Rất nhanh, buổi diễn đã bắt đầu, trước tiên, người chủ trì đi ra. Người chủ trì này có thân phận không đơn giản, chính là một MC trong hiện thực. Đương nhiên, trong làng giải trí thì số lượng MC đã muốn nhiều hơn cả số cán bộ nơi Bắc Kinh luôn rồi, nếu quăng họ vào chung một đống thì có lẽ sẽ chẳng thấy đặc biệt chi, nhưng nếu đưa một người tới một thành thị cấp ba, có lẽ sẽ trở thành một minh tinh chói loá không chừng.
Đầu tiên là màn khởi động, Huyên Huyên dẫn theo đàn em mới lên, đó là một chàng trai, hát cũng không tệ. Sau một màn hò hét và vỗ tay ào ào, chàng trai này bắt đầu hát. Người rất đẹp trai, mà hát cũng không tồi, người xem hưởng ứng khá nhiệt liệt, bên dưới sân khấu các nữ sinh liên tục hét toáng lên, thậm chí còn có người bị kích động đến ngất xỉu...
"Có quá lắm không?" Đường Hoa ói ra một bụm máu, người ta đang ca hát chứ có phải là xài phép thuật Thiên Cương hay là Địa Sát để gây hôn mê đâu. Hát có một bản này thôi mà hôn mê đến sáu đứa, thiệt là trâu hơn vũ khí sóng siêu thanh nhiều lắm, với lại còn có thể cưỡng chế xuyên qua màn bảo hộ của hệ thống, trực tiếp gây hôn mê luôn đó kìa.
Nữ phóng viên ngồi một bên nói: "Hôn mê kim, khóc rống lên thì kim, la hét thì kim. Những cái này đều có bảng giá cả."
Đường Hoa thuận miệng hỏi: "Bọn họ không sợ bị vạch trần à?"
"Cái này gọi là làm tăng bầu không khí đấy!" Nữ phóng viên cười: "Trong hiện thực thì thường là đưa lên xe cứu hộ, mà ngươi xem, bên đây cũng chỉ đành phải khiêng đi qua nơi không có người! Ha ha." Nàng cũng không thể nhịn cười thành tiếng được.
Tinh Tinh lắc đầu: "Nếu là ta thì đã chuẩn bị vài tên đệ tử Huyễn Nguyệt am rồi, cứ một cái phép trị liệu quăng qua là lại mạnh khỏe dồi dào nhảy lên hét tiếp cho coi."
Ánh sáng màu lam từ trên bầu trời sân khấu chiếu xuống, ca sĩ mới XX nắm tay Huyên Huyên cúi đầu cảm ơn mọi người, Huyên Huyên cũng theo thường lệ nói nhảm một chút, tiếp đó là màn nam nữ hợp xướng. Hết màn này, Huyên Huyên đi đổi trang phục, còn ca sĩ phái thần tượng XX lên biểu diễn. Đường Hoa hết sức buồn bực, chơi trò chơi này có muốn đổi trang thì chỉ . giây là xong, cần gì phải chạy xuống khỏi sân khấu?
"Thằng nhãi Sát Phá Lang này chắc hẳn không cho bà con leo cây đấy chứ?" Đường Hoa càng xem mà càng nghi hoặc, theo vị trí ngồi của mình thì tuy không thể thấy toàn cảnh hậu trường, nhưng ít ra cũng nhìn được gần hết, mình thấy bọn họ nói chuyện với nhau bằng bộ dáng rất quen thuộc, đâu có vẻ gì là có người khác đang trà trộn vào bên trong?
"Không biết!" Tinh Tinh lắc đầu, nàng tuy cũng có pháp bảo tiên khí, nhưng rõ ràng là pháp lực của Sát Phá Lang cao hơn nàng rất nhiều: "Hệ thống nhắc rằng tu vi của đối phương quá sâu, không thể tra xét chính xác được."
"Vậy cứ xem trước đi!" Đường Hoa hỏi: "Ây! Ngươi là nữ nhân, vậy có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao Mông Mông phải làm vậy không?"
"Ghen tị!" Tinh Tinh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Một người nữ có được cơ hội bày ra phong tư của mình ở trước mặt ngàn tên cao thủ, đồng thời cũng trở thành nhân vật chính thực sự của cả cuộc thi, đó chính là một vinh hạnh lớn lao."
"Ngươi cũng ghen tị à?"
