Mặc Ngân Tầm nhìn đại phu chẩn đoán, hết khám chỗ này lại khám chỗ kia, đơn thuốc viết dài hai trang giấy.
Nếu là bình thường, chắc chắn nàng sẽ càng thêm lo lắng, nhưng với tình huống hiện tại, chỉ cần hắn sống, đại phu có viết bốn trang cũng không thành vấn đề.
Cậu ấy bị thương ở ngực phải, không tổn hại đến tim, ta đã sơ cứu qua, tạm thời vẫn cứu được.
Có qua khỏi hay không còn nhờ vào quá trình chăm sóc.
Sở Hoành Dương được đưa về phòng trọ, Bạch Hiền Nguyên cho nàng vay tạm năm mươi lượng bạc, đồng thời giúp hai người thuê một quán trọ qua đêm.
Mặc Ngân Tầm mặt mày có chút cải thiện, nếu hắn thực sự không cứu được, chắc chắn nàng sẽ dằn vặt suốt đời mất.
Nhìn Sở Hoành Dương bất tỉnh trên giường, nàng bất giác sờ vào vết thương được băng bó kia.
Cái ngày định mệnh ấy, Túc Trạch Lăng cũng là bị một đoản đao chém qua ngực phải, nhưng chẳng ai cứu nổi hắn.
Một đao mang đầy độc dược ấy chém xuống, đem theo tương lai của nàng vùi lấp.
Nàng hận vô cùng kẻ đã cướp mất sự hạnh phúc trong tay, nhưng khi cầm súng bắn chết hắn, nàng mới phát hiện bản thân vẫn lênh đênh phiêu bạt.
Hắn chết rồi, nàng chỉ đơn giản là nhuốm máu lên tay, vẫn là không có nơi để về, hắn vẫn là không thể sống lại.
Nếu như ngừng giết Hoắc Liên Tâm, nếu như nhanh chóng đưa Túc Trạch Lăng đến bệnh viện, có phải hắn sẽ tỉnh lại không? Nàng thổn thức.
Kì thực, nếu không phải nàng quá yêu hắn, không phải vì nàng quá bi thương, nếu nàng không ôm hắn rồi khóc thì mọi chuyện đã khác.
Hóa ra tình yêu lại chính là kẻ sát nhân vô hình.
Nếu đã như vậy, cả đời này nàng cũng không muốn dính dáng đến tình yêu, càng không động lòng thương cảm.
Nàng đã ngộ ra vì sao kẻ xấu lại sống thảnh thơi, người tốt lại ra đi ngập tràn nước mắt.
Mặc dù nàng không muốn làm kẻ xấu, thế nhưng cũng sẽ không tốt như xưa nữa.
Nàng sẽ hông hở một chút là đau buồn vì người khác, sống một cuộc sống vô nghĩa trên cõi đời này.
Nếu chỉ có như vậy, cuộc sống xung quanh thật nhàm chán, vô vị.
Nhưng so với đau đớn cùng cực, nàng thà vô cảm đến hết đời.
Khi trời và đất cùng xuất hiện trên thế giới này, trong cuộc đời này và lọt vào mắt nàng, công lý đã không còn tồn tại.
Thay vào đó, chúng bị quyền lực, địa vị lấn át, sát phạt toàn bộ chúng sinh.
Thật bất công...
Đó là ba chữ cuối cùng trước khi nàng gục đầu bên hắn, ngủ thiếp đi.
Có lẽ nàng không thể vô cảm mãi được, thói quen rơi lệ khi ngủ vẫn được thực hiện.
Phải đến một lúc sau, Sở Hoành Dương mới từ tử mở mắt, hắn toan động tay thì phát hiện nàng nằm bên cạnh, gối đầu lên bàn tay của hắn.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, khó khăn bế nàng lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.
Sau đó, hắn khoác lên mình chiếc áo choàng đen bạc màu chẳng biết lấy ở đâu mà bước ra ngoài.
Bên ngoài gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi theo làn gió mà đậu lên trên người những kẻ ra đường.
Sở Hoành Dương đầu đội một mảng trắng xóa, gặp mặt kẻ đứng ngoài quán trọ.
Kẻ kia cưỡi trên lưng hắc chiến mã, đi giày sắt, mặc áo giáp, phía sau là toán binh lính đứng theo hàng thẳng tắp, sau nữa là chiếc kiệu xa hoa chẳng biết ai ở trong.
Nhưng thay vì dùng giọng điệu nghiêm trang như một vị thủ lĩnh, kẻ đứng đầu chỉ cười gian ác:
Hiền huynh, phụ thân đã nhọc lòng tìm huynh suốt ba tháng qua, thật may, huynh vẫn bình- yên- vô- sự.
Sở Mạc Phong, con trai ruột của quốc cữu đại nhân phách lối mà nói, hắn nhìn Sở Hoành Dương như bề trên nhìn xuống, thật khiến người ta phẫn nộ.
Phải đợi một lúc sau, Sở Hoành Dương mới nở nụ cười thòa hiệp: Hiền đệ cứ về nói với cô trượng, huynh còn có việc chưa làm, đợi mấy ngày nữa mới có thể về triều.
Như vậy sao được? Huynh thân là vương gia, vắng huynh, triều đình loạn lắm.
Sở Mạc Phong đánh mất nụ cười đi đâu, chỉ còn lại một chút giọng điệu giả tạo.
Hắn không chờ cho Sở Hoành Dương kịp nói thêm điều gì nữa, liền ra hiệu cho đám thuộc hạ bắt hiền huynh của hắn mang đi.
Mãi đến khi trời sáng, khi tia nắng vàng chiếu rọi qua khe cửa, Mặc Ngân Tầm mới từ từ mở mắt.
Nàng phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường, còn hắn lại chẳng thấy đâu, thầm nghĩ hắn đã thức dậy rồi.
Nàng sau khi vấn tóc, chỉn chu quần áo, liền ra khỏi quán trọ tìm hắn.
Nhưng đi khắp quán trọ đến ba lần cũng chẳng thấy hắn đâu, nàng lo lắng hỏi tiểu nhị:
Ngươi có thấy một thiếu niên cao thế này, bên eo mang bảo đao, khóe mắt bên trái có hai nốt ruồi không?
Vị thiếu hiệp ấy đã rời đi vào tối qua rồi..
||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||
Nghe lời nói như sét đánh bên tai ấy, Mặc Ngân Tầm bàng hoàng đến mức lùi lại hai bước.
Hắn vậy mà bỏ nàng một mình tại nơi này, trong khi nàng luôn coi hắn là bằng hữu.
Có lẽ sau khi trả mạng cho nàng, sau khi nàng không còn là ân nhân của hắn, hai người họ đã chẳng còn dính dáng đến nhau.
Vậy mà nàng vẫn nghĩ hắn giống như mình, vẫn nghĩ rằng hắn coi nàng như bằng hữu.
Nực cười thay...
Mặc Ngân Tầm lắc đầu cười lạnh nhạt,điệu cười mang theo sự hụt hẫng trong lòng..