Trong thời gian chờ đợi, Đường Hoa là người giỏi đánh bay cái nhàm chán nhất.
“Hiện giờ nơi hiện trường vụ án đã biết được mấy điều sau: một, Huy Hoàng chưa có chết trận. Hai, đường Huy Hoàng vào là thần đạo. Hiện giờ mỗi người đều nêu một nguyên nhân mà hắn chưa đi ra đi, hai trăm kim một vé.”
Phá Toái lập tức chìa ra một tờ ngân phiếu: “Huy Hoàng xúc phát được nhiệm vụ ẩn.”
Phong Vân Nộ ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Huy Hoàng phải đối mặt với một đối thủ giống y như mình, hai bên thực lực tương đương cho nên rất khó phân ra thắng bại.”
Đường Hoa cười ha ha dập xuống một tờ ngân phiếu: “Ta cá rằng thực ra Huy Hoàng không phải là người tốt.”
Phá Toái bất mãn: “Gia Tử, thế này không hay lắm đâu đó.”
“Hay, rất hay mà.” Đường Hoa thở dài: “Kết quả tồi tệ nhất chính là Huy Hoàng thực ra là một kẻ xấu xa lòng dạ cực thâm, xấu xa đến mức mà chúng ta cũng nhìn không ra được. Nếu thực sự như vậy, ta sẽ cho rằng mình thất bại lắm lắm, nhưng như vậy cũng sẽ có được mấy trăm kim an ủi. Nếu kết quả không phải như vậy, thì mất đi hai trăm kim đã sao đâu.”
Phá Toái cười khổ: “Ván bài này ngươi chỉ có lời mà không lỗ thật. Rất hy vọng ngươi sẽ thất bại.”
Trong lúc ba người đang đặt cược, Huy Hoàng đã xuất hiện nơi cửa truyền tống. Từ sắc mặt mà xem thì có thể thấy tâm trạng hắn đang không được tốt cho lắm. Đường Hoa quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Ai...” Huy Hoàng than một hơi: “Hóa ra ta thật sự không phải là người tốt.”
Đường Hoa vớ mớ ngân phiếu vào trong tay, an ủi nói: “Trên đời này còn có ai là người tốt nữa đâu.”
Phong Vân Nộ kéo ngân phiếu trở lại: “Chuyện thế nào đấy?” Sáu trăm kim, không phải là số lượng ít đâu, Huy Hoàng có là ai đi nữa thì cũng chẳng can hệ chi tới hắn cả.
Huy Hoàng lắc đầu kể lại chuyện sau khi vào thần đạo. Vừa mới tiến vào, Huy Hoàng đã phải chống lại một tên Huy Hoàng ảo ảnh được tăng cường % so với nguyên gốc. Huy Hoàng đương nhiên không phục rồi. Không ngờ ảo ảnh này lại rất kiên nhẫn, đigiải thích ngọn nguồn cho hắn. Hóa ra hệ thống phán định rằng rất nhiều chuyện mà Huy Hoàng làm thực ra chẳng phải là chuyện tốt gì cả.
Ví dụ như một tên bạn kia của Huy Hoàng đánh quái thì không có hứng, làm người chơi sinh hoạt thì cũng ngại ngần luôn, thế là cứ ngày ngày ra bờ biển tắm nắng ngắm các mỹ nữ mặc đồ hai mảnh chờ ngày đến hành tinh M. Nhưng cứ như thế, chuyện ăn uống sẽ là cả một vấn đề, chơi trò chơi thì cũng phải tiêu phí mà, đặc biệt là khi mà giá hàng càng lúc càng cao hơn cả trời như thế này. Sau khi nghe được hoàn cảnh khó khăn của anh bạn này, Huy Hoàng đã rất hào sảng ném ra kim. Hệ thống phán định rằng hành động này của Huy Hoàng đã gián tiếp gây hại cho người đó. Ngươi muốn giết người cướp quái gì đó, đó cũng là bản lĩnh của ngươi, nhưng làm một tên lười, cả ngày vô công rồi nghề, không làm mà hưởng là sai. Hành động hào sảng và nghĩa khí kia của Huy Hoàng chỉ khiến tên bạn này càng thêm sa đọa hơn mà thôi.
