Người quen?
Hai đôi mắt dõi lại nhìn nhau, nhìn Giáp như một oán phụ triền miên, nhìn Ất như một người đàn ông bội bạc.
Người đó? Sao người đó lại đến đây...
Người đó? Sao người đó lại ở nơi này...
Là ý trời không thể xoay chuyển, hay là một lời ước hẹn từ sâu thẳm xa xôi?
Bỗng chốc, hai người mê mang.
"Ây cha cha, đây chẳng phải là Lang ca sao?" Đường Hoa cảm thán trong lòng: Thiệt là dẫm phải phưn a...
"Cút xéo, đừng qua đây!" Sát Phá Lang một trăm phần trăm cảnh giác ngó chừng Đường Hoa, sự thật là chỉ cần mình làm chuyện gì có dính dáng đến Đường Hoa thì chín mươi chín phần trăm đều bất lợi.
"Đừng khẩn trương, sao ngươi lại chạy đến nơi này vậy? Lẽ nào định ra khơi?"
"Can gì đến ngươi?"
"Ra biển làm gì?"
"..." Đụng phải sự vồn vã nhiệt thành của Đường Hoa, Sát Phá Lang đành cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định là mình nên đáp đi, để tống khứ thằng này cho yên chuyện: "Tìm kiếm."
"Kiếm gì?"
"Tiên kiếm."
"Tiên kiếm gì?"
"Tiên kiếm tứ giai."
"A, phải rồi, ngươi định thăng cấp ma kiếm mà... Ủa, chứ không phải ngươi đã có một cây rồi sao?" Đường Hoa sẵn miệng quăng ra một câu rất đáng chặt.
Quả nhiên Sát Phá Lang nghe tới đây thì nghiến răng nghiến lợi: "Cây đó đã bị một thằng tiểu nhân đê tiện lừa mất rồi."
"... Không đúng! Lúc đó ta tiêu tiền mua mà." Đường Hoa sực tỉnh lại, nổi giận ngay.
" mua một cây tiên kiếm tứ giai, khác nào ngươi đi cướp?" Sát Phá Lang xuất hiện ở nơi đây chẳng phải là ngẫu nhiên, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là kiếm tiên kiếm. Trong đất liền thì dù là BOSS hình người cũng chỉ có khả năng rất thấp rớt tiên kiếm, còn trong tứ đại cấm địa (Đại Tuyết Sơn, biển Đông, Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn) thì xác suất đó lớn hơn rất nhiều. Có điều vành ngoài của Đại Tuyết Sơn đa phần là rớt phi kiếm tam giai, chẳng có bao nhiêu tác dụng cho Sát Phá Lang, còn vành ngoài của biển Đông có rớt cả phi kiếm tứ, ngũ, lục giai, tất nhiên chính là sự lựa chọn hàng đầu của hắn. Ở đây đầu mục nhỏ, BOSS nhỏ cũng có khả năng sẽ rớt tiên kiếm, hơn nữa khác với Trung Nguyên là bốn cấm địa này chưa có người nào xúc phát được nhiệm vụ cả, cho nên chúng có thể coi như là thiên đường của những kẻ mạo hiểm.
Đường Hoa đã đại khái hiểu được ý đồ của Sát Phá Lang, hắn bắt buộc bản thân mình phải áy náy một giây, xong rồi nói: "Không thì... Đi cùng đi? Rớt tiên kiếm tứ giai thì sẽ thuộc về ngươi."
"..." Thanh tiên kiếm tứ giai kia của Sát Phá Lang là do hắn ăn dầm nằm dề hết nửa tháng trong biển Đông mới có được, cô độc thì hắn không ngại, nhưng tình hình lúc đó thật sự quá hung hiểm, đến nỗi đến giờ lòng hắn vẫn còn tràn đầy nỗi khiếp sợ. Có một cao thủ như Đường Hoa đi theo hỗ trợ thì đương nhiên là tốt, có điều... Đối với nhân phẩm của Đường Hoa, hắn thuỷ chung cho rằng là thấp kém, khi hợp tác với ngươi như thế, thì phải tuỳ thời cảnh giác chuyện mình bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.
"..." Đường Hoa nhìn Sát Phá Lang rất không hài lòng, thân là một đại nam nhân mà sao khi phải chọn lựa vấn đề dễ dàng như thế còn phải bồi hồi hết nửa phút chưa trả lời mình nữa.
"Có thể! Nhưng ta phải làm đội trưởng." Cái này mới là quan trọng, ít nhất thì cũng có thể tránh cho lúc tiên kiếm rớt ra thì đột nhiên phát hiện mình không còn nằm trong đội ngũ nữa.
