Editor: Calcium
Ninh Phong và Dung Tuân cùng nhau bước trên thảm đỏ lần đầu tiên, không chỉ mặc cùng loại tây trang mà còn dắt tay nhau, đây thực ra là tín hiệu mà Ninh Phong muốn cho bên ngoài biết, tín hiệu một lúc nào đó anh có thể sẽ come out.
Chuyện rõ ràng như vậy nhưng kết quả lại không phải kết quả Ninh Phong mong muốn, cũng khiến anh buồn bực một chút.
Nguyên bản đây là lần đầu tiên hai người tham dự, hành động còn mang theo ái muội, các fan và phóng viên quả thực hơi kinh ngạc, video truyền hình trực tiếp trên mạng cũng có rất nhiều bình luận nghi vấn, khiến cho Dung Tuân trở nên nổi tiếng.
Mà sau khi mọi người xem xong bộ phim điện ảnh, loại nghi vấn kia gần như hoàn toàn bị bao trùm. Vốn fan CP của Ninh Phong và Thiên Niệm đã rất nổi rồi, vì bộ phim điện ảnh này lại càng đẩy lên cao trào, thậm chí mỗi ngày đều có fans nhắn trên trang của hai người, mong họ sớm ngày come out, chúc bọn họ bách niên hảo hợp.
Sự phát triển như thế này bất luận là Ninh Phong hay Thiên Niệm đều rất bất ngờ, cũng vì sự phản ứng của người xem như thế mà thành ra bộ phim được miễn phí tuyên truyền, khiến cho rất nhiều nơi không biết đến bộ phim này cũng tìm mọi cách để xem cho bằng được, hai người rồi ba người cứ thế xem không hề ít, trở thành hậu thuẫn đắc lực cho bộ phim.
Mà 《Chuộc lỗi》 không khiến khán giả của bộ phim thất vọng, đã nhận rất nhiều giải thưởng đến mỏi cả tay. Ninh Phong và Thiên Niệm dựa vào bộ phim này giành nhiều giải thưởng quốc tế về ảnh đế ở nhiều hạng mục khác nhau. Đạo diễn Arthur đương nhiên không cần phải nói, vinh dự thu hoạch lớn, nhất thời không ai theo kịp.
Cầm giải thưởng lớn trong tay, giá trị con người của Ninh Phong và Thiên Niệm càng khác xưa, quả thực là thẳng hướng đuổi theo Tống Hinh. Con trai và người yêu của cháu trai để phát triển như vậy bà đương nhiên rất vui vẻ. Trong buổi họp thường niên của công ty, cha Ninh thưởng cho hai người bao lì xì rất dày để hai người tiếp tục cố gắng.
Đối với kế hoạch come out thất bại của Ninh Phong, Dung Tuân thật ra không để ý lắm, ngược lại còn vui vẻ đi xem các fan CP yy Ninh Phong và Thiên Niệm, đồng văn như măng mọc sau mưa. Trong thời kỳ mà internet ngày càng phát triển thế này, quả thực là mọi người ở trong nhà có thể tìm được nhiều cách thức giải trí. Mà sau khi có Weib, các minh tinh và fans càng có nhiều tương tác hơn, khoảng cách được kéo gần lại. Đây đối với các nghệ sĩ mà nói đúng là phương thức tốt để tuyên truyền.
Mà có thể giao tiếp với thần tượng của mình cũng giúp fans hiểu biết thêm về họ, dần hình thành quan hệ ổn định. Đương nhiên, đồng thời còn có cả fan CP hò hét.....
Ninh Phong và Thiên Niệm mở Weibo cùng một ngày, hơn nữa còn rất nhanh được chứng thực. Sự đồng thời như vậy khiến fans Cp càng thêm điên cuồng, bình luận cầu ảnh chụp chung rồi cầu hợp thể các loại ùn ùn kéo đến, vô cùng náo nhiệt.
