Sống Lại Để Yêu Anh [Đỗ Cận - Lâm Tử Dương]

chương 43: 43: khiêu khích chia rẽ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm tan việc, Đỗ Cận nhận được điện thoại của Mục Khiêm Thư, cuộc hẹn của hai người bị hủy, thư ký của Mục Khiêm Thư thông báo rằng anh có bữa tiệc, Đỗ Cận cũng không để ý, cúp điện thoại liền trực tiếp tan tầm.

Dù sao Mục Khiêm Thư cũng không giống như cô, cô chỉ là một nhân viên bình thường, mà anh là quản lý cả một tập đoàn, luôn bôn ba khắp nơi.

Trương Mẫn ra tới cửa chào tạm biệt Đỗ Cận: “Boss chưa tan tầm nữa à?” Ngày thường đều là Mục Khiêm Thư lái xe tới chờ Đỗ Cận tan tầm.

Đỗ Cận chỉ vào vị trí lầu trên: “Tạm thời có bữa tiệc.” Nói xong liền chào tạm biệt Trương Mẫn.

Lúc Đỗ Cận ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỏ chót đang đậu, cô nhìn thấy chiếc xe chói mắt này trong đầu không tự giác nhớ tới một người.

Cửa xe thể thao mở ra, Kha Cẩm Minh mặc một bộ âu phục trắng cùng đôi giày da cùng màu bước đến trước mặt Đỗ Cận.

Đỗ Cận lúc trước đã biết tuần này Kha Cẩm Minh sẽ chính thức đi làm, xem ra cô đoán không lầm, màu sắc chói như vậy quả nhiên là phong cách trước sau như một của Kha Cẩm Minh.

Những đồng nghiệp khác đều nói phong cách của Kha Cẩm Minh trầm ổn thì cần phải đến đây xem lại đi, đây mà là trầm ổn à, phô trương phách lối như vậy không biết là có ý gì nữa.

“Đỗ Cận, thật trùng hợp.” Kha Cẩm Minh mỉm cười, Đỗ Cận có thể cảm nhận được ánh mắt của những đồng nghiệp đang tan tầm, cô không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Kha Cẩm Minh: “Anh có việc gì à?”

Kha Cẩm Minh đứng trước mặt Đỗ Cận, vừa vặn ngăn bước chân của cô, cười ha ha: “Kỳ thật cũng không có việc gì, có thể cho tôi hân hạnh mời Đỗ tiểu thư đi ăn một bữa không?”

Đỗ Cận cảm thấy buồn cười, hẹn cô đi ăn?

Cô và Kha Cẩm Minh rất thân thiết sao?

Không phải chỉ gặp mặt hai ba lần, không phải chỉ là họ hàng của Mục Khiêm Thư thôi sao, có thân thiết như vậy à? Vì sao Đỗ Cận phản cảm với Kha Cẩm Minh như vậy, cái này phải nói tới ngày đó ăn tối tại nhà của Mục Học Lâm.

Chỉ có một bữa tối mà đối xử với cô đủ loại thân thiết, còn gắp thức ăn cho cô.

Người bên ngoài nhìn thấy chắc sẽ nghĩ anh ta mới là bạn trai của cô.

Hôm sau Mục Khiêm Thư còn tặng cho cô một danh hiệu, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đỗ Cận trợn trắng mắt, cô trêu hoa ghẹo nguyệt? Căn bản cô chẳng làm cả, được không?

Đỗ Cận lui về sau một bước, nheo mắt lại nhìn Kha Cẩm Minh, dưới trời chiều, khuôn mặt trắng nõn của Kha Cẩm Minh tuấn tú như vương tử, nhưng tiếc là Đỗ Cận không có ý muốn sẽ thưởng thức vương tử, người qua đường Giáp này.

“Buổi tối tôi có hẹn, không cần.” Đỗ Cận nói xong lách qua người Kha Cẩm Minh rời đi, lại bị Kha Cẩm Minh kéo cánh tay: “Cô không muốn biết buổi tối hôm nay Mục Khiêm Thư hẹn ai à?”

Đỗ Cận nghe thấy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chăm chú Kha Cẩm Minh: “Hẹn ai là tự do của anh ấy, tôi không thể dùng quyền lợi bạn gái mà cố gắng can thiệp!”

Nghe Kha Cẩm Minh khiêu khích chia rẽ, Đỗ Cận phát hiện mình thực sự không biết đã trêu vào anh ta lúc nào, ban đầu thì tiếp cận cô, bây giờ lại chia rẽ quan hệ giữa cô và Mục Khiêm Thư.

Tuy thời gian cô quen biết Mục Khiêm Thư không dài, qua lại cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Mục Khiêm Thư không phải là người đàn ông chân đạp hai thuyền!

Kha Cẩm Minh nhìn bóng lưng Đỗ Cận rời đi cười giễu cợt, cô không tin, vậy làm cho cô tin là được.

Trở về chung cư, trong lòng Đỗ Cận hơi bất an lo sợ, ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, trong lòng cũng tin tưởng như vậy, nhưng cô vẫn không tránh được cảm giác bất an.

Cảm giác bị Lâm Tử Dương phản bội lại tập kích lên não, cô che ngực thở hổn hển.

Mục Khiêm Thư không phải loại người như vậy, không phải!

Lúc Đỗ Cận đang nghĩ nghe được điện thoại trên bàn vang lên, cô đi qua nhìn, là Lục Mạn gọi.

“Tiểu Cận, tối nay có thời gian không?” Lục Mạn vẫn chưa tan làm, buổi sáng còn nghe cô ấy nói phải tăng ca.

“Có, làm gì?” Đỗ Cận ngồi trên ghế trả lời.

“Có là tốt rồi, buổi tối A Đậu mời chúng ta đi ăn, cậu không được tới trễ đâu đấy!” Lục Mạn nhanh chóng báo địa chỉ liền cúp máy, Đỗ Cận muốn hỏi thêm hai câu cũng không có cơ hội.

Chờ Đỗ Cận vội vàng thay quần áo trang điểm đến nơi ăn cơm cũng đã hơn sáu giờ, Lục Mạn đứng ở cửa ngoắc ngoắc cô: “Ở đây! Đỗ Cận!”

Đỗ Cận men theo giọng nói nhìn lại, Lục Mạn mặc áo lông màu xanh da trời đang đứng cùng với Lục Minh Trầm, sắc mặt của Lục Minh Trầm không tốt lắm, u u ám ám.

“Sao vậy, có việc gì sao hôm nay là mời chúng tôi ăn cơm?” Đỗ Cận chạy tới, gió thổi tóc rối loạn, Lục Minh Trầm giống như ngày thường giúp cô chỉnh lại tóc, nói với Đỗ Cận: “Đi thôi, vào đi.”

Đỗ Cận đi theo sau lưng Lục Minh Trầm, lần đầu cảm thấy cậu ta đã trưởng thành, cứng cáp rồi, rõ ràng không trả lời câu hỏi của cô!

Lục Mạn dùng ánh mắt thầm hỏi Đỗ Cận: Nó làm sao thế?

Đỗ Cận giơ hai tay lên: Sao mình biết được!

Lục Mạn lại mở trừng hai mắt: Có phải nó thất tình rồi không?

Con mắt Đỗ Cận lập tức sáng lên, à… Thì ra là như vậy…

Lục Minh Trầm đi phía trước hiển nhiên không biết ý nghĩ của hai cô gái đằng sau, cậu ta trực tiếp bị đem thành người đàn ông bị vứt bỏ, nếu cậu ta biết cảnh tượng YY của Đỗ Cận và Lục Mạn, chỉ sợ bản thân sẽ không nhịn được mà đánh vào đầu Đỗ Cận.

Nhìn xem cô đã tìm được một người bạn trai tốt như thế nào đây này!

Lục Minh Trầm biết Mục Khiêm Thư trong miệng của Kha Cẩm Minh, Kha Cẩm Minh có một người em gái làm chung công ty với Lục Minh Trầm, một thời gian ngắn trước kia luôn theo đuổi Lục Minh Trầm, Lục Minh Trầm không chịu nổi phiền phức này, phiền nhất là Kha Cẩm Minh, rõ ràng em gái anh ta không theo đuổi được mình, lại tự mình đến theo đuổi.

Lục Minh Trầm cảm thấy Kha Cẩm Minh là một con người đáng sợ, anh ta nói Lục Minh Trầm không thích em gái của anh ta, vậy cũng đừng thích bất kỳ người phụ nữ nào khác là được, anh ta sẽ làm cho cậu ta trở thành đồng tính.

Lần đầu tiên Lục Minh Trầm nhìn thấy một người đàn ông ngang ngược không nói đạo lý như vậy, dùng vô số biện pháp đều không thể đuổi anh ta đi, nhưng sau đó sau khi gặp Đỗ Cận dưới lầu, cậu không còn bị anh ta quấy rối nữa.

Sau khi Lục Minh Trầm trải qua sự theo đuổi công kích điên cuồng của Kha Cẩm Minh, hiện tại cậu cảm thấy em gái của Kha Cẩm Minh một chút cũng không đáng sợ.

Có một đoạn thời gian Kha Cẩm Minh không liên lạc với Lục Minh Trầm, ngày hôm qua bỗng nhiên lại gọi điện cho cậu, Lục Minh Trầm hiển nhiên sẽ không nhận điện thoại, vì vậy Kha Cẩm Minh đã gửi tin nhắn cho Lục Minh Trầm, không muốn biết người đàn ông Đỗ Cận yêu là dạng người gì sao?

Lục Minh Trầm lập tức gọi lại, Kha Cẩm Minh cười như con hồ ly: Nhìn đi, đây không phải là tự mình đưa tới cửa à?

Lục Minh Trầm tất nhiên không biết ý tứ của Kha Cẩm Minh, theo như Kha Cẩm Minh nói thì cậu đã hiểu rõ người đàn ông tên Mục Khiêm Thư này.

Cậu thích Đỗ Cận, nhưng không phải muốn chiếm hữu, lại càng không không biết đúng sai muốn cô đáp lại.

Lần đầu tiên cậu biết mình thích Đỗ Cận là khi tốt nghiệp, lúc Lục Mạn lôi kéo Đỗ Cận đến chúc mừng cậu, ngày đó ánh trăng mê người, Đỗ Cận uống hai ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp, trông rất rạng rỡ.

Có lẽ thích một người chính là như vậy, không cần lý do gì, khuôn mặt cô ấy không phải xuất chúng, nhưng mà đối với cậu ta rất tốt bụng.

Lục Minh Trầm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thổ lộ, thời gian quen biết Đỗ Cận càng dài, lại càng hiểu được cô ấy chỉ coi cậu như em trai.

Vì vậy đôi khi gặp một lần, gọi một cuộc điện thoại cũng khiến cậu rất vừa lòng.

Có lẽ về sau cô sẽ lập gia đình rồi sinh con, cậu cũng sẽ lấy vợ.

Phần tình cảm này vùi sâu vào trong lòng là được rồi, không cho nó nảy sinh nữa.

Chỉ là cậu không hi vọng sẽ có người chơi đùa Đỗ Cận.

Theo như trong miệng Kha Cẩm Minh, Mục Khiêm Thư người đàn ông này rõ ràng đang cùng Đỗ Cận yêu đương, toàn bộ công ty đều biết, nhưng bây giờ lại ở cùng người phụ nữ khác.

Điểm này, Lục Minh Trầm thực sự rất không thích, cho nên mới có bữa ăn tối nay.

Đỗ Cận và Lục Mạn nhất trí, người thất tình dù nói cái gì cũng phải phụ họa theo, một câu cũng không nói đi theo Lục Minh Trầm vào nhà hàng.

Ba người bọn họ đến tương đối sớm, trong nhà hàng chỉ có vài bàn đang dùng cơm, Lục Minh Trầm chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Đỗ Cận và Lục Mạn ngồi đối diện với cậu ta.

“Lục Tiểu Tam, cậu có phải?” Đỗ Cận không hỏi tiếp phần sau, nhưng cô tin tưởng sự ăn ý của bọn họ về điểm ấy.

Sắc mặt Lục Minh Trầm đen thêm vài phần, lúc chọn món ăn còn dọa sợ cô gái phục vụ xinh đẹp, Đỗ Cận nhìn Lục Minh Trầm không nói lời nào, trao đổi ánh mắt với Lục Mạn, hai người gật gật đầu, xem ra thật sự là đang thất tình rồi.

Đỗ Cận kéo ra một nụ cười tự nhận là hòa nhã dễ gần: “Minh Trầm à…”

Lục Mạn giật giật cánh tay Đỗ Cận, lại xoa xoa cánh tay của mình: “Cậu vẫn nên gọi là Tiểu Tam đi, mình không chịu được đâu.”

Đỗ Cận tức giận trắng mặt liếc Lục Mạn, thật sự là phá hư hào khí, tiếp tục nói với Lục Minh Trầm: “Lục Tiểu Tam, kỳ thật thất tình không phải việc gì lớn, thật đấy, người này không được thì đổi người khác!”

Lục Minh Trầm cười như không cười nhìn Đỗ Cận, mắt chớp một cái nhìn chằm chằm cô, Đỗ Cận cười hà hà: “Tôi không làm kiểu mẫu cho cậu tham khảo đâu đấy nhé.”

Lục Minh Trầm đột nhiên mỉm cười, hàm răng trắng sáng như vũ khí sắc bén, cậu ta chăm chú nhìn Đỗ Cận: “Những lời vừa nãy, lát nữa cô tự mình dùng đi.”

Đỗ Cận hả một tiếng, những lời vừa nãy? Lời nào cơ?

Cô cảm thấy tối hôm nay Lục Minh Trầm có gì đó là lạ, Lục Mạn thực sự nhịn không được, cầm lấy dĩa ăn trên bàn cốp một tiếng đánh vào đầu Lục Minh Trầm: “Tên tiểu tử này, bây giờ còn dám trêu chọc chị mày à!”

Lục Minh Trầm trốn ra phía sau, mở to hai mắt nhìn Lục Mạn: “Em nói rất nghiêm túc!”

Đỗ Cận giống như đã nghĩ thông suốt, đôi mắt nhìn Lục Minh Trầm vô cùng sáng tỏ: “Là Kha Cẩm Minh gọi điện thoại cho cậu kêu chúng tôi tới.”

Lục Minh Trầm không nói lời nào, Lục Mạn kéo tay Đỗ Cận hỏi: “Kha Cẩm Minh? Có phải nhà thiết mới xuất sắc Kha Cẩm Minh?”

Đỗ Cận và Lục Minh Trầm đều không nói lời nào, mặt đối mặt.

Đột nhiên Đỗ Cận cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận đứng lên: “Đến cũng đến rồi, cô không muốn biết hôm này Mục Khiêm Thư gặp ai à?”

Đỗ Cận quay người lại, nhìn Lục Minh Trầm nói rất nghiêm túc: “Vô vị!”

Lục Mạn bạo phát triệt để: “Cậu đứng lại đó cho mình! Em nói cho rõ ràng đi!”

Một câu nói với Đỗ Cận, một câu nói với Lục Minh Trầm, nhưng hai người đều không có để ý, Đỗ Cận vẫn cầm túi xách bước nhanh ra ngoài.

Lúc Đỗ Cận ra đến cửa nhìn thấy hai người đi tới, người đàn ông đứng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như trước, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, dán vào cánh tay trên người anh ta, nụ cười khéo léo xinh đẹp làm sao.

Đỗ Cận đột nhiên cảm thấy, mục đích của Kha Cẩm Minh đã đạt được!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio