Editor: Calcium
Sau khi hai người xác định quan hệ, Tống Bân rất nhanh tiến vào trạng thái "người yêu của Thiên Niệm", đem toàn bộ những quan tâm mà trước kia phải kìm nén tung hết ra bên ngoài, có đôi khi còn khiến Thiên Niệm cảm động đến mức không biết phải làm thế nào. Thiên Niệm tới tầm tuổi này rồi, thực ra có thể tự chăm sóc bản thân nhưng khi đối mặt với Tống Bân, anh lại nguyện ý tỏ ra một chút ỷ lại. Anh những tưởng sau khi đã trải qua chuyện của đời trước, anh sẽ không yêu được ai nữa, nhưng không ngờ ông trời vẫn quan tâm tới anh, không chỉ cho anh thêm một cơ hội mà còn đưa tới một người yêu tốt đến mức này.
Sau khi chuyện này được công khai với gia đình Tống Bân, quan hệ hai người càng thêm thuận lợi, Thiên Niệm càng thêm tín nhiệm Tống Bân hơn nữa. Anh không biết Tống Bân đã nói gì với người nhà mà trong nhà không chỉ tiếp nhận anh, còn đối xử với anh rất tốt, đặc biệt là bà ngoại và mẹ của Tống Bân, khiến Thiên Niệm một lần nữa cảm nhận được hơi ấm tình yêu thương từ gia đình.
Tuy rằng hai người đã xác định quan hệ tình cảm, nhưng thời gian bên nhau thật sự không nhiều lắm. Tống Bân thì bận công việc, đôi khi phải tham gia mấy cuộc phẫu thuật, khả năng cả ngày không về được nhà, có đôi khi còn phải trực ban...Tóm lại thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi không cố định. Thiên Niệm thì càng không cần phải nói, anh đang nổi tiếng hơn, công việc như tuyết rơi bám lên người vậy, tuy rằng không tiếp nhận toàn bộ nhưng gặp được cái tốt thật sự không muốn từ bỏ, cho nên cũng bận đến mức chân không chạm đất, mỗi lần Thiên Niệm có ngày nghỉ thì hai người dường như đều trải qua tiểu biệt thắng tân hôn vậy.
Vì muốn tăng một cách tối đa khoảng thời gian hai người có thể ở bên nhau, Tống Bân xác hành lý của mình vào nhà Thiên Niệm ở, bắt đầu chung sống.
Hôm nay trước lúc tan tầm, Tống Bân ngồi trong văn phòng ghi bệnh án. Trong lòng tính toán tối về ghé qua siêu thị mua chút rau, Thiên Niệm tối nay sẽ bay về, anh chuẩn bị trở về chuẩn bị mọi thứ thật tốt, khao Thiên Niệm một bữa. Anh không phản đối việc Thiên Niệm ra ngoài làm việc, anh hiểu sự nghiệp của mỗi người đều có tầm quan trọng riêng, cho nên chỉ cần Thiên Niệm có thể tự chăm sóc bản thân tốt một chút thì anh sẽ không can thiệp.
Khép lại bệnh đã đã viết xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
"Vào đi." Tống Bân lên tiếng.
Cửa mở ra, Thiên Niệm khóe miệng tươi cười đi vào.
Nhìn thấy Thiên Niệm, Tống Bân khó mà không lệ ra sự bất ngờ, sau đó cười nói: "Sao em về sớm không nói với anh một tiếng?"
"Muốn cho anh một cái kinh hỉ mà." Thiên Niệm đóng cửa lại, mỉm cười nói: "Công việc kết thúc sớm nên em liền thay đổi giờ bay."
Tống Bân đứng dậy đi qua, ôm lấy người yêu đã hai tuần không gặp, hôn lên môi và lỗ tai người ấy, sau đó nói: "Ôm vào không có cảm giác bị gầy đi, tối phải kiểm tra kỹ hơn một chút nhé?"
Mặt Thiên Niệm trở nên nóng rần, vùi mặt vào cần cổ anh không trả lời.
Anh ôm Thiên Niệm càng chặt hơn, dường như có chút tham lam mà hít vào mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Thiên Niệm - đây là nước hoa anh tặng, từ đó về sau Thiên Niệm vẫn luôn dùng loại nước hoa này.
Thiết thực cảm thụ một cảm giác kiên định khi người yêu đã trở lại bên mình, Tống Bân buông Thiên Niệm ra, hôm một cái lên môi nói: "Trong nhà không có nguyên liệu gì cả, anh vốn định tan tầm mua gì đó về nấu cho em ăn."
"Vậy đi mua thôi, em cũng muốn ăn cơm anh nấu." Thiên Niệm biết ngày mai Tống Bân được nghỉ, cho nên tối nay hai người có thể gắn bó một hồi, không cần phải gấp gáp ăn cơm tối, từ từ mới tốt.
"Được." Tống Bân bắt lấy tay Thiên Niệm, nhìn lên đồng hồ cổ tay nói: "Anh đi tra phòng một cái rồi có thể về, em ở đây chờ anh một lát."
Các bác sĩ và hộ sĩ trong khoa đều biết Tống Bân và Thiên Niệm quen nhau, hơn nữa quan hệ rất tốt. Đây cũng không phải lần đầu Thiên Niệm tới đây, cho nên anh ngồi đây chờ Tống Bân không có vấn đề gì cả.
"Được." Thiên Niệm gật đầu đồng ý.
Tống Bân lại hôn thêm cái nữa rồi mới xoay người rời đi. Tuy rằng anh vô cùng muốn cùng Thiên Niệm về nhà nhưng công việc không thể qua loa được, làm cho tốt mới về được.
Chờ công việc xong xuôi đã là chuyện của nửa tiếng sau. Thay đồ, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà.
Vừa vào cửa, Tống Bân liền nói: "Đi pha nước ấm tắm một cái đi đã, tuần trước mẹ anh mới gửi cho một chai tinh dầu mới, em thử xem. Hành lý cứ để đấy anh dọn cho."
Hai chiếc vali của Thiên Niệm vẫn còn đặt trong phòng khác, hiển nhiên là vừa về đã tới tìm Tống Bân luôn.
"Vâng." Thiên Niệm mỉm cười đáp ứng, xoay người đi về phía phòng tắm. Từ sau khi Tống Bân chuyển vào ở chung, mọi người trong nhà gần như Tống Bân đều lo hết, Thiên Niệm không cần làm bất cứ cái gì. Có đôi khi anh cũng cảm thấy như vậy là không tốt lắm, nhưng Tống Bân vẫn không cho anh chạm vào việc nhà, cho nên rất nhiều lần Thiên Niệm ngồi trên sô pha ăn trái cây Tống Bân gọt sau đón nhìn Tống Bân dọn nhà.
Chờ tới khi tắm xong ra ngoài, Tống Bân vẫn còn bận rộn trong phòng bếp.
Thiên Niệm sau khi tiến vào phòng bếp. nhìn thấy anh đang thái rau, liền đi qua từ phía sau ôm lấy anh, mặt dán lên lưng anh.
Tống Bân cười khẽ hỏi: "Đói rồi sao? Chờ một lát nữa là xong rồi."
"Không đói..." Thiên Niệm híp mắt lười biếng dựa vào lưng Tống Bân, chính bản thân Thiên Niệm cũng không hiểu bắt đầu từ lúc nào mà anh lại có thể làm nũng với Tống Bân thế này. Loại thiếu hụt trong nhân sinh này trong suốt hơn hai mươi năm qua một lần nữa lại trở về, có đôi khi khiến anh cảm thấy thật khó hiểu, nhưng đối với Tống Bân lại không cảm thấy ngượng ngùng, giống như tự nhiên muốn làm như vậy thôi.
