Phá Toái lấy một loại khí thế "cao thủ oai hùng" đang đánh với Tà Kiếm Tiên thật đầm đìa sảng khoái, ai dè Tà Kiếm Tiên lại chơi lại trò cũ, sau Càn Khôn Vô Địch Kiếm thì vạn kiếm lại hợp nhất thành thanh kiếm khổng lồ trảm đến Phá Toái. Phá Toái vừa thấy khí thế của thanh kiếm kia thì vội vàng bắt một cái kiếm quyết, kiếm đỏ thì hộ thân, kiếm xanh thì mang theo mình theo một góc độ xông thẳng lên trời... Thoát được rồi!
Trong khi Tà Kiếm Tiên lực cũ đã kiệt, lực mới chưa sinh thì năm người Thục Sơn từ hậu quân đánh đến. Đường Hoa oanh tạc lôi hoả, Thiên Sứ, Nhất Tiếu và Nhu Mễ thì dùng kiếm kỹ nhao nhao bắn hướng Tà Kiếm Tiên. Tà Kiếm Tiên bị đánh cho trở tay không kịp, sau khi hoàn hồn thì lập tức sử ra Hủy Diệt Thiên Địa, từ thân hắn khí đen xông ra, không những chắn được những công kích về phía mình, mà còn quét qua cả thảy phạm vi môn phái Thục Sơn. Ngoài ra cũng có một luồng khí đen vần vũ né qua lôi hoả xộc đến bọn năm người Đường Hoa.
Thiếu Gia bị tao ương đầu tiên, chỉ miễn cưỡng múa may cây quạt được có hai cái là đã bị kéo vào giữa đám khí đen, bị nhào nặn te tua. Mấy người kia không thể nào cứu kịp được nữa, thế là Thiếu Gia hóa thành ánh trắng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hy sinh Thiếu Gia để thoát khỏi truy binh, nhưng sắp sửa đến đỉnh tháp thì lại có một bầy yêu ma đột ngột xuất hiện chặn lại bốn người. Đường Hoa trái sét phải lửa mở đường đi qua, tuy xua tan được chúng yêu nhưng cũng bị cản lại một thoáng. Lúc này phi kiếm của Tà Kiếm Tiên đã đến, Thiên Sứ và Nhất Tiếu cùng liên thủ thả phi kiếm ra chống đỡ, chỉ nghe vài thanh âm kim loại giao nhau vang lên, phi kiếm của hai người đều bị đánh nát cả, mà thế tới của phi kiếm kia vẫn còn chưa dứt, đánh thẳng vào Thiên Sứ, lại một lần nữa đánh bay pháp bảo phòng ngự của nàng.
Mắt thấy khí đen sắp bao trùm đến bốn người, Lượng Thiên Xích của Đường Hoa được khởi động thành công, hắn oanh tạc một trận long trời lở đất, thế mà áp chế được màn khí đen đó ba phần! Dưới sự yểm trợ của Đường Hoa, Nhất Tiếu, Thiên Sứ, Nhu Mễ rốt cục cũng chạy vào được trong tháp. Ba người vừa tiến vào trong tháp thì Đường Hoa cũng cùng lúc bị nhắc rằng đã thoát ly khỏi đội ngũ, hắn chẳng thèm quan tâm là Tà Kiếm Tiên sẽ dùng loại thần thông nào tiếp theo nữa, cứ thế ném một con Hộ Giá ra, rồi cũng vọt vào trong Tỏa Yêu Tháp.
Bên trong Tỏa Yêu Tháp có thế giới khác, Đường Hoa vừa mới vào tháp thì có gió mạnh từ phía Tây thổi tới, hặn vội đưa tay bắn một tia chớp qua, đánh cho một con phong linh hoá thành ánh trắng.
"Gia Tử!" Sau khi Đường Hoa lang thang được vài vòng, thì có thanh âm của Nhất Tiếu vang lên. Chẳng bao lâu, Nhất Tiếu xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Nhu Mễ với Thiên Sứ đâu?"
