Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày!” Tôn Húc bị ngữ khí khinh thường này của cậu chọc cho nổi điên, nhấc tay một quyền đánh tới, Ôn Minh Dịch nghiêng người né một cái, lại phát hiện Trương Hằng không biết từ khi nào xuất hiện —– gã từ phía sau túm lấy cổ áo của Tôn Húc, ‘oành’ một tiếng, trực tiếp đem người đẩy mạnh vào tường.
Bạn của Tôn Húc thấy vậy vội vàng vọt lên, lại bị bạn cùng phòng của Trương Hằng chặn lại.
“Xong chưa hả!” Trương Hằng trừng Tôn Húc, “Nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không, ăn no rửng mỡ.”
Gã mắng xong, thấy mọi người bắt đầu để ý nhìn về phía bọn họ bên này, cân nhắc đến việc Ôn Minh Dịch hiện tại cũng xem như là một nhân vật công chúng, liền buông lỏng tay, không muốn tiếp tục dây dưa với Tôn Húc.
“Đi thôi.” Gã nói với Ôn Minh Dịch.
Ôn Minh Dịch “ồ” một tiếng, cùng gã đi về hướng cầu thang.
Cậu thuận tay từ trong tay bạn cùng phòng của Trương Hằng cầm lấy cặp sách, nói lời cảm ơn xong dường như nhớ ra cái gì đó, hỏi Trương Hằng, “Cậu không đi vệ sinh à?”
Trương Hằng nhún vai một cái, “Vốn cũng không phải tới để đi vệ sinh, tớ thấy thằng oắt Tôn Húc kia bám theo cậu rời khỏi lớp học, sợ cậu ta muốn gây sự, cho nên cũng đi theo. Không phải cậu hiện tại là minh tinh à? Nếu cậu ở trong trường đánh nhau với cậu ta, chẳng phải sẽ làm bẩn danh tiếng sao.”
Ôn Minh Dịch gật gật đầu, vươn tay khoác vai gã, “Không nhìn ra đấy A Hằng, hóa ra cậu còn rất cẩn thận tỉ mỉ, không uổng công chúng ta là bạn học cùng lớp bao nhiêu năm như vậy!”
Trương Hằng khinh bỉ liếc cậu một cái, “Bạn học cùng lớp nhiều năm như vậy, cậu thế mà lại không biết tôi có phẩm chất tốt đẹp cẩn thận tỉ mỉ? Tình bạn plastic () nhờ.”
() tình bạn plastic: ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
“Điều này không phải nói cho chúng ta biết một đạo lý.” Ôn Minh Dịch vỗ vỗ ngực gã, “Đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người, trái tim của bạn học Trương Hằng, là một trái tim cẩn thận tỉ mỉ.”
Trương Hằng bất đắc dĩ, không ngờ nói kiểu gì cũng là cái tên này có lý, đúng là giỏi ăn nói!
“Chẳng qua Tôn Húc tại sao lại tìm tớ gây sự nhỉ?” Ôn Minh Dịch khó hiểu, “Tớ một không quen cậu ta, hai không thường xuyên đến trường, sao phải làm thế?”
“Ha…” Trương Hằng cảm khái một tiếng, “Còn không phải bởi vì cậu vừa xuất hiện liền đoạt danh tiếng của người ta sao. Tôn Húc tên này, vẫn luôn cảm thấy mình là người đứng đầu lớp, chính là cái loại hạc trong bầy gà ở trong một đám nam sinh ấy, cho nên đối với những nam sinh khác đều chướng mắt, chỉ qua lại với các nữ sinh. Kết quả cậu đến trường, được rồi, toàn bộ nữ sinh đều chạy qua chỗ cậu. tiên hạc như cậu ta liền bị cậu ép cho thành gà đất, đương nhiên là nhìn cậu không vừa mắt.”
Ôn Minh Dịch nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, “Như cậu ta mà dám nhận là tiên hạc? Hổ không ở trong núi, khỉ tự xưng vương à.”
“Được rồi Hổ ca, đừng nói chuyện này nữa, đi ăn đi.”
“Được.” Ôn Minh Dịch cười nói.
Mấy người cùng nhau đi ăn trưa, sau đó trở về ký túc xá.
Ôn Minh Dịch ở X đại cũng có phòng ký túc xá, hơn nữa còn chung một phòng ký túc xá với Trương Hằng, nhưng cậu căn bản không ghé qua đây được mấy lần, cho nên không quen những bạn cùng phòng khác. Chẳng qua tất cả mọi người đều là bằng tuổi nhau, cộng thêm có Trương Hằng bắc cầu, trái lại rất nhanh trở nên quen thuộc.
Đợi đến buổi chiều tan học, mấy người bạn cùng phòng trở về ký túc xá, cậu và Trương Hằng cùng đi đến một quán lẩu gần trường học để tham gia buổi tụ họp của nhóm Nhất Trung.
Rất nhiều người buổi chiều không có tiết lúc này đã có mặt, thấy hai người họ đến, một đám ồn ào bắt hai người uống rượu. Trương Hằng sảng khoái uống hết chén này sang chén khác, Ôn Minh Dịch chỉ uống một chén, nói một lát nữa phải về nhà, cha mẹ không cho uống nhiều.
“Cậu không ở lại trường à?” Bạn học ngạc nhiên, “Về trường rồi cũng không ở lại ký túc xá trường?”
Ôn Minh Dịch lắc lắc đầu.
“Cũng quá thảm rồi, đã lên đại học, còn bị cha mẹ quản lý.”
Ôn Minh Dịch cười cười, “Vẫn chịu được.”
Thực ra Tư Quân Đạc không hề quản lý cậu quá nhiều, ở trong hầu hết các tình huống, chỉ cần cậu muốn, Tư Quân Đạc sẽ không từ chối, trừ phi tự cậu đi tìm đường chết.
“Đúng rồi, tối nay tớ chỉ có thể ở lại đến khoảng giờ, tới lúc đó sẽ phải về trước.”
Mọi người khó hiểu, “Về sớm vậy? Cậu có kế hoạch khác à?”
“Không, chỉ là tớ phải về nhà trước giờ.”
“Không phải chứ!” Đám bạn học kêu rên, “Cậu đã lên đại học rồi, còn bị gác cổng ().”
() gác cổng: ở đây chỉ thời gian bắt buộc phải trở về nhà do người thân trong gia đình yêu cầu.
Gác cổng thì không có, nhưng mà ở trước mặt người khác đột nhiên biến thành mèo hoặc chó, chuyện này quá đáng sợ. Cho nên Ôn Minh Dịch chỉ cười không nói gì nhìn các bạn học, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mọi người dù sao cũng đều là bạn học cũ, đã nói vậy rồi liền không so đo, ngay sau đó lại tiếp tục nói chuyện phiếm, một bên nhớ lại những năm tháng học cấp ba bận rộn cày đề, một bên cảm thán cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, nói đông nói tây, đề tài lại kéo đến trên người Ôn Minh Dịch.
“Cho nên vì sao cậu lại báo danh X đại vậy? Cậu lúc đó không phải có quan hệ rất tốt với Lục Vân Phi à, trực tiếp báo danh Thanh Hoa – Bắc Đại, không phải có thể tiếp tục cùng cậu ấy học đại học sao?”
Ôn Minh Dịch một bên xiên thịt bò, một bên trả lời, “Lười không muốn đi xa nhà.”
“Cậu thi điểm cao như vậy, lúc giáo viên chủ nhiệm biết được số điểm của cậu có bao nhiêu vui vẻ, về sau biết được nguyện vọng của cậu liền có bấy nhiêu thương tâm. Cậu cùng Tư Quân Đạc học trưởng giống nhau, đều trở thành truyền thuyết của trường chúng a.”
Ôn Minh Dịch nghe vậy, trái lại nở nụ cười, “Phải không, vậy thì rất tốt.”