"Đúng vậy, thế thì sao nào? Không được hả? Đừng nói đến lòng hư vinh của chúng ta, nam nhân các ngươi chẳng phải cũng thường xuyên thà chết vẫn cần sĩ diện đó sao?" Tinh Tinh lại nói: "Vì khoảnh khắc kia, mà rất nhiều nữ nhân đã bằng lòng trả giá bằng mồ hôi, bằng tuổi thanh xuân, thậm chí là bằng sinh mạng. Có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu đâu, ngươi cứ thử nghĩ lại với nam nhân các ngươi đi, vì sao mà liều chết liều sống cũng phải bước lên bục quán quân thế? Vì tiền là một, mà vì vinh dự là mười... Ngươi mà lại nhìn ta với cái ánh mắt nhìn người dở hơi đó thì ta không để yên đâu đấy."
"Nói bậy, đây là ánh mắt nhìn người ngốc mà." Đường Hoa đưa cho Tinh Tinh một bao hạt dưa, xong hỏi: "Bên này có minh tinh nào mà ngươi thích không?"
"Có a, là Huyên Huyên đó."
"... Chẳng phải ngươi ghen tị sao?"
"... Vừa sùng bái lại vừa ghen tị, nữ sinh luôn huyễn tưởng đến cảm giác khi mình đứng ở trên sân khấu kia. Đương nhiên nếu như Huyên Huyên bị xui xẻo thì chúng ta cũng sẽ không thể nào mà không vui được."
"Vậy hồi nữa ngươi chuẩn bị vui đi."
"Ngươi xác định là Sát Phá Lang sẽ đến à?"
"Xác định!"
"Vừa rồi chẳng phải ngươi còn hoài nghi..."
"Hắn vừa xin thêm hảo hữu ta này, sẵn tiện nói ta đừng làm lộ ra nữa." Đường Hoa nói đến đây thì trong lòng lại nghe lộp bộp một cái, Sát Phá Lang làm thế nào nhìn thấu được mặt nạ của mình, chẳng lẽ...
Còn có một tiếng đồng hồ nữa là Tân Tiên giới sẽ mở ra, buổi diễn vẫn còn tiếp tục. Giữa chừng còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng, tên Đường Hoa này trong tay không có phiếu, nhưng cũng rất may mắn rút trúng được một tấm hình chụp đặc tả cắt cảnh của Huyên Huyên trong trò chơi, đồng thời còn có chữ ký của nàng nữa. Đường Hoa thuận theo đại thế kích động hét lên hai tiếng, khiến cho Tinh Tinh khinh bỉ hắn suốt cả phút, nguyên nhân là vì Đường Hoa hét lên mà không có chảy nước mắt chút nào, chẳng chân thực gì cả.
Còn có nửa tiếng đồng hồ nữa là Tân Tiên giới sẽ mở ra, có thể nói là hiện giờ đã đến thời gian của thích khách. Nếu trong thời gian này mà tử vong thì không thể nào tiến vào Tân Tiên giới được. Có điều lúc này buổi diễn cũng sắp chào màn rồi, màn diễn cuối cùng chính là ca khúc thành danh của Huyên Huyên: XXXX. Đây là một ca khúc có tiết tấu hơi thong thả, rất thử thách với trình độ hát của ca sĩ. Dĩ nhiên, Huyên Huyên dù sao cũng là ca sĩ đại biểu của trường phái thực lực cộng thêm trường phái thần tượng, cho nên hát rất tự nhiên.
"Huyên Huyên sắp phải rời khỏi quý vị một thời gian rồi, nếu như trong khoảng thời gian này mà mọi người không gặp Huyên Huyên, thì vẫn mong mọi người cổ vũ cho Huyên Huyên ở trong lòng nhé, còn nếu có ai nhớ đến Huyên Huyên, thì hãy nói với chính mình, rằng Huyên Huyên cũng rất nhớ mọi người (khóc...) Lần này từ Tân Tiên giới trở về thì Huyên Huyên sẽ trình bày thêm ca khúc mới..." Sau một đống lời nói kích động tình cảm, Huyên Huyên lấy ra vé mời: "Một tuần sau, Huyên Huyên vẫn là Huyên Huyên, hy vọng mọi người sẽ vẫn ủng hộ Huyên Huyên như trước..."
Lời còn chưa nói xong, thì trên sân khấu đột nhiên loé lên năm chữ màu kim: Lưu Quang Tru Tiên Trảm!
"Moá!" Đường Hoa mắng một tiếng, loại chữ thế này hắn cũng không xa lạ gì, lúc mà hắn khởi động được Tu La Tuyệt Sát Trận thì cũng có xuất hiện những loại chữ trâu bò hò hét như vậy, ngoài ra còn có ba cái búa bự của Tà Kiếm Tiên cũng có điềm báo kiểu như thế. Một khi mà xuất hiện dòng chữ màu kim, thì tức là biểu hiện có kỹ năng cao cấp xuất hiện. Thằng này quả nhiên đã nâng Ma Kiếm lên ngũ giai rồi. Lúc còn ở biển Đông, Sát Phá Lang đã có nói qua với Đường Hoa, rằng sau khi tâm ý tương thông với thanh Ma Kiếm này, thì cứ hai giai hắn lại lĩnh ngộ được một kỹ năng mới. Chẳng hạn như lúc nhất giai thì là Nhân Kiếm Hợp Nhất, tam giai là Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm, còn Lưu Quang Tru Tiên Trảm kia dĩ nhiên là kỹ năng ngũ giai rồi.
"Lưu quang", hai chữ này quả nhiên không nói hoang, kiếm quang sáng lấp lánh làm cho người ta không dám mở to mắt, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy vô số thanh kiếm nhỏ đang tung hoành ngang dọc qua khoé mắt khép nhỏ của mình, cho dù là Huyên Huyên đã bị hoá thành ánh trắng rồi thì chúng vẫn cứ còn xuyên qua xuyên lại, phát ra những thanh âm rít gió. Trong vòng trăm mét vuông, một kiếm xuất ra là không sinh vật nào còn sống.
Đây là kiếm trận a! Hơn nữa lại còn là loại kiếm trận dạng mai phục nữa. Đường Hoa tỉ mỉ phân tích, nếu như hắn không đoán sai, thì kiếm trận này là do Sát Phá Lang đã sắp đặt sẵn bên dưới sân khấu, sau đó thì dùng chỉ lệnh để kích hoạt, hoặc là thời gian đến thì sẽ tự nhiên khởi động. Với pháp lực của mình thế mà cũng không phát hiện được sân khấu có điều gì bất thường, Ma Kiếm thật quá dũng mãnh, mà đây mới chỉ là ngũ giai, trên đó vẫn còn kỹ năng của thất giai và cửu giai nữa...
Đường Hoa lau mớ mồ hôi, nhìn nhìn lại tiên thuật của mình, chỉ mới có tầng thôi hà. Dựa theo đẳng cấp cùng với phần thưởng của hệ thống cho mình, thì hiện giờ mình có thể tăng nó lên đến tầng mới đúng. Lại nhìn tới Lượng Thiên Xích, bởi vì mình không còn kiên trì hành vi ném thước lúc rảnh rỗi, cho nên còn tới / độ thuần thục mới có thể thăng cấp được. Hộ Giá của Thiên Thư thì... Vẫn chẳng vừa mắt, kỹ năng của người ta là kỹ năng lóc thịt phạm vi quần thể, có ra bao nhiêu tên Hộ Giá cũng chẳng thể bảo hộ nổi mình.
Lục tới lục lui, thế mà Đường Hoa cũng không có phát hiện được biện pháp nào để có thể áp chế Sát Phá Lang cả. Biện pháp duy nhất chính là trong vòng nửa giờ tiếp theo phải tăng đẳng cấp tiên thuật của mình lên đến tầng , như vậy mới có thể ganh đua cùng hắn một phen. Cái này gọi là "lúc trẻ không nỗ lực, về già phải rùn chân" đây. Cứ tưởng rằng dựa vào ma kiếp và tiên thuật là đã coi mình thiên hạ đệ nhất, có ngờ rằng đã có người âm thầm lặng lẽ đuổi sát sau lưng. Trông thấy được thì chỉ có mỗi Sát Phá Lang, còn những người chưa lộ diện thì sao?
Nam nhân có những khi phải hung ác với bản thân mình, Đường Hoa hạ quyết tâm sắt đá, lần này từ Tân Tiên giới về phải bế quan một tháng, nâng tiên thuật và Lượng Thiên Xích của mình lên một cấp bậc mới.
Tân Tiên giới? Đây chẳng phải là khung cảnh mà hồi tân thủ thôn trông thấy sao? Nếu nói có bất đồng, thì đó là những khán đài đang bồng bềnh khắp bốn phía Tân Tiên giới, và còn một cái khán đài chủ bồng bềnh ở trung ương.
