Sống Lại Để Chuộc Lỗi

chương 108: kỳ quái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Calcium

Bên phía Trần Ấu Tinh tuy rằng uy hiếp Ninh Phong nhưng mấy ngày sau đó lại không thấy có động thái gì cả. Ít nhất Ninh Phong không nhận được cuộc điện thoại nào về vấn đề này. Tuy nhiên mặc kệ Trần Ấu Tinh muốn làm gì thì làm, việc gì cần phải làm Ninh Phong đều đã làm xong, vào buổi tối hôm bị Trần Ấu Tinh chặn lại anh đã gọi điện cho mẹ mình, nói rằng chờ bà đóng phim xong về có chuyện quan trọng muốn thông báo.

Ninh Phong nói có chuyện quan trọng, đương nhiên Tống Hinh thân làm mẹ sẽ hỏi nhiều thêm vài câu, tuy nhiên anh không nói nhiều, chỉ bảo rằng anh đã tìm được người mà anh muốn gắn bó suốt đời, nói rằng sẽ chính thức giới thiệu cho người nhà biết.

Mẹ Ninh nghe xong lại không có biểu hiện quá kích động như trong suy nghĩ, chỉ là hơi trầm mặc một lát rồi đáp ứng, chờ bà về rồi nói tiếp.

Hai tuần sau khi Dung Tuân nói chuyện điện thoại với Nhuế Tư thì cậu nhận được cuộc gọi của Lê Tú, cậu cũng không ngờ là Lê Tú thực sự liên lạc tới. Nghe giọng Lê Tú thì cảm thấy cô là một em gái rất ôn nhu, nói chuyện khá dễ nghe, cũng lễ phép, dường như không giống như một cô gái đua đòi như lời miêu tả của Nhuế Tư.

"Cái kia...Hiện tại mới liên lạc với anh, thật ngại quá. Vừa mới nhập học, bận rộn chút chuyện công việc, hiện tại nhẹ nhàng hơn chút nên em mới liên lạc với anh được." Lê Tú nói.

"Ừm, không sao." Đối với Dung Tuân mà nói thì Lê Tú chỉ là một người xa lạ, cho nên cậu vẫn theo phép lịch sự cơ bản khi nói chuyện "Vừa mới lên đại học khả năng sẽ không quen lắm, nhưng một thời gian nữa dần sẽ tốt hơn thôi."

"Vâng, em hiểu rồi. Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé? Dù sao anh cũng là con trai của thím, hẳn là nên liên hệ nhiều hơn một chút." trong giọng nói mang theo ý cười, "Đến lúc đó còn phải làm phiền anh đưa em đi tham quan quanh trường, em hiện tại mới chỉ quen thuộc từ khu ký túc xa đến khu giảng đường và khoa âm nhạc, những nơi khác chưa tới."

"Được thôi, em muốn ăn gì?" Đối phương đã có lời mời, lại rất lễ phép, Dung Tuân đương nhiên sẽ không từ chối.

"Em ăn gì cũng được, không quá kén chọn đâu." Lê Tú hiển nhiên là muốn để Dung Tuân quyết định.

"Vậy ăn gần trường nhé?" Đa số các bạn học mà hẹn ăn cơm không vào cuối tuần thì cơ bản sẽ tới khu vực gần trường ăn cho tiện.

"Vâng, như vậy thì chúng ta ăn xong lại về đi dạo quanh trường sẽ khá tiện." Lê Tú vui vẻ đồng ý.

Dung Tuân hỏi lại thời gian tan học ngày mai của cô, sau đó hẹn nhau ở cổng trường, định sẽ đưa cô tới cửa hàng cơm thịt bò gần đấy.

Lê Tú đáp ứng rồi hai người cúp điện thoại.

Ninh Phong thấy Dung Tuân nghe xong điện thoại liền hỏi: "Mai khoảng mấy giờ thì em xong?" Tuy gần trường cũng khá đông nhiều, không có gì phải lo lắng nhưng anh vẫn muốn biết thời gian của cậu để sắp xếp.

