Edit: Thanh Thạch
Nghe yêu cầu của Lý Thanh Nhiên, Khổng Tú Mai lảo đảo lui về sau ba bước.
Khóc nói: “Ân tình của Đại Hổ đối với Uyển Nhi, chúng ta đời này cho dù làm trâu làm ngựa cũng báo đáp không xong, nhưng, nhưng… Nhiên Nhiên, con đổi yêu cầu khác được không, vô luận là cái gì, chẳng sợ con muốn mạng của mẹ, mẹ cũng nguyện ý cho con!”
Nói thật dễ nghe!
Lý Thanh Nhiên nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đầy đau đớn, lại không sánh bằng đau đớn trong tim cậu.
Chỉ cần nghĩ đến Đại Hổ từng lẻ loi nằm trên giường phẫu thuật.
Chỉ cần nghĩ đến vài bác sĩ mang găng tay trắng cắt thận ra khỏi thân thể hắn.
Cái loại hận ý này, cái loại hận không thể giết chết thủ phạm tạo nên hết thảy liền không thể khống chế toát ra từ linh hồn cậu.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên….” Không Tú Mai khóc nấc lên: “Mẹ biết là mẹ có lỗi với con, nhưng mà, nhưng mà Uyển Nhỉ dù sao cũng là em cùng mẹ sinh ra của con mà!”
“Cùng mẹ sinh ra?” Lý Thanh Nhiên tựa hồ nghe đến một chuyện đáng cười, khoé miệng nhếch thành độ cong trào phúng: “Bà nói sai rồi! Chúng tôi chẳng những cùng mẹ sinh ra, mà là cùng cha cùng mẹ mới đúng!”
Tiếng khóc của Khổng Tú Mai đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to, cả người bất giác run rẩy, khó tin lẩm bẩm: “Con, con đã biết!”
“Bà nhóm máu A, ba nhóm máu O, sao có thể sinh ra tôi là nhóm máy Rh-?” Thần sắc Lý Thanh Nhiên không vui không buồn, tựa như đang nói một chuyện thật bình thường, chỉ là đáy mắt đều là châm chọc, cậu nói: “Tôi là con của người đàn ông kia, đúng không?”
Hai chân Khổng Tú Mai mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, một giây sau vội vàng ngẩng đầu nói: “Nhiên Nhiên, con nghe mẹ nói, con nghe mẹ nói, không phải như con nghĩ, không phải….”
“Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào?”
“Là, là….” Khổng Tú Mai đầy mặt bối rối, thì thào không biết nên nói gì mới phải.
“Để tôi nói thay bà!” Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra bí mật ngay cả Vương Đại Hổ cũng không biết.
“Bà trước khi lấy ba tôi đã ở cùng người đàn ông kia, hơn nữa còn mang thai tôi, đúng không?” Cậu lạnh lùng nói: “Nhưng đáng tiếc bởi vì đủ loại nguyên nhân, bà không lấy được ông ta mà lại cùng ba tôi kết hôn. Ban đầu, ba cũng không biết tôi không phải là con ông ấy, thẳng đến năm tôi ba tuổi –”
Lý Thanh Nhiên ngừng nói, trên mặt lộ ra sỉ nhục và áy náy, bởi vì người mẹ trước mắt, cũng bởi vì chính mình.
Đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ, trước ba tuổi, cậu vẫn sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Cậu có một người mẹ xinh đẹp, cần lao, thương yêu cậu, còn có một người cha thành thật, chất phác, yêu chiều, thương cậu rất nhiều. Nhưng hết thảy đều bị huỷ diệt vào năm cậu ba tuổi.
Ngày hôm ấy, thời tiết nóng bức, cậu đang ngủ trưa trong phòng.
Bị một trận tranh chấp đánh thức, cậu lặng lẽ ra cửa, xuyên qua khe hở nhìn thấy mẹ mình đang ôm một chú xa lạ, cậu thấy mẹ đang khóc không ngừng. Cho nên cậu rất tức giận, nghĩ rằng người xấu kia bắt nạt mẹ, mà khi cậu nắm chặt tay muốn xông ra bảo vệ mẹ thì ba đột nhiên đi đến.