Thực ra cả Ninh Phong và Thiên Niệm không phải vì xào Cp mới cùng mở Weibo mà chỉ là người đại diện Bách Phỉ của hai người cùng xin account, vừa lúc hôm đó hai người ra nước ngoài chụp quảng cáo thời gian, lúc có thời gian rảnh rỗi Bách Phỉ mới đưa account cho hai người để họ lên đăng tin tức. Buổi trà chiều không có việc gì bận nên lần lượt từng người đăng Weibo, thời gian hơn kém nhau giây. Mà cử chỉ này vô tình bị các fans bắt được rồi yy.
Cũng đã từng có phóng viên một lòng một dạ muốn chụp lén hai người học, muốn xem hai người có phải thật sự là một đôi hay không. Ngộ nhỡ là thật thì đúng là tin tức lớn. Kết quả ngồi xổm suốt ba tháng trời, một cái tin cũng chả có. Địa điểm hai người gặp mặt đều là ở công ty. Cho dù có ra ngoài cũng chỉ ăn cơm, mà là ăn chung với một đám người, hơn nữa còn chả có động tác nào ái muội...
Tóm lại chính là hoàn toàn không có gì bí mật, phí công suốt ba tháng trời.
Kỳ thực nói ra cũng khéo, ba tháng đó Dung Tuân đang theo Ân Hạo đi viết kịch bản, mỗi ngày đi sớm về muộn, Dung Tuân cũng đã thi bằng lái, ra ngoài đều đi bằng xe của mình, không cần Ninh Phong đón cậu nữa, cho nên phóng viên không chụp được mối quan hệ của hai người.
Sau khi cậu tốt nghiệp đại học, tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu sinh, ngoài trừ đi học, trên cơ bản đều sẽ theo Ân Hạo viết kịch bản, từ từ cân nhắc viết kịch bản của mình, mỗi ngày đều rất phong phú.
Có kịch bản của 《Chuộc lỗi》 làm tiền đề, Dung Tuân đã bắt đầu có một chút danh tiếng, tuy rằng không đạt được danh hiệu biên kịch xuất sắc nhất nhưng cũng được đề cử, việc này đối với một tay biên kịch mới như cậu quả thật là sự khẳng định to lớn, cũng giúp cậu nổi danh hơn trong giới này. Dù sao tuổi cậu cũng còn nhỏ, về sau còn rất nhiều thời gian để phát triển, hơn nữa có Ân Hạo chỉ điểm, cho nên mọi người trong giới đều xem trọng tương lai của cậu.
Dung Tuân cũng mở Weibo cho mình, có kịch bản 《Chuộc lỗi》hơn nữa còn có Ninh Phong và Thiên Niệm cố ý vô tình đề cử, tự nhiên có rất nhiều fans. Nhưng theo việc danh tiếng của Dung Tuân nổi lên thì cũng có nhiều vấn đề theo đó xảy ra.
Cha mẹ trước đó không hay liên hệ giờ bắt đầu thường xuyên gọi điện cho cậu, cha cậu thì hy vọng cậu có thể về nhà sinh sống cùng ông, đền bù sự thiếu hụt tình thân người cha cho cậu. Còn mẹ thì thường xuyên muốn mượn danh tiếng của cậu để có được sự coi trọng của nhà chồng bà, dù sao bên nhà chồng còn có Lê Tú, trước kia bọn họ còn trông cậy vào sự giúp đỡ của cha Lê Tú nhưng hiện giờ bà chỉ việc ở nhà chờ cha mẹ Lê Tú tới nhờ vả. Dung Tuân hiện tại cũng đã bắt đầu có chỗ đứng vững vàng vì thế liền thể hiện rằng sẽ có vô số tài nguyên.
Xuất phát từ phép lịch sự, Dung Tuân không thể phát giận với cha mẹ mình được, cùng lắm chỉ nhận điện thoại nói vài câu, sau đó lấy cớ mà chấm dứt. Còn nếu không tiếp, điện thoại sẽ không ngừng gọi tới, mãi đến khi cậu chịu nghe mới thôi.
Ninh Phong tuy rằng rất bất mãn với việc làm của cha mẹ cậu nhưng anh không thể làm gì được.
