Sở Hoành Dương miệng không phản bác, ngay lúc này hắn trở nên lãnh đạm đột suất khiến nàng có chút hoang mang.
Mặc Ngân Tầm đưa tay ra lay lay bóng lưng của hắn, miệng lo lắng gọi: Sở Hoành Dương?
Chợt bóng lưng đang ngồi ấy gục xuống, ngáy khò khò.
Mặc Ngân Tầm bực tức không thành tiếng, tay nắm chặt như muốn cho hắn một trận ngay lập tức.
Chợt mi tâm hắn khẽ động, đôi mắt ấy run lên, một giọt lệ chảy xuống.
Chóp mũi, đôi tai cho đến gương mặt của hắn đều đỏ bừng bừng, trông như đang khóc chứ không đơn giản là đang ngủ nữa.
Thấy lạ, nàng đưa tay vén làn tóc thưa của hắn lên, dắt vào kẽ tai.
Nốt ruồi đen bên mắt trái của hắn khẽ chuyển sang màu đỏ một cách kì lạ, hắn ôm lấy bàn tay nàng, giọng nghẹn lại:
Mẹ ơi...
Một kẻ vốn phong lưu bất cần như hắn hóa ra cũng có bộ dạng khóc gọi mẹ thế này.
Nhưng thật lạ, thay vì hả hê khi hắn đánh vỡ hình tượng, cảm giác nhói đau trong tim nàng bỗng trào lên.
Mẹ ư? Đến tận bây giờ, nàng đã không còn có thể hình dung ra gương mặt thật của bà ấy nữa.
Kể từ khi mở mắt ra, nàng đã cảm thấy người mẹ hiện tại không phải cái người sinh nàng ra, liên kết bằng một giọt máu đào.
Trong kí ức miên man mơ hồ ấy, nàng chỉ biết một người đàn bà cả người tràn ngập máu tanh, mỗi đêm đều đến trao cho nàng cái ôm ấm áp.
Tuy chỉ là mơ, một giấc mơ không rõ ràng và hình ảnh trong mơ cũng thật hãi hùng.
Nhưng chỉ có trong mơ, cảm giác quen thuộc, ấm áp mới ùa về, vỡ òa và tràn đầy cay đắng.
Mãi đến sau này lớn lên, nàng mới biết được rằng người đến trong mơ là mẹ.
Bà ấy dẫn nàng thoát khỏi tổ chức ăn trộm, nhưng bị Hoắc Liên Tâm đâm xe hại chết.
Mặc dù chết oan, chết ức, nhưng với tình yêu thương, bà ấy vẫn dõi theo nàng từng ngày nơi trần thế.
Nhưng từ xưa đến nay, âm dương cùng nhau vốn không hòa hợp, sau khi nàng tròn năm tuổi và gặp phải biến cố, cũng chính là khi bà ấy hồn siêu phách lạc.
Sống mũi nàng cũng là có chút cay cay, nhưng lệ đến mi lại bị nén xuống, rồi dần dần biến mất.
Nàng hiện tại là Mặc Ngân Tầm, không còn là Dư Tiểu Mãn, đã không còn có thể mang tính trẻ con, cứ đau là khóc được nữa.
Nàng đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên kia ôm tay nàng mà ngủ ngon lành.
Hắn ôm chặt đến mức nàng giãy không ra, càng cựa lại càng bị xiết chặt.
Hắn xem đôi bàn tay ấy là mẹ, thi thoảng lại đưa đầu ra cọ cọ, hôn hôn.
Mặc Ngân Tầm không làm gì được, liền mặc kệ như thế, kéo chiếc chăn trên giường xuống đất rồi cuộn tròn bản thân, ngủ ngon lành.
Đợi khi sáng mai thức giấc, trong một cái kén lại xuất hiện hai con sâu một cách kì lạ.
Chẳng hiểu hắn với nàng lăn lộn thế nào, lại có thể cùng quấn một chăn, hơn nữa còn ngược chiều.
Nếu mà nói một trong hai cố tình, đều là loại chuyện không thuyết phục.
Bởi chẳng ai khẩu vị mặn tới mức mỗi sáng thức dậy đã thấy hai bàn chân của người kia cả, cũng chẳng ai có thể đơn phương quấn được tư thế quái đản này.
Sau khi nhìn thấy thế, hắn với nàng vô thức hét lên: Có tặc!
Sau đó cả hai nhìn xuống đã chạm mặt đối phương, vừa rối lại vừa hoài nghi mà hỏi đáp liên hồi.
Là ngươi à? Tại sao chúng ta lại ở đây?
...----------------...
Sau khi thoát khỏi chiếc chăn, hắn và nàng được bách tính niềm nở tiễn biệt.
Cũng chẳng biết trong vạn thủy thiên sơn, cả hai có thể đi được đến đâu, biết cứu người ở đâu?
Thế nhưng chẳng biết có phải hay không do sức mạnh và lý trí của kẻ khờ, mặc kệ trời tuyết lạnh lẽo xa xôi, mặc kệ thức ăn đang dần khô héo, đồng tiền trong tay cũng dần hết tác dụng, họ vẫn hướng về phía trước mà đi.
Dù sao cũng chẳng mấy khi hành tẩu giang hồ, hắn và nàng cũng không biết cái gì gọi là tế thủy trường lưu, cứ thế mà tiêu tiền xả láng: Cờ bạc hai ván, rượu hai vò, một kiếm, một đao, một thân ngựa trắng.
Màn đêm lại dần buông xuống, doanh trại thổ phỉ hãy còn xa, hắn và nàng quyết định tá túc qua đêm trong quán trọ.
Vốn là người thân quen với tĩnh lặng, bảo hai người họ làm sao có thể ngủ lại chốn ồn ào này đây?
Thế rồi hai kẻ ngốc có tiền mà không biết dùng ấy, đặt một gian phòng rộng lớn nhưng cuối cùng lại lên gác cao để ngủ.
Cũng là mức giá năm mươi lượng, người ta có giường cao sang trọng, màn phủ phía trên, rèm hồng phía dưới.
Hắn và nàng chỉ cần một cái chăn, quấn quanh thân thành kén, đêm tối có bị đá trên lầu xuống cũng bình chân như vại.
Hắn với nàng mỗi kẻ một cái chăn, đưa tay cạn chén rượu đầy.
Tuy trên gác cao của một căn trọ ngoài thành có chút kém phồn hoa, thế nhưng chỉ cần có rượu, có trăng là đủ.
Thế mới nói, có những kẻ mới gặp lần đầu đã như tri kỉ, có kẻ quen đến mấy đời cũng chỉ là người dưng.
Hai kẻ mới dấn thân vào chốn giang hồ ác liệt, đã tá tửu tố phong, cái miệng cứ mở ra là hai chữ bí mật lại lâm vào nguy hiểm.
Mặc dù say bí tỉ, nhưng hắn và nàng như ám ảnh bàn chân của nhau, mỗi tên nằm lăn một góc..