"Hửm?" Tống Bân buông dao, xoay người nhìn Thiên Niệm. Đang lúc nhìn lên bộ quần áo ngủ Thiên Niệm mặc trên người, đồng tử Tống Bân nháy mắt sâu hơn một tầng.
"Bảo bối, không muốn ăn cơm hả?" Tống Bân kéo Thiên Niệm đến trước mặt, sau đó ôm người đặt lên bệ bếp, không chờ Thiên Niệm nói gì anh liền hôn lên.
Nếu Thiên Niệm có lòng muốn dụ dỗ Tống Bân đương nhiên anh nửa điểm chống cự cũng không có. Hiện tại Thiên Niệm mặc áo ngủ của anh, phần dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, hai chân thon dài xinh đẹp lộ ra ngoài, quả thực càng mê người hơn.
Thiên Niệm thật sự rất nhớ Tống Bân, sau khi hai người ở bên nhau, Thiên Niệm mới thật sự hiểu được thế nào là tình yêu chân chính. Đang lúc tình yêu ngày càng nồng nhiệt, không có một chút nào giảm xuống, loại tưởng niệm này quả thực muốn thấm sâu vào xương tủy, khiến bản thân không lúc nào là không nhớ tới. Thiên Niệm còn tưởng rằng chờ thêm một thời gian nữa thôi khả năng sẽ lãnh đạm đi chút ít, đến lúc đó sẽ không thỏa mãn vì đối phương nữa, nhưng hiện thực lại nói cho Thiên Niệm một điều, tình cảm của bọn họ không những không giảm xuống mà ngược lại vì hiểu nhau hơn mà càng thêm mãnh liệt.
"Không muốn ăn....Anh...Muốn anh..." Thiên Niệm trong lúc hôn môi hàm hồ nói ra mấy chữ.
Người yêu mình đã nói đến thế rồi thì đương nhiên Tống Bân không cần phải chịu đựng nữa, một tay ôm Thiên Niệm lên, trực tiếp bế về phòng ngủ....
Sau khi cuộc chiến kết thúc đã hơn giờ rồi.
Tống Bân ôm Thiên Niệm vẫn còn phát run vào trong lòng nói: "Nghỉ một lát đi, anh đi hâm lại đồ ăn, mang vào rồi cùng ăn." Anh không thể để Thiên Niệm nhịn đói cả đêm được.
"Vâng..." Thiên Niệm hữu khí vô lực lên tiếng. Thiên Niệm không biết liệu có phải việc này liên quan đến lĩnh vực y học của Tống Bân hay không mà mỗi lần hai người làm việc này, Tống Bân đều sẽ chạm vào mọi điểm mẫn cảm của anh khiến anh thoải mái đến thất thần.
Tống Bân lại hôn lên môi Thiên Niệm rồi mới xuống giường đi hâm cơm. Thực ra bữa tối chỉ còn thiếu salad thôi là đã có thể ăn được rồi, không ngờ Thiên Niệm lại chủ động như vậy, bữa tối liền bị quăng qua một bên.
Ăn xong bữa tối, Tống Bân lại đút cho Thiên Niệm một ít trái cây, lúc này mới ôm người yêu đi rửa mặt, Đến khi hai người về giường một lần nữa, Thiên Niệm đã mơ màng sắp ngủ.
Tống Bân không lăn lộn nữa, ôm Thiên Niệm nằm xuống, tắt đèn, tính toán ngủ sớm một chút, mai tỉnh dậy lại tiếp tục....
"Ngủ ngon, bảo bối." Tống Bân cúi đầu hôn lên chóp mũi Thiên Niệm, nhỏ giọng nói.
Thiên Niệm đã ngủ rồi, không trả lời anh, chỉ theo bản năng nhích lại gần Tống Bân, kiên định lâm vào giấc ngủ sâu....