Cuối cùng Ân Hạo nhìn không nổi nữa, vì có đôi khi Dung Tuân học ở nhà anh, di động lại không ngừng vang lên, mỗi lần Dung Tuân đều chẳng vui vẻ gì. sau khi hiểu biết được về tình huống gia đình của Dung Tuân, Ân Hạo trực tiếp nghe điện. Quở trách cha mẹ Dung Tuân một trận, Ân Hạo mắng chửi người khác quả thức không có lấy một từ thô tục, giống như giảng đạo lý nhưng lại khiến người nghe cảm thấy không ngẩng mặt lên được. Sau đó, cha mẹ Dung Tuân cũng ít gọi tới hơn.
Hoàng hôn, đột nhiên trời đổ mưa, mấy tiếng sau vẫn chưa có xu hướng ngớt, mang theo một mùi hương bùn đất lẫn vào trong không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy thực thả lỏng.
Ninh Phong sau khi xã giao về đến nhà là đã hơn giờ. Mở cửa, trong nhà không bật đèn, ánh sáng duy nhất phát ra từ hai ngọn nến thơm mà Dung Tuân thắp. Hai ngọn nến thơm này là do lúc ra ngoài đi du lịch Dung Tuân chọn mấy lần, mua vài hương thơm yêu thích, mỗi loại chọn mấy cái. Nhãn hiệu của hãng nến này có lịch sử khá lâu đời, hương thơm đặc biệt, không quá nồng cũng không thấy tục, là một mùi hương cao nhã khiến người dùng thấy thả lỏng, nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, mang thêm vài ý vị tươi mát hoặc lãng mạn cho cuộc sống.
Dung Tuân đang ngồi trên ghế sô pha, laptop đặt trên đùi, ánh nến không sáng lắm, cảm thấy rất ấm áp, lại bình tĩnh, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt, đây là một trong những cách cậu thích nhất khi sáng tác.
"Anh về rồi?" Thấy anh mở cửa, Dung Tuân buông máy tính, đi qua. Đi qua lại tạo ra dòng khí khiến ngọn nến xoay chuyển thật nhiều, ánh sáng trở nên bập bùng mờ tối.
"Ừm." Ninh Phong đổi giày, hôn cậu mấy cái. Tuy nói là xã giao nhưng anh sẽ không uống nhiều rượu, cùng lắm chỉ uống một ly champagne hoặc nửa ly vang đỏ, điểm này anh đã hứa hẹn với cậu rồi, cũng chẳng có ai dám có ý tưởng ép anh uống nhiều cho nên mỗi lần anh ra ngoài xã giao Dung Tuân đều yên tâm cả.
"Em nấu canh giá đỗ rồi, anh có muốn uống một chút không." Dung Tuân hỏi. Mỗi lần anh ra ngoài xã giao cậu đều sẽ nấu một chút canh, hơn nữa đều là canh rau dưa vì lúc ra ngoài ăn hẳn sẽ chủ yếu là thịt cá ngấy, về uống canh thanh đạm sẽ thoải mái hơn.
Canh giá đỗ khá dễ nấu, chủ yếu chỉ cần cho một chút muối, giấm và hồ tiêu là có thể uống được rồi.
"Tốt quá." Ninh Phong gật đầu, anh rất thích canh giải rượu thế này, vừa thanh đạm lại không nặng bụng.
"Vậy anh tắm rửa trước đi, em đi hâm nóng canh lại." Dung Tuân mỉm cười nói.
""Được." Ninh Phong đáp, sau đó hôn một cái lên mũi cậu rồi mới đi tắm rửa thay đồ.
Chờ đến khi anh tắm rửa xong ra ngoài, canh nóng hổi đã được đặt lên bàn trà, ngọn nến đã tắt, Dung Tuân mở đèn, nhưng trong không khí vẫn còn mùi hương của huân hương, hương vị này kết hợp với cơn mưa buổi đêm, có một cảm giác rất ấm áp.
Ninh Phong ngồi xuống cạnh Dung Tuân, bưng bát canh, uống trước một ngụm sau đó múc cho cậu một muỗng rồi mới thong thả uống hết.
