Đúng như lời Phong Vân Nộ nói, đội Mã Hoàng quả thật là một hạm đội xa hoa. Chưa nói tới chuyện khác, ngay việc Phi Thường Kiếm với Phong Vân Nộ đều có tiên kiếm, vậy đại biểu cho việc trong thời gian phút thi đấu, hai người họ mỗi người đều có hai lần cơ hội sử dụng kiếm nộ để sút bóng hoặc chuyền bóng rồi, mà kiếm nộ thì chỉ có một chữ: nhanh. Chỉ cần ngươi đủ nhanh, nhanh đến mức thậm chí đối phương có dùng phi kiếm cũng không thể chặn lại nổi, vậy là ngươi đã thắng mất ba phần rồi. Càng huống chi trong đội lại còn có thanh thần binh biến thái một tiếng đồng hồ có thể sử dụng ba lượt kiếm nộ kia của Sát Phá Lang nữa.
Lại nhìn sự bố trí ở giữa sân, hai tên cầu thủ dùng pháp thuật khống chế đều là dạng nhân tài cấp cao cả, thời gian cooldown của pháp thuật ngắn, đồng thời tu vi bản thân lại cao, cho nên tỷ lệ thành công khi dùng kỹ năng khống chế đối với đối phương cũng sẽ cao hơn.
Ở tuyến hậu vệ lại có đại tướng đánh nhau Mặc Tinh. Chưa cần nói tới thân thủ của nàng tốt đến thế nào, chỉ cần việc nàng có thể bay mà không cần phi kiếm, vậy khi đánh nhau nàng đã được lợi hơn người khác một cái giò đấy.
Phần thủ môn Đường Hoa... Tên này thật không biết phải nói như thế nào nữa, dù sao thì cũng nhờ hắn đã xuất sắc chữa cháy nên đội Mã Hoàng mới rời được khỏi vành đai tử vong hồi nãy.
: , dưới tình huống thiếu đi một người, đội Mã Hoàng vẫn có thể đè đầu đối phương mà đập dã man, cục diện đã đảo về một phía. Mặc Tinh - đang thảnh thơi bảo vệ Đường Hoa - nghi hoặc hỏi: “Gia Tử, ta nhớ ngươi có kỹ năng dịch chuyển tức thời mà, sao lại không xài vậy?”
“Ta lười!” Đậu xanh, mình có lấy được chức quán quân Sát Phá Lang cũng mới cho có kim thôi hà, mà từ chỗ này dịch chuyển tức thời đến vùng cấm địa của đối phương cũng gần cây số lận, mình có ngố đầu mới xài ấy. Lại nói, cho dù có làm tiền đạo đi nữa, dùng chiêu dịch chuyển tức thời cũng chỉ có thể đến được bên ngoài vùng cấm địa của đối phương thôi hà, rồi đúng là có thể sút bóng được, nhưng... đường tu luyện của mình là pháp anh, kỹ năng tấn công dùng phi kiếm thì thật đúng là môn phái có tặng kèm cái, nhưng xài đến lại chả nhanh hơn tốc độ xe đạp hồi thế kỷ được bao nhiêu, thậm chí còn thua cả kỹ năng kiếm anh của dân nửa mùa như Huyên Huyên nữa là. Ngươi có thể coi thủ môn là người chết, nhưng đâu thể coi hậu vệ của người ta cũng đều chết hết được chớ.
Thân là một tên pháp sư, vào thời điểm học được kỹ năng quần công diện tích lớn, Đường Hoa đã có sự giác ngộ đối với lực sát thương trong nháy mắt của mình rồi. Xuất kiếm không có tốc độ lẫn không có sức mạnh, dùng để chém chim sẻ chim vẹt thì còn có thể, chớ dùng để chém người hoặc là sút bóng, vậy có hiệu quả được mới là quái đấy.
Mặc Tinh lại quăng ra một nghi vấn nữa: “Cái gì là kiếm nộ, cái gì là kỹ năng thế?”
“?”
“Báo cáo, độc giả hỏi.”
“Kiếm nộ là kỹ năng đặc hữu của tiên kiếm trở lên, khoảng tiếng đồng hồ súc tích được một lượt. Còn kỹ năng thì nhiều lắm lắm. Chẳng hạn như Phá Giáp Kích vậy, nó tăng lực công kích lên %, thời gian cooldown chỉ có giây; Liệt Nhật Kiếm, đề cao lực công kích %, thời gian cooldown phút. Các loại kỹ năng đều có đặc điểm riêng, có cái tốc độ nhanh, có cái phạm vi lớn, có cái mang kèm tổn thương, có cái lại làm giảm sức công. Làm sao để phối hợp được các kỹ năng chính là một vấn đề mang tính kỹ thuật rất cao, mỗi môn phái đều có chỗ đặc sắc của mình cả. Còn kiếm nộ thì là loại đấu pháp thô bạo, không nói rõ được uy lực khoảng bao nhiêu, nhưng gần như cứ xuất kiếm ra là chết người, đồng thời chiêu nào chiêu nấy đều mang kèm theo chức năng theo dõi truy kích cả, phạm vi hữu hiệu lại cực kỳ rộng lớn, thương tổn trong nháy mắt cực kỳ cao, đối phương có thể chống đỡ, bảo vệ, đón đánh, nhưng rất khó có người có thể né được. Đây cũng chính là nguyên nhân mà giá cả của tiên kiếm luôn luôn cao như vậy, đồng thời cũng là lý do mà người ta nói rằng ‘có tiên kiếm là có thể được coi như cao thủ một nửa’. Đầu đuôi đều là vì tiên kiếm không những có lực công kích cao, mà còn mang kèm cả kiếm nộ đấy.”
Giống như pháp thuật, làm sao để sử dụng đúng loại pháp thuật ở một thời gian thỏa đáng chính là điều kiện tiền đề để trở thành một cao thủ. Đương nhiên, Đường Hoa thì đừng có tính vào, phương pháp sử dụng pháp thuật của người này còn thô bạo hơn cả kiếm nộ nữa.
Đội xx đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu rồi, đặc biệt là sau khi hai người trong bọn họ liên tục mấy lần sử dụng kỹ năng khống chế với Đường Hoa mà đều thất bại hết, họ lại càng triệt để mất lòng tin hơn. Ngươi không thể khống chế được Đường Hoa, vậy ngươi chỉ còn có nước dùng kiếm nộ đánh bóng vào góc chết cầu môn, nhưng vừa xui là họ lại không có bản lĩnh như thế. Dưới tình huống các kỹ năng khống chế đã bị mất đi hiệu lực, đội này đã không còn biết phải đá thế nào nữa rồi.
“Khà khà!” Đường Hoa đã võ trang hết toàn bộ những thần binh thần khí mà hắn chưa trang bị lên, đương nhiên tu vi phải cao rồi. Có điều Đường Hoa lại buồn bực một chuyện, mình có nhiều thần binh như thế, nhưng sao không có cái quái nào là xài được như thế này? Hậu Nghệ Xạ Nhật cung à? Phối hợp với phi kiếm bình thường thì để bắn chim se sẻ còn được, chớ muốn bắn người là phải dùng tiên kiếm cơ. Cứ một lần cả ngàn kim thì... Cửu Thiên Toán Xích, lại càng vô bổ hơn, trừ để phối hợp với Xạ Nhật cung, thật không thể xài làm cái gì khác cả. Với lại còn thanh Trấn Yêu kiếm chưa khai quang kia nữa, còn vô dụng hơn cả vô dụng kìa. Nhưng cho dù như thế, một khi Đường Hoa trang bị cả ba món này trên thân, vậy muốn dùng kỹ năng khống chế... Muốn dùng kỹ năng khống chế với Đường Hoa, chẳng thà trực tiếp đi mua vé số đi cho rồi.