"Không sao không sao!" Thực ra ý đồ chân chính của Đường Hoa chính là... Kiếm người dẫn đường. Tiên kiếm tứ giai thì thiệt hắn chẳng mon men gì, trong bọc của hắn còn thanh tiên kiếm lục giai kia kìa, có điều chưa thèm đem ra khoe mà thôi...
"Cái gì? Ngươi còn chưa có Tị Thủy quyết?" Vừa khởi hành thì Sát Phá Lang đã bị Đường Hoa làm nộ khí xung thiên, bây giờ hắn đã biết được cái gì gọi là dũng khí của cao thủ rồi, không có lấy nửa phần năng lực tác chiến trong nước mà dám mò vào biển Đông lăn lộn cơ đấy. Nhưng thấy Đường Hoa u u mê mê thì Sát Phá Lang vẫn đành phải lên lớp cho hắn một chặp: "Biển Đông có sâu không?"
"..." Đường Hoa liếc nhìn Sát Phá Lang như xem một thằng dốt.
"Ngươi... Ngươi đứng ở trên phi kiếm đánh quái, quái chúng nó chỉ cần lặn một cái vào trong nước thì ngươi đánh bằng cái đệch gì? Ngươi định chờ cho chúng nó nổi lên, hay là định dùng cần câu câu chúng lên phỏng?"
"Cái này... Đúng thật là vấn đề khó đấy." Đường Hoa vậy mà đã quên mất tăm rằng quái cũng biết chạy trốn đấy. Ngay cả trong Trung Nguyên thì lũ đầu mục nhỏ cũng đã trâu máu rồi, muốn miễu sát cũng là cả một vấn đề, càng huống chi là những tên đầu mục nhỏ trong cấm địa: "Vậy phải mần răng?"
"Đi đánh kiếm một bản chứ sao!" Sát Phá Lang than một hơi rồi đáp.
Quái có rớt Tị Thủy quyết chính là đầu mục tinh anh trên bờ biển, đẳng cấp không cao, chỉ chừng ba chục. Nhưng mà đã được gọi là đầu mục, thì tất nhiên là phải có một đống đàn em rồi, hơn nữa đây lại còn là đầu mục nơi cấm địa nữa, càng khó giải quyết hơn. Truyện được copy tại Truyện FULL
Từ tên đầu mục này, Đường Hoa đã biết được sự khó khăn trong hành trình biển Đông của mình. Hắn và Sát Phá Lang cùng vây bắt một con cua, tên của nó là tướng quân Cua. Tướng quân Cua không những có máu dày, mà phòng ngự lại cao, hơn nữa thủ đoạn công kích lại phong phú đa dạng, hai cái kìm có thể bắn dài ra mười trượng để kẹp kẻ thù đằng xa, rồi lại còn có thể làm cho bờ cát dậy sóng nữa... Nhưng mà điều đáng ghét đáng ghét nhất đó là khi hắn muốn chịu không nổi nữa thì sẽ hô hào một tiếng, thế là nguyên đống đàn em đang chồm hổm xem náo nhiệt sẽ cắm đầu lao lên, còn hắn thì tranh thủ nhanh chân chui vào biển, vừa vào trong biển thì máu của hắn lại bắt đầu hồi phục, chờ người ta thanh lý sạch sẽ xong lũ đàn em thì hắn cũng đã dồi dào khoẻ mạnh lại rồi.
Nhưng mà có hung hãn đến mấy cũng chẳng hung hãn bằng Sát Phá Lang. Thằng này nhờ vào tiên kiếm hộ thân, không thèm để ý đến công kích của lũ Ất Giáp, cứ ngắm chết tướng quân Cua mà đánh thẳng, cuối cùng lại còn nhân kiếm hợp nhất bắn vào trong biển, lụm một bản Tị Thủy quyết đi ra.
Tị Thủy quyết: Liên tục tiêu hao pháp lực thì có thể tự do hành động trong nước với tốc độ bằng một nửa tốc độ trên bờ. Đường Hoa thử nghiệm một cái, Tam Muội thì không thể sử dụng ở trong nước, sét thì có thể xài được đấy, nhưng lại bị giảm phân nửa tổn thương. Có thể giữ mức thương tổn hoàn toàn ở trong nước thì chỉ có hệ Kim thôi... Cái gì? Còn có Nước á? Không chơi với nước, vì các quái vật biển Đông đều lấy thuộc tính nước làm chủ đấy, kháng tính cao lắm.