Dung Tuân điều chỉnh lại nhiệt độ phòng hỏi: "Ngày mai anh có kế hoạch gì không?"
"Không có, sao vậy?" Ninh Phong hỏi. Thời gian sắp tới anh tương đối rảnh.
"Sắp đến sinh nhật Ninh Nhu rồi, mai mình đi mua quà tặng cho em ấy đi?" Dung Tuân nói.
"Đặt trên mạng cho con bé đi." Ninh Phong nói, khó lắm ngày mai mới rảnh một ngày, anh vốn định sẽ triền miên cả ngày trên giường với Dung Tuân rồi mà.
"Ninh Nhu cũng đã lớn rồi, nên mua những món quà tốt một chút. Nên tự mình đi mua thì yên tâm hơn." Dung Tuân nói. Ninh Nhu đã khai giảng trở thành sinh viên năm tư, cũng yêu thích một số thứ, về sau cho dù có ra ngoài tụ tập hay hẹn hò nên có một số phụ kiện phù hợp. Gần đây là mẹ Ninh cường điệu vì Ninh Nhu mà mua thêm, còn cậu và Ninh Phong là anh trai của cô cũng nên mua cho cô mấy thứ.
"Không đi. Để con bé tự chọn đi, đến lúc đó mua cho con bé." Ninh Phong mói. Ạnh còn nhớ rõ Ninh Nhu đã từng yêu thầm Dung Tuân, tuy rằng mọi chuyện đã qua nhưng Ninh Phong vẫn hy vọng Dung Tuân sẽ tặng đồ vật gì đó quý trọng cho cô.
Dung Tuân cười dựa vừa người anh nói: "Anh như thế mà là anh trai ruột à?"
"Ninh Nhu hẳn là quen rồi." Ninh Phong không để ý nói. Ninh Nhu đúng là đã phun tào anh nhiều lần, nhưng anh nghe rồi thôi, căn bản không để trong lòng, cô nếu muốn có cái gì đều sẽ trực tiếp nói với anh chắc chắn anh sẽ mua. Nhưng để Dung Tuân hao phí tâm tư thì khẳng định anh không cho.
Dung Tuân hơi bất đắc dĩ nói: "Mấy năm nay em ấy luôn rất quan tâm tới chúng ta mà, cẩn thận chọn một món quà cũng là việc nên làm chứ."
Ninh Phong lại đút cho cậu một ngụm canh nói: "Chờ đến khi con bé kết hôn, anh sẽ tặng một cái lì xì thật lớn."
Dung Tuân dở khóc dở cười nói: "Chờ đến khi Ninh Nhu kết hôn thì biết bao nhiêu năm nữa chứ."
"Đấy là chuyện của con bé." Ninh Phong buông chén canh, ôm Dung Tuân qua, nói: "Ngày mai khó khăn lắm cả hai chúng ta mới rảnh rỗi, ở nhà tận hưởng thế giới hai người đi. Anh nhớ lần trước còn mua nến hoa hồng nhưng chưa dùng tới, tối nay dùng đi?"
Dung Tuân đỏ mặt đẩy anh ra một chút, cái nến hoa hồng kia nhân viên của hàng nói là trong hương thơm còn một chút thành phần thúc tình, rất nhiều cặp vợ chồng thích thú với loại này. Vốn Dung Tuân không định mua đâu nhưng Ninh Phong trực tiếp chọn hai cái lớn nhất cho vào giỏ đồ, cậu cũng không trả lại được đành phải mang về....
Thực ra chiều nay Dung Tuân đã nói chuyện điện thoại với Ninh Nhu rồi, Ninh Nhu còn cá cược với cậu rằng chắc chắn Ninh Phong sẽ để cô tự chọn quà sau đó anh trả tiền. Dung Tuân còn nói rằng không, cậu nhất định sẽ kéo anh đi dạo kiểu gì anh cũng đồng ý. Kết quả chứng minh quả nhiên hai anh em họ có cùng chung huyết thống.