Đội Mã Hoàng chiến thắng. Sau khi thắng, Phong Vân Nộ không dám chậm trễ, tức khắc lợi dụng thời gian một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi để mở hội nghị ngay. Giữa hội nghị, Phong Vân Nộ nghiêm túc phê bình hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, tự do tản mạn, tàn nhẫn ác tay, không quản đại cục, v.v... của Sát Phá Lang. Sát Phá Lang không hề hé răng lấy một câu, nhưng theo sự suy đoán của kẻ rất là hiểu hắn - Đường Hoa, tên này đã chuẩn bị sau giải bóng sẽ truy sát Phong Vân Nộ một ngàn lần rồi.
Tiếp theo Phong Vân Nộ khen ngợi tinh thần dám đánh dám liều của Mặc Tinh, nhưng cũng nêu ra cái nhìn của mình về chỗ chưa được của nàng. Cái nhìn này rất đơn giản, đó là Mặc Tinh nhất định phải lấy bóng làm trung tâm, chứ không phải là đuổi theo cầu thủ đối phương mà đánh khắp nơi, giống như con chó nhìn thấy cục xương vậy, mặc kệ cục xương có thịt hay không cũng vẫn cứ đuổi theo. Vì thế hắn cũng đã đắc tội với Mặc Tinh cô nương luôn rồi.
Cuối cùng... không có cuối cùng gì nữa cả, Phong Vân Nộ bắt đầu chuyển qua tổng kết chi tiết kỹ thuật... Cái này cũng đã đắc tội với với Đường Hoa luôn, ông đây vào chết ra sống, không có ông thì đã sớm bị : rồi, phần thưởng vật tư không cấp cho cũng được, nhưng ngay cả phần thưởng tinh thần cũng không cấp nữa là sao? Ở đây còn có đại minh tinh Huyên Huyên với đại mỹ nữ Táng Ái đó, tuy mình không phải là mấy tên dê xồm, nhưng trước mặt mỹ nữ ai lại không vui lòng biểu hiện xuất sắc hơn một chút chớ? Tốt nhất là có thể biểu hiện đến mức mỹ nữ cứ bám dính theo nhất quyết chỉ gả cho ngươi chứ không theo ai khác, hơn nữa còn ép ngươi phải nhận vạn kim của hồi môn, nếu không nàng sẽ tự sát là được. Đương nhiên... Chuyện này có phần hơi khó, nếu muốn biết thêm về mấy nút thắt tình cảm kiểu này thì cứ tham khảo mấy phim thần tượng của Đài Loan với Nhật Bản ấy, toàn là mấy phim não tàn không, đặc biệt là mấy phim lấy đề tài xã hội đen theo chính nghĩa, mà tên đầu sỏ trùng hợp chỉ có duy nhất một đứa con gái độc nhất đó - cực tởm.
Sau khi kết thúc ngày thi đấu đầu tiên, đội Mã Hoàng được vinh dự đăng lên trang đầu của Vô Biên đặc san, Vô Biên đặc san dùng nguyên cả bản tạp chí để miêu tả một cách trọn vẹn về mỗi thành viên trong đội. Vóc người được thì khen ngợi vóc người, khuôn mặt đẹp thì khen ngợi khuôn mặt, có khí chất vương giả thì khen ngợi khí chất vương giả... Cho dù là một người chẳng có gì nổi bật như Đường Hoa, Vô Biên đặc san vẫn có thể giới thiệu được luôn: là đệ nhất cao thủ của Song Kiếm, hắn là một thành viên cực cực quan trọng của đội Mã Hoàng. Sau khi Tôn Minh xem xong bản thảo tự khen ngợi mình của Đường Hoa, bèn nghiến răng điền thêm hai chữ “trong các” ở phía sau hai chữ “là một” liền. Ba thước trên cử án có thần linh đấy, làm người thì không thể vô sỉ quá đáng được.
