Mùa đông giá rét vừa qua đi, đồng thời cũng là lúc Thiên Tử Giám bắt đầu khai giảng.
Ngày hôm nay, vừa đúng lúc Mặc Ngân Tầm thích nghi với Lạc Dương thành liền bắt đầu.
Tân sinh chỉ cần thông qua khảo hạch liền có thể theo sự sắp xếp của học viện mà nhập học.
Còn lão sinh phải thông qua khảo hạch để xác định trình độ.
Trước mắt, Mặc Ngân Tầm đang đứng trước học viện võ đạo để tham quan một chút, dù sao đây là môn duy nhất nàng có độ hiểu biết nhất định.
Nếu nhanh nhẹn thêm chút, không chừng còn có thể đứng nhất Vu Âm học viện kia.
Đại môn của Vu Âm học viện vô cùng rộng lớn, hơn trăm bậc thang hướng lên võ đài huy hoàng, tráng lệ.
Trước cửa của đền thờ, nơi mà Mặc Ngân Tầm vừa chọc ghẹo một mĩ nhân nào đó bốn bề đen nhánh, tràn ngập uy nghiêm.
Nghe nói, cánh cửa trước đền thờ là hậu thuẫn của Vu Âm học viện, chỉ cần có kẻ sử dụng nguyên khí tấn công sẽ lập tức bị phản phệ.
Nói cách khác, nữ nhân khoa trương cầm roi quất thẳng vào cửa đền thờ nhằm tấn công Mặc Ngân Tầm kia không có một chút nguyên khí tự nhiên nào.
Cũng do loại thiên phú phế vật này lộ ra, nét mặt nàng ta mới đại biến đến khó coi như vậy.
Xì, ta còn tưởng nàng ta tức giận vì mất tiền cơ chứ?
Sau khi nghe mấy lời đồn vu vơ, lại nghĩ đến tình thế vừa rồi, Mặc Ngân Tầm khẽ hừ lạnh một tiếng.
Nàng vừa liếc ngang qua cánh cổng học viện thì liền có một thứ gì đó rất đỗi khoa trương.
Nàng chỉ biết gãi gãi đầu, tính ra ở đây chỉ còn mình nàng đi bộ tới.
Phía bên ngoài, một chiếc xe ngựa trải lụa vàng ở trên rất đỗi tráng lệ, uy phong.
Nghe đâu, đây là xe ngựa của đại tiểu thư thất lạc phủ thừa tướng, mấy ngày trước vừa mới trở về.
Thế lực của Mặc thừa tướng ở Đại Ưng vô cùng lớn mạnh, môn khách trong phủ không một ngàn thì cũng tám trăm, cao thủ như mây, tiền tài như nước.
Ở đô thành, vô số quan lại đua nhau nịnh nọt, danh tiếng cũng hạng nhất nhì.
Hơn nữa, vị thừa tướng này có chính thê quá cố là trưởng công chúa Tây Vực, hai vị con trai của thiếp thất đều làm thượng thư trong triều.
Có thể nói, Mặc gia trong nước Đại Ưng nói chung và Lạc Dương nói riêng được ví như mặt trời ban trưa, sáng chói hơn cả hoàng quyền.
Là con gái duy nhất của chính thê, vị đại tiểu thư thất lạc này có thể ví như viên dạ minh châu của Mặc phủ, được sủng ái vô bờ.
Loại quyền thế vô cùng lớn mạnh này, nếu không phải hoàng thất thì chỉ còn một người duy nhất có thể xếp ngang hàng.
Đó là quốc trượng đại nhân, phò mã duy nhất có quyền can dự việc triều chính của Đại Ưng.
Vị này trước đây là quốc sư trong triều, mưa thuận gió hòa, quốc gia hưng thịnh đều nhờ ông ta cả.
Hơn thế, con trai thứ là đại nguyên soái, thống lĩnh tam quân, mẫu thân của con trai trưởng cũng là một tam công chúa đoản mệnh, muội muội duy nhất của hoàng đế.
Con trai trưởng của quốc trượng là một phá gia chi tử, luôn trốn ra ngoài để ngao du giang hồ, sống thiếu trách nhiệm với đất nước.
Con trai thứ tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng phải thường xuyên ra biên cương đánh giặc, căn bản không cần đi học.
Chính vì vậy, người duy nhất không chung huyết thống nhưng lại được xếp ngang hàng với tầng lớp quý tộc chính là vị Mặc đại tiểu thư này.
Các vị hoàng tử, công chúa đều được phu tử ngự kiếm đưa đến, căn bản không cần loại đối đãi đặc biệt bày.
Cho nên, vừa nhìn thấy xe ngựa kia, toàn bộ mã phu đều vội chạy ra dắt xe nhà mình qua một bên, không một ai dám lăm le cản bước.
Một nha hoàn từ trên xe nhảy xuống, nhanh chóng dìu vị đại tiểu thư kia xuống.
Trong chốc lát, tất cả ánh mắt đều hướng ra bên ngoài.
Tiểu sinh của Thiên Tử giám nhìn nàng ta với ánh mắt kính ngưỡng, sùng bái tới cực điểm.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy sát khí của những người cận vệ liền không ai dám đến gần.
Mặc Ngân Tầm cúi đầu cười nhẹ, có lẽ vị đạo hữu này nhận được nhiệm vụ cải trang nào đó của chợ đen rồi.
Thế nhưng nhìn quyền thế của thừa tướng phủ cao sang bậc ấy khiến cho Mặc Ngân Tầm có chút không muốn trở về xác nhận thân thế của mình.
Từ trên kiệu bước xuống là một thân y phục màu xanh biếc, làm từ vải tơ tằm chỉ quý tộc mới được dùng.
Nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm đính bảo thạch, đầu búi tóc hình chữ thập gọn gàng, một thân anh khí bừng bừng bước xuống.
Gương mặt người kia vừa ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt sửng sốt của Mặc Ngân Tầm.
Ngự trên tấm kiệu sang trọng kia chẳng phải Liễu Thù Thù mà nàng vẫn luôn tìm tòi đó sao?
Chẳng phải một lời đã định rằng sẽ ở lại đợi đến khi nàng toàn mạng bước ra ngoài ư? Tại sao người này lại thất hứa đến trắng trợn như thế?
Mặc Ngân Tầm nhất thời kích động, toan chạy đến hỏi nàng ta cho ra lẽ thì mới phát hiện bản thân bị tân sinh lẫn lão sinh chen chúc đến không cựa nổi.
Hơn nữa, dù cho có mặt đối mặt thì chưa chắc nàng đã có thể chất vấn Liễu Thù Thù dưới tia sát khí của dàn cận vệ hùng hậu kia.
Liễu Thù Thù dường như cũng tia thấy được ánh mắt của nàng, không nhịn được mà lảng tránh đi chỗ khác.
Nhưng chỉ trong hai khắc, ý nghĩ nào đó vụt qua đầu khiến nàng ta kiêu ngạo nhìn lấy vô vàn tiểu sinh ở dưới, bao gồm cả Mặc Ngân Tầm, một chút kiêng nể cũng không có..