"Đi thôi." Ninh Phong đứng dậy kéo tay Dung Tuân, lôi cậu về hướng phòng ngủ.
Dung Tuân đành thuận theo sự bài trí của anh, hiện tại chỉ hy vọng sáng sớm mai Ninh Nhu đừng có gọi điện tới hỏi xem cá cược thắng hay thua, vì khẳng định Ninh Phong sẽ nhận điện thoại hộ cậu, cô gái nhỏ kia thông minh như vậy kiểu gì cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc đó nhất định sẽ gọi điện tới chê cười cậu!
- ----------------
Ba năm sau, khi mà địa vị trong giới của Ninh Phong đã không ai có thể lay động được, Dung Tuân cũng nhận được giải thưởng quốc tế biên kịch xuất sắc nhất đầu tiên, Ninh Phong đưa ra đăng ký kết hôn với Dung Tuân.
Tuy rằng Ninh Phong vẫn luôn có tính toán về việc này, cũng đã suy nghĩ đến việc công khai come out, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân nên vẫn luôn không thực hiện được. Một tháng trước, Ân Hạo và Tề Thanh đơn giản mà lãng mạn tổ chức một hôn lễ trong giáo đường của một trấn nhỏ ở Đan Mạch, cả Ninh Phong và Dung Tuân đều tham gia, cũng chính vì buổi lễ này mà Ninh Phong cảm thấy thời cơ đã tới, anh và Dung Tuân cũng nên có một hôn lễ, không sợ loại đăng ký kết hôn này không có hiệu lực trong nước, anh cũng nên thông qua phương thức này mà cho Dung Tuân một thân phận. Hôn lễ tuy chỉ là một hình thức nhưng sẽ gắn kết chặt chẽ hai người ở bên nhau, khiến cả hai càng cảm thấy yên ổn hơn.
Nhắc đến hôn lễ của Ân Hạo và Tề Thanh, không thể không kể đến chuyện Ân Hạo cầu hôn.
Thức ra mấy năm gần đây, càng ngày càng nhiều người có cảm giác mối quan hệ giữa Ân Hạo và Tề Thanh có gì đó khá lạ, bọn họ đến với nhau thêm bước nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian. Còn mối quan hệ xa xôi tít tắm họ hàng thì không đề cập tới.
Lúc Tề Thanh kể cho Dung Tuân về lời cầu hôn mà anh trải qua, vừa lúc Ninh Phong cũng ở đó, sau khi nghe xong ngoại trừ hơi muốn cười thì cũng cảm thấy đây đúng là phong cách của Ân Hạo.
Cả Ân Hạo và Tề Thanh đã sớm tâm ý tương thông, chẳng qua Tề Thanh vì thở nhỏ mà tự ti nên vẫn luôn bị động. Mà Ân Hạo thì lại là kiểu người từ bé đến lớn chẳng thiếu cái gì, không có gì mà anh ta không chiếm được, cho nên tính cách không hiền hòa lắm. Hai người này ghép chung một chỗ liền khiến người ngoài cảm thấy Tề Thanh vẫn luôn thuận theo, còn Ân Hạo tuy ngoài miệng quở trách nhưng luôn luôn rất quan tâm tới Tề Thanh.
Ân Hạo cầu hôn Tề Thanh rất đột ngột, nhưng đối với anh ta lại là thời cơ chín muồi.
Ngày hôm đó trước khi đi ngủ, Ân Hạo lấy nhẫn cầu hôn ra nói với Tề Thanh: "Chúng ta kết hôn đi."
Tề Thanh ngây ngẩn cả người, chuyện này đến quá đột ngột đối với anh, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý. Anh thích Ân Hạo, cũng biết Ân Hạo là người miệng dao găm bụng bồ tát (mình đảo câu thành ngữ gốc nhé) trước nay vẫn luôn không nhịn được yêu thương Ân Hạo. Nhưng cũng vì thích, vì quý trọng mới trở nên vô cùng cẩn thận. Tề Thanh không ngờ rằng Ân Hạo lại muốn kết hôn với anh, theo dự đoán của anh, chỉ cần anh và Ân Hạo cứ như vậy, đơn giản sống bên nhau cả đời, thế là anh thấy đủ rồi, còn thân phận gì đó anh không hề nghĩ tới.