Với lại chuyện đánh bài bạc ngầm nữa. Huy Hoàng vì tránh cho hắn bị hệ thống mang đi làm đứa ở đã chuộc nợ cho hắn đến lần, lần nào hắn cũng nói là lần sau sẽ không đánh nữa, nhưng Huy Hoàng vẫn cứ phải đi chuộc hết lần này đến lần khác. Huy Hoàng cảm thấy rằng làm bạn bè thì chuyện này là đáng làm lắm, nhưng hệ thống lại phán định rằng đây cũng là làm hại người nốt. Giết người cùng lắm mất % kinh nghiệm thôi, cướp con BOSS cũng cùng lắm mất một hai món trang bị nào đó, nhưng bởi những hành động kia của hắn, đã khiến cho người bạn này không tỉnh ra, khiến cơn nghiện bài bạc của hắn ngày càng tăng tiếp, vậy đương nhiên là lỗi của Huy Hoàng rồi.
Ngoài ra còn những chuyện như giúp bằng hữu so mức độ xa hoa, v.v... nữa. Hệ thống phán định rằng sự hào sảng và nghĩa khí của Huy Hoàng đã tàn phá không ít bạn bè, cho nên mới đưa ra ảo ảnh với mức tăng cường %.
“Có chuyện đáng xấu hổ như vậy à?” Đường Hoa cười ha ha vỗ vỗ vai Huy Hoàng: “Có lòng tốt lại thành ra chuyện xấu, thực ra khác với chuyện có ý xấu mà làm thành chuyện tốt lắm. Ốc Vít chẳng qua cũng chỉ là một cái máy tính nát mà thôi, căn bản là chẳng biết cái chi gọi là tình người hết, đừng có đi để ý đến hắn.”
“Nhưng những điều hắn nói đều là đúng hết. Có một lần bạn của ta bị truy sát, ta dẫn người đi cứu ngay, sẵn tay giết luôn người đang truy sát hắn. Nhưng không ngờ hóa ra là do thằng nhãi này dùng ngôn từ đùa giỡn lão bà người ta nên mới bị truy sát. Gia Tử, các ngươi cũng biết loại người thế này sẽ khiến cho người ta vô cùng chán ghét rồi đấy, thế nhưng ta chưa hỏi ra gì thì đã giúp hắn rồi. Tuy chuyện này hệ thống người ta không có nói ra, nhưng ta cũng khó chịu lắm.”
Phá Toái chọt vào: “Là thằng nhãi kia không coi ngươi là bằng hữu nên mới đi gọi ngươi giúp loại chuyện như thế đấy chứ. Thực ra chẳng phải ngươi cũng là người bị hại đó sao? Dù sao bây giờ cũng qua hết rồi, ít nhất thì ngươi cũng đã đánh bại được bản thân ngươi cộng % rồi, đừng như thế nữa, vui lên đi.”
Huy Hoàng cười khổ: “Nào có đánh đâu, hệ thống cho ta đi qua đó. Các ngươi không hiểu được đâu, ta vốn cho rằng mình thật sự là một người bạn rất tốt đấy, vẫn cho là mình không ngại bạn bè hèn kém đấy, cũng không ngại bạn bè nghèo nàn, xấu xa nữa. Nhưng nào ngờ bạn bè hèn kém, nghèo nàn, hư hỏng đều có quan hệ tới hành động của mình cả... Chuyện đạo đức thật là đảo điên mà.”
“Nói bậy.” Đường Hoa nói: “Huy Hoàng ngươi đối xử rất tốt với bọn ta mà, ta đây đi ma đạo, nhưng hệ thống có dám nói ngươi đã làm sai không? Là do ngươi kết bạn lầm thôi, đậu xanh, bỡn cợt phụ nữ mà còn có mặt mũi đi gọi người tới cứu mệnh à? Thằng nhãi này là ai thế, lát ta đi chặt hắn một trăm tám mươi lần cho coi!”
