Ngay lúc Đường Hoa đang chuẩn bị theo dõi Vũ Văn Thác, chợt Phá Toái mắt sắc chỉ tay hô: “Hướng hai giờ có mỹ nữ.” Đường Hoa quay đầu nhìn qua, quả nhiên là có một mỹ nữ tuyệt sắc, trên mặt bôi đầy lọ nghẹ đang chạy như điên. Chiêu này... Hình như đám dân bán nước hồi thời kỳ kháng Nhật thường dùng này, không cầm vũ khí lên thì chỉ có thể bôi lọ nghẹ thôi chứ sao. Vì sao lại biết nữ nhân bôi lọ nghẹ là mỹ nữ? Nguyên nhân đơn giản lắm, không phải mỹ nữ thì người ta bôi lọ nghẹ để làm gì?
“Oa, có mỹ nữ!” Bọn Đường Hoa còn chưa có động tĩnh gì, đám người chơi ở gần đấy - hiển nhiên cũng là người đồng đạo - vừa thấy bộ dạng nàng này khả nghi, kẻ tay chân chậm thì hô một tiếng, tay chân nhanh thì tung phi kiếm pháp thuật ra oánh liền.
“Đệt bà, dám cướp mỹ nữ với Đông Phương Gia Tử ta sao?” Đường Hoa tức giận bừng bừng, khí vương bát lan tràn khắp toàn thân.
Nhưng... Sự thật lại chứng minh rằng trước sức mạnh của quần chúng, bất kể là khí vương bát hay là khí vương chén gì đó cũng đều sẽ bị bỏ qua hết thôi. Mấy cao thủ còn chưa kịp nhúc nhích một cái ngón tay, quần chúng đã sớm bỏ trốn mất dạng hết ráo rồi, chỉ còn để lại một vệt sáng trắng nơi đó.
Thân là người phát hiện đầu tiên, Phá Toái còn giận hơn Đường Hoa nhiều. Đường Hoa chỉ là bị người ta phớt lờ, còn hắn thì chính xác là bị đoạt mất mỹ nữ đây này: “Tên chết bầm nào cướp, báo danh ra đê!”
“...” Toàn thể quần chúng đã mất dạng hết rồi. Đối mặt với kẻ ác bá, ngươi không nên nói đạo lý với hắn làm gì, mà cũng đừng nên bảo là ngươi không có cướp, bởi vì bất kể là ngươi có cướp hay không, kẻ ác bá cũng sẽ mần thịt ngươi rốt. Bởi vậy hành động chia nhau mà chạy mới là hành động sáng sáng sáng suốt nhất, nếu không thì sao người ta lại bảo ‘pháp không xử chúng’ chớ?
“Tay chân chậm thì ăn cơm thừa mà.” Phá Toái cúi đầu ỉu xìu bất đắc dĩ nói: “Ta còn cho rằng hai thằng bọn mình đã là lưu manh lắm rồi, nhưng không ngờ người vô sỉ hơn, cộng với không sợ chết hơn lại đầy rẫy chung quanh thế đấy.”
“Ai... Ta đậu xanh nhà nó, Vũ Văn Thác mất tích rồi.” Đường Hoa nói: “Tinh Tinh, bói xem.”
“Người ta là thần khí chuyển thế, bói không ra.” Tinh Tinh cũng nghe lời mà hờ hững tung đồng tiền lên: “Quả nhiên, hệ thống báo là Vũ Văn Thác hiện đang ở Trung Nguyên.”
“Hòa thượng trốn được chớ miếu vẫn còn đây.” Đường Hoa phất tay: “Tiến quân về hoàng cung.”
“Đội cung nữ này trông có vẻ ngon lành đấy.” Thấy một đội cung nữ đi ngang qua trước mặt bọn mình, Đường Hoa thốt lên.
“Đứng lại!” Phá Toái kêu một tiếng, sau đó đi đến trước mặt đội này, nói: “Báo họ tên.”
“Thúy Hoa!”
“Liên Hoa!”
“Thượng Quan Tâm Hải.”
Phá Toái ‘xoẹt xoẹt’ xử lý Thượng Quan Tâm Hải ngay, sau đó nhìn lại bảng tin hệ thống rồi rất hài lòng nói: M”ỹ nữ, lần sau thứ nhất là đừng có chơi họ kép, thứ hai là đừng có lấy cái tên dễ nghe như vậy nhé. Tên ngầu như vậy thì nằm vùng thế nào?”
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Trúng rồi à?”
“Đương nhiên!” Phá Toái phất tay: “Các ngươi có thể đi rồi.”
Đám cung nữ xem như không có chuyện gì xảy ra, lại chỉnh tề xếp thành hàng bước tiếp phía trước. Tinh Tinh đột nhiên kêu một tiếng: “To stop!”
Một cung nữ lập tức dừng lại một chút.
Tinh Tinh ném tiền đồng ra xử lý ngay, sau đó nhìn lại bảng tin hệ thống rồi ra dấu chữ V: “Ya!”
Đường Hoa choáng váng: “Vậy cũng được à?”
“Cho ta xin đi, người ta là yêu ma phương Tây đó, ít nhất cũng phải biết tiếng Anh đó mà.”
“Rủi đâu người ta là yêu ma nước Pháp thì sao?”
“France, to stop!” Tinh Tinh đắc ý trả lời.
Đường Hoa cả giận phất tay: “Đưa ả quỷ ngốc này đi chém đi.” Thân là cao thủ cao cao thủ mình đây còn chưa có khai trương, mà Phá Toái với Tinh Tinh đã mỗi người kiếm được rồi, trong lòng thật là bất mãn lắm nớ...
Năm tên thái giám tuấn tú bị ba người chặn lại. Ừm... Các cung nữ xinh đẹp trên cơ bản đều đã bị chặt xong hết rồi, giờ chỉ còn dư lại thái giám thôi. Trừ hai dạng này ra, còn lại thấp nhất cũng đều là nhất thiên tuế cả, đưa tay chém xuống thì cái gánh trong lòng nó nặng lắm. Cho dù là kẻ giàu sụ như Đường Hoa thì chém vạn tuế gia xong cũng phải tuyên bố phá sản ngay, còn chém thiên tuế gia thì cũng có thể phải khổ sở đến mấy ngày.
“Tính danh!”
“Tiểu Quế Tử, Tiểu Lý Tử, Tiểu Cẩu Tử, Tiểu Hải Tử, Tiểu Liên Tử.”
Không có vấn đề nào! Đường Hoa thấy nhức đầu, bèn hỏi tiếp: “Ai là yêu quái?”
“...” Năm người cùng lắc đầu.
Đường Hoa lấy năm cây tăm ra: “Mỗi người rút một cây, rút trúng cây ngắn thì là yêu ma.”
Năm tên thái giám này rất phối hợp, mỗi người rút một cây.
Tia chớp lóe lên, xử lý ngay tên thái giám cầm cây tăm ngắn. Phá Toái với Tinh Tinh đưa mắt nhìn nhau, ca ca, trò này nhảm quá đi hà, cho dù ngươi có ghen tị với chỉ số thông minh của bọn ta, thì cũng không cần phải ngược đãi cái bóp tiền của mình như vậy chứ? Nhưng không ngờ Đường Hoa lại nhảy dựng lên mừng rỡ: “Oa, vậy mà trúng rồi! Có phải thật không đó?”
“Không phải chứ, vậy cũng được à?” Phá Toái với Tinh Tinh không biết phải nói gì, chỉ đành hỏi ông trời mà thôi, vận hên của người này thật là sáng tới một mức khiến người ta kinh khủng rồi.
“Đây là gian phòng của Độc Cô quận chúa kia à?” Đường Hoa chỉ vào một tiểu viện giống y như một cái chợ đằng kia, hỏi. Ít nhất cũng có tới trăm người chơi đang tra xét chung quanh nơi này, thậm chí ngay cả mấy hạt bụi cũng muốn lượm lên nghiên cứu xem nó có phải là đất của Trung Thổ hay không nữa.
Trong tiểu viện có NPC, Tinh Tinh chỉ vào một NPC đang nhè nhẹ phẩy quạt thưởng thức trà, hỏi: “Kia có phải là Độc Cô quận chúa không?”
“Gợi cảm thật đấy!” Phá Toái lập tức khen một tiếng: “Có điều cứ cảm thấy có gì đó bất thường.” Bông tai màu bạc, trên đầu cài đồ trang sức hình hoa mẫu đơn màu tím, váy dài màu đỏ tía, đai lưng màu lam, khăn lụa màu vàng, mang lên trên thân thì tuy xinh đẹp động lòng người đấy, nhưng vẫn cứ thấy có gì đó quái dị.
Tinh Tinh nói: “Nhìn diện mạo ta cũng cảm thấy có gì đó quái quái.”
“Là khí chất!” Đường Hoa từng làm chân chạy nghề, gặp người cũng nhiều: “Khí chất này có phần như hương vị của một nữ cường nhân, hẳn không thể nào xuất hiện trên người một thiếu nữ tuổi này được.”
“Giết hay không?”
“Đừng...” Đường Hoa vội nói: “Nếu giết đúng thì còn đỡ, chứ rủi đâu giết sai thì... Chín ngàn kim, bán ngươi với Tinh Tinh đi cũng không gom đủ nữa là, cứ thế ngươi chẳng cần đi độ kiếp nữa làm gì, cứ đi làm công cho Ốc Vít từ giờ đến khi đến được hành tinh M là đủ rồi đấy. Còn nữa, nữ nhân này có nhiều điểm đáng ngờ vậy mà sao mọi người không hạ thủ chứ? Điều này nghĩa là mọi người đều cho rằng nữ nhân này có khả năng chính là một cái bẫy do Ốc Vít đặt ra đó.” Cái bụng tiểu nhân không phải là lúc nào cũng vô dụng đâu, ít nhất thì dùng để phỏng đoán tâm tư của tiểu nhân sẽ rất là hữu dụng đó. Lại nói, trên đời này còn có quân tử sao? Đáp án đương nhiên mọi người đều biết rồi, bởi vậy dùng cái bụng tiểu nhân mà suy thì trên cơ bản sẽ là một sai mà chín đúng cho coi.
“Vậy tức là không thể giết sao?” Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: “Vậy chúng ta đến hoàng cung làm gì?”
“Nàng ta thì không dám giết, nhưng có một người dù có bồi thường vạn kim cũng phải giết.”
“Ai?”
“Vũ Văn Thác!” Đường Hoa phất tay: “Mọi người tản ra tìm đi, lát nữa sẽ mai phục hắn. Ta xem xem hắn có thể xuyên thời không từ Quỷ Môn quan đến Dương Quan đạo được không đây.” Đường Hoa sờ sờ lại thanh tiên kiếm lục giai ở trong túi Càn Khôn, đây là đồ ngẫu nhiên kiếm được ở biển Đông, lát nữa xem có thể đổi thành một thanh thần khí hay không đây.
“Ây ây!” Tinh Tinh hỏi: “Quan phủ lại tuyên bố nhiệm vụ, nói là bắt tặc hái hoa ở Lạc Dương.”
“A?” Phá Toái hỏi: “Vậy tuân theo đúng tình tiết của vụ án, có phải chúng ta nên phỏng vấn nữ tử bị hái hoa trước không?”
Tinh Tinh quật cho Phá Toái một nhát: “Là kẻ trộm hái hoa mẫu đơn, do Võ Tắc Thiên tuyên bố treo giải. Tổng cộng có ba mươi tên trộm, giết chết một tên sẽ được năm trăm kim, giết sai một tên trừ hai trăm.”
Phá Toái thắc mắc: “Sao hai nhiệm vụ này lại cùng lúc phát ra thế?”
“Việc này vẫn chưa rõ. Có lẽ Trường An sắp dính cái nạn kín người rồi, cho nên mới tăng thêm nhiệm vụ để phân tán người chơi đi đấy.” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Còn có một khả năng nữa, đó là Ốc Vít đã coi thường trí tuệ của các người chơi, cho nên vốn là sự kiện mười lăm ngày, nhưng trong hai ngày đã bị giết hơn phân nửa rồi, mà ngay cả chị đại cũng đang bị phần đông người chơi chăm chú theo dõi nữa.” Đường Hoa nhìn về phía Độc Cô quận chúa.
“Gia Tử, ý ngươi là...?”
“Nữ nhân này nhất định có vấn đề.”
Tinh Tinh nói: “Mọi người đều biết có vấn đề hết, nhưng cái vấn đề là không ai dám động thủ cả.”
“Ta có cách đây. Cứ giết hai ả tỳ nữ bên cạnh ả, nếu là yêu quái thì bổn Gia Tử đây sẽ bỏ ra chín ngàn kim cược một lần chết sống với ả ta ngay. Nếu đúng là loài người, vậy nhiều nhất thua lỗ hai trăm kim thôi.” Đường Hoa nhìn hai người, nói: “Nếu các ngươi muốn giết, ta tuyệt đối sẽ không cướp đâu nha.”
“Đừng, vẫn mời ngài thì hơn!” Phá Toái với Tinh Tinh cùng khách sáo một câu.
“Giết!” Đường Hoa nhắm vào tỳ nữ bên trái, Phá Toái nhắm vào tỳ nữ bên phải, cùng lao ra. Chỉ lỗ kim mà thôi, tuy không phải là số nhỏ, nhưng ba ngươi bọn Đường Hoa chẳng ai thèm để vào trong mắt cả.
Nhưng hai ả tỳ nữ này không giống với các NPC khác, không bị miễu sát như mấy cái công trình tàu hủ ngoài đời, mà cùng toát ra khí đen, rồi tỳ nữ bên trái thì tay cầm tỳ bà, tỳ nữ bên phải thì tay mọc ra móng sắc, cùng vồ lại.