Do dự một lát, Tề Thanh nhẹ nhàng nói: "Có thể để em suy xét một chút không?" Anh vẫn luôn có thói quen cẩn thận và suy xét trước khi đưa ra một quyết định gì đó, vì anh không muốn vì sự xúc động hoặc sơ ý của bản thân mà làm ra chuyện gây hối hận.
Ân Hạo còn tưởng rằng Tề Thanh sẽ ngay lập tức đồng ý, không ngờ tiểu tử này còn muốn yêu cầu suy nghĩ. Nhưng anh đã cầu hôn rồi, Tề Thanh suy nghĩ một chút cũng được thôi, dù sao thì chuyện đó cũng là đại sự, liền nói: "Được rồi."
Tề Thanh gật đầu sau đó về phòng nghỉ ngơi. Đương nhiên, trước khi ngủ anh vẫn suy xét kỹ càng về lời cầu hôn của Ân Hạo, chỉ là chưa đưa ra quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Tề Thanh đúng giờ rời giường làm bữa sáng, vừa mở cửa phòng ra đã thấy Ân Hạo đang đứng ở cửa.
Quầng mắt Ân Hạo thâm đen, cả người dường như khoogn vui vẻ gì, có vẻ cả đêm qua không ngủ.
"Anh..." Tề Thanh vừa định dò hỏi thì đã bị Ân Hạo ngăn lại.
"Em đã suy nghĩ xong chưa?" Ân Hạo hỏi.
Tề Thanh trợn tròn mắt, ai nói với Ân Hạo là muốn suy nghĩ một chút lại chính là sẽ trả lời ngay vào sáng hôm sau chứ? Nhưng mà...biểu hiện của Ân Hạo như thế có phải chứng tỏ rằng Ân Hạo để ý đến anh nhiều hơn anh tưởng không?"
Tề Thanh vội bình ổn lại trái tim loạn nhịp của mình nói: "Ngày hôm qua em ngủ quên mất..." Ngụ ý chính là anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đâu.
Ân Hạo nhìn nhìn sau đó vòng qua đi vào phòng, nhìn hộp nhẫn ở đầu giường, lại bước qua chỗ Tề Thanh lấy nhẫn ra, trực tiếp đeo vào tay Tề Thanh, vô cùng bá đạo nói: "Tôi đã cho em thời gian suy nghĩ rồi, chọn một ngày lành rồi chúng ta đi đăng ký kết hôn. Kết hôn sau em muốn nghĩ cái gì thì nghĩ, dù sao đời này em cũng đừng mơ rời khỏi tôi."
Tề Thanh ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn đã nằm trên ngón tay mình, thực ra trong lòng anh rất ấm áp, anh biết bản thân sẽ đáp ứng Ân Hạo, còn hành động của Ân Hạo chỉ là muốn tăng tốc việc kết hôn giữa hai người mà thôi.
"Vâng..." Tề Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, ngoan ngoãn thuận theo.
Ân Hạo vừa lòng, cũng không về phòng mình nữa mà trực tiếp chui vào trong chăn Tề Thanh nói: "Tôi ngủ một giấc, không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì chúng ta sẽ thương lượng cụ thể về hôn lễ. Em có ý tưởng gì thì cũng viết ra đi, đừng để lúc đó quên mất."
Tề Thanh cười nói: "Vâng."
Chuyện của hai người cứ thế mà định ra, kế hoạch hôn lễ của Ân Hạo cũng theo đúng hạn mà diễn ra.
Dung Tuân cảm thấy phương thức cầu hôn như vậy có hơi gấp, nhưng kết quả thì lại tốt, sau khi hai người họ kết hôn cũng rất ổn, cho nên quá trình thế nào cũng không sao cả. Ninh Phong cảm thấy Ân Hạo như thế là đã quá được rồi, dù sao hai người họ đã có ý với nhau từ lâu, nhiều năm sống chung hợp ý như vậy rồi, hà tất phải lãng phí thêm nhiều thời gian, nhanh chóng quyết định là tốt nhất.