Sau đó….
Lại sau đó, cậu trơ mắt nhìn ba người bọn họ đánh nhau. Cậu nhỏ tuổi kỳ thật cũng không hiểu rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ba đỏ ngầu hốc mắt, khuôn mặt vặn vẹo, mẹ khóc lóc và kêu thét sợ hãi, hết thảy đều biến thành một cơn ác mộng.
Mà cơn ác mộng này lại liên miên không dứt, thay đổi cuộc đời của mọi người.
“Say này ba sang thôn họ Khổng một chuyến, biết mọi chuyện.” Lý Thanh Nhiên cúi đầu nói: “Vợ yêu sớm đã cho ông ấy đội mũ xanh, con trai đáng yêu thì ra căn bản chính là dã chủng, mình thì bị người cho là đồ ngốc mà chơi đùa… Ba vốn có di truyền khuynh hướng tinh thần phân liệt, chịu kích thích như thế xong, rốt cuộc hoàn toàn bộc phát….” Lý Thanh Nhiên nhắm chặt mắt lại: “Cho nên, ông ấy điên rồi!”
Sau này, Lý Thanh Nhiên nhớ lại chuyện cũ, từng nghĩ qua vô số lần: Nếu mẹ năm đó không gả cho ba, có phải hết thảy sẽ không phát sinh, ba chưa từng chịu kích thích như vậy, ông ấy cả đời có lẽ sẽ không phát bệnh, ông ấy sẽ bình an, khoẻ mạnh mà sống, sẽ không biến thành kẻ điên, lại càng không biến thành kẻ giết người, đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia… có lẽ sẽ không chết!
Nghe từng chữ từng chữ như dao sắc của Lý Thanh Nhiên, hai mắt Khổng Tú Mai là một mảnh trống rỗng và đen tối, bà bất giác nhớ lại vài chuyện cũ vẫn bị cố ý chôn giấu trong lòng.
Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
Chính là bà và người ấy.
Trên thế giới này, không có ai hiểu người ấy bằng bà.
Trên thế giới này, cũng không có ai thương bà bằng người ấy.
Thời gian lâu, tuổi càng lớn, tình ý tự nhiên như vậy liền chuyển biến thành lửa tình mãnh liệt.
Bọn họ cùng miêu tả tương lai, cùng tưởng tượng cuộc sống ngày sau sẽ như thế nào.
Nhưng là, nhưng là….
Khổng Tú Mai tuyệt vọng nấc lên.
Nhưng bà không có một người mẹ tốt, chỉ vì hai vạn tiền sính lễ, bà liền bị tuỳ ý gả cho một người đàn ông xa lạ.
Bà đã khóc, đã nháo nhưng cuối cùng vẫn là nhận mệnh.
Một đêm trước khi gả cho người khác, bà mang một loại tâm tình kiên quyết, nghĩ nếu kiếp này không thể cùng người mình yêu nhất ở chung một chỗ, vậy thì liền trao thân mình cho người ấy! Coi như là, coi như là bồi thường tình ý cho người ấy.
Bị gả đi phương xa, cuộc sống không có khổ sở như trong tưởng tượng, chồng bà là một người thành thật, hơn nữa đối với bà rất tốt, rất tốt.
Dần dần, bà cũng coi như chết tâm, nghĩ cứ như vậy mà sống cũng tốt.
Lại sau này, con bà sinh ra là một thằng cu rất đẹp, trong lòng bà cao hứng nhưng càng nhiều là kinh hãi. Bởi vì bà không thể xác định đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai?
Lại sau đó….
Khổng Tú Mai hoảng sợ thầm nghĩ, phải rồi, sau đó, người bà âu yếm lại xuất hiện ở cửa nhà bà.
Trải qua vài năm dốc sức làm ăn, người ấy đã không còn là thiếu niên nghèo khổ, người ấy có chút của của đã nói: “Chúng ta bỏ trốn đi!”
Mà bà thì – cự tuyệt!
Nhưng người ấy không buông tay, một lần lại một lần tìm đến.
Cuối cùng, cuối cùng bị Trường Quý bắt gặp.
