Song Kiếm

chương 127: vân trung giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một cụm ánh sáng bay đến phía xa, xuất hiện ảo ảnh của Sát Phá Lang cùng Mặc Tinh.

"Nàng?" Sát Phá Lang ảo ảnh dường như đang tự nói chuyện với mình: "Nàng là nữ thần."

Thanh âm ôn hòa: "Nữ thần..."

Mặc Tinh ngửa mặt lên trời khóc to: "Cứu mạng với..." Mọi cảm xúc của nàng đều gói gọn trong ba chữ này. Trong năm người, nàng là kẻ có đẳng cấp thấp nhất, đơn chiến cũng kém nhất, thế mà còn bị chụp lên mấy cái danh hiệu "lợi hại", "nữ thần",... Trời cao thật không có mắt mà.

Đường Hoa kéo kéo Sát Phá Lang: "Chúng ta đi qua một xó ngồi vẽ vòng tròn đi thôi."

Một tiếng đồng hồ sau, Mặc Tinh bước ra từ điểm sống lại. Mặt nàng rất xám, rất xám. Nàng túm lấy áo Sát Phá Lang, nhìn chằm chằm tới ba phút, hai tay Sát Phá Lang giơ lên cao, biểu tình ra vẻ hết sức hoảng sợ. Đẩy hắn ra, hai mắt Mặc Tinh rưng rưng nhìn Đường Hoa: "Không chơi hành hạ người khác thế này nữa, ngươi nghĩ biện pháp nào cho ta đi."

Đường Hoa khó xử: "Thứ hàng này trực tiếp nhận thông tin từ dây thần kinh của ngươi, khó ăn gian lắm đó."

"Ta mặc kệ, ngươi phải cam đoan làm sao lần này ta nhất định qua ải được."

"Cái này..." Đột nhiên ánh mắt Đường Hoa sáng lên: "Có rồi, tuy ta không biết có thành công hay không, nhưng cứ thử xem sao."

"Cái gì thế?" Đường Hoa bảo có, tức là có. Mặc Tinh vẫn khá là tín nhiệm Đường Hoa.

"Ngươi đưa lỗ tai qua đây."

Mặc Tinh ghé đầu qua, Đường Hoa nói một trận, ba người còn lại đều vò đầu bứt tai, trong lòng đầy dấu chấm hỏi: là diệu kế gì vậy nhỉ?

Sau khi trải qua một đợt rút thăm, Táng Ái bước chân lên pháp trận, một cụm ánh sáng bay ra xa, Táng Ái ảo ảnh nói với Mặc Tinh ảo ảnh: "Nữ nhân này là ai vậy? Cao thủ như Đông Phương Gia Tử và Sát Phá Lang mà cư xử bình đẳng với nàng như thế, ắt hẳn nàng phải là một người thâm sâu khó dò."

Táng Ái nghe ảo ảnh của mình nói như thế thì vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi, xin lỗi." "Lợi hại", "nữ thần", "thâm sâu khó dò", đây đều là những từ ngữ chơi chết người không cần đền mạng.

Không ngờ Mặc Tinh lại hào sảng vung tay lên: "Không sao đâu."

Thanh âm ôn hòa: "Thâm sâu khó dò, mọi kỹ năng được tăng lên một tầng thứ, nhân vật được tăng thêm một cảnh giới."

Đối mặt với tình cảnh còn ác liệt hơn hai lần trước, Mặc Tinh chỉ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó cấp tốc bỏ hết mọi trang bị, pháp bảo, phi kiếm, bao tay trên người, mặc vào một bộ trang phục lính mới. Mọi trang bị của ảo ảnh đều giống với Mặc Tinh, cho nên cũng bị gỡ mất hết phi kiếm, trang bị, pháp bảo.

Không có phi kiếm, pháp bảo tức là không thể phi hành và không có kỹ năng, không có bao tay tức là không có Kinh Thiên Động Địa quyền. Sau khi kết thúc thời gian đếm ngược, Mặc Tinh rút từ trong túi Càn Khôn ra một thanh phi kiếm, nhe răng cười cầm kiếm tiếp cận Mặc Tinh ảo ảnh.