Những khán đài này không phải là để dành cho khán giả, mà là để cho khách quý và các tuyển thủ nghỉ ngơi hoặc là quan sát thi đấu. Những người không liên quan thì cho dù có tiền cũng không thể đến được nơi đây. Nói theo lời nói của người chủ trì, thì đây là một thánh địa chiến đấu chứ không phải là cái sân coi trò khỉ. Đương nhiên vị trí khách quý của Huyên Huyên là trống không rồi, tuy chuyện phát sinh ở nửa giờ trước, nhưng mà cơ hồ mọi tuyển thủ đều đã biết được thông tin Huyên Huyên bị ám sát mất rồi.
Người chủ trì là một tên NPC, mang mũ quan của Thiên Đình. Hắn tuyên bố quy tắc thi đấu: Đầu tiên là vòng điểm cộng trăm tổ. Một ngàn người sẽ phân thành mười tổ tiến vào bản đồ thi đấu riêng, hai người đứng đầu tổ sẽ lọt vào vòng trong. Tổng hai trăm người sẽ lại phân tiếp thành mười tổ đánh điểm cộng như vậy để chọn ra người, người này tiến hành bắt thăm đấu một đối một, người thua trong đợt này sẽ thi đấu với nhau để chọn ra tên được vào tiếp vòng người.
Sau vòng người là vòng đào thải, người có tổng điểm cao nhất trong vòng người sẽ vào thẳng vòng trong.
Từ vòng người trở về sau đều theo chế độ rút thăm thi đấu đào thải.
Tất cả mọi trận đấu nếu vượt qua thời hạn một tiếng đồng hồ mà chưa phân ra thắng bại, thì cả hai đều bị phán là thua.
Khi đã lọt được vào vòng người, thì trong trận đấu thi thoảng sẽ có những lễ vật thần bí bay qua bay lại trên không trung, thời gian mà chúng nó tồn tại là giây, hai bên tuyển thủ đều có quyền cướp đoạt. Người chủ trì cũng thuận tiện công bố một ít loại lễ vật có trong đó, như Ngọc Lộ đan có thể trong nháy mắt hồi phục đầy sinh mệnh và pháp lực, như đá Tinh Luyện có thể đề cao phẩm cấp của tiên kiếm, như đá Long Tinh có thể tăng cường năng lực phi hành của tiên kiếm, còn có sách Sư Môn Cống Hiến có thể trực tiếp tăng cống hiến sư môn lên một tầng, v.v... Thậm chí còn có khả năng lấy được tiên kiếm hoặc là pháp bảo cấp cao.
Hàng ngon thì ai không muốn? Mấu chốt là ngươi muốn thì đối thủ của ngươi cũng muốn, có lẽ trong khoảnh khắc đó, thực lực không hoàn toàn là điểm mấu chốt để quyết thắng bại nữa...
Tiến vào bản đồ thi đấu riêng, Đường Hoa trông thấy tổ người của mình, cứ một chọi một cắn xé nhau, năm cặp cùng đồng thời đấu. Cao thủ trong bảng của Đường Hoa chỉ là một tên xếp hạng gần một trăm nên không có vấn đề gì, chín trận toàn thắng, thăng cấp.
Vòng người, tổ của Đường Hoa có người, có hai tên là cao thủ trong bảng, nhưng mà cả hai đều không có pháp bảo độc môn hay là kỹ năng độc môn gì cả, hai người được vào bảng bởi vì có có một thanh tiên kiếm hoặc là có pháp thuật mạnh mẽ. Ải này cũng không có vấn đề, vẫn toàn thắng.
Trước khi bắt thăm vòng người, mọi tuyển thủ đều được nghỉ ngơi tiếng đồng hồ, có thể đi dạo mọi nơi. Tân Tiên giới có một cái chợ nhỏ, không những có đầy đủ cả khách sạn, tửu lâu, mà còn có bán cả một ít đan dược tiên gia nữa.
Huyết Ngưng Tinh: Giải trạng thái Ngủ, Cuồng, Loạn. Hộ Tâm đan: gia tăng % phòng ngự, duy trì phút...
Tuy giá cả chẳng phải chăng cho lắm, nhưng mà đại chiến đang ở ngay trước mặt nên không ai dám qua loa, mọi người đều nhao nhao dẹp trống rác rưởi trong túi Càn Khôn để lấy chỗ mua sắm các loại dược phẩm để phòng khi cấp bách. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tranh mua dược phẩm xong là tới phần bổ sung đồ ăn đồ uống.
Rất nhanh, hai tiếng đồng hồ nghỉ giải lao đã hết, cuộc đua người bắt đầu!