên (ngủ say).
Yam tiến vào khách , Kiện Long Vệ thủ hộ (canh giữ) thấy hắn đều thập phần kinh hỉ.
Yam hướng bọn họ hỏi vài câu về tình hình hiện tại, liền khẩn cấp tiến vào phòng của Vương. Gian phòng này trừ bỏ hắn, không ai dám tùy tiện đi vào.
Ái nhân lâu ngày không gặp ở ngay trước mắt. Yam nhìn sắc mặt mỏi mệt tiều tụy của y, đau lòng cực kỳ.
“Tiểu bảo…Hồng Lân a…”
Vương đang ngủ cũng không yên ổn, thì thào khẽ gọi tên nhi tử hòa ái nhân.
Yam thương tiếc sờ sờ khuôn mặt y, bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ tinh thần lực cùng y bất đồng.
Hắn kinh ngạc theo tia dao động kia nhìn lại, chỉ thấy phía dưới thân thể nằm nghiêng ở trong chăn bông của Vương lộ ra một cái vi diệu hồ hình (hình cung).
Đây là…
Yam quả thực không dám tin. Hắn thân thủ sờ sờ, bụng hở ra kia cùng bên trong truyền đến mỏng manh nhu động, đều nói cho hắn chuyện này là thật.