Lăn lộn suốt mười năm trong quân doanh bộ binh vũ trụ cũng không phải là uổng phí, Mặc Tinh cầm phi kiếm trên tay đã là có lợi thế hơn Mặc Tinh ảo ảnh chỉ có tay không, mà càng bi thảm hơn, ảo ảnh chỉ biết có chiêu thức của hệ thống chứ đâu có biết kỹ xảo chiến đấu cận thân.

Lên gối, giựt chỏ, khóa cổ,... Chiêu nào tàn nhẫn thì dùng chiêu đó, nộ khí của Mặc Tinh tăng lên %, đánh cho Mặc Tinh ảo ảnh đang ôm đầu ngồi bệt xuống đất phải lăn qua té lại. Đáng thương cho Mặc Tinh ảo ảnh kia, nàng chỉ biết có túm tóc, cào mặt, xé đồ, đâu thể nào có khả năng phản kháng được Mặc Tinh. Đáng buồn hơn là Mặc Tinh cầm kiếm thấy không thuận tay nên đã quăng nó đi để dùng nắm đấm, mà lực công kích của nắm đấm thì thấp hết chỗ chê, thành ra Mặc Tinh ảo ảnh bị đánh đến mức tim gan phèo phổi muốn nôn ra, nhưng vẫn còn chưa có chết...

Đường Hoa lau mấy giọt mồ hôi lạnh, dùng khuỷu tay thúc thúc Sát Phá Lang: "Có thấy chưa?"

Sát Phá Lang: "..."

"Sinh mệnh thì đáng quý, mà ái tình càng cao hơn. Có điều ta vẫn đề nghị khi tới hành tinh M, ngươi nên mua hai phần bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn trọn đời cho chắc."

"..." Sát Phá Lang lại dứt khoát đưa tay lau mồ hôi lạnh một lần nữa.

"Gia Tử, ta yêu ngươi đến chết mất." Mặc Tinh qua ải xong thì động tác đầu tiên là chạy đến làm nũng trước mặt Đường Hoa.

Đường Hoa cảm thấy bên người có sát khí ngút trời, bèn phất tay nói: "Chuyện nhỏ đó mà, có qua được hay không, chỉ cần một lời của ta là được." Lời đe dọa trần trụi vừa thốt ra, sát khí bên người tức khắc yếu lại.

Sát Phá Lang âm thầm nghiến răng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài chút nào, bởi vì người chưa qua ải chỉ còn lại có mình hắn thôi. Tuy hắn có phần bán tín bán nghi, nhưng quả thật không dám chắc chắn lát nữa khi mình ra chiến trường, Đường tiểu nhân kia có xuất ám chiêu gì không. Thà đắc tội với Huy Hoàng, chứ không thể đắc tội Đường Hoa được.

"Dường như lúc nào trong bụng ngươi cũng toàn âm mưu quỷ kế nhỉ?" Táng Ái có phần hiếu kỳ, hỏi.

Đường Hoa lập tức phản bác: "Ngươi nói thế này là vu hãm ta đấy."

"Vu hãm chỗ nào? Đây là sự thực mà."

"Trong bụng ta còn có ruột, trong ruột còn có..."

"Im miệng, ghê tởm quá."

"Ý ta nói là bên trong ruột mới có thể chứa thứ gì được chứ, cho nên dùng từ "một bụng" để hình dung là không chính xác, phải nói là "đầy ruột cơ trí" chứ."

"Cơ trí cái gì, chỉ là chút khôn vặt."

Phong Vân Nộ bàng quan nhìn Táng Ái đang cười khẽ, rồi nhìn lại Đường Hoa, trong lòng hiện lên hai chữ to: "Tình địch!" Nhưng hắn là người thông minh, biết lúc này mà lại bảo Đường Hoa đang nói bậy thì chỉ tổ phản tác dụng...

"Thấy sắc quên bạn!" Mặc Tinh nghiến răng, bước qua túm Đường Hoa hỏi: "Phần Sát Phá Lang thì ai lên?"

"Ta đi!" Đường Hoa giơ tay lên, sẵn tiện cười âm hiểm một tiếng.

Sát Phá Lang giật thót lên trong lòng, nói: "Ngươi không được đi."

"Tiểu nhân, thật là tiểu nhân đấy!" Đường Hoa nói với Mặc Tinh: "Trong đây người hiểu sói con nhất là ta, nếu là người khác đi lên thì chắc chắn mấy chữ "cao thâm khó lường" không chạy khỏi đâu, biết đâu còn có mấy chữ "hung ác", "lục thân bất nhận" gì gì đó nữa."