“Đúng vậy.” Bạn học kia thở dài, “Hai đại danh nhân của Nhất Trung chúng ta, một là Tư Quân Đạc học trưởng, xuất thân cao phú soái(), năm đó là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh trong trường, thi tốt nghiệp đạt hạng nhất khoa học tự nhiên, kết quả thì sao, báo danh vào trường đại học hiện tại của chúng ta; một người nữa chính là cậu, được rồi, cũng là cao phú soái, bây giờ còn là minh tinh, đạt hạng nhất khoa học xã hội, kết quả thì sao, cũng báo danh vào trường đại học hiện tại của chúng ta. Hai người các cậu một tự nhiên một xã hội, nếu cậu là con gái, có thể cùng Tư Quân Đạc học trưởng gom thành một đôi.”
() cao phú soái: chỉ những chàng trai vừa cao, vừa đẹp trai lại vừa có tiền.
Ôn Minh Dịch đang uống nước thiếu chút nữa phun ra, cậu và anh cậu gom thành một đôi, nói cái quái gì vậy!
Bạn học nữ đang ăn nghe vậy, cười hì hì mở miệng to vẻ, “Cho dù không phải là con gái, cũng có thể gom thành một đôi mà.”
Ôn Minh Dịch: …
Nữ sinh kia cười tủm tỉm tiếp tục nói, “Các cậu không xem diễn đàn à? Từ sau khi thông tin Ôn Minh Dịch điền nguyện vọng là X đại được truyền ra, trên diễn đàn liền có người đem hai người bọn họ gom thành một đôi, ôn nhu cường thế khoa học tự nhiên tổng tài công, dương quang () xinh đẹp khoa học xã hội minh tinh thụ, có bao nhiêu phù hợp.”
() dương quang: dùng để chỉ những người có nét mặt rạng rỡ, vui tươi hoặc những người có tính cách cởi mở, bộc trực, có nhiều bạn bè, dễ làm quen, rất lạc quan.
Ôn Minh Dịch: …???!!!!
Tuyệt đối không phù hợp có được hay không?!
“Đám nữ sinh các cậu bây giờ chỉ thích làm mấy trò linh tinh, Tư Quân Đạc học trưởng đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, còn bị các cậu lôi vào.”
“Hết cách rồi, ai bảo thành lập trường lâu như thế, làm ra loại chuyện này chỉ có hai người bọn họ, không gom lại ghép thành đôi thì quả thực quá đáng tiếc. Xứng đôi như vậy, cậu xem, lý do hai người bọn họ báo danh vào trường đại học của chúng ta cũng rất đầy đủ. Năm đó thời điểm Tư Quân Đạc học trưởng báo danh đại học, Ôn Minh Dịch tuổi còn nhỏ, cho nên học trưởng lo lắng em trai còn nhỏ tuổi, không muốn đi học xa nhà. Mà em trai thì sao, muốn đuổi theo bước chân của anh trai, anh trai thi được Trạng nguyên, cho nên cậu ấy cũng thi được Trạng nguyên, anh trai báo danh vào trường này, cho nên cậu ấy cũng báo danh vào trường này. Hợp tình hợp lý, đúng không?”
Ôn Minh Dịch: …
Con mẹ nó, đám nữ sinh kéo lang () bây giờ đều là Sherlock Holmes () à? Đúng! Quả thực là rất đúng! Các cậu nhìn lén kịch bản hả! Các cậu đều biết rồi sao!
() kéo lang: chỉ những người thích đem hai người không có tình cảm kết hợp thành đôi.
“Nếu dựa theo lời của cậu, Ôn Minh Dịch đáng lẽ phải chọn khoa học tự nhiên mới đúng, chứ vào lớp khoa học xã hội làm gì.” Trương Hằng phản bác.
“Ai dô, kéo lang xứng () mà thôi, so đo nhiều như vậy làm gì, những thứ này đều là bọn tớ viết tinh linh, vốn cũng chỉ là giả. Ôn Minh Dịch và Tư Quân Đạc học trưởng cũng không quen biết, làm sao có thể là loại nguyên nhân này chứ.”
() kéo lang xứng: hành động đem hai người không có tình cảm kết hợp thành đôi.