Phá Toái với Đường Hoa là hai tên thành tinh, ngó thấy hệ thống thông báo là tấn công nhưng người ta không chết xong thì lập tức trốn chạy liền. Hai tỳ nữ cùng thất bại.
“BOSS!” Bầy người chơi thấy thế thì tinh thần chấn động, bèn không nói nhì nhằng, đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa hết thảy đều ‘ân cần’ bay qua ngay.
Nhưng không ngờ kết quả lại khiến đám người chơi cùng hồn phi phách tán. Trong số trăm người thế mà có đến bảy phần bị đánh hụt, mà cho dù có đánh trúng thì lại càng sửng sốt hơn, thế mà chỉ gây được có chừng mấy chục máu!
“Tỳ bà tinh cấp , hồ ly tinh cấp !” Một khi BOSS hiện thân, vậy phép Giám Định của hệ thống sẽ có hiệu quả liền, một anh bạn kia rất rất vô tư báo cáo lại tình huống đang xảy ra.
Ngay lúc đó, đột nhiên trên đỉnh đầu tràn ngập ánh sáng đỏ như máu. Mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái khe đỏ như máu ở phía trời Tây lúc trước đang đột nhiên kịch liệt nở rộng ra. Nơi nó bao trùm, bầu trời mặt đất núi rừng sông hồ đều bị nhuộm thành một màu máu hết.
“Chuyện gì thế này?” Một bên là hai con BOSS mạnh mẽ đang truy sát, một bên là dị tượng của trời đất đột ngột phát sinh, mọi người đã bị loạn như mớ bòng bong.
Một tràng phát thanh của hệ thống càng khiến đám người loạn hơn: “Đếm ngược tiếng đồng hồ sẽ bắt đầu đợt xâm lấn của yêu ma phương Tây. Thành thị cỡ lớn bị chiếm lĩnh sẽ biến thành thành thị cấp trung, đồng thời sẽ hủy bỏ chức năng truyền tống của thành thị đó. Mọi cơ sở hạ tầng của thành thị bị chiếm có khả năng sẽ bị phá hư hoàn toàn, đồng thời giá hàng sẽ vĩnh viễn tăng lên gấp ba. Nơi trú quân của bang hội nếu bị chiến lĩnh sẽ bị giáng cấp, mọi cơ sở hạ tầng sẽ có khả năng bị phá hư hoàn toàn. Thời gian yêu ma phương tây xâm lấn sẽ là hai tháng, trong vòng hai tháng này nếu đánh chết được thủ lĩnh của chúng là ma vương, vậy toàn bộ yêu ma sẽ lùi lại. Những người chơi bị giết chết trong quá trình xâm lấn thì hồn phách sẽ rơi vào trong địa ngục của ma vương. Nếu không thể chạy trốn khỏi nhà giam, vậy tiếng sau sẽ sống lại nơi môn phái.”
“Trong mấy ngàn năm lịch sử của Trung Quốc, Trung Thổ liên tục bị xâm lấn. Cảnh nước mất nhà tan đã diễn ra không chỉ là một lần hai lần rồi. Hung Nô phạm biên, quân Nguyên giết chóc, quân Thanh Gia Định ba lần đồ sát, Dương Châu mười ngày đẫm máu. Một dân tộc cổ xưa sáng lạn sẽ không thiếu những tài nhân dị sĩ, nhưng cũng sẽ không thiếu những vụ nội đấu không ngừng nghỉ. Hỡi các đồng bào, vì quyền lợi sinh tồn có thể sẽ bị thách thức, xin hãy cầm lấy vũ khí của các ngươi lên, đoàn kết nhất trí, cùng hộ gia vệ quốc!”
Phá Toái đang bỏ trốn bị những lời này kích thích, thân thể chấn động, bèn quay đầu lại quát: “Xử hai con ả kỹ nữ kia!”
Bầy người chơi cùng hưởng ứng: “Xử bọn nó!”
Đường Hoa cũng xoay người lao trở lại với mọi người. Hắn là người thông minh, biết ý nghĩa chân thực của sự kiện này đã lớn hơn ý nghĩa bên mặt ngoài nhiều. Loài người tới hành tinh M, mọi cường địch ở tinh hệ cạnh bên đều sẽ nhìn trộm ngay. Cũng giống như chiến tranh thuốc phiện của Trung Quốc đấy, ai cũng đều mong muốn vơ vét được chút ít gì đó từ trên thân những người đã sống yên ổn ở hành tinh M cả. Đoàn kết đối ngoại, chính là điều kiện sinh tồn cơ bản của loài người ở trên hành tinh M.