Cái này cũng không thể trách Tôn Minh không trọng nghĩa được, thực sự biểu hiện của Đường Hoa quả thật quá là... Ây, quả thật là không biết phải diễn tả sao cho phải cả, ngay lúc vừa bắt đầu trận thi đấu thứ hai, tên này chẳng thèm làm cái gì cả, trực tiếp biến thân thành Trấn Ngục Minh Vương trấn ngay cầu môn luôn. Tuy không đến nỗi cản hết cả cầu môn, nhưng tên quái vật này lại có ba đầu sáu tay lận, đừng nói chỉ là chặn lại mấy cú sút gôn, hắn dùng hai cái đầu còn dư cộng với mấy cánh tay, tăng thêm thân hình oai nghiêm kia thiếu điều muốn tắc tị cả cái cầu môn, cho nên mỗi lần mà tiền đạo của đối phương dẫn bóng được đến trước cầu môn đều trợn tròn mắt lên, phải sút làm sao chớ? Có lỗ hổng nào đâu mà...
Đặc san vừa được xuất bản, dư luận ồ lên ngay, mọi người lập tức kháng nghị, tỏ ý nếu không hạn chế sách lược phòng thủ cầu môn của Đường Hoa, vậy họ sẽ dùng mười người trong đội chặn kín cầu môn luôn, chỉ chừa lại mỗi một tên tiền đạo tấn công thôi.
Ủy ban tổ chức lập tức thảo luận ngay, theo như bóng đá trong hiện thực, người ta không có quy định nào không cho phép dùng hậu vệ cản lại cầu môn cả, nhưng tuyệt đối sẽ không có đội nào làm như thế. Dù sao... người ta cũng không làm chuyện mất mặt như thế được. Nhưng bây giờ là trong trò chơi... Ủy ban tổ chức lập tức hạ lệnh: cấm bất cứ hình thức biến thân nào, cho dù là biến thành con giun cũng không được. Bất cứ vật thể nào không phù hợp với lý luận về hình thể người xuất hiện, sẽ tức khắc bị tặng cho thẻ đỏ ngay.
Đây cũng là lần sửa chữa quy tắc đầu tiên kể từ khi hệ thống Song Kiếm có lịch sử tới nay.
‘Như vậy là sẽ không còn thủ đoạn nào nữa phải không?’ Đây chính là tiêu đề của đặc san ra trong ngày thi đấu thứ hai. Thời khắc này cuối cùng quảng đại quần chúng cũng biết cái gì gọi là ‘người mà vô sỉ thì vô địch’. Nhìn vào hình chụp của đặc san có thể thấy, phần sân sau của đội Mã Hoàng đã bị cát vàng bao phủ liên tục rồi. Cầu thủ tiền đạo của đối phương đột nhập được vào vùng cấm địa để kiếm cầu môn thì sẽ bị Đường Hoa lao ra cướp bóng ngay, mà không vào vùng cấm địa thì lại không thể nào thấy cầu môn ở đâu được. Phải, có lẽ ngươi có thể phán đoán được vị trí đại khái đấy, nhưng ánh mắt của Đường Hoa là sáng mà, không đá bóng được vào góc chết là không thể lọt lưới được.
Lần này uy ban tổ chức lựa chọn im lặng, sau đó các đội bóng bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Có đội kia bày ra trận Ngũ Hành ở trước cầu môn của mình, đội khác thì lại sử dụng phép che mắt với cầu môn... Có người còn làm bạo hơn, hủy đi cầu môn ném vào trong túi Càn Khôn luôn, đương nhiên vì hành vi này người đó đã bị trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đấu rồi.
Có thuẫn thì tất nhiên sẽ có mâu, các biện pháp phá pháp thi nhau xuất hiện. Đám người chơi của các đội đều thi nhau thi triển thần thông, ngươi có kế Trương Lương, thì ta có thang leo tường. Ngươi có trận Ngũ Hành, vậy ta sẽ lợi dụng trận Thổ để chui xuống đất, trận Nước để lặn xuống đi banh.
Đội Mã Hoàng vẫn cứ sống sót qua hết ngày thi đấu thứ ba, nhưng còn chưa kịp chúc mừng, họ đã phải chột dạ vì đối thủ đầu tiên của ngày thứ tư, đây là một trong mười đội hấp dẫn nhất có tiềm năng đoạt được giải quán quân: Đội Lấp Lóe. Vì sao lại là đội hấp dẫn? Bởi vì đội trưởng của họ là kẻ được xưng là một trong hai thần toán đệ nhất - Tinh Tinh.