Trong trò chơi này không có cái thứ như là thủy áp, chứ không long vương ở nơi sâu thế phỏng chừng đã sớm thành con tép rồi. Ánh sáng dưới nước cũng rất tốt, nên dù tầm nhìn bị giảm đi phân nửa cũng không cần phải xài đèn mỏ. Điều tồi tệ duy nhất bây giờ là Đường Hoa đã đánh chết không biết bao nhiêu cá tôm mà công đức vẫn chưa thèm tăng lên.
"Ba Xà!" Hai người mới bay được nửa ngày thì phát hiện có một con rắn dài đến trăm trượng đang nhào lộn ở trên biển. Sát Phá Lang không nói nhì nhằng, trực tiếp quăng ra một tờ bùa giám định trị giá hai kim ra, lập tức có tin tức ngay. Đừng có thấy tin tức chỉ đơn giản thế, nó đã đủ để thuyết minh rằng cái thứ này chính là mục tiêu của hai người đấy. Ba Xà nuốt voi, ví như lòng tham của con người là vô tận. Trong truyền thuyết, bởi vì Ba Xà ăn thịt người nên hoàng đế đã phái Hậu Nghệ đi đánh chết nó. Hậu Nghệ trước tiên dùng tên bắn nó, sau đó mới đuổi theo nó mãi đến nơi phương Tây xa xôi, chém nó làm hai đoạn. Thi thể của Ba Xà biến thành một gò núi, hiện giờ còn xưng là Ba lăng. (Lại có lời truyền rằng Hậu Nghệ là người thời Nghiêu)
Đường Hoa vừa định ra tay oanh tạc thì đột nhiên thấy con Ba Xà kia uốn mình một cái, cái đầu to như một trái núi mở miệng ra táp tới hai người. Sát Phá Lang vội vàng khởi động Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm, nhưng không ngờ tuy Ba Xà có bị thương, nhưng thế lao đến vẫn không giảm.
Mắt thấy miệng rắn to vật vã đã táp đến, đầu rắn che khuất cả ánh mặt trời, Đường Hoa vội lấy một tờ ngân phiếu ra hô: "Anh bạn, bảo trọng nhé, huynh đệ đi trước một bước đây."
Sát Phá Lang vẫn còn đang buồn bực chưa hiểu thì Đường Hoa đã biến mất tiêu, xuất hiện trở lại thì đã ở ngoài hai mươi thước rồi, đã thoát ly khỏi khu vực bị miệng rắn bao phủ. "Đệt, ta biết ngay là thằng này nó không biết nghĩa khí là gì mà." Sát Phá Lang trong lòng vẫn còn kịp mắng chửi Đường Hoa, đồng thời nhân kiếm hợp nhất định lao ra, nhưng miệng rắn đã kịp khép lại rồi, Sát Phá Lang sắp phải bị nghiến vào cái hàm chắc chắn của nó, và trở thành một con tép...
Trên bầu trời, Đường Hoa lệ chảy ròng ròng, kim cứ thế vỗ cánh bái bai rồi, đến giờ còn chưa có thu vào được cái gì mà đã tiêu ra mất một khoản, có lẽ phải đi kiểm điểm lại nhân phẩm của mình mất. Nhưng than thở thì than thở, hắn vẫn không quên hoá đau thương thành động lực, nện thẳng một tia chớp vào chỗ bảy tấc của Ba Xà.
Ba Xà cũng là rắn, cho nên chỗ yếu hại bị đánh trúng một cái là giật nảy cả người, cái đuôi vung cho mặt biển xoáy thành một cái xoáy, Sát Phá Lang cũng thừa cơ này lao ra được khỏi miệng nó. Ra khỏi miệng rắn rồi, Sát Phá Lang nhìn qua bên Đường Hoa, trong lòng cảm thấy áy náy vạn phần vì những lời mắng chửi vừa rồi: Thực ra người này cũng không phải là tồi tệ hết thuốc chữa, dù sao chỉ cần còn là con người thì cũng sẽ có lúc loé lên tia chớp mà.
Con sói nhỏ bé thiện lương trong thời khắc này đã quên đi vết thương mà con dê con từng gây ra cho nó.
Ba Xà: là một con rắn khổng lồ sống thời cổ đại Trung Quốc, nghe nói thân nó dài đến thước, vảy có màu xanh, đen, đỏ, vàng,… Nó còn được gọi là Tu Xà, cư ngụ nơi Động Đình Hồ, thường ăn những sinh vật đi ngang qua, nó từng nuốt cả một con voi, suốt năm sau mới nhả xương ra.