Ôn Minh Dịch: …
Ôn Minh Dịch chột dạ cúi đầu, cậu cảm thấy đám nữ sinh bọn họ rất khiêm tốn, nơi nào viết linh tinh cơ chứ? Đây rõ ràng là gắn camera theo dõi ở trên người cậu và Tư Quân Đạc! Hoàn toàn là chiếu theo hai người bọn họ để viết! Về phần vì sao chọn khoa học xã hội mà không phải là khoa học tự nhiên, hoàn toàn là vì kỳ phản nghịch quấy phá, không muốn chọn lớp giống Tư Quân Đạc mà thôi.
Ôn Minh Dịch yên lặng uống hết cốc nước, vô cùng may mắn vì đám người này không biết quan hệ thật sự giữa cậu và Tư Quân Đạc. May mà khi đó cậu phản nghịch, không thèm để ý Tư Quân Đạc, cũng không cho Tư Quân Đạc đến trường tìm mình, bởi vậy trừ Lục Vân Phi, Lý Nguyên Thanh mấy người có quan hệ cực kỳ tốt với cậu, không ai biết Tư Quân Đạc đứng vị trí thứ nhất trong xếp hạng bảng vàng của Nhất Trung, không những quen biết cậu, còn cùng cậu có quan hệ vô cùng thân thiết.
May mắn may mắn, Ôn Minh Dịch lặng lẽ thở phào một hơi.
“Tìm được rồi.” Có bạn học đột nhiên kêu lên, “Ha ha ha ha, thật sự có đồng nhân văn (), Ôn Minh Dịch, cậu có biết tên CP của cậu và học trưởng là gì không?” Hắn ta giơ điện thoại lên, để Ôn Minh Dịch nhìn được giao diện diễn đàn đang hiển thị trên màn hình.
() đồng nhân văn: được hiểu đơn giản là một loại truyện có bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn từ trước. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân có thể là một người đến từ thế giới thực tại hoặc một hình tượng nhân vật được xây dựng mới hoàn toàn hưu cấu. Đồng nhân là truyện ngôn tình mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vật trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình. Đồng nhân cũng có thể hiểu là fanfic, nhưng trình độ cao hơn fanfic.
Ôn Minh Dịch cự tuyệt, cậu không hề muốn biết tên CP của cậu và anh trai cậu, tuyệt đối không!
Nhưng mà những bạn học khác rõ ràng là rất tò mò, lần lượt duỗi dài cổ, phát ra âm thanh hóng chuyện, “Để tớ xem nào, để tớ xem.”
Ôn Minh Dịch:!!! Cái này có gì hay mà xem! Trương Hằng, cái tư thế đó của cậu là gì vậy! Cổ cậu sắp dài như cổ hươu rồi đấy!!!
“Ha ha ha ha.” Trương Hằng duỗi dài cổ nhìn màn hình điện thoại trong tay Tề Cường, “Tư Văn CP, bạn học Ôn Minh Dịch của chúng ta tuyệt đối không văn nhã ().”
() văn nhã: thanh lịch, lịch sự.
Ôn Minh Dịch: …
“Không sao, học trưởng văn nhã là được rồi.” Nữ sinh tủm tỉm nói.
Anh ấy cũng không văn nhã có được hay không? Ôn Minh Dịch mắng thầm, anh ấy hoàn toàn là một tên văn nhã bại hoại ().
() văn nhã bại hoại: là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Mọi người vẫn đang hứng thú dạt dào hóng chuyện, Ôn Minh Dịch lạnh lùng nhìn đám thiếu nam thiếu nữ đang ở trước mặt mình hít ‘drama’, yên lặng ăn nốt đồ ăn trong bát. Có gì hay ho mà xem, đồng nhân văn của cậu và anh cậu hay đến thế cơ à! Vậy trở về cậu cũng phải xem mới được…
Cậu nghĩ như vậy, nhất thời có chút xấu hổ.
Hơn giờ, Ôn Minh Dịch rời đi trước, đám bạn học ở trước khi cậu rời đi bảo cậu ký tên cho mình. Tề Cường thậm chí còn muốn chụp ảnh chung, nói về nhà sẽ dùng bức ảnh này để khoe khoang với em gái.
Rời khỏi quán lẩu, gió đêm đánh úp tới, Ôn Minh Dịch vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, đọc địa chỉ nhà Tư Quân Đạc. Nhưng mà vừa mới đi một đoạn, lại bắt đầu tắc đường. Ôn Minh Dịch nhìn đồng hồ, đã giờ rưỡi.
“Sao lại như thế?” Cậu lẩm bẩm, “Sao tự dưng lại tắc đường vậy.”
“Ai biết được.” Tài xế taxi cũng rất sốt ruột, “Có phải ở phía trước xảy ra chuyện gì không? Bình thường giờ này đâu có tắc đường.”
Ôn Minh Dịch không nói gì, cậu nhìn kim giây trên đồng hồ xoay tròn từng vòng từng vòng, trong lòng càng ngày càng gấp gáp.
“Để tôi đổi một đường khác.” Tài xế nói, “Tắc đường thế này sợ là không thể đi tiếp được.”
“Được.”
Vì thế tài xế đánh tay lái ở một giao lộ (), lái xe vào trong một con ngõ.
() giao lộ: chỗ cắt nhau của các đường giao thông trên bộ.
Ôn Minh Dịch nhìn đồng hồ trên cổ tay, thúc giục, “Bác tài, bác lái nhanh một chút được không.”
“Đã nhanh hết mức rồi.” Tài xế an ủi cậu, “Sắp đến nơi rồi, cậu đừng vội.”
Nhưng mà Ôn Minh Dịch sao có thể không vội, cậu nhìn ngã tư đường quen thuộc bên ngoài cửa sổ, tính toán nếu không kịp, vậy trước tiên xuống xe, dù sao nhà Tư Quân Đạc cũng ở cách đây không xa, cùng lắm thì mình biến thành mèo hoặc chó xong liền chạy về nhà. Chỉ là không biết Tư Quân Đạc đã về chưa? Nếu chưa về, vậy chẳng phải cậu sẽ không vào được nhà sao.
Ngay khi Ôn Minh Dịch đang lo lắng suy nghĩ, kim phút chỉ về phía số . Đã giờ , không còn thời gian, Ôn Minh Dịch vội vàng kêu lên, “Bác tài, bác thả tôi ở chỗ này đi, tôi xuống xe chỗ này.”
“Được.” Tài xế ngừng xe.
Ôn Minh Dịch nhanh chóng thanh toán tiền rồi xuống xe, cậu không thể không đi vào trong con ngõ nhỏ gần nhất, muốn tìm một chỗ không có ai để biến hình. Cậu không ngừng tiến về phía trước, lại quẹo vào một ngõ nhỏ thoạt nhìn dường như không có ai, lúc này rốt cuộc mới yên tâm.
Được rồi, hiện tại chỉ cần chờ đến giờ để biến hình, Ôn Minh Dịch thầm nghĩ. Nhưng mà cậu vừa nghĩ như vậy, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu thê thảm.
Thanh âm kia rất thảm thiết, không ngừng hô to, “Cứu mạng, cứu mạng, ai cứu tôi với.”
“Hay là dùng thuốc gây mê đi.”
“Bỏ đi, đã bắt được rồi, không đáng để lãng phí một liều thuốc gây mê.”
Ôn Minh Dịch không khỏi tăng nhanh bước chân, sau đó, cậu đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi khuếch tán trong cơ thể. Đệch! Sắp biến hình! Ôn Minh Dịch nóng nảy, lúc này biến cái gì mà biến, không thể chờ cậu cứu người xong rồi hãng biến à! Nhưng mà cậu còn chưa kịp chửi xong, đã cảm nhận được rõ ràng bản thân cách mặt đất càng ngày càng gần.
Cách đó không xa truyền tới một giọng nam đang nói chuyện, “Được rồi, mang lên xe rồi đi thôi.”
Rất gần, Ôn Minh Dịch cảm giác được.
“Được.” Đồng bọn của gã nói, “Hi vọng lần này có thể kiếm được nhiều tiền một chút.”
Ôn Minh Dịch đã thấy được bóng người, cũng thấy được chiếc xe mà bọn họ nhắc tới, cậu ngay lập tức rống lên một tiếng, tứ chi dùng sức, nhảy đến cách bọn họ không xa, “Gâu!”
“Ồ, còn một con chó nữa à.” Người đàn ông mập lùn vừa mới đóng cửa xe tải liền thấy con Husky với bộ lông hai màu xám trắng đan xen đột nhiên nhảy ra trước mặt mình, lập tức hứng thú, “Con chó này đúng là hàng tốt nha, nhìn chủng loại tướng mạo này, đáng giá không ít tiền, thật đúng là món hời đưa đến cửa.”
“Đúng vậy, may là con chó vừa rồi kia làm loạn một hồi, nếu không chúng ta liền bỏ lỡ mất.”
Ôn Minh Dịch:??? Chó??? Con chó vừa rồi kia?
Ôn Minh Dịch còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng bước chân, cậu vừa quay đầu, giây tiếp theo liền cảm giác bản thân bị thứ gì đó rắn chắc phủ lên, Ôn Minh Dịch vội vàng giãy dụa, nhưng rất nhanh lại bị đối phương nhét vào bên trong, sau đó người kia buộc chặt miệng bao tải lại.
“Gâu gâu gâu gâu!” —– Thả tôi ra ngoài!
Ba gã đàn ông vui vẻ nhìn bao tải trên mặt đất đang biến đổi thành đủ loại hình dạng, cười hì hì đem bao tải kéo đến bên cạnh chiếc xe.
“Trương ca, nhốt nó vào trong lồng sắt đi, đây là giống chó cỡ lớn, có khả năng cắn xé rất mạnh, nói không chừng giữa đường bao tải này của chúng ta sẽ bị nó cắn rách.”
Ôn Minh Dịch: … Đám buôn chó này còn rất thông minh.
“Được.” Trương ca cười từ bên trong thùng xe tải lôi ra một cái lồng sắt, sau đó đem bao tải nhét vào, dùng thanh sắt chặn ngang cố định lồng sắt.
“Đi thôi.” Gã phủi tay, đóng lại cửa thùng xe tải.
•••
[Hậu trường nho nhỏ]
Minh Minh: … Nhục! Quá nhục! Ôn Minh Dịch này cho dù có chết, bị đóng đinh ở trong quan tài, cũng phải ngậm chặt miệng, giữ kín chuyện này! Nếu như bị người khác biết được, chắc chắn sẽ bị cười chết!
Minh Minh: … Suỵt, im lặng, không ai được phép nói ra!
Phi Phi (tác giả) ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo: Ha ha ha ha, cậu đúng là đồ ngốc!
Minh Minh bị bắt là bởi vì cậu đột nhiên nhận ra tiếng nói cậu vừa nghe được không phải là tiếng người, mà là tiếng chó, cho nên nhất thời sơ ý, chúc mừng Minh Minh đã phát hiện ra năng lực mới của mình √.
Phi Phi ở bên cạnh không khỏi hâm mộ: Tôi học tiếng Anh cũng mất nửa cái mạng, cậu ta vì sao không cần làm gì hết, cũng có thể biết được thêm một ngôn ngữ mới.
Minh Minh: Ha ha ha ha, cô đúng là đồ ngốc!
…
() Sherlock Holmes: là một nhân vật thám tử tư hư cấu, do nhà văn người Anh Arthur Conan Doyle sáng tạo nên. Tự coi mình là “thám tử tư vấn” trong các câu chuyện, Holmes nổi danh với khả năng quan sát, diễn dịch, khoa học pháp y điêu luyện và suy luận logic tuyệt vời, những yếu tố mà anh áp dụng khi điều tra các vụ án của nhiều dạng khách hàng, bao gồm cả Scotland Yard.