"Ăn cơm xong chắc cùng lắm là tới rưỡi, sau đó đưa em ấy đi tham quan trường học một chút, muộn nhất chắc giờ sẽ xong." Dung Tuân nói.

Ninh Phong gật đầu nói: "Cô gái Lê Tú kia, em có thể quan sát trước một chút. Nếu không phải một người nên kết bạn thì về sau nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn."

"Ừm, em biết mà." Dung Tuân mỉm cười nói. Nếu không phải thái độ gọi điện tới của Lê Tú khá tốt khiến đối tượng của cậu về cô nàng này không tệ lắm thì cậu cũng sẽ không đồng ý đưa cô đi tham quan trường.

Ngày hôm sau, Dung Tuân chỉ có tiết buổi sáng, buổi chiều rảnh liền ở phòng viết truyện cho đến gần thời gian hẹn thì mới đơn giản thu dọn một chút rồi đến địa điểm đã hẹn.

Thời gian tan học, cổng trường rất đông người, vô cùng náo nhiệt. Cũng có không ít người giống như Dung Tuân đang đứng đợi bạn, nhìn xung quanh hoặc cúi đầu nghịch di động, chờ người đã hẹn xuất hiện.

Mà trong đám người đang đi về phía cổng trường có một cô gái đặc biệt nổi bật, nổi bật không phải bởi vóc dáng cao hay quá xinh đẹp mà do trang phục của cô khiến người khác không nhịn được phải nhìn qua, cô gái mặc một chiếc quần cao bồi, lộ ra đôi chân vừa trắng lại vừa thon, trên chân đeo một đôi tất cao cùng ủng thấp, phía trên mặc một chiếc áo thun croptop, trên áo thun có họa tiết đơn giản nhìn khá xinh đẹp. Trang phục như vậy vào mùa này cũng không quá đột ngột, chẳng qua trên mặt cô gái này hơi khác biệt, kín mí cả khẩu trang, kính mắt rồi mũ, giống như một ngôi sao ở sân bay vì sợ bị phóng viên phát hiện nên phải che kín mít như vậy.

Tuy nhiên các minh tinh làm thế là để tránh bị chụp ảnh, còn cô gái này làm thế quả thực có cảm giác như sợ người khác không nhìn thấy, không nhận ra cô vậy.

Dung Tuân không nhìn thấy cô gái đó rốt cuộc trông như thế nào, nhưng trực giác mách bảo đây là Lê Tú.

Quả nhiên, cô gái trong trước những ánh mắt khác thường của bạn học xung quanh đi về phía cổng, ánh mắt quét xung quanh một vòng, sau đó xác định đi về phía Dung Tuân.

"Học trưởng Dung Tuân?" Lê Tú đến trước mặt cậu nói: "Em là Lê Tú."

"À, chào em." Dung Tuân gật đầu đáp. Cậu không biết vì sao Lê Tú nhận ra mình, hôm qua cậu không hề nói cho cô biết cậu trông thế nào hoặc mặc trang phục ra sao. Cậu còn tưởng bản thân phải tự đi nhận nên đặc biệt lên mạng tìm mấy bức ảnh để biết mặt. Tuy nhiên Lê Tú trang bị thành như thế này....Thật sự có muốn cậu nhận cũng chưa chắc nhận ra nổi.

"Chào anh." Thanh âm Lê Tú không cao nhưng vẫn êm tai, "Bên này đông người, chúng ta đến cửa hàng cơm rồi nói chuyện đi."

"Được." Dung Tuân gật đầu, đưa cô tới hàng cơm.