"Lạc rồi, liên hệ không được." Nhất Tiếu thuận tay mời Đường Hoa vào tổ, xong nói: "Cái Tỏa Yêu Tháp này như có vẻ lớn hơn rất nhiều so với khi bọn mình còn làm cu li nhỉ."
"Nói thừa!"
"Ý của ta không phải là lớn bình thường. Ta đã bay dọc theo một hướng cả hai phút rồi, mà vẫn chưa ra khỏi tháp nữa đấy." Trong Tỏa Yêu Tháp có rất nhiều cơ quan, mà các loại chướng ngại ngũ hành cũng có rất nhiều. Trên mặt đất thì thi thoảng lại có mấy vòi Nước Hoá Yêu phụt lên cao đến mấy trượng.
Đường Hoa gật gật đầu: "Ừ, quả thật là lớn hơn không ít. Nhưng hiện giờ phải kiếm cách tiến đến tầng tám trước đã."
"Cái này đơn giản." Nhất Tiếu bảo Đường Hoa đi theo hắn. Sau khi hai người vượt qua vài thế trận thì tới được một cái lỗ lớn. Cái lỗ này không những thật lớn, mà trong nó còn có yêu khí cuồn cuộn nữa...
Đường Hoa than một hơi hỏi: "Ý của ngươi không phải là nhảy xuống đó chứ?"
"Ngươi cũng có thể chọn cách "Bay" xuống mà." Nhất Tiếu cười ha ha: "Dù sao ta cũng chỉ biết có một con đường này thôi, là lúc vô ý phát hiện ra đấy, xuống hay không thì tự ngươi xem đi."
Đường Hoa thuận tay bắn vài tia chớp vào trong lỗ, có vẻ như không có vấn đề gì, hắn quay qua nhìn Nhất Tiếu. Nhất Tiếu gật đầu, sau đó thay trang bị máu cao vào, bay vào trong lỗ, Đường Hoa cũng theo sau...
Bay đại khái chừng thời gian một bữa cơm, thì trước mắt hai người sáng lên, hai người dừng lại trên một cái sàn bằng đá rộng chừng mười mét vuông.
Quét mắt nhìn qua là đã thấy rõ ràng. Trong tầng này có hàng trăm hàng ngàn những khối sàn như vậy, chúng đều bị bao quanh bởi Nước Hoá Yêu. Có thể chia tầng này thành năm khu vực, Đông Tây Nam Bắc bốn khu đều có chừng trăm khối sàn, mà ở trung gian thì chỉ có một khối sàn chơ vơ. Trên mỗi khối sàn đều có truyền tống trận ở hai bên trái phải, không ít khối sàn còn có cả quái tinh anh đang nghỉ ngơi.
"Có lẽ truyền tống trận ở khối sàn trung gian chính là trận truyền tống xuống tầng bảy đấy."
"Ta đi thử xem!" Nhất Tiếu điều khiển phi kiếm xuống dưới chân, nhưng mới bay ra khỏi khối sàn thì Nước Hoá Yêu đã phun mạnh lên cao mấy trượng, cũng may Đường Hoa sớm có chuẩn bị kéo phắt hắn lại nên hắn mới thoát được. Nhất Tiếu vuốt vuốt ngực, trong lòng vẫn còn sợ. Lúc sau, hắn thử điều khiển một thanh phi kiếm bay ra ngoài khối sàn, Nước Hoá Yêu phun lên, trong nháy mắt thanh phi kiếm kia chỉ còn lại một nửa. Thứ này thiệt so với acid sulfuric còn độc hơn...
"Ngươi là heo à?" Đường Hoa xạm mặt lại nói: "Nhìn sơ cũng biết là không thể bay qua rồi, nếu không thì cần nhiều pháp trận như thế để làm gì?"
"Biết đâu..."
"Ầy, ta đi chơi đây." Đường Hoa tiến vào trận bên trái trước, một ánh hào quang loé lên đã đến một khối sàn ở mặt Tây, vào pháp trận nữa, lần này đến mặt Nam...
Nhất Tiếu đã thoát ly đội ngũ, hắn đứng ở mặt Tây hô lên: "Gia Tử, chơi có vui không?"
"Ngươi nói đi!" Mặt Đường Hoa xạm lại.
"Cẩn thận!" Đường Hoa vừa đặt chân vào một khối sàn mới thì Nhất Tiếu vội vàng kêu lên. Một tên người hổ nâng cây búa lớn lên nhắm thẳng vào đầu Đường Hoa mà bổ xuống. Không thể tránh nổi, mà một khi bị bổ trúng thì thật chỉ có nước hương tiêu ngọc vẫn mất thôi. Đường Hoa cũng thật giỏi, trong lúc khẩn cấp vẫn nhanh trí, thọc tay vào túi Càn Khôn khoắng một cái, một tờ ngân phiếu đã cầm trên tay...
Hắn đã vô sỉ tới mức độ đi hối lộ quái tinh anh rồi sao? Nhất Tiếu đang buồn bực nghĩ thế thì đã thấy thân hình của Đường Hoa đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện ở trên khối sàn bên cạnh.
Đường Hoa nước mắt rơi ào ạt, đứa nào nói là có lý thì đi khắp thiên hạ vậy chớ, ông mày đây phải có tiền mới đi được đây này.
Nhất Tiếu đứng trên sàn mà rơi lệ đầy mặt: "Gia Tử ca, ca không phải là đang định bỏ lại đệ ở đây, một mình ca đi đó chứ?"
"... Câu hỏi này của ngươi khiến ta khó trả lời lắm." Đường Hoa vừa đau xót quăng ngân phiếu ra, lại vừa an ủi chính mình: Gió thổi vỏ trứng gà, tài đi người yên vui... Lại kim bay đi rồi...
Rốt cục sau khi đã quăng ra trăm kim, Đường Hoa đã tới được khối sàn ở trung ương. Quay qua phía Nhất Tiếu đang ủ ê như gái bị chồng ruồng bỏ, Đường Hoa vội vàng kêu lên: "Cẩn thận!"
"Cái gì... A..." Nhất Tiếu ngẩng đầu lên, thấy Tà Kiếm Tiên đang từ trên trời giáng xuống, một bàn tay vươn ra chộp vào Nhất Tiếu. Nhất Tiếu thấy vậy bèn vội vàng sải bước lao vào pháp trận bên phải, Tà Kiếm Tiên chỉ quơ được có một cái áo khoác vào tay, hắn phẫn nộ huy động pháp lực, chấn cho cái áo hoá thành bụi cuốn theo chiều gió.
"Có ngon ngươi đi giết ta này." Nhất Tiếu quay về phía Tà Kiếm Tiên dựng ngón giữa khiêu khích.
"Ai...!" Đường Hoa phất tay nói: "Hai người các ngươi cứ từ từ chơi đùa đi nhé, ta đi trước đây."
Đồng thời với lúc thân ảnh của Đường Hoa biến mất ở tầng tám, bởi vì không có Tà Kiếm Tiên cản đường nên bầy người chơi đã nhao nhao cùng xông vào Tỏa Yêu Tháp. Tầng chín thì đơn giản, nên mọi người đều xông vào tầng tám được. Vừa đến tầng tám, mọi người đã trông thấy Nhất Tiếu và Tà Kiếm Tiên đang chơi trò chơi trốn tìm. Sau khi tốn mất mấy cái mạng để hiểu ra được quy tắc, một bầy người chơi bắt đầu chơi trốn tìm với Tà Kiếm Tiên, đồng thời đội ngũ này còn đang không ngừng mở rộng.