"Có lý đó!" Mặc Tinh nện nắm đấm vào lòng bàn tay, nói: "Vậy ngươi đi lên đi."

"Không dám, người ta nói ta không được đi kìa."

Mặc Tinh quay người nói với Sát Phá Lang: "Thế là ngươi không đúng đấy, sao lại nghi ngờ ý tốt của Gia Tử vậy chứ? Ngươi phải xin lỗi."

Ta XX! Sát Phá Lang rất thành khẩn đến trước mặt Đường Hoa, cúi đầu nói: "Nhân kiếm hợp nhất!" Lửa giận kìm hãm suốt ngày nay cuối cùng cũng bùng nổ.

"Tá Vật Đại Hình." Vừa thấy Sát Phá Lang rời tổ, Đường Hoa đã sớm phòng bị rồi. Đường Hoa trao đổi vị trí với một tảng đá, sau đó vung tay lên, cát vàng cuồn cuộn bao phủ, đợi đến khi cát vàng che hết tầm mắt thì lôi hỏa cũng tuôn xuống.

Sát Phá Lang không sợ lôi hỏa, dùng Ma Kiếm hộ thân dũng mãnh xông lên, đến chỗ Đường Hoa vừa đứng thì lại không thấy hắn đây, ngẩng đầu lên chỉ thấy tám trái dưa hấu lớn đang rơi xuống.

"Khuynh Quốc Ngân Đạn Ba!" Sau chín lần nổ, sinh mệnh của Sát Phá Lang đã không còn bao nhiêu. Tuy Sát Phá Lang rắp tâm đánh lén trước, nhưng lại bị nhìn thấu nên bị Đường Hoa đánh lén phản lại, vừa ra tay là đã bị động, bị Đường Hoa túm lấy cái mũi mà đánh, thật là chịu thiệt hết sức.

Cao thủ so chiêu, tốc độ cực kỳ nhanh, đến lúc này Mặc Tinh mới tới chắn ngang giữa hai người, ngăn tình thế chuyển biến xấu hơn. Sát Phá Lang "Hừ" một tiếng, hạ xuống đất, trong lòng bức bối vô cùng. Hắn bức bối bởi vì sự thực thì mình bị đánh lén nên mới rơi xuống hạ phong, có điều người ngoài nhìn vào chỉ trông thấy người đánh lén là hắn, thật là trộm gà không được lại mất nắm gạo.

Trong lúc Mặc Tinh đang khuyên can Đường Hoa thì Phong Vân Nộ lặng lẽ tiến đến gần Sát Phá Lang: "Lang huynh, ta thấy hai chúng ta tất yếu phải liên thủ..."

"Cút!" Sát Phá Lang lạnh lùng thốt ra một chữ.

Táng Ái đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng hết, bèn than nhẹ một hơi: Đây chính là đội ngũ không hài hòa nhất mà nàng từng thấy qua.

Mặc Tinh túm lấy Đường Hoa kéo đến bên pháp trận, theo như lời Đường Hoa, hắn là người hiểu rõ Sát Phá Lang nhất, mà vừa mới nãy hai người giao thủ, coi bộ hắn cũng không sợ hãi gì Sát Phá Lang, cho nên hắn chắc chắn là người thích hợp nhất để khởi động pháp trận. Nhưng Sát Phá Lang rất can trường ngăn lại hành vi đó của Mặc Tinh.

Cục diện lâm vào trong bế tắc, Mặc Tinh dỗi, bước vào pháp trận...

Mặc Tinh ảo ảnh nói: "Người cũng còn được, chỉ có cái là hẹp hòi."

Thanh âm ôn hòa: "Hẹp hòi, pháp lực và sinh mệnh bị giảm bớt %."

"Ya!" Mặc Tinh nắm chặt tay hô lên một tiếng, hồn nhiên không nhìn thấy Sát Phá Lang bên cạnh đang xám xịt cả mặt mày.

Hai sói bay lên không, Đường Hoa cười híp mắt: "Ngươi có tin ta có thể làm cho hắn thua không?"

"Ngươi đừng có làm càn đó." Mặc Tinh nghiêm nghị cảnh cáo: "Người ta đang giúp ta làm nhiệm vụ đấy. Ta nói này... Có phải ngươi còn nhớ thù chuyện người ta giết ngươi trên Lư Sơn không?"