Phá Toái gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Phong Vân Nộ chen vào: “Huy Hoàng, ngươi đừng trách ta nói thẳng quá nhé. Thực ra mọi người ai cũng biết rằng ngươi là một người khi đầu nóng lên thì sẽ vung máu nóng, bởi vậy có rất nhiều người làm quen với ngươi, rồi uống rượu với ngươi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ xem ngươi là bằng hữu. Chỉ là bản thân ngươi tự cho rằng mình rất có sức hấp dẫn, làm người rất hào sảng, nên có nhiều bằng hữu thôi.”
“Ngươi nói cái gì thế?” Phá Toái chỉ vào Phong Vân Nộ, có ý đồ trở mặt ngay.
“Ta có nói sai à?” Phong Vân Nộ nói với vẻ tang thương: “Ông đây đã trải qua chuyện lên voi xuống chó trên đời rồi nên mới có tư cách nói như vậy đấy. Số bạn bè mà thật sự có thể giúp được ngươi có một, hai người cũng là tốt lắm rồi. Huy Hoàng, nếu ngươi còn không tự tỉnh táo lại, vậy không những sẽ hại người mà sớm hay muộn gì cũng tự hại chết mình đó.”
Phá Toái giận lên, Huy Hoàng vội đưa tay ngăn trở: “Được rồi được rồi. Phong Vân nói cũng đúng đấy. Trước giờ ta vẫn lấy chuyện có nhiều bằng hữu mà kiêu ngạo, nhưng giờ cũng chẳng biết có mấy người là bạn chân chính đây.”
“Đúng vậy! Năm đó lúc ta còn oai phong, trong núi Nga Mi ai không lấy ta làm đầu chứ? Bây giờ gặp rủi ro rồi, đã bán bang hội lại còn bị gạt tiền, số người gạch tên hảo hữu thì có không ít, nhưng số người an ủi hoặc cho ta mượn tiền trả nợ thì lại không ai. Vậy thì cũng thôi đi, ai bảo ta là một tên nam nhân gạt tiền của nữ nhân chứ. Nhưng mà... Gia Tử, ta hỏi ngươi, nếu ngươi gặp chuyện như vậy, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng rằng ngươi trong sạch? Rồi sẽ có bao nhiêu người vô tư ủng hộ ngươi?”
“Cái này... Chắc không ít đâu.” Đường Hoa đếm đầu ngón tay: “Phật Pháp Vô Biên chắc chắn rồi. Mặc Tinh cho dù có trở mặt với Sát Phá Lang cũng sẽ ủng hộ ta. Phá Toái thì chắc chắn sẽ không tin ta, nhưng cũng ủng hộ ta. Huy Hoàng chắc chắn sẽ ủng hộ ta. Mấy tên Thục Sơn thì ít nhất Thiếu Gia và Nhu Mễ sẽ ủng hộ ta. Tinh Tinh thì... Cho dù có biết ta là một người như vậy, nhưng chỉ cần không có lừa nàng thì hẳn cũng không sao cả. Chỉ có nhiêu đó thôi.”
Phá Toái chen vào tiếp: “Đừng trách ca đây không tin ngươi, vì cái chuyện xấu gì ngươi cũng có thể làm ra được cả mà.”
“Không sao, ủng hộ ta là được.”
Huy Hoàng cười khổ: “Thì ra mấy tên bạn kia của ta chỉ là đám chỉ biết có đánh nhau, uống rượu với tán dóc thôi.”
“Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, ta cho rằng ngươi là người tốt là được rồi... Ải tiếp theo nào.” Đường Hoa chỉ vào bốn cái truyền tống trận trước mặt: “Tùy tiện chọn một cái đi.”