Tới anh và Dung Tuân, phương thức cầu hôn thế này khẳng định không cần thiết nữa. Dù sao cách sống chung cũng khác nhau.
Ninh Phong đã sớm cầu hôn với Dung Tuân rồi, hai người còn có nhẫn đôi. Nhưng Ninh Phong vẫn cảm thấy không đủ, dù sao đó cũng là chuyện mấy năm trước, nếu giờ muốn kết hôn vẫn nên cầu hôn lại một lần nữa.
Tuy nhiên hình thức không cần quá đặc biệt, điều quan trọng nhất là có thể truyền đạt tâm ý tới Dung Tuân.
Buổi tối hôm nay, Ninh Phong về hơi muộn. Đến khi về nhà, Dung Tuân vẫn còn đang ở phòng khách gõ chữ. Nghe thấy âm thanh liền đặt laptop qua một bên, đi tới cửa. Đến khi nhìn thấy Ninh Phong ôm một bó hoa hồng lớn trong ngực thì mỉm cười nói: "Sao nay anh lại mua hoa?"
Hiện tại hai người đều sẽ đặt hoa, mỗi tuần sẽ có người giao hàng tới đúng giờ, không cố định về chủng loại hoa nhưng khẳng định đều là những loại hoa có ngụ ý tốt đẹp, có thể để được một tuần hoặc thậm chí là lâu hơn.
Ninh Phong sau khi đổi giày xong, mỉm cười hôn Dung Tuân một cái, đem hoa cho cậu, sau đó lấy nhẫn từ trong túi ra, quỳ một gối xuống nói: "Thân ái, chúng ta kết hôn đi."
Ninh Phong cầu hôn khiến Dung Tuân rất bất ngờ, dù sao mấy năm trước cậu đã đồng ý với anh rồi, chỉ cần thời gian của anh cho phép thì bất cứ lúc nào hai người cũng có thể đi đăng ký kết hôn. Không ngờ anh lại cầu hôn với cậu thêm lần nữa.
"Được." Dung Tuân đương nhiên sẽ không từ chối.
Trải qua mấy năm trưởng thành, Dung Tuân càng trở nên đẹp hơn so với trước kia khiến Ninh Phong hiện tại không tài nào vui vẻ được khi để cậu ra ngoài, tuy rằng anh biết cậu sẽ không chạy theo người khác nhưng anh vẫn chỉ muốn duy nhất mình anh được nhìn bảo bối của anh mà thôi.
Ninh Phong gỡ chiếc nhẫn hiện tại trên tay Dung Tuân xuống, đeo chiếc mới lên, lúc này mới đứng dậy. Chiếc nhẫn này so với chiếc cũ viên kim cương lớn hơn, nhưng với giá trị con người hiện tại của Ninh Phong thì mua nhẫn không còn là vấn đề nữa.
Dung Tuân cũng đổi nhẫn cho anh, lúc này cười nói: "Nếu mà biết anh cầu hôn thế này thì em tốt xấu gì cũng phải mặc chỉnh tề hơn rồi."
Hiện tại cậu đang mặc đồ ngủ, quả thực quá tùy tiện.
Ninh Phong cười nói: "Anh thích bộ dáng này của em. Cho dù em như thế nào, mặc cái gì anh đều thích. Quan trọng là em."
"Ninh ảnh đế miệng ngọt quá nha." Dung Tuân thò lại gần hôn anh một cái, cười nói.
"Dung biên kịch có thích không?" Ninh Phong đặt bó hoa qua một bên, nhẹ ôm Dung Tuân.
"Thích." Dung Tuân cười cười.
"Vậy tiếp tục đi...." Nói xong liền hôn cậu.
Kế hoạch tổ chức hôn lễ có sự tham gia của cả cha mẹ Ninh nên hai người không phải để tâm quá nhiều.
Hôn lễ của hai người không mời nhiều người, đều là người trong nhà hoặc những người bạn có quan hệ tốt. Vì không có người ngoài nên hôn lễ rất náo nhiệt, sau khi hôn lễ kết thúc hai người liền đi hải đảo hưởng tuần trăng mật, còn những người bạn bè thân thích tới tham gia hôn lễ không bận việc gì có thể ở lại đây du lịch, trải nghiệm một chút văn hóa ngoại quốc, chi phí toàn bộ do Ninh gia chi trả.
Dung Tuân chân đạp nắng bước đi trên sàn nhà, duỗi tay đẩy cửa sổ, hôm nay ánh ánh mặt trời rất được, bầu trời xanh thẳm, nhìn không có một đám mây. Trong không khi tuy rằng mang theo hơi biển, theo gió biển ùa vào phòng ngủ làm thay đổi không khí trong phòng.
Ninh Phong lười biếng mà nằm trên giường, vẫy tay với Dung Tuân. Dung Tuân cười cười, di qua một lần nữa bò lên giường. Bọn họ vừa mới dậy không bao lâu, hôm qua bay tới đây đã hơn một giờ, nên thức dậy hơi muộn.
Ninh Phong ôm lấy Dung Tuân trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào hỏi: "Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Dung Tuân không chọn lựa, cọ cọ lên gương mặt Ninh Phong một chút nói: "Hôm nay đi lặn có được không?"
"Được..." yêu cầu của cậu đương nhiên anh sẽ không từ chối, vốn định ở trong phòng dính lấy nhau một chỗ với Dung Tuân cả ngày, bên ngoài phòng hai người còn có bể bơi, buổi chiều hai người có thể chơi bên đó một chút nhưng Dung Tuân đã mở miệng, kế hoạch đương nhiên có sự thay đổi,
Dung Tuân vui vẻ hôn Ninh Phong một cái nói: "Nghe nói ở đây cảnh mặt trời lặn rất đẹp, buổi tối chúng ta đi chụp ảnh nhé."
"Ừm." Ninh Phong đáp lời rồi với tay lấy máy ảnh trên tủ đầu giường, chuẩn bị nhấn chụp.
Dung Tuân ngượng ngùng mà dùng tay ngăn lại nói: "Anh chờ em rửa mặt xong đã rồi hãy chụp."
Khoảng hơn một năm trước, Ninh Phong bắt đầu có thói quen yêu thích - chụp ảnh Dung Tuân. Chỉ cần anh ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều sẽ chụp hơn mười tấm, nói là để nếu có nhớ đến Dung Tuân hàng ngày, về sau già rồi có thể lấy ra cùng xem với nhau. Đương nhiên, Dung Tuân cũng sẽ chụp anh, chỉ là không chụp nhiều như thế.
"Không sao mà, đẹp lắm." Ninh Phong cười nói. Khuôn mặt Dung Tuân sạch sẽ, còn mang theo một chút sự lười biếng của việc mới rời giường, chụp lên có chút ghẹo người.
Dung Tuân vẫn rất ngượng ngùng, cuối cùng dùng tay che miệng mới để Ninh Phong chụp một tấm.
Hai người lại lười biếng trên giường thêm một lát rồi mới đứng dậy rửa mặt gọi cơm. Trong lúc đó Ninh Phong lại tiếp tục chụp thêm mấy tấm của Dung Tuân, rồi hai người chụp chung thêm mấy tấm, có cảnh cùng nhau đánh răng, hôn môi, còn có cảnh anh cõng cậu, cậu cầm máy ảnh chụp cảnh trong gương....Chỗ nào cũng tỏa ra sự ngọt ngào hạnh phúc của tân hôn, khiến cuộc sống hai người càng thêm ngọt ngào mà không ngấy.
- - hạnh phúc, thỏa mãn, quý trọng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau.
- - đây là hình ảnh tình yêu đẹp nhất của bọn họ....
[TOÀN VĂN HOÀN]
-------------------
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, bộ này một thời gian nữa rảnh mình sẽ beta lại toàn bộ. Chuẩn bị tập trung qua Tiểu qua tử thôi, mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé.