"Ngươi bị bệnh à, sao lại đưa đồ trong tay cho người ta?" Đường Hoa lao vào trong biển, túm cổ áo Sát Phá Lang quát. Phải biết rằng những thứ này cho dù mình không xài được thì cũng không nên đưa miễn phí cho NPC chứ, bắt bí bắt chẹt được chừng nào hay chừng nấy, còn không thì cứ quăng thẳng vào trong bao, tội gì phải làm một cái động tác đưa cho người ta vậy...
"Ta thích đấy, thì sao?" Sát Phá Lang nói rất lạnh lùng, hắn không muốn nói cho Đường Hoa biết rằng vì hắn đang trong trạng thái mê loạn cho nên mới đưa ấn cho người ta, lúc đó suy nghĩ của hắn rất quái dị, hắn nghĩ rằng một người tay cầm Hiên Viên kiếm thì làm sao mà lại có những loại pháp thuật hay vật phẩm yêu dị như vậy được, trong mắt hắn thì người nắm giữ Hiên Viên kiếm hẳn phải là một người đường đường chính chính, cũng như nếu hắn mà có Hiên Viên kiếm trong tay thì chắc chắn sẽ đường đường chính chính mà cầm nó đi cướp BOSS. Nhưng hắn cũng đã ghi nhớ loại hương vị khi mê loạn rồi, lần sau nếu còn gặp lại thì chắc chắn phải làm cho rõ ràng là vì sao.
"Hừ! Làm mất đồ mà còn bày đặt vênh vênh váo váo." Đường Hoa có chút bực, nhưng vẫn móc một thanh kiếm ra ném qua: "Của ngươi đây, tiên kiếm tứ giai." Cái này tất nhiên là đồ do rồng rớt.
"Ngươi... Đưa cho ta?" Sát Phá Lang cầm kiếm mà ngẩn người, cái này giống như là lời tuyên bố rằng Trung Quốc không có xí nghiệp lũng đoạn thị trường vậy, quái quỷ vô cùng. Thật lâu sau Sát Phá Lang vẫn chưa có hồi phục tinh thần, vẫn cứ cầm kiếm ngây ngốc hỏi: "Để làm gì?"
"Đưa cho ngươi a."
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng ta đã thoả thuận rồi mà." Đường Hoa rất là nghi hoặc, thằng này có phải đã uống lộn thuốc rồi hay không?
"Ngươi... Biết tuân thủ lời hứa à?"
"Ây!" Đường Hoa bực lên: "Nói chuyện thì phải chú ý mồm miệng tí chứ, ông đây từng hại ngươi vài lần, nhưng có lần nào ông nói mà không giữ lời không? Những chuyện mà Đông Phương Gia Tử ta đáp ứng, đã lần nào đổi ý chưa?"
"..." Sát Phá Lang lâm vào trầm tư, quả thật là như thế, chẳng hạn là như lần viết giấy vay nợ nơi Hoa Sơn, người ta chỉ đáp ứng là khi viết giấy vay nợ thì sẽ không động thủ, chứ không có nói viết xong thì được tấn công hay không mà. Rồi lại nhớ lại lúc giết BOSS mà bị đá ra khỏi đội ngũ, lúc đó cũng không có bất cứ quy định gì bắt buộc không được phép đá đội hữu ra khỏi đội ngũ... Mà mình đã đáp ứng cái gì ấy nhỉ? Mình chỉ cần tiên kiếm tứ giai, còn ngoài ra đều không quan tâm... Lẽ nào thật phải để cho hắn hết?
"Ừm... Đây là của ngươi." Sát Phá Lang mặt không biểu tình ném chiến lợi phẩm của mình ra.
Đường Hoa đón lấy nhìn qua, là một sách pháp thuật, tuy không hữu dụng với mình cho lắm, nhưng lại rất có giá trị thị trường. Phong Sa Cam Lâm thuật, là phép trị liệu tập thể cấp cao, khôi phục một biên độ sinh mệnh nhỏ cho toàn bộ nhân viên và sinh vật bên trong phạm vi nhất định. Đây chính là một trong những pháp thuật cần thiết cho quần chiến, là một quyển sách pháp thuật khá là có tiền đồ trên thị trường. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Đường Hoa lấy sách xong vung tay lên: "Đi!"
"Đi đâu?"
"Nước Thị Nhân!"
Sát Phá Lang bị lời này của Đường Hoa chấn cho muốn phun máu, tư tưởng của người này thiệt là mình không có khả năng so sánh, nhưng vì thanh tiên kiếm tứ giai, Sát Phá Lang đành quyết định cư xử tốt với thằng này một tí: "Còn đi nước Thị Nhân làm chi?"
"Vì sao lại không đi?"
"... Ta giải thích chút đã." Thái độ của Sát Phá Lang khá là tốt: "Chúng ta nhận nhiệm vụ từ người ta, xong lại hại chết người ta, nếu bây giờ ngươi định đi nhận lỗi trước mộ người ta thì ta sẽ cảm thấy ngươi dối trá lắm, nên nếu như thế ta sẽ không đi cùng ngươi."
"Nếu như là đi đánh cướp thì sao?" Đường Hoa hạ thấp thanh âm: "Ngươi nghĩ xem, nguyên cả cái tộc người đều chết hết rồi, vậy sẽ có bao nhiêu thứ được lưu lại nào... Mà cho dù mọi thứ đều vô dụng đi nữa, thì không phải còn một con Ba Xà đang chờ chúng ta đi thịt hay sao?"
"A... Ý của ngươi là... Chúng ta hại chết người ta, sau đó lại còn đi vơ vét di vật của họ, cuối cùng còn đem con vật cưng duy nhất của họ ra làm mồi nhắm?"
"..." Đường Hoa gân đen nổi lên đầy đầu, nói: "Sao mà thông qua cái miệng của ngươi thì chất lượng mọi việc đều hạ xuống thế, ngươi không thể lý giải thành chúng ta vì không để cho mọi vết tích của họ biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng nên đóng góp chút cống hiến lớn lao được hay sao? Ta hỏi lần cuối, ngươi muốn đi hay không?"
Sát Phá Lang sau cùng đã hiểu ra, vì sao mỗi lần mình đều thua trong tay Đường Hoa, đó là bởi vì thiên phú về mặt nào đó của hắn quả thật đã hơn mình quá xa, không ngờ mình một đời độc hành khách, tự nhận là mười bước cướp một BOSS, ngàn dặm không lưu chân, nhưng vẫn thua hắn, hắn đã đạt tới cảnh giới một bước đào một mộ phần, giữa lúc cười mà lén bắn đạn rồi.
Ôi... Sói vốn thiện lương.
Sát Phá Lang tất nhiên là muốn đi rồi. Trên đường hai người trở về nước Thị Nhân thì có tham thảo về chuyện vì sao Sát Phá Lang lại không bị sét đánh. Sát Phá Lang kiên trì ý kiến là bởi vì mình có diện mạo, nhân phẩm, và còn có tâm địa thiện lương, mà Đường Hoa thì lại cho rằng bởi vì diện mạo của Sát Phá Lang cho nên hắn không có tư cách tiếp nhận sét đánh.
Nhưng khi tới được nước Thị Nhân rồi thì hai người mới biết được vì sao lại không dính tới thiên kiếp. Nguyên nhân rất đơn giản, nữ vương tộc Thị Nhân đã lừa bọn họ, thực sự là người Thị Nhân không có ai bị chết cả, chỉ là phần lớn người trong tộc đã không còn tuổi thanh xuân nữa, đã trở thành tóc bạc da mồi hết rồi.
Trẻ mãi không già, vốn chính là phản đạo, là làm trái ý trời; sinh lão bệnh tử mới là thiên đạo, chứ nếu không thì sao người ta lại bảo rằng tu đạo chính là đi ngược lại ý trời, nên phải trải qua kiếp nạn mới chứng được đạo chứ. Sát Phá Lang chạm đến ấn chỉ khiến cho bọn họ khôi phục lại bộ dáng vốn có, cho nên không thể nào dẫn đến thiên kiếp được.
Nghênh đón hai người bọn họ chính là trận thế rút gươm giương nỏ sẵn sàng của người Thị Nhân, người ta già thì già, chớ vẫn còn bảo trì trạng thái oánh hội đồng được.
"Lát nữa ngươi đừng nói gì cả, nếu không ta trở mặt với ngươi." Đường Hoa nói xong, Sát Phá Lang khịt mũi coi thường một cái. Đường Hoa cũng không thèm lý tới hắn, mà bi thống giơ tay lên: "Nữ vương, ta muốn tấn kiến nữ vương."
"Ta chính là nữ vương đây!" Một bà cụ nói.
"Nữ vương bệ hạ, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, con rồng đen đã đền tội rồi."
"Hừ! Tất nhiên là ta biết rồi, nhưng vì sao các ngươi không nghe lời ta nói, lại đi động vào cái ấn ở trên vách tường làm gì? Động vào ấn thì trận sẽ vỡ, người trong tộc của ta không còn có thể giữ lại tuổi thanh xuân và sự trường sinh được nữa."
"Báo cáo nữ vương, cái ấn đó... Không phải là do chúng ta động vào." Đường Hoa trước tiên kể lể về quá trình chiến đấu "Anh dũng, oai hùng, không sợ mệt nhọc, không sợ hy sinh, đã phải trải qua muôn vàn đau khổ mới có thể đánh chết Hắc Long vương", nhưng ai nào ngờ, đúng lúc đó thì có một tên chết tiệt tên gọi Vũ Văn Thác tay cầm Hiên Viên kiếm bổ nước biển, xông vào long cung lấy ấn thần đi, tuy hai người đã cố sống cố chết giữ người đó lại, nhưng thực không thể nào cự nổi kẻ cướp bóc đáng khinh này, đã bị người ta nhẹ nhàng đoạt ấn đi mất.
Lần này Đường Hoa chơi trò vu oan, cho nên Sát Phá Lang đứng một bên thờ ơ.
"Thật là như thế?" Nữ vương bán tín bán nghi, nhưng lời nói của Đường Hoa lại có đầu có đuôi lắm, mà lại còn biết cả quốc sư Đại Tùy là Vũ Văn Thác nữa, không hề giống nói dối chút nào cả. Hơn nữa trên thân hai người cũng không hề có cảm giác về dấu vết nào của ấn thần cả.
"Đương nhiên là như thế rồi!" Đường Hoa nghiêm nghị nói: "Xin nữ vương yên tâm, lần này không cần phải tuyên bố thêm nhiệm vụ cho chúng ta đâu, chúng ta nhất định sẽ đoạt lại ấn thần cho."
"Thôi thôi, cho dù có lấy lại được ấn thần thì chỉ sợ cũng không có ai bày trận cả." Nữ vương than một hơi, trận pháp này vốn là do tiên nhân ở hải ngoại bố trí, cho nên dù có lấy lại được ấn mà không tìm thấy vị tiên nhân này thì cũng chỉ là công cốc: "Đã hiểu lầm hai vị tráng sĩ rồi, xin đi theo ta."
Không cần phải diễn tả thêm, hai vị "Tráng sĩ" nhờ vào tài lừa đảo và ba tấc lưỡi cuối cùng cũng đã lấy được phần thưởng.
Hai người đều lấy được một kỹ năng chuyên biệt cho mình, có điều cả hai cái kỹ năng này đều dị thường bi tráng.
Ngũ Mang Trấn Tà Phá: Kỹ năng bị động, ở trong trạng thái gần chết ( sinh mệnh còn %) có xác suất nhất định cưỡng chế khởi động Ngũ Mang Trấn Tà Phá trong phút. Sau khi khởi động, uy lực của kỹ năng sẽ gia tăng %, sau khi hiệu quả biến mất thì trong vòng ngày không thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào. Có thể thăng cấp!
Tu La Tuyệt Sát Trận: Kỹ năng bị động, ở trong trạng thái gần chết ( sinh mệnh còn %) có xác suất nhất định cưỡng chế khởi động Tu La Tuyệt Sát Trận trong phút. Sau khi khởi động, uy lực của pháp thuật sẽ gia tăng %, sau khi hiệu quả biến mất thì trong vòng ngày không thể sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Có thể thăng cấp!