Đường Hoa lau mớ mồ hôi: “Bà má này lợi hại lắm đấy, đầu tiên là kênh đội ngũ của chúng ta sẽ bị biến thành kênh công cộng, tiếp theo là con bé ngốc này lại biết cả kỳ môn độn giáp nữa, một khi nàng mà bày xong trận, vậy bọn họ sẽ không chỉ còn là mười một người nữa, mà sẽ là mười một tên bịp luôn, nhưng chết cái là những mánh khóe bịp người của họ đều rất có hiệu quả cả. Một điểm cuối cùng, nàng còn có thể tính ra lúc ta cứu bóng sẽ nhào qua chỗ nào nữa đấy.”
Phong Vân Nộ nghi hoặc: “Có thật khủng như vậy không đấy? Chẳng phải chỉ là một thầy bói giang hồ thôi sao?”
“Ta kể ra vậy, lúc ở Lôi Châu ấy, người ta chưa có thần khí, đẳng cấp lại còn siêu thấp nữa, nhưng nàng bày ra kỳ môn độn giáp, ta dùng nó gạt được cả Hỏa Quỷ vương luôn. Khi đó trong trận đã có các tác dụng như tàng hình, khí thế, v.v... rồi, khá là trâu bò, hoặc có thể nói là nghịch thiên cũng được. Càng huống gì bây giờ người ta đã có thần khí trong tay... Ngày mai phần thắng không lớn đâu.” Trong lòng Đường Hoa thật ưu sầu.
Sát Phá Lang gật đầu: “Nghề nghiệp của Tinh Tinh này thật là quá ít được lưu ý, cho nên chúng ta không thể biết được nhược điểm ở nơi nào. Nhìn thì cực kỳ mạnh mẽ, mà sự thật lại cũng vậy, thành ra chúng ta không có chiêu gì để đối phó được.”
“Ừ, đầu tiên là kênh nói chuyện đã bị công khai, chúng ta không biết được lần tấn công nào là bẫy cả.” Mặc Tinh phụ họa: “Mà điều chết người nhất là như Gia Tử nói, kỳ môn độn giáp. Lúc đó ta cũng có mặt đó, Hỏa Quỷ vương là đại BOSS thế mà ngay bóng lưng của bọn ta cũng không dám động tới, cuối cùng giương mắt nhìn bọn ta thoải mái dịch chuyển tức thời bỏ đi đấy.”
Đường Hoa bổ sung: “Khi đó ta viết một chữ ‘Long’, thế là biến thân thành Nhạc Phi, trực tiếp hù Hỏa Quỷ vương cứng người luôn. Ngươi nói xem nếu ngày mai mà nàng viết chữ ‘Nương’, có khi nào sẽ biến thành mẹ của ta hay không...?”
“...” Toàn bộ mọi người đều toát mồ hôi lạnh đầy người, mười một bà má cùng bước ra, làm con cái mần răng dám dùng phi kiếm động thủ đây?
Phi Thường Kiếm từ đầu tới giờ vẫn chưa nói chuyện, lúc này thấy mọi người đều hoảng sợ, bèn hỏi: “Các ngươi nói xem, đã không đối phó nổi với pháp thuật của nàng, vậy có thể đối phó với bản thân nàng được không? Chẳng hạn như bắt cóc bạn trai của nàng ấy.”
Xem phim nhiều quá rồi đấy! Đường Hoa thầm khinh bỉ một câu, có điều ánh mắt lại chợt sáng lên, quả thật... Phi Thường Kiếm này người ngợm có phần ngớ ngẩn thật, nhưng ý kiến lại không tệ đâu. Đã không đối phó nổi với kỹ năng của nàng, vậy chúng ta sẽ chuyển sang đối phó với bản thân nàng là xong. Có lẽ kỹ năng sẽ không có nhược điểm, nhưng người thì chắc chắn sẽ có, chỉ cần nàng còn là người.