Mặc Ngân Tầm dựa vào mấy thuật toán cơ bản có thể dùng được, lấy cành cây ném thẳng vào.
Lực ném vừa đủ trúng sơ hở, từ đó lay động rồi nổ tung.
Căn bản đó không phải trận pháp của người có kinh nghiệm đặt ra, còn không đủ sức giế t chết một người.
Nó chỉ nhốt được những nữ nhi chân yếu tay mềm, nhưng lớn lên lại không có tri thức, kiến thức mà thôi.
Sở dĩ nếu là một người mạnh mẽ, không cần tốn công dụng não để phá, cứ như vậy đập phá mà thôi.
Nó như bức tường vô hình mà mỗi người có thể chọn cách trèo qua hoặc phá tường bước qua.
Một nữ nhân kiêu ngạo sóng vai cùng hai người khác bước tới, khoanh tay nhìn lấy nàng.
Đây có lẽ là lần thứ ba nàng đắc tội với kẻ khác trên Thiên Tử Giám.
Đúng là số mệnh không thuận chiều, chỉ thở thôi cũng tính là mạo phạm người khác.
Sao ngươi dám phá trận pháp đầu tiên của tiểu thư nhà ta?
Một nô tì đi bên cạnh lớn tiếng quát, bàn tay chỉ thẳng vào mắt nàng.
Mặc Ngân Tầm im lặng nhìn thẳng, tự nhiên lại có một loại khí thế cao lãnh đè bẹp người khác tỏa ra.
Nha đầu kia hoảng sợ thu tay về, nhưng ngay sau đó lại có thêm mấy tên thủ vệ từ phía sau bước tới.
Vị chủ tử kia yên lặng không nói, mặc cho nha hoàn hống hách ấy tự ý làm càn.
Các...!các ngươi mau bắt nàng ta quỳ xuống tạ lỗi với tiểu thư, là nàng ta phá trận, tổn hại nguyên khí yếu ớt của người.
Mặc Ngân Tầm chứng kiến đám cận vệ kia dần tiến đến, không nóng vội cũng không chậm trễ mà đáp lại.
Giọng nói chứa lý lẽ sắt đá khiến kẻ khác phải sững sờ.
Ai cho các ngươi cái quyền được bày trận pháp ở đây? Đất trong Thiên Tử Giám này của nhà ngươi à? Nếu có người yếu ớt không may bước qua, các ngươi có đền được mạng không?
Nhìn sắc mặt không mảy may quan tâm của vị tiểu thư kia, chắc hẳn đã ngầm đồng ý, nha hoàn kia lại càng không quan tâm đạo lý trần đời.
Đám cận vệ vẫn tiếp tục tiến lên, đột nhiên từ phía sau phát ra một chất giọng khàn khàn.
Nàng là Lật Dương quận chúa, các ngươi dám động thủ sao?
Lúc bấy giờ, vị tiểu thư lạ mặt kia trên mặt mới ánh lên chút thần sắc.
Nàng ta bắt đầu quay sang trách tội nha hoàn kia, nói bản thân mải hoang mang mà không để ý, rối rít xin lỗi Mặc Ngân Tầm.
Không tiện chứng kiến cảnh sinh động như mĩ nhân rơi lệ, Mặc Ngân Tầm mới gượng gạo quay đầu đi, nhân tiện nhìn xem ai là người có lòng muốn giải vây cho nàng.
Thật không thể ngờ đến, người mà bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm lại đứng ngay trước mặt, lòng nàng trào dâng sự vỡ òa cùng đau đớn.
Hắn chính là Túc Trạch Lăng, kẻ mà vẫn luôn âm thầm hy sinh vì nàng, để rồi chết thảm.
Hắn cũng là lý tưởng, là hy vọng tồn tại duy nhất của nàng.
Bất giác, lệ nóng cứ không ngừng trào dâng, vành mắt đã điểm vài tia máu đỏ.
Túc Trạch Lăng...!?
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, vị tiểu thư kia còn chưa kịp diễn ra cảnh ủy khuất, đã thấy Mặc Ngân Tầm nghẹn ngào ôm lấy.
Nàng giống như bất chấp tất cả, mặc kệ không gian và thời gian.
Giống như, cho dù hiện tại có là ngàn vạn mũi đao hướng tới cũng sẽ không bao giờ buông tay hắn.
Quận chúa...!xin bình tĩnh lại.
Ta là Sở Mạc Phong, chúng ta từ trước đến nay đều chưa từng gặp nhau.
Mặc Ngân Tầm nghe thấy thì khẽ sững sờ.
Viễn cảnh mà nàng gặp lại hắn từ sâu trong tiềm thức đã in sâu.
Nàng không ngừng nghĩ một ngày nào đó, trên thế giới rộng lớn này, vượt qua vô vàn những cá thể xung quanh, hai người sẽ vì sợi tình cảm sâu đậm mà tự tìm đến nhau, nhận ra sự tồn tại của nhau.
Thế nhưng, trí tưởng tượng của nàng là vô hạn nhưng khả năng của con người là hữu hạn.
Hắn ở thế giới này đã không còn là một Túc Trạch Lăng thâm tình như trước, không còn là thiếu niên ngốc sẽ vì nàng mà hy sinh.
Trong cái suy nghĩ vu vơ của nàng, cho dù có gặp nhau trong tình thế nào đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng sẽ hướng tới hạnh phúc.
Nàng đã từng nghĩ rằng khi bản thân đầu bạc răng long, chống gậy khom lưng bên cây bồ đề lớn, gặp được hắn đang ở ngay đối diện mà đợi chờ.
Từng nghĩ rằng bản thân đến lúc sắp hấp hối mới có thể gặp lại hắn, nghĩ rằng hắn cùng nàng sẽ vỡ òa trong cái niềm vui tương phùng, dù thời khắc ấy bạc bẽo ra sao cũng được.
Thế nhưng sự thật nào có đơn giản như trí tưởng tượng thoáng đạt của nàng? Nó lại là một điều vô cùng đau thương và nghiệt ngã, tồn tại dai dẳng hoặc sẽ trường tồn.
So với sự hạnh phúc đến muộn và ra đi chóng vánh, sự đau đơn kéo dài lại là thứ nhẫn tâm hơn gấp nhiều lần mà cuộc sống này mang lại.
Cái đầu nhỏ của Mặc Ngân Tầm chưa từng nghĩ đến, có một ngày lý tưởng sống của nàng lại đứng trước mặt, tỉnh bơ nói rằng đã quên.
Một nỗi bế tắc và nhức nhối đến từ tậm trái tim, Mặc Ngân Tầm không thể nghĩ được gì tích cực hơn được nữa.
Hắn không nhớ, thứ gì cũng không nhớ nữa, bảo nàng phải làm sao mới tốt đây?
Hắn không nhớ nàng nữa, nhưng nàng làm sao mới có thể quên đi lý tưởng sống của mình, quên đi người mình yêu sâu đậm? Hắn là vì nàng mới ngã xuống, vì nàng mới mất đi ký ức.
Lòng này của nàng sớm đã khắc sâu ba chữ Túc Trạch Lăng vào xương tủy, sớm đã không thể quay đầu..