"Phải!"

"Ngươi đã bảo là không so đo nữa mà?"

Đường Hoa hất đầu về hướng Phong Vân Nộ: "Lúc còn cấp , tên này đã giết toàn bộ người Thục Sơn ta."

"Ngươi còn hẹp hòi hơn cả Sát Phá Lang nữa."

"Ta có bao giờ bảo không phải đâu?"

"Ngươi..." Mặc Tinh giận quá thành cười: "Ngươi thật là vô sỉ đó."

"Ta có bao giờ bảo không phải đâu?"

"Thua ngươi rồi." Mặc Tinh bí bí mật mật ghé sát Đường Hoa hỏi: "Ngươi nghĩ coi, Sát Phá Lang động thủ với ngươi có phải do nổi máu ghen vì chúng ta hơi thân với nhau không?"

Đường Hoa lườm nàng ra vẻ khinh thường: "Ngươi thực sự cho rằng sức hấp dẫn của mình lớn đến mức người ta phải chết sống thích ngươi à?"

"Ta thực sự cho là như vậy."

"... Ngươi còn vô sỉ hơn ta." Đường Hoa cũng chịu thua.

Mặc Tinh lợi dụng thủ đoạn nói chuyện phiếm để ngăn lại ý đồ gây rối của Đường Hoa, kết quả thành công, Sát Phá Lang thoải mái chiến thắng. Trước khi bước vào truyền tống trận, Táng Ái giơ tay: "Chúng ta sắp phải bước vào một thế giới chưa từng biết, chúng ta hẳn phải nên gạt bỏ những hiềm khích trước kia để đoàn kết hợp tác chứ nhỉ?"

"Đừng có tính ta vào." Sát Phá Lang bày tỏ thái độ trước tiên.

Đường Hoa nói: "Ý của ta thế mà giống hắn đến kinh người luôn."

Phong Vân Nộ lắc đầu thở dài: "Khuyết thiếu tư tưởng đoàn thể."

Đường Hoa cười hè hè xuất ra Đảo Càn Chuyển Khôn kính, huơ huơ: "Phong Vân Nộ, ngươi dám tổ đội với ta không?"

"..." Phong Vân Nộ toát mồ hôi hột, quả nhiên là người xấu, ngay cả pháp bảo trên thân cũng xấu xa y hệt.

Đường Hoa cười cười, thu kính lại rồi nói với Táng Ái: "Cô thấy đấy, ngay cả chút tín nhiệm cơ bản nhất với nhau mà mọi người cũng không có, vậy làm sao có khả năng đoàn kết hợp tác?"

Táng Ái thở dài, bất đắc dĩ từ bỏ ý định.

Tiểu đội năm người này thế mà lại chia thành ba tổ, Táng Ái cùng Phong Vân Nộ một tổ, Mặc Tinh với Đường Hoa một tổ, còn Sát Phá Lang thì một mình.

Trên chín tầng trời là thần, dưới mặt đất là phàm, vậy trung gian hai nơi ấy là gì?

Có lẽ Vân Trung giới có thể trả lời, đây chính là một thế giới tồn tại ngoài tam giới. Trong màn mây khói lượn lờ, có một tòa tháp sừng sững cao ngất, tựa như một cây trụ trời chống đỡ cả thảy Vân Trung giới. Trừ ngọn tháp này ra, còn lại đều không khác gì thế gian bình thường cả, cũng có núi có nước có cây có cỏ có hoa...

"Đẹp quá!" Cả bọn hiện đang ở trên một bờ cát giao giữa nước biển cùng rừng núi. Mặc Tinh đưa mắt nhìn chung quanh, không nhịn được phải cảm thán một câu.

"Yên tĩnh thật!" Táng Ái nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở vài luồng không khí thanh tĩnh.

Trong lúc hai người nữ đang tán thưởng, ba người nam còn lại dường như cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí ấy, cho nên cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm thụ...

"Giết! Giết! Giết!" Đột nhiên một thanh âm long trời lở đất vang lên. Năm người vội vàng mở mắt nhìn lại, chỉ thấy phía Đông Nam có một đám vật thể nào đó đông nghìn nghịt đang cấp tốc bay về hướng này. Chính giữa những vật thể màu đen đó còn có một cây cờ, bên trên viết hai chữ: Đa Mao.

Năm người cấp tốc bay lên không đề phòng. Mặc Tinh lau mớ mồ hôi, hỏi: "Chuyện gì vậy nhỉ?"

"Không biết!" Đường Hoa vừa nói xong thì mặt biển hướng Tây Bắc năm người tựa như đang sôi trào, rồi một đám những vật thể trắng xóa từ trong cuộn sóng vọt tới phía bọn họ. Ở giữa những vật thể này cũng có một cây cờ, trên có viết hai chữ: Thủy Ngư.

"Trốn hay là đánh đây?" Đường Hoa nắm lấy một tờ ngân phiếu, hỏi.

Mặc Tinh bi ai nói: "Gia Tử, ta trốn không nổi rồi, người nhớ ngày này sang năm..."

"Vậy phải liều thôi." Đường Hoa thở dài thu ngân phiếu lại.

Đám vật thể đen với vật thể trắng cùng ngừng lại cách năm người chừng ba km. Lúc này Đường Hoa mới thấy rõ ràng, đám đen chính là một bầy chim, còn đám trắng chính là một đàn cá. Nhưng bất đồng với thế giới thường chính là không những trên thân chim có khôi giáp, mà tay còn cầm cả binh khí, chúng hô hào: "Giết! Giết! Giết!." Bên cá cũng không kém cạnh, không những bố trí thành trận vẩy cá, mà tiếng hô "Giết! Giết! Giết!" cũng có tiết tấu hơn bên chim.

"Qua được không?" Sát Phá Lang có phần lo lắng hỏi Đường Hoa.

"Đại ca, hai bên tổng cộng có đến cả trăm vạn đấy, dù đánh một đòn chết một con thì cũng phải đánh cả tháng lận."

"Chuẩn bị!" Chính giữa bầy chim có một con hô bằng tiếng người, tiếp đó tiếng kẽo kẹt kéo dây cung vang lên.

"Chuẩn bị!" Bầy cá cũng không chịu yếu thế, dây dung cũng căng đầy.

"Dừng tay!" Đường Hoa lấy một món đồ trắng ra, giơ lên cao làm cờ hàng rồi hét.

"Ơ? Có dân Hiên Viên..." Hai bên cùng sửng sốt dừng lại, sau đó từ mỗi bên đều bay ra một thủ lĩnh, quan sát năm người từ xa.

Con chim thủ lĩnh cao chừng nửa thước, mào màu lục lông màu xanh, thân lại đeo một áo giáp màu bạc, tay cầm trường thương dài trượng hai quát hỏi: "Ở bộ phận nào?"

"..." Bốn người còn lại đều nhìn vào Đường Hoa, đối phó với những chuyện này thì phải nhờ những người như vậy. Đường Hoa không biết phải nhìn đi đâu, đành phải vẫy vẫy cây cờ trắng trả lời: "Thiên vương cái địa hổ."

Táng Ái nghiến răng: "Ngươi có thể đổi chút gì mới mẻ hơn không?"

Đường Hoa nhẹ nhàng nói: "Ta định thăm dò thân phận của đối phương trước, xem có phải là dân lăn lộn trong xã hội đen không."

"Này!" Chim thủ lĩnh chỉ trường thương tới, quát: "Bổn điểu đang hỏi ngươi ở trong bộ phận nào, đừng có coi bổn điểu là chim ngốc."

Đường Hoa thở dài: "Điểu ca à, ta cũng không biết bọn ta ở bên bộ phận nào nữa."

Cá thủ lĩnh bức bối, quơ hai thanh đao trong tay, quát: "Con chim nhãi nhép đê tiện, ngươi lại đi tìm người giúp à?"

"Xì! Đường đường là Đa Mao quốc ta mà phải nhờ những con dân Hiên Viên cấp thấp hỗ trợ à?"

Đường Hoa giơ tay hỏi: "Dân Hiên Viên là cái gì?"

"Chính là ngươi!" Chim và cá cùng chỉ hắn.

"Đậu xanh, chuẩn bị chiến đấu." Đường Hoa cầm ngân phiếu trên tay, nhưng trong ánh mắt giận dữ của bốn người, hắn đành đổi ngân phiếu thành Lượng Thiên Xích.