Mục tiêu của người chơi là tới được khối sàn đơn độc ở trung ương, mà mục tiêu của Tà Kiếm Tiên thì lại là giết hết tất cả mọi người chơi tiến vào trong Tỏa Yêu Tháp! Thế là cả chục ngàn người chơi cùng với một tên BOSS bắt đầu chơi trò chơi dẫm pháp trận truyền tống. Hệ thống vì để cho mọi người được chơi vui vẻ cũng rất nhân đạo mở rộng tầng tám thêm cho bằng tỷ lệ với số người, ước chừng đã thêm khoảng chục ngàn cái sàn nữa.
Bên tầng tám thì chơi vui náo nhiệt, mà bên tầng bảy thì Đường Hoa đang khóc thương tâm. Hắn đã nhận ra sự biến thái của Tỏa Yêu Tháp. Biến thái ở đây không phải là lũ quái mạnh bao nhiêu, cũng không phải là có bao nhiêu hung hiểm, mà chính là chỉ việc dựa theo địa hình mà thiết kế mê cung. Hắn dám cam đoan, bây giờ cho dù có túm máy tính có trí năng Ốc Vít đến, hắn cũng chưa chắc có thể thoát ra ngoài.
Việc đau đầu nhất là truyền tống trận nhiều quá, không biết là nên vào cái nào thì mới đúng, mà cứ bất cẩn một cái là ngươi lại có vinh hạnh được đưa trở về điểm xuất phát ngay, lại bắt đầu một lần giải mê cung rã rời nữa.
Việc đau đầu thứ hai chính là cơ quan. Những cơ quan ở nơi này được thiết kế ác độc vô cùng, ác độc ở đây không phải là chúng đê tiện bao nhiêu hay là uy lực lớn bao nhiêu, mà bởi vì cơ quan có quá nhiều. Cứ khởi động cơ quan là sẽ xuất hiện một đường đi mới, nhưng lại biến mất tiêu một đường đi cũ. Chờ đến khi ngươi chạy đến một khúc nào đó của đường mới thì mới phát hiện là nhất định phải cần có đường cũ, nhưng đường cũ đã mất, đành phải chạy về kích hoạt lại đường cũ, đến lúc đó thì đường mới lại mất tăm...
Việc đau đầu thứ ba chính là mê trận, nó sẽ trùng trùng bao vây theo từng bước ngươi đi, ngươi mà quẹo theo nó thì hồi nữa sẽ phát hiện rằng mình đã lạc mất phương hướng mất toi, đến nỗi ra khỏi mê trận rồi mà cũng không thể nhớ được là có đi qua chỗ này hay chưa.
Cái thứ tư là chướng ngại ngũ hành, như Đường Hoa thì chỉ có thể đi qua con đường lửa hoặc sét, chứ còn gặp thuộc tính khác thì chỉ có thể né qua đường khác, thậm chí có khi phải quẹo cả môt vòng lớn nữa cơ.
Trên đời này, mê cung đã đáng ghét, nhưng còn có thứ đáng ghét hơn cả mê cung, đó chính là kẻ đã thiết kế ra nó, mà đáng ghét hơn kẻ thiết kế, chỉ có thể là cái túi tiền xẹp lép!
Càn Khôn Nhất Độn, ta độn, ta độn, ta độn độn...
Tiền trôi đi như nước chảy hững hờ, lúc tới được tầng sáu thì tim của Đường Hoa đã không còn nhỏ máu nữa, tới tầng năm thì hắn đã chai sạn; tới tầng thứ tư, hắn không quăng tiền thì lại cảm thấy mất tự nhiên, tới tầng thứ ba, hắn... Hết tiền rồi.
Tầng thứ ba là trò xích sắt. mỗi khi ngươi khởi động một cơ quan thì sẽ có một cái xích sắt dâng lên từ giữa Nước Hoá Yêu nối với sàn, đồng thời cũng có một cái khác bị trầm xuống. Nhiệm vụ của ngươi là phải lợi dụng xích sắt để đi qua cái sàn, đi tới truyền tống trận của tầng hai. Còn phần mấy con quái tinh anh càng ngày càng mạnh trên những cái sàn thì Đường Hoa thiệt không có tâm tình đi giỡn với chúng nó, nhưng mà lại không thể không chơi, rồi khi chơi xong thì mới phát hiện là mình đã quên mất tiêu rằng cái xích nào dâng lên từ đâu.
Đường Hoa thì đau khổ và chết lặng ở giữa tầng ba, còn mấy người khác thì đang buồn bực trong tầng bảy, tầng tám. Chẳng ai mà ngờ trong thiên hạ lại còn cái loại mê cung ác độc đến như vậy. Cái này là âm mưu của nhà thiết kế đây mà, chắc hắn đã dùng hết những tâm tư thâm độc nhất trên đời, thề phải khiến cho người chơi chết đói hết đây... Nhưng nếu như vậy mà còn chưa được tính là bi ai, thì cái chuyện từng nhóm từng nhóm viện quân cứ phấn đấu quên mình nhảy vào trong hố đen để tham gia vào trò chơi có chết không có thưởng này chắc cũng nên được tính chứ nhỉ.
Hôm nay chơi vui vẻ nhất đương nhiên chính là Tà Kiếm Tiên ở nơi tầng tám. Tên BOSS này cũng bắt đầu lười biếng lên, thế là bèn thủ chết ở một khối sàn chờ người chơi truyền tống qua, cứ đến tên nào là diệt tên đấy, còn không đến thì hắn cũng lười động vào.
Nhân số giết không hết đâu, vì cứ xem đấy, Phong Vân Nộ và Nhất Kiếm Cầu Bại sau khi đi ra từ địa ngục cũng đã lại bắt đầu chỉnh đốn nhân mã để chuẩn bị tiến vào Tỏa Yêu Tháp nhảy hố đen luôn kìa.
Tám, mười sáu, hai mươi bốn! Đường Hoa thầm tính số sàn mà mình đã trải qua. Bây giờ không nói phét chứ hắn có nhắm mắt cũng có thể đi dạo quanh cái sàn số hai mươi bốn một vòng được. Sàn số hai mươi bốn cách sàn số hai mươi tám chỉ có một thước cự ly mà thôi, nhưng mà một thước này đủ khiến cho một người đàn ông kiên cường cũng phải khóc ba ngày không dứt. Đến sàn hai mươi bốn thì không còn đường nữa rồi, vì muốn đi thì phải mở ra cơ quan số , nhưng cơ quan này lại khiến xích số chìm xuống, sàn số năm thì có cơ quan mở xích số , nhưng sẽ khiến cho xích số chìm đi.
Phải làm sao giờ? Đường Hoa quyết định là cho dù có chết bản thân Đường Hoa thì cũng không để chết tế bào não được, thế là hắn xuất ra một thanh phi kiếm, lại do dự một lúc rồi mới phát ra truyền thư: "Tiền! Đưa ít tiền đây!" Tin này gửi cho Tôn Minh, bởi vì Đường Hoa đã bất đắc dĩ phát hiện rằng Thiếu Gia hiện đang trong địa ngục, Mặc Tinh thì còn ở trong tửu lâu Tế Nam, Tôn Minh và Phá Toái thì chẳng giàu có bao nhiêu, duy độc chỉ còn tên phóng viên Tôn Minh coi tiền như rác là còn có thể bắt bí được.
Phi kiếm vừa phát ra thì Đường Hoa thở dài một hơi, hắn đột nhiên lại nhớ tới chuyện lần trước mình gom tiền để mua kiếm cho Huy Hoàng, thì Thi Thi đã có nói câu "Còn thiếu bao nhiêu tiền thì ta bù cho".