Thiên, Địa, Nhân, Quỷ, chọn một trong bốn trận. Lúc đầu thì có Thiên, sau mới có Địa, rồi đến có Nhân, cuối cùng mới xuất hiện Quỷ. Huy Hoàng bèn hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, nói: “Có ý kiến gì không?”
“Đấu với trời tuy lạc thú vô cùng, nhưng kẻ xui xẻo phần lớn sẽ là mình. Đấu với đất, không lạc thú mà chỉ có xui xẻo, bởi đó là tự làm hại mình. Đấu với người tuy khoái vô cùng, nhưng nhân ngoại hữu nhân. Còn chuyện đấu với quỷ thì từ nhỏ đến giờ ta chẳng bao giờ sợ quỷ cả, bởi vì lão tía nhà ta nói với ta rằng nếu quỷ dám ức hiếp ngươi, vậy sau này ngươi biến thành quỷ sẽ đi tính sổ với nó. Bởi vậy ta phỏng chừng thân là một con quỷ, chỉ số thông minh sẽ khá cao, sẽ không rảnh rỗi đi tạo thêm đối thủ cạnh tranh cho mình đâu.” Đường Hoa hỏi: “Các ngươi thì sao?”
“Vậy thì Quỷ đi!” Phá Toái vô tư trả lời.
“Quỷ cũng được!” Phong Vân Nộ gật đầu, trong hiện thực thì chẳng ai dám đi đánh nhau với quỷ cả, nhưng trong trò chơi thì đấu với quỷ cũng là một lựa chọn có phần thích hợp đó.
“Vậy thì chọn Quỷ đi!”
“Ải Quỷ.” Giọng nam hùng hậu kia vang lên: “Quỷ thì vô hình, vô trạng...”
“Nói bậy!” Đường Hoa lập tức phản bác ngay: “Trên phim, nữ quỷ đều là quỷ đẹp gái cả, còn nam quỷ thì là quỷ đẹp trai. Nếu nói là vô hình vô trạng thì ngươi còn làm phim quỷ làm chi, chẳng thà quay một cái khối không khí đi cho khán giả tự tưởng tượng là được rồi.”
Giọng nam này nói với vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói hay là ta nói?”
“Ngài nói ngài nói.” Thật là mất hứng mà, không học thức thật đáng sợ quá, thế mà không biết quỷ nó ra thế nào cơ đấy.
“Éo” một tiếng, một đường hầm đen thui thùi lùi xuất hiện ở trước mặt bốn người, bên trong có gió âm từng đợt từng đợt, tiếng quỷ khóc quỷ than nghe thật là đáng sợ. Thanh âm hùng hậu kia lại nói tiếp: “Đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi trước nhé, đường hầm này dài km, rộng m, cao m, tầm nhìn m. Bên trong đó có quỷ treo cổ, quỷ chết đuối, quỷ không đầu, quỷ không tim... Thân thể đụng vào bất cứ con quỷ gì cũng đều bị tê dại hết, sau khi trả lời được câu hỏi của nó xong thì mới giải trừ được trạng thái này. Trong mười phút mà chưa ra được nơi đây, quỷ hồn sẽ thức tỉnh, đường hầm sẽ đóng kín, ngươi sẽ rơi vào cảnh đánh nhau với quỷ đến vô hạn. Giới thiệu xong rồi, bây giờ bắt đầu đếm ngược.”
“Ta hỏi một vấn đề.” Đường Hoa vội giơ tay: “Bọn ta có thể nhìn thấy được quỷ không?”
“Có thể nhìn thấy.”
“Chẳng phải ngài nói là quỷ vô hình...”
“Trước đó ta có nói là quỷ vô hình, vô trạng, nhưng vì để tiện cho người chơi vượt ải lẫn khảo nghiệm tố chất tâm lý...”
“Bắt đầu đi, dài dòng quá.”
“... Mười, chín...” Giọng nam hùng hậu này bắt đầu đếm số, những con số này hoàn toàn là dùng kẽ răng mà rít ra cả.
“ km, hai phút là qua được rồi.” Huy Hoàng nói: “Nhưng được cho đến mười phút lận, mọi người ngàn vạn lần cẩn thận nhé.”
“Ừ ừ!” Phá Toái nói: “Vượt ải này thì ai lo phận nấy, đừng có dừng lại chờ người khác, nếu không thì không ai qua được đâu. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện nghĩa khí, cho dù có chết cũng phải tìm hiểu rõ ràng xem ải tiếp theo là gì mới được.”
“Biết rồi!” Ba người kia đồng loạt trả lời.
Sau khi màn đếm ngược kết thúc, bốn người cùng lao vụt đi. Đường Hoa bay sát nóc đường hầm, vừa bay được chừng trăm mét thì phát hiện có một bóng đen cứng đờ treo toòng teng ở phía trước, hắn bèn vội vàng quẹo trái, nhưng lại xui xẻo đụng trúng Phá Toái, thế là cả hai cùng lao sầm vào cái bóng đen nọ.
Trạng thái Tê Dại, Đường Hoa định thần nhìn lại, hóa ra là quỷ treo cổ đấy, chẳng trách gì treo toòng teng trên trần thế này đây. Lúc này Huy Hoàng và Phong Vân Nộ bay khoảng giữa đường hầm xẹt qua dưới chân hai người, cùng để lại một câu “Bảo trọng” rồi không dám dừng lại, tiếp tục lao gấp về phía trước.
Quỷ treo cổ thong thả ung dung nhìn hai người chơi đang bập bềnh trước mặt mình rồi lấy một tấm thẻ ra: “Đề bài giành nhau trả lời: chưởng môn Thục Sơn họ gì?”
“Từ!” Đường Hoa giành trả lời trước, hắn thấy thân thể đã được tự do, bèn xẹt đi mất tăm.
“Đệt bà!” Phá Toái dậm chân: “Sao ngươi không hỏi về chưởng môn Bồng Lai chớ?”
“Được, ta sẽ hỏi về chưởng môn Bồng Lai.” Quỷ treo cổ lại lấy ra một tấm thẻ nữa: “Xin hỏi tên của con của chưởng môn Bồng Lai là gì?”
“Ta...” Phá Toái gắng nén không phun cái bụm máu trong mồm ra. Vụ này sao ta biết được?
“Trả lời sai rồi, ngươi không phải là con của chưởng môn Bồng Lai. Im lặng năm giây.” Năm giây sau, quỷ treo cổ hỏi tiếp: “Kỹ năng truyền tống trận có thể học được ở môn phái vào cấp nào?”
“Hình như ba mươi!” Phá Toái không dám chắc cho lắm.
“Trả lời sai rồi, đáp án chính xác là ba mươi, không phải là hình như ba mươi. Im lặng năm giây.”
“Ta đệt cả tổ tiên nhà ngươi.”
“Tổ tiên đã sớm chết rồi, xin ngài đừng nhớ mong làm gì.” Quỷ treo cổ lại hỏi: “Dưới tình huống không tính đến kiếm quyết, cấp bậc thấp nhất để có thể trang bị phi kiếm lục giai là bao nhiêu?”
“Năm mươi.” Thân thể Phá Toái chợt nhẹ đi, trạng thái Tê Dại đã biến mất, hắn liền chĩa cho con quỷ treo cổ ấy một cái ngón giữa liền. Hắn đang định chạy đi, nhưng nào ngờ thân thể lại bị tê dại nữa. Phá Toái kinh hãi cực kỳ: “Chuyện gì thế này?”
“Bỉ quỷ tên là Ngã Chết.” Một bóng đen ôm lấy đùi của Phá Toái, nói: “Ngã chết thì đương nhiên là rơi từ trên xuống rồi, sau đó thuận tay chộp được tôn giá đấy. Câu hỏi một: nướng cá có thuộc dạng kỹ năng sinh hoạt hay không?”
“Không!” Lần này Phá Toái không chĩa ngón giữa ra nữa, hắn học theo Đường Hoa, xẹt cái mất hút. Phải nói là kết bạn thì nên kết bạn với những tên như Đường Hoa ấy, bởi vì bị tên ấy ép ăn cá nướng khét, cho nên mình mới biết được nướng cá không thuộc dạng kỹ năng sinh hoạt, sẽ không có mục nào gia tăng.
“Huy Hoàng, Côn Lôn có mấy người đệ tử?” Đường Hoa muốn phát điên lên rồi, ngươi hỏi về Thục Sơn không phải là tốt hơn sao? Sẵn tiện xin chia buồn một chút với những người khác trước, bởi vì nếu như bị hỏi rằng Bồng Lai có bao nhiêu đệ tử, vậy toàn thể người chơi sẽ luống cuống ngay.
Từ một mảng sóng nước dưới chân Đường Hoa ngoi lên một cái đầu, là của Huy Hoàng: “Hai mươi ba người.”
“Hai mươi ba.” Đường Hoa “Xoẹt” một tiếng, biến mất.
Cái đầu này của Huy Hoàng khẩn trương hỏi: “Khoan khoan, Vạn Lý Hoàng Sa có phải là kỹ năng của môn phái ngươi không?”
Phong Vân Nộ bay xẹt qua trên đầu của Huy Hoàng, nói: “Không phải!”
“Không phải!” Huy Hoàng trả lời xong gào lên: “Phong Vân Nộ, nhãi con ngươi dám chơi ta!”
Phong Vân Nộ quay đầu lại, vẻ mặt vô số tội: “Quả thật không phải là kỹ năng của phái Nga Mi bọn ta mà.”
“...” Huy Hoàng vừa buồn bực lại vừa bức bối, đã phút rồi, mà mình mới đi được có km hà.
“Huy Hoàng vẫn còn ngâm nước đó à?” Phá Toái để lại một câu nói trên đầu Huy Hoàng.
“Mẹ của ngươi hồi nhỏ có từng ôm ngươi chưa?” Quỷ không đầu túm lấy Đường Hoa, hỏi.
“Có!”
“Trả lời sai rồi.”
“Ta đậu xanh nhà ngươi...” Đường Hoa giật mình: “Cái rổ đậu xanh nhà ngươi, lại chơi điên đảo câu chữ như thế này.”
“Cầu gỗ đơn, ngươi đang ở chính giữa, trước có sói sau có hổ, làm sao ngươi qua được?”
“Ngất!” Lĩnh vực Đường Hoa không am hiểu nhất chính là cái dạng điên đảo câu chữ như thế này.
“Trả lời chính xác.”
“Coi cái vận hên của mình kìa.” Đường Hoa tự khen ngợi mình một cái trước, đều do mình đẹp trai cả, biết làm sao được. Sau đó hắn nhìn lại bảng thời gian, còn phút đồng hồ, mình còn phải đi có km nữa thôi. Cầu cho con quỷ tiếp theo đừng có chơi trò đảo chữ như thế này nữa.
Bốn người luân phiên dẫn đầu, Phá Toái tuy lúc đầu te tua, nhưng tới giữa đường thì hung mãnh vô cùng, qua năm ải trảm sáu tướng, mọi trạng thái Tê Dại hầu như chỉ một hiệp là biến ngay, hiện giờ dưới tình huống còn thời gian phút, hắn chỉ còn cách điểm đến có km nữa thôi. Xem lại Huy Hoàng, sau khi bị quỷ chết đuối gây tê xong đã liên tiếp trả lời sai hoặc bỏ quyền trả lời tới mười hai câu hỏi, vẫn còn đang ngâm nước ở đằng kia kìa. Đường Hoa, vận hên của tên này đã cao tới mức cực đoan luôn rồi, gặp câu hỏi về Côn Lôn thì có Huy Hoàng ngay dưới chân, gặp câu hỏi về Nga Mi thì Phong Vân Nộ vừa bị bắt bên cạnh, gặp câu hỏi về Bồng lai thì Phá Toái vừa vặn bay qua. Còn Phong Vân Nộ thì khá hơn Huy Hoàng một chút, nhưng bước đi cũng khó khăn muôn phần.