Hết thảy trong nháy mắt ấy, toàn bộ bị cải biến.
Lý Thanh Nhiên đứng ở đó, lạnh lùng nhìn người phụ nữ mất hồn trên mặt đất, trái tim tự cho là lãnh ngạnh không biết vì sao bắt đầu truyền đến từng trận đau đớn. Cậu đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của mẹ mình: “Nếu các người lúc chạy trốn đã lựa chọn bỏ rơi tôi, giao tôi cho một người có lẽ trong lòng chỉ còn lại nỗi hận, như vậy hiện tại vì sao lại tới tìm tôi? Lúc cần tôi, tôi chính là con của các người, lúc không cần tôi, tôi chính là rác rưởi có thể tuỳ tay vứt bỏ, nói cho bà biết – Lý Thanh Nhiên tôi còn chưa tiện đến vậy.”
“Không phải như thế, Nhiên Nhiên…. Không phải như thế….” Khổng Tú Mai tựa hồ bị lời này kích thích, vươn tay bắt lấy người cậu: “Trường, Trường Quý kỳ thật rất yêu thương con…. Mẹ nghĩ, có lẽ mẹ đi, xem tại tình cũ, ông ấy sẽ đối tốt với con… Hu hu…. Là mẹ thực xin lỗi ông ấy, cũng thực xin lỗi con!”
“Sự tình trước kia” Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi, trong thanh âm lộ ra phẫn nộ khó áp chế: “Tôi đã không để ý, tôi để ý là – bà cư nhiên lấy tôi đến áp chế Đại Hổ!”
Không sai! Đây chính là nguyên nhân làm cậu hận. Đây chính là nguyên nhân khiến cậu căm ghét đến vậy.
“Mẹ không có, mẹ không có!” Khổng Tú Mai mở to hai mắt, liên tục lắc đầu: “Mẹ, mẹ không có làm như vậy!”
“Không sai! Có lẽ bà không cố ý làm như vậy, nhưng mà theo ý tôi, kết quả lại như nhau.” Lý Thanh Nhiên từng chữ nói: “Nếu bà không phải mẹ của tôi, nếu người sắp chết không phải em gái tôi, Đại Hổ sẽ hiến thận của mình cho nó sao?”
Người kia tuy rằng là đồ ngốc nhất thế giới, nhưng cũng là đồ ngốc hiểu cậu, yêu cậu nhất thế giới.
Nguyên nhân là Đại Hổ hiểu, nếu mình biết chuyện Tần Uyển Nhi, nhất định sẽ phải lựa chọn, mà vô luận cậu lựa chọn thế nào đều sẽ rất thống khổ.
Cho nên đồ ngốc kia dứt khoát thay cậu lựa chọn.
Thay cậu thừa nhận hết thảy.
Cho nên cậu hận, hận mẹ, hận em, càng hận – chính mình.
“Từ nay về sau –” Lý Thanh Nhiên đứng dậy, khoé mắt có giọt nước chảy dài: “Đừng để tôi gặp lại các người. Coi như – bà Khổng Tú Mai không có đứa con này, tôi Lý Thanh Nhiên cũng không có người mẹ là bà, bà đi đường của bà, tôi đi đường của tôi, chúng ta về sau không liên quan!”
“Không – Nhiên Nhiên –” Khổng Tú Mai nhìn ánh mắt kiên quyết của con mình, kìm lòng không được hét lên.
Tiếng hét vang tới trong phòng, làm Vương Đại Hổ nổi một tầng da gà, vội vàng vọt ra ngoài.
“Làm sao? Làm sao?” Nhìn hai mẹ con trong phòng khách, Vương Đại Hổ ồn ào: “Đang êm đẹp xảy ra chuyện gì?”
Giữ chặt hắn đang muốn đến đỡ Khổng Tú Mai, Lý Thanh Nhiên bình tĩnh nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Nhiên Nhiên….”
“Đại Hổ.” Thần sắc Lý Thanh Nhiên lộ ra chút yếu ớt: “Em muốn rời khỏi nơi này, được không?”
“….. Được!”
Vô luận lúc nào, chỉ có Lý Thanh Nhiên mới là người Vương Đại Hổ để ý nhất!