Dọc đường đi, hai người tiếp nhận không ít ánh mắt, đại đa số đều nhìn Lê Tú một cách rất quái dị. Dù sao thì mọi người trong khoa ít nhiều cũng biết Lê Tú là một nghệ sĩ nên còn hiểu được, tuy rằng sẽ thảo luận qua lại nhưng không đến mức cảm thấy cô gái này có chút vấn đề về thần kinh, Nhưng ở bên ngoài gặp các sinh viên khoa khác hoặc người ngoài thì không được như thế, bọn họ không biết Lê Tú học trường này, thậm chí có người căn bản không biết Lê Tú là ai, Dung Tuân thậm chí còn nghe mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán xem có phải Lê Tú bị người khác đánh, trên mặt có vết thương nên mới phải che kín như vậy...Thật sự là dở khóc dở cười.

Thực ra Dung Tuân cũng hiểu phần nào tâm lý của Lê Tú, cho dù là lớn hay nhỏ thì Lê Tú cũng đã quay chụp hai cái quảng cáo, ít nhiều cũng coi là một nghệ sĩ. Hiển nhiên Lê Tú cũng cho như vậy nên lấy tiêu chuẩn của nghệ sĩ ra yêu cầu bản thân ra ngoài phải trang bị như vậy. Chỉ là hiện tại Lê Tú mới là nghệ sĩ rất nhỏ, còn có nhiều hoa khôi tài tử của các khoa khác còn nổi tiếng hơn cả cô, cho nên làm ra hành động thế này hơi thừa thãi, ngược lại còn khiến người khác chê cười.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, có thể giống như Ninh Phong ở trong trường căn bản không trang bị gì cả, mà sự thật chứng mình là dù anh không trang bị cũng chẳng xảy ra vấn đề gì. Cùng lắm là tỉ lệ người khác ngoái đầu nhìn anh tương đối cao mà thôi, trên cơ bản không có sinh viên nào xông tới làm hành động kỳ quái với anh.

Cửa hàng cơm thịt bò không đông lắm, nhưng các shipper đi đi về về rất vội, có người xách ra khỏi cửa đến hơn mười hộp, có thể thấy là làm ăn không tồi. Diện tích cửa hàng không lớn, dọn dẹp sạch sẽ, thái độ của ông bà chủ với khách hàng cũng rất tốt, còn được miễn phí đồ ăn kèm, nói chung là rất ổn.

"Em ăn gì?" Dung Tuân hỏi Lê Tú. Nơi này ngoài cơm thịt bò còn có một số món khác.

"Món gì cũng được hết, anh giúp em chọn đi." Lê Tú nói.

Dung Tuân gật đầu, gọi hai phần cơm thịt bò. Sau đó cùng Lê Tú tìm một vị trí ngồi xuống chờ cơm được mang lên.

Ngồi xuống ghế rồi Lê Tú lúc này mới tháo kính và khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tuy nhiên vẫn đội mũ. Cũng may là trong cửa hàng có điều hòa chứ không sẽ nóng chết.

"Ngại quá, vừa rồi em sợ bị nhận ra nên mới đeo nhiều thứ như vậy. Lê Tú ngượng ngùng cười.

"Không sao đâu." Dung Tuân cảm thấy bản thân không cần thiết phải bày tỏ ý kiến về vấn đề này, mỗi người sẽ có một cách nghĩ riêng, có một số chuyện tự trong lòng cậu hiểu rõ là được, "Khả năng em không quen đến các cửa hàng nhỏ thế này dùng cơm, Nhưng quanh trường mình thì đa số đề là các cửa hàng thế này, nếu đã tới học thì nên làm quen một chút với bầu không khí này. Đương nhiên, nếu em không thích ra ngoài ră thì cũng có thể đặt về, các cửa hàng này đều có dịch vụ đưa tận nơi đó." Dung Tuân nói.

"Vâng, em biết rồi." Lê Tú mỉm cười gật đầu.

Ngoại trừ phương thức phòng bị kính mắt và khẩu trang hơi khoa trương ra thì Dung Tuân cảm thấy Lê Tú tương đối dễ gần, lại không nhiều lời. Tuy rằng có một chút sự kiêu ngạo của con gái nhà giàu, nhưng chưa đến mức không coi ai ra gì khiến người khác phản cảm.

"Trường chúng ta lớn thật đấy, em chưa có thời gian để đi tham quan hết nữa. Hơn nữa em hơi mù đường, sợ đi bị lạc." Lê Tú lại ngượng ngùng cười nói.

"Cái này thực ra em có thể đi với bạn cùng phòng, đường đi trong trường chúng ta cũng dễ nhận, giữa các giao lộ còn có biển chỉ dẫn, em nhìn sẽ hiểu được thôi."

Lê Tú một tay chống cằm nhìn Dung Tuân nói: "Bạn cùng phòng em cũng tương đối bận, thời gian trùng nhau không nhiều nên em chỉ có thể tự mình đi thôi. May mắn có anh học trường này, khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Đúng rồi, nghe thím nói, anh và anh Ninh Phong có quan hệ rất tốt đúng không?"

Dung Tuân nhàn nhạt cười: "Bọn anh là bạn học cấp ba, thời gian quen biết lâu hơn một chút mà thôi."

"Thì ra là thế." Lê Tú cười tươi hơn một chút: "Em vô cùng hâm mộ anh ấy."

"Vậy à..." Dung Tuân cũng không biết nên nói tiếp thế nào, thực ra nói về chủ đề này với Lê Tú cậu có cảm giác hơi mệt.

Lúc này cơm đã đưa lên, giúp Dung Tuân bớt lúng túng.

"Ăn cơm đi."

"Vâng." Lê Tú rút ra đôi đũa, bắt đầu dùng bữa/

Khi ăn cơm, hai người đều không nói nhiều, chủ yếu đều sẽ nói về các vấn đề trong trường học. Đến khi Dung Tuân ăn xong mới phát hiện phần của Lê Tú còn đến gần một phần ba.

"Anh ăn xong rồi sao?" Lê Tú nhìn thấy bát của Dung Tuân đã hết, dư lại một chút salad và đồ uống liền hỏi.

"Ừ, em cứ ăn từ từ, đừng vội." Dung Tuân ăn cơm không phải là nhanh, nhưng Lê Tú so với cậu còn chậm hơn nhiều. Tuy nhiên cậu sẽ không thúc giục cô, nhai kỹ nuốt chậm là đúng.

Lê Tú đẩy chén ra nói: "Không cần đâu, em ăn xong rồi."

Lúc nói ra câu này, Dung Tuân cảm giác cô nàng như trút được một gánh nặng.

"Không hợp khẩu vị của em sao?" Dung Tuân đoán có khả năng Lê Tú không thích món này.

"Không phải đâu, trước giờ em đều ăn tương đối ít." Nói xong liền đeo kính và khẩu trang lên.

Dung Tuân không nói gì thêm nữa, đưa Lê Tú rời khỏi cửa hàng.

Lúc này đã là hoàng hôn, trời tuy không tối hẳn nhưng đã sâm sẩm tối. Lê Tú lúc này vẫn đeo kính râm, còn hấp dẫn nhiều ánh mắt chú ý hơn cả lúc trước, thật sự kỳ quái.

"Anh có muốn uống gì không?" Em mời." Lê Tú chỉ vào một tiệm cà phê cách đó không xa.

"Không cần đâu, để anh mời. Em muốn uống gì?" Dung Tuân hỏi. Tuy rằng cậu không thân với Lê Tú nhưng để con gái mời lần đầu thế này là không nên.

"Em không uống đâu, không tiện lắm." Lê Tú chỉ vào khẩu trang của mình.

Dung Tuân vốn dĩ cũng không khát, thấy cô không uống nên cũng không mua nữa, liền nói: "Về trường thôi, anh đưa em đi tham quan cho biết đường."

"Vâng." Lê Tú đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio