Sáng ngày hôm sau, vẫn là loạt khí thế xuất chúng đến ngút trời, Mặc Ngân Tầm lần nữa đến Thiên Tử Giám tham gia khảo hạch.
Trên lưng ngựa, ánh dương ấm áp thẩm thấu qua từng ngọn cây, kẽ lã, soi rọi bóng lưng bé nhỏ kiều ngạo của nàng.
Mặc Ngân Tầm đã hạ quyết tâm từ lâu, nhất định lần khảo hạch này sẽ đoạt lại bạch tuấn mã.
Từ lúc nhận được thông báo đấu theo cặp, Mặc Ngân Tầm đã biết đối thủ lần này là Mặc Thù Thù.
Như vậy cũng tốt, có thể đoạt ngựa hiệu quả hơn.
Đợi đến khi gọi trong danh sách, nhất định sẽ cùng nhau ứng chiến.
Mặc Ngân Tầm chỉ cần thắng cuộc, Mặc Thù Thù nhất định sẽ từ bỏ ngựa nhỏ của nàng.
Suy nghĩ ngây thơ ấy cùng nàng độc hành trên đường dài, mỗi bước chân đều tỏa ra hào khí.
......................
Nơi khảo hạch là một khoảng sân lộ thiên rộng rãi, hai bên khán đài lúc này đã sớm chật ních người.
Phía trước có bia bắn tên, còn có đủ loại chướng ngại vật, đây là những thứ cần thiết cho việc khảo nghiệm mã thuật.
Mặc Ngân Tầm được chọn đấu trận đầu tiên, nàng đến sát giờ đấu, trong khí hoàng thượng đã chờ từ lâu.
Cũng may là nàng không đến muộn, nếu không độ hảo cảm của hoàng thượng đối với nàng so với trước đây đúng là kém xa.
Cuộc so tài thứ nhất đã sắp bắt đầu, Mặc Thù Thù quả thực đã khác với trước đây.
Nàng ta mặc một bộ bạch ngân chiến giáp, tóc vén lên cao, tay cầm một cái roi ngựa màu đỏ, tư thế hiên ngang.
Nàng ta mặc dù không phải là tiểu thư quý tộc đẹp nhất, nhưng nếu so về mặt đoan trang đại khí, tuyệt đối cũng là số một số hai.
Mặc Thù Thù vừa xuất hiện, trên thính phòng liền có không ít người gào thét ủng hộ.
Nàng ta ngẩng đầu cười nhẹ, ánh mắt vừa vặn trông thấy Mặc Ngân Tầm từ đối diện đang nhàn nhã đi tới.
Mặc Ngân Tầm mặc một thân hắc sắc kỵ mã trang, chân mang một đôi giày da hươu nhỏ nhắn, tóc thắt bím buông xuống trước ngực.
Lúc đi ngang qua giá vũ khí, nàng tiện tay cầm một cái roi ngựa thông thường, vung vẩy mấy lần, miễn cưỡng coi như sử dụng được.
Mặc Thù Thù cười cười lên tiếng:
Lật Dương quận chúa sao chỉ đi một mình thế này? Sao không mang vài nha hoàn theo?
Mặc Thù Thù đây là muốn chê nàng nghèo? Nàng mới không thèm mấy cái nha hoàn yếu ớt kia đi theo.
Khó khăn lắm mới lăn được khỏi giường, muộn như vậy không cưỡi ngựa theo, còn dắt bộ để giữ gìn móng vuốt cho chúng sao? Mặc Ngân Tầm vốn dĩ không dám làm.
Nàng thờ ơ đáp:
Tiểu nha hoàn nhà ta mua về để nấu rượu, một ngày kiếm ra trăm lượng hoàng kim.
Bọn họ mới không cần đến đây làm mấy việc vô dụng.
Mặc Thù Thù khinh bỉ nhìn nàng, đi ra ngoài cũng không mang theo nha hoàn, vậy còn gì là hoàng hoa khuê tú nữa?
Hôm nay có rất nhiều hoàng tộc, quý tộc, thương nhân giàu có tới đây quan khán, Lật Dương quận chúa hảo hảo phát huy đi.”
Mặc Ngân Tầm nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: Ngươi cũng vậy, nói xong liền hướng mã trường đi tới.
Mặc Thù Thù nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cười lạnh: Hừ, chút nữa ta cho ngươi nếm mùi khổ sở.
Mặc Ngân Tầm đảo mắt qua đám người ngồi trên khán đài, ngoài hoàng đế ra thì không quen biết ai, nhưng bọn họ cơ hồ đã nhìn ra thân phận của nàng.
Chính nàng cũng lười xem tiếp, liền tùy ý chọn một cây cung rồi cầm đi.
Mặc Thù Thù cũng phi thân lên ngựa, kéo dây cương.
Trận tỷ thí này dùng cung tên, không phải là loại tiểu cung quý tộc hay dùng mà là chiến cung dùng trên chiến trường.
Quan phát lệnh cầm một cái chiêng đồng đứng trước mặt hai con ngựa, gõ ba cái, ngay lập tức tiếng hò hét ầm ĩ đều biến mất, toàn trường trở nên yên tĩnh.
Viện trưởng Hoàng Trung Tự ngồi trên ghế trọng tài ở giữa, vuốt râu cười nói:
Tỷ thí mặc dù trọng yếu nhưng các ngươi tuyệt đối không được dùng thủ đoạn gây hại cho đối phương!
Đây là quy định tỷ thí nhiều năm qua của Thiên Tử Giám, tỷ thí là tỷ thí, cùng quy tắc “sinh tử bất luận” trên tử đài hoàn toàn khác nhau.
Ân.
Mặc Ngân Tầm và Mặc Thù Thù cùng nhau ôm quyền, hướng Hoàng viện trưởng thi lễ.
Lúc này viện trưởng mới hài lòng ngồi xuống.
Quan phát lệnh giơ tay lên, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt chiêng đồng, vô cùng chói mắt.
Ánh sáng này xuất hiện trong trận đấu, không biết tại sao lại khiến người khác cảm thấy một cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Coong...
Một tiếng chiêng ngân dài, thanh âm của phát lệnh quan cũng theo đó vang lên:
Bắt đầu!
Hai con ngựa cơ hồ cùng lúc chồm lên, nhanh chóng phóng đi, tốc độ ngang nhau, không ai nhường ai.
Màn mở đầu này khiến cho khán giả cùng hô lên một tiếng kinh ngạc.
Mặc Ngân Tầm trước đây đã từng là kẻ không biết cưỡi ngựa, mệnh danh cư sĩ băn cung tầm xa, nào ngờ lần này lại có thể thuần thục như vậy.
Động tác tiêu sái linh hoạt, khí thế phi thường kinh diễm.
Mặc Thù Thù cùng Mặc Ngân Tầm cơ hồ cùng lúc vượt qua hàng rào gỗ.
Hai con ngựa sóng đôi hung hăng lao thẳng về phía trước.
Trong thoáng chốc, ánh mặt trời gay gắt làm Mặc Thù Thù có chút hoa mắt.
Nàng ta cảm giác con ngựa của Mặc Ngân Tầm nhanh hơn một cái đầu..