“Một cộng một bằng mấy?”
“Hai!” Huy Hoàng xấu hổ toát mồ hôi bỏ chạy, không còn mặt mũi nào lưu lại nữa. Quỷ chết đuối người ta đã hỏi đến ngại luôn rồi, cho nên mới dùng cái đề bài trẻ con này để cho đi đó. Thật là mất mặt mà. Khoan khoan... Thế không phải con quỷ này đang khinh bỉ mình dốt đó chứ?
Lối ra của đường hầm đã ở trước mắt chừng chưa đến một cây số, còn phút nữa, thời gian đủ lắm lắn. Phá Toái đang đắc ý thì thân mình đột nhiên khựng lại, hắn nhìn trái nhìn phải, kinh hãi cực kỳ: “Ây, chơi vô lại à?” Quanh đây nào có cái bóng quỷ nào đâu?
“Bổn quỷ tên là Đắc Ý, khi đắc ý thì sẽ gặp bổn quỷ.” Màn không khí trước mặt Phá Toái đột nhiên xuất hiện một thanh âm và một tấm thẻ: “Chưởng môn Thục Sơn họ gì?”
“Hứa!”
“Trả lời sai rồi.”
“A, là Từ! Gia Tử, cái tên rặt miền Nam kia, có biết nói không rõ chữ là sẽ hại chết người không?” Phá Toái rớt cả nước mắt lẫn nước mũi ra.
“Ai mắng bổn Gia Tử thế?” Đường Hoa lao tới, nhìn trái nhìn phải sau đó “Ây cha” một tiếng: “Ta đệt, còn có quỷ tàng hình nữa à?”
“Ta là quỷ đắc ý nhà Phá Toái.” Quỷ đắc ý hỏi Đường Hoa: “Trấn Ngục minh vương phái Thục Sơn đã bị ai giết chết?”
“Đông Phương Gia Tử.” Đường Hoa kêu “Ya” một tiếng rồi “Xoẹt” cái, bỏ lại Phá Toái mà đi.
“Gia Tử chết tiệt, ta nói với ngươi này, ngươi ngày ngày dựa vào cái vận may kiếm cơm ăn là không được đâu đó.” Phá Toái hộc máu ra rồi, giữa người với người quả thật vẫn tồn tại sự chênh lệch mà.
Quỷ đắc ý hỏi Phá Toái: “Kiếp trước Trấn Ngục minh vương tên là gì?”
“Trời cao ơi, còn có thiên lý hay không đấy, người thì không phải do ta giết, đó lại cũng không phải là vấn đề của Bồng Lai, vì sao lại hỏi ta chứ?” Phá Toái uất ức lắm.
Có tiếng của Đường Hoa vọng tới từ phía cuối đường hầm: “Phá Toái!”
“Chết rồi!” Phá Toái cả giận.
“Chết rồi!” Đường Hoa trả lời.
“Trả lời chính xác.” Quỷ XX cho đi.
“Yes!” Đường Hoa nắm nắm tay, hết sức bội phục với thính lực của Phá Toái, rõ ràng là con quỷ XX này đã hạ thấp thanh âm lắm rồi, thế mà vẫn không thoát khỏi được cái pháp nhĩ của Phá Toái đấy.
“Đệt bà.”
“Trả lời sai rồi. Tên của chưởng môn Bồng Lai không phải là Đệt Bà.” Quỷ đắc ý nói.
“A?” Phá Toái khóc lớn: “Quỷ ca, ngài hỏi lại một lần nữa, hỏi lại một lần nữa có được hay không? Ta chỉ đang thăm hỏi tên rau củ kia thôi mà.”
“An toàn tới nơi, oa ha ha ha ha!” Tiếng cười dâm tiện của Đường Hoa vang lên ở phía cuối đường hầm. Đương nhiên hai cái từ ‘dâm tiện’ ở đây là do Phá Toái thêm cho thôi.
Huy Hoàng và Phong Vân Nộ ở phút cuối cùng nhất tề góp mặt với Phá Toái.
“Câu hỏi giành trả lời!” Quỷ đắc ý đắc ý lắm lắm, quả thực là ‘hốt gọn một mẻ’ mà: “Ốc Vít có đẹp trai hay không?”
“Đẹp!” Phong Vân Nộ là người trả lời đầu tiên.
“Trả lời sai, Ốc Vít là máy tính có trí năng, sao lại đẹp trai được? Ngươi mất đi một lần quyền lợi giành trả lời.” Quỷ đắc ý lại hỏi: “Cảnh Thiên từng là thần tướng của Thiên giới, hỏi: khi làm thần tướng, tên của hắn là gì?”
“Ta biết ta biết.” Huy Hoàng và Phá Toái cùng nhau giơ chân, cái này hình như tên Gia Tử chết toi kia từng nói qua lúc tán dóc rồi, là gì ấy nhỉ? Hai người vội vàng cúi đầu điên cuồng nhớ lại...
Ánh mắt Phá Toái lóe lên, hô: “Thiên Bồng.”
“Đó là Trư Bát Giới, trả lời sai rồi.”
“Là Phi Bồng.” Huy Hoàng giật mình nhớ ra.
“Ngại thật, câu hỏi này đã hết hiệu lực rồi.” Quỷ đắc ý hỏi: “Đối thủ của hắn, cũng tức là ma tôn, tên là gì?”
Huy Hoàng lập tức trả lời ngay: “Trọng Lâu.”
“Trả lời chính xác.” Huy Hoàng thoát được, đồng thời cũng thuận lợi tới được điểm đến. Phá Toái muốn điên lên, chuyện đó ông cũng biết, nhưng vì sao không trả lời kịp vậy chớ?
Quỷ đắc ý lại tiếp tục đưa ra một câu hỏi giành trả lời nữa: “Hỏi: yêu ma phương Tây ẩn núp nơi Trung Thổ ta tên là gì?”
“Độc Cô...” Phong Vân Nộ với Phá Toái cùng đồng thời suy tư thật kịch liệt. Độc Cô gì ấy nhỉ? Hình như trên Vô Biên đặc san từng ghi rồi. Vài giây sau, Phong Vân Nộ nghiến răng dậm chân hô: “Độc Cô Cầu Bại.”
“Ta đây là Đông Phương Bất Bại luôn đây này. Trả lời sai rồi, mất đi một lần quyền lợi giành trả lời.” Quỷ đắc ý hỏi: “Một cộng một bằng mấy?”
“Hai.” Phá Toái mừng lắm, trên đời này thế mà còn có người xui hơn mình nữa kìa.
“...” Phong Vân Nộ rơi vào trong trạng thái hôn mê.
“Câu hỏi cuối cùng...” Quỷ đắc ý không có nói dối chút nào, đây đúng thật là câu hỏi cuối cùng đấy, trả lời được thì Phong Vân Nộ còn đủ thời gian bay tới đầu ra, còn đáp không được thì Phong Vân Nộ sẽ phải một mình chọi vạn quỷ, chơi trò ‘tình người duyên quỷ sứ’. Phong Vân Nộ rất khẩn trương nhìn con quỷ đắc ý kia...
Người dịch giải thích: “mẹ của ngươi hồi nhỏ có từng ôm ngươi chưa” nghĩa là “hồi mẹ ngươi còn nhỏ, có từng ôm ngươi chưa”.
Họ “Hứa” và “Từ”: “Hứa” phát âm là “xǔ”, “Từ” phát âm là “xú”, gần giống nhau, giọng của Đường Hoa lại là giọng miền Nam, khó phân rõ hai từ đấy.