Cá thủ lĩnh quát: "Dân Hiên Viên, các ngươi có bằng lòng nghe theo sự điều khiển của chúng ta, cùng nhau đối kháng với Đa Mao quốc tà ác không?"

"Cái nơi chim bòi này!" Sát Phá Lang nghiến răng nói: "Động vật còn hung hăng hơn cả loài người nữa."

"Đúng! Đây là nơi của chim. Các con dân Hiên Viên, nếu các ngươi bằng lòng theo chúng ta đi tiêu diệt Thủy Ngư quốc thì sẽ được thẻ xanh của Đa Mao quốc."

"Chúng ta là tổ chức cứu viện nhân đạo chữ thập đỏ của liên hiệp quốc, có thể đứng xem náo nhiệt thôi được không?" Đường Hoa vẽ cái dấu chữ thập đỏ lên cờ trắng của mình xong thì hỏi. Trong mấy người bọn họ, Đường Hoa và Sát Phá Lang thì không sợ, chứ Mặc Tinh và Táng Ái là bao chết luôn. Mà tràng cảnh lớn đến như thế, thân thủ có cao hơn cũng không thể cam đoan sự an toàn cho đội hữu mình được.

"Trước hết phải giết lũ dân Hiên Viên mưu mô khó lường này đã." Hai thủ lĩnh cùng ra lệnh, cả trăm vạn cây cung cùng nhao nhao nhắm đúng năm người.

"Dừng tay! Chúng ta thương lượng với nhau một lát đã." Đường Hoa kêu hai bên dừng lại, rồi nói với bốn người: "Tình huống bây giờ mọi người đã biết rồi đấy, nếu chúng ta cứ kiên trì nguyên tắc ban đầu thì phỏng chừng một nửa nhân số sẽ chết nơi đây. Vậy mọi người bỏ phiếu biểu quyết đi."

Mặc Tinh nói: "Nhiệm vụ của ta là tìm kiếm Tật Bằng, các ngươi cho rằng Tật Bằng này là chim hay là cá?"

Đường Hoa nói chắc nịch: "Có chữ Bằng, ắt phải là chim."

"Hừ!" Sát Phá Lang phản biện: "Vậy dựa theo lời ngươi nói thì trong tên của con chuột chắc chắn phải có chữ Thử, báo biển chắc chắn tên có chữ Báo, còn con voi phải có tên có chữ Tượng à?"

"Lượng Thiên Xích!"

"Ma Kiếm rời vỏ."

Mặc Tinh tức giận gầm lên: "Có yên lặng hay không?" Hai người giống hệt như oan gia, cứ nói được vài câu là phải đánh. Nhưng nàng nào biết, hai người này gây sự với nhau là bởi vì nàng.

Táng Ái ngẫm lại một lúc, xong nói: "Ta tán thành với ý kiến của Gia Tử."

Phong Vân Nộ nói: "Nếu không thì vầy đi, chúng ta tách ra, một nửa đi nước cá, một nửa đi nước chim, hỏi được thông tin về Tật Bằng thì dùng Phi Kiếm Truyền Thư cho nhau, sau đó mới tập hợp lại để nghĩ cách, được không?"

Mặc Tinh vỗ tay: "Đây là một cách hay đấy."

Táng Ái hỏi trong kênh đội ngũ: "Chúng ta vốn đã ít người, sao lại còn muốn tách ra?"

"Tiểu Ái, khó khăn lắm mới tới được một thế giới khác như thế này, có thể nói chúng ta đang ở trong một kho tàng bảo vật đấy, nhưng có Sát Phá Lang và Đông Phương Gia Tử đi theo, ta đảm bảo có bảo vật cũng không đến phiên chúng ta đâu." Phong Vân Nộ nói với mọi người: "Ta với tiểu Ái sẽ đến nước cá xem xem."

Mặc Tinh nói: "Vậy thì ta với Gia Tử, Sát Phá Lang đến nước chim."

"Ta không đi!" Sát Phá Lang lạnh nhạt nói: "Ta muốn đi dạo bên ngoài xem sao."

"... Tùy ngươi thôi, tự mình cẩn thận đấy, có chuyện thì gọi chúng ta."

Đường Hoa cùng với Mặc Tinh bay đến bên người chim thủ lĩnh, nói: "Chúng ta quyết định trợ giúp các ngài đánh bọn Thủy Ngư quốc tà ác."

"Các ngươi lại xảy ra nội chiến à?" Chim thủ lĩnh nhìn cảnh năm người chia thành ba đám thì nói: "Dân Hiên Viên các ngươi chỉ biết thích nội chiến."

"Đậu má!" Đường Hoa nghiến răng.

"Là loại đậu gì thế?"

"Là một loại đậu lai rau má. Ý chỉ sự ân cần thăm hỏi mẫu thân của ngài có khỏe hay không đó mà."

Chim thủ lĩnh gật gật đầu: "Tuy lực lượng của các ngươi có hạn, nhưng vẫn cảm tạ các ngươi đã gia nhập chúng ta. Đậu má."

"Đậu xanh..." Đường Hoa phất tay một cái: "Đánh thôi!"

"Đánh!" Chim thủ lĩnh nâng thương lên.

Nước cá dĩ nhiên cũng không yếu kém, hai bên cơ hồ bắn tên cùng một lúc. Đường Hoa báo cáo: "Ta đi xem xem tinh hình dự trữ quân lương... Cũng tức là con sâu của quân ta thế nào." Nói xong, không chờ chim thủ lĩnh đồng ý đã kéo lấy Mặc Tinh bay về hướng hậu quân.

Hai bên này về cơ bản là lược lượng ngang nhau cả, ngươi tới ta tới, đều có công có thủ. Đánh được khoảng chừng mấy tiếng đồng hồ thì hai bên lấy lý do là đói bụng, cùng kết thúc chiến đấu, rút lui khỏi chiến trường. Mà bởi như vậy nên bọn người chơi cũng đã thành công trà trộn vào trong Vân Trung giới.

"Báo!" Một con chim thám báo cầm theo một cây cờ lệnh báo cáo: "Đại vương muốn gặp dân Hiên Viên."

"Vậy ngươi dẫn bọn họ đi đi, những người còn lại đi quét tước chiến trường, chuẩn bị lui lại."

Hai người một chim phi hành trên không trung, Đường Hoa hỏi thám báo: "Đại vương của các ngươi tên là gì thế?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Đại vương."

"Moá! Ngươi thật là một con chim ngốc, vậy bộ dạng của ông ta ra sao?"

Chim thám báo nhìn hắn ra chiều khinh bỉ: "Ngốc! Chim đại vương thì còn có thể có bộ dạng thế nào được nữa?"

Đường Hoa khó khăn lắm mới ngăn nổi mình không đánh chết con chim này. Hắn hít sâu một hơi để làm dịu tâm tình lại rồi mới hỏi: "Ngươi có nghe nói đến một chim gọi là Tật Bằng không?"

"Tật Bằng? Chưa nghe qua." Chim thám báo khinh khỉnh nói với Đường Hoa, dường như cảm thấy cái tên ấy rất tầm thường.

Đường Hoa nghiến răng nói với Mặc Tinh: "Ta có cảm giác lũ chim này là chim nước Anh đấy."

"Vì sao?"

"Rất là ngạo mạn. Nếu là bình thường, hắn đã chết một ngàn bảy trăm lần rồi."

Tất nhiên chim thám báo không nghe được những lời nói của Đường Hoa. Hắn dẫn theo hai người bay, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì đến được nơi cần đến, cũng tức là đại bản doanh của Đa Mao quốc, là một cây đại thụ cao ngút trời.

Cái cây này không phải là cây bình thường, hoàn toàn có thể so sánh được với Kiến Mộc trong truyền thuyết. Vào bên trong nhìn thoáng qua, bên trong cây là rỗng, ánh mặt trời từ bên ngoài có thể chiếu vào từ ngọn cây. Dân Đa Mao không giống như những loài chim bình thường chỉ làm tổ được trên các chạc cây, họ có thể đào hang nơi vách tường phía bên trong, mà tình hình sinh hoạt cũng rất là tốt. Bởi vì đại thụ rất cao, không tiện lợi khi phi hành giữa những sào huyệt có độ cao bất đồng, cho nên bên trong đại thụ có thêm một sợi dây leo thật to uốn vòng từ dưới lên trên, liên kết với tất cả các sào huyệt, đây cũng là con đường giao thông quan trọng nhất trong Đa Mao quốc.

Cảm nhận đầu tiên của Đường Hoa khi đến đây là: Chỗ chim bòi này quá giống một cái thành thị.

Đa Mao: lắm lông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio