Mùa đông ở thành phố A vừa ướt vừa lạnh, nhiệt độ sắp đạt °C, không khí lạnh chui vào tận xương cốt.
Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành gần như cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã tỉnh giấc, im lặng làm bữa sáng cho Quý Bạch.
"Anh ra ngoài tiệm, em ở nhà trông con nhé". Chỉ mới một đêm mà nếp nhăn trên mặt Quý Vĩnh Hoành dường như đã sâu hơn rất nhiều, dáng vẻ mỏi mệt như sắp không chịu đựng được nữa, trầm giọng nói: "Không được cho nó ra ngoài".
Trần Diệp Quyên làm xong bữa sáng, đặt lên bàn, nhìn cánh cửa phòng của Quý Bạch vẫn còn đang đóng kín, lắc đầu: "Em ra ngoài tiệm với anh".
Bà ở lại trong nhà cũng có biết nói gì với Quý Bạch đâu?
Hôm qua trằn trọc cả một đêm, tất cả những lời muốn khuyên bảo con trai bà đã nghĩ hết ở trong đầu, nhưng dáng vẻ Quý Bạch đỏ hồng hai mắt nói lời xin lỗi cứ hiện rõ mồn một trước mặt.
Trần Diệp Quyên nhanh chóng đè lên khóe mắt, nhẹ giọng nói: "Con trai mình như thế nào anh còn không hiểu sao, nó sẽ không ra khỏi cửa đâu".
Quý Vĩnh Hoành còn muốn nói thêm điều gì, lông mày nhíu chặt, sau đó ông thở dài một hồi rồi im lặng.
"Thằng bé kia vẫn ở dưới nhà". Trần Diệp Quyên nhíu mày nhìn qua cửa sổ, giọng điệu phức tạp: "Anh cũng thật là, hôm qua đã bảo phải nói chuyện cho rõ, cuối cùng anh vẫn động thủ".
Quý Vĩnh Hoành cau mày, cơn giận chưa tan: "Nếu không phải em ngăn cản anh, anh sẽ còn đánh nó nữa!"
Giọng nói của ông vô thức to hẳn lên, lại sợ Quý Bạch nghe thấy, Quý Vĩnh Hoành dừng một chút, "Em vào trong ngăn kéo đầu giường lấy thuốc mỡ ra đi".
Quý Vĩnh Hoành nhìn thoáng qua chỗ Hạ Trầm đang đứng: "Nói với nó, cách xa con trai chúng ta một chút".
Trần Diệp Quyên thở dài, vào phòng lấy thuốc mỡ.
Lúc hai người xuống tầng, Quý Vĩnh Hoành coi Hạ Trầm như không khí, nhìn cũng không thèm nhìn, đi thẳng ra khỏi khu chung cư.
Trần Diệp Quyên đi ở phía sau, nhìn vết ứ máu rõ ràng trên gương mặt Hạ Trầm, khe khẽ thở dài, nhét thuốc mỡ vào tay hắn.
"Về nhà đi, đừng đứng ở đây nữa".
"Hôm qua chú không đúng, không nên đánh con..."
"Nhưng hôm qua cô cũng nói rõ ràng với con rồi". Trần Diệp Quyên hít sâu một hơi, giọng điệu nín nhịn: "Cho dù con cứ đứng mãi ở đây thì chúng ta cũng không để con gặp mặt Quý Bạch nữa đâu".
Bà nghiêng đầu đi, giọng điệu mạnh mẽ, không nhìn vào Hạ Trầm nữa, nói: "Mang cho con thuốc mỡ là vì lúc trước con đã từng giúp nhà chúng tôi".
"Thứ hai cô sẽ đến trường lo liệu thủ tục chuyển trường, từ nay về sau, cô không hi vọng con quấy rầy Quý Bạch nữa..."
Hạ Trầm nhìn Trần Diệp Quyên, hỏi: "Trưa nay cô có rảnh không ạ?"
Hắn nhận thuốc mỡ bà đưa, nhẹ nhàng vut ve lọ thuốc, nói: "Nếu cô rảnh, con muốn tâm sự với cô vài chuyện về Quý Bạch".
Trần Diệp Quyên đã định từ chối ngay.
Nhưng lời từ chối đến bên miệng, bà nhìn Hạ Trầm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Buổi trưa.
Sợ Quý Vĩnh Hoành gặp Hạ Trầm sẽ không khống chế nổi cảm xúc, Trần Diệp Quyên không hẹn gặp Hạ Trầm ở trong tiệm ăn.
Trần Diệp Quyên ngồi trong quán cà phê, nhìn qua thời gian, thấp giọng nói: "Con muốn nói gì, nói ngắn gọn đi".
Hạ Trầm vâng một tiếng, mỉm cười.
Hắn đặt đồ mang đến lên bàn, nhưng không lập tức mở ra, nhìn Trần Diệp Quyên nói: "Hôm qua con sợ cảm xúc của chú cô quá xúc động, nên vẫn chưa kịp nói hết".
"Con rất thích Quý Bạch". Hạ Trầm nhìn Trần Diệp Quyên, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ cô không thể nào hiểu được, cũng không thể nào chấp nhận được, nhưng con vẫn muốn nói, con rất thích cậu ấy, là cái kiểu thích mà cả đời này muốn sống bên cạnh".
Một đêm trôi qua, Trần Diệp Quyên vốn đã bình tĩnh, nhưng giờ này khắc này cảm xúc của bà trong nháy mắt lại bị Hạ Trầm khuấy động. Bà bóp bóp lòng bàn tay, cố gắng giảm thấp âm thanh để cho những người khác không nghe thấy, chất vấn hắn: "Hai người đàn ông ở cùng một chỗ... Hạ Trầm, cô tin rằng con là một đứa trẻ ngoan, nhưng con dựa vào đâu mà để cam đoan rằng hai người đàn ông có thể ở bên nhau cả một cuộc đời?"
"Con lấy thứ gì để bảo đảm?"
Hắn mở đồ mình mang tới, từng món từng món đặt ra, bày lên trước mặt Trần Diệp Quyên.
Trần Diệp Quyên nhíu mày, vô thức nhìn theo từng động tác của Hạ Trầm.
Khi bà nhìn thấy tất cả nội dung đồ vật mà hắn mang đến, Trần Diệp Quyên nghẹn lời: "Đây là..."
"Đây là tất cả bất động sản đứng dưới tên con".
"Những thứ này là mấy năm nay tự con đầu tư kiếm được".
Đôi mắt sắc của hắn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Trần Diệp Quyên, mỉm cười: "Quý Bạch nói, cậu ấy không muốn con nhúng tay vào, cậu ấy muốn tự giải quyết những chuyện này".
Trần Diệp Quyên mím môi không nói gì, nhìn Hạ Trầm ngồi trước mặt, bà thấy rõ ràng khi nhắc đến Quý Bạch, nét mặt Hạ Trầm trong nháy mắt đó bỗng nhiên dịu dàng hẳn đi.
"Nhưng con vẫn cảm thấy, con phải đến tâm sự với cô một chút".
Bởi vì nhiệt độ đã sắp đạt °C, Hạ Trầm lại phải đứng dưới tầng suốt cả đêm nên giọng nói có phần khàn khàn mỏi mệt, thế nhưng đôi mắt đen nhánh và giọng điệu vẫn bĩnh tĩnh và rõ ràng.
Trần Diệp Quyên yên tĩnh lại.
"Vừa rồi cô hỏi con, con làm sao để cam đoan hai người đàn ông có thể bên nhau cả đời".
Hạ Trầm cười cười, ánh mắt dừng lại trên những giấy tờ trên bàn, "Hiện giờ những thứ mà cô đang thấy là tất cả những gì con có".
"Sáng nay con đã tìm luật sư làm thủ tục, chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Quý Bạch".
Hạ Trầm dừng một chút, nói khẽ: "Chỉ cần chờ cậu ấy ký tên, tất cả giấy tờ sẽ có hiệu lực".
Trần Diệp Quyên sửng sốt.
Cuống họng bà gần như tắc lại, không dám tin: "Con... con có biết mình đang làm gì không?"
"Cô đừng sợ". Hạ Trầm cười cười: "Không nhiều tiền đâu ạ".
Nhưng thứ đặt trước mặt Trần Diệp Quyên lúc này, là tiền mà Hạ Trầm kiếm được từ được từ khi trở về nhà họ Hạ, sau đó nửa năm nay sống lại, hắn lợi dụng trí nhớ của kiếp trước để đầu tư kiếm thêm.
"Quý Bạch biết con làm chuyện này sẽ không vui". Hạ Trầm chậm rãi nói: "Nhưng con không có cách nào dùng thời gian ngắn để chứng minh cho cô chú thấy".
"Cô, con có thể thề với cô, từ nay về sau, tất cả thứ gì của con cũng đều là của Quý Bạch".
Một người kiêu ngạo như Hạ Trầm, thứ gì hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng khi hắn yêu một người, Quý Bạch quan tâm cái gì, thì hắn cũng sẽ thay cậu quan tâm tất cả.
Lúc Trần Diệp Quyên trở lại tiệm ăn nhanh, còn chưa đi vào cửa, Quý Vĩnh Hoành đã ra chào đón: "Nói chuyện thế nào rồi?"
Trần Diệp Quyên lắc đầu, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, lại thở dài.
Bà nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, ánh mắt phức tạp: "Anh nói xem... đến cùng tại sao hai đứa nó lại thích nhau chứ?"
Quý Vĩnh Hoành hơi nóng nảy, "Em quản chuyện này làm gì! Hạ Trầm có đồng ý tránh xa con trai chúng ta không?"
Trần Diệp Quyên vuốt vuốt huyệt thái dương, "Nó không đồng ý."
Bà dừng một chút, nhìn Quý Vĩnh Hoành, cười khổ một tiếng thấp giọng mở miệng nói: "Em còn suýt chút nữa đã bị nó thuyết phục".
"Em bị nó thuyết phục?" Quý Vĩnh Hoành nóng nảy trong nháy mắt: "Em có biết mình đang nói gì không?"
"Được rồi, anh cứ bận việc của anh đi". Trần Diệp Quyên phất tay, "Để em suy nghĩ kỹ lại đã".
Quý Vĩnh Hoành còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng mặt mũi Trần Diệp Quyên tràn ở đây mỏi mệt, ông mở miệng, nếp nhăn trên trán sâu thêm mấy phần, thở dài liên tiếp vài cái mới quay người đi.
Thấy Quý Vĩnh Hoành đi vào trong phòng bếp, Trần Diệp Quyên nhắm mắt, im lặng rất lâu, sau đó bà lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn dãy số đầu tiên trong danh bạ, nửa ngày vẫn không có thêm hành động nào.
Đây là dãy số mà Hạ Trầm đã đưa cho bà.
Hạ Trầm nói, đây là một bác sĩ tâm lý mà hắn quen, bà có thể hỏi tất cả mọi thứ... thậm chí cả những chuyện liên quan đến đồng tính luyến ái.
Trần Diệp Quyên hít sâu một hơi, đè lên khóe mắt, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.
—— —— —— ——
Tối đó, Quý Vĩnh Hoành vẫn còn bận ngoài cửa tiệm, Trần Diệp Quyên về trước, nhìn thấy Quý Bạch đã ngồi trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mím môi, đứng dậy.
Trần Diệp Quyên liếc cậu một cái, thả áo khoác lên ghế sofa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói với cậu: "Có bao giờ bố mẹ về nhà mà bắt con phải đón đâu, đứng lên làm gì".
"Ăn cơm chưa?" Trần Diệp Quyên hỏi Quý Bạch, "Có đói bụng không, đói thì mẹ chuẩn bị gì đó cho con ăn nhé".
Quý Bạch lắc đầu, "Mẹ, con không đói." Dừng một chút, Quý Bạch nhìn về phía Trần Diệp Quyên, thấp giọng nói: "Con muốn tâm sự với mẹ."
Trần Diệp Quyên ừ một tiếng, ngồi lên ghế sofa, không nói câu nào nữa.
Quý Bạch đứng ở trước mặt bà, lưng thẳng tắp, dáng người thiếu niên mảnh mai, nhưng giờ này khắc này nhìn thấy cậu như vậy, Trần Diệp Quyên bỗng hoảng hốt cảm thấy dường như con trai mình đã trưởng thành.
Bà có thể đoán được Quý Bạch ấp ủ tâm sự cả một ngày đang muốn nói chuyện gì với bà, trái tim buồn đau, quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn cậu.
"Mẹ, con xin lỗi".
Quý Bạch nắm chặt nắm tay, nói nhỏ: "Rất xin lỗi".
"Con đã khiến bố mẹ đau lòng..."
"Con biết mình làm cho bố mẹ đau lòng, nhưng con vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh nó, đúng không?" Trần Diệp Quyên ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai của mình, giọng nói đã hơi run rẩy.
Yết hầu của Quý Bạch nhấp nhô.
Cậu biết mình không nên trả lời thẳng câu hỏi này của Trần Diệp Quyên, nhưng mà... Quý Bạch hít một hơi thật sâu, gật đầu một cách khó khăn, khàn khàn nói: "Con không thể, không thể rời khỏi Hạ Trầm".
"Vì sao?" Cảm xúc của Trần Diệp Quyên đã ổn định hơn, bà nhìn Quý Bạch, nhẹ nhàng hỏi: "Con nói cho mẹ nghe, vì sao thế?"
"Là do cách dạy của bố mẹ đối với con có vấn đề gì sao, hay là ảnh hưởng không tốt bởi người ngoài? Con nói cho mẹ nghe...."
Quý Bạch cười khổ.
Sao cậu có thể nói cho mẹ mình biết, kiếp trước cậu bị tai nạn hôn mê bất tỉnh, linh hồn đã biến thành một con mèo ở bên cạnh Hạ Trầm suốt mười năm?
"Mẹ, mẹ không biết anh ấy tốt thế nào". Hốc mắt Quý Bạch hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng kìm nén giữ cho mình bình tĩnh, cậu cười với mẹ, nói: "Lúc còn bé con đã gặp anh ấy ở viện mồ côi, tất cả đồ ăn anh ấy có đều cho con hết".
"Về sau con được bố mẹ nhận nuôi, vì một lời hứa mà anh ấy đã tìm con suốt mười mấy năm".
"Mười mấy năm sau, anh ấy chuyển trường đến Trí Viễn, một người kiêu ngạo như anh ấy lại quỳ gối trước tượng Phật cầu cho con bình an".
"Vì muốn thi vào cùng một trường đại học với con, mỗi ngày anh ấy đều học bài đến rất khuya, rất khuya".
Hai mắt Quý Bạch chua xót khó chịu nổi, cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mẹ mình, nói: "Mẹ, con rất thích Hạ Trầm".
"Rất thích, vô cùng thích".
"Con không thích con trai, con chỉ thích mình anh ấy".
"Chúng con không phải những kẻ khác người, cũng không phải... Cũng không phải là những kẻ bin thái...".
Quý Bạch dừng một chút, gần như cầu xin mẹ mình, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay mẹ: "Mẹ, con không muốn mẹ đau lòng, nhưng con có thể cầu xin mẹ chấp nhận con có được không?"
"Quý Bạch."
Trần Diệp Quyên hít sâu một hơi, hốc mắt cũng đỏ, hỏi ngược lại: "Con muốn mẹ chấp nhận cái gì?"
"Con có biết không, con có biết không... Bố mẹ có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ của con cái".
"Nhưng xã hội này có thể sao? Quý Bạch, con có thể khiến tất cả mọi người đều tiếp nhận các con sao?"
Cổ họng Quý Bạch nghẹn ứ, cậu duỗi thẳng lưng, nhìn về phía Trần Diệp Quyên lắc đầu, thấp giọng nói: "Mẹ, con không sợ."
"Con không sợ xã hội không chấp nhận mình, cũng không sợ những người khác không hiểu con".
Nhìn con trai của mình, nhất thời Trần Diệp Quyên không biết trong lòng mình hiện giờ đang đau lòng cho con hay là khổ sở.
Bà nhanh chóng lau mặt một cái, kéo Quý Bạch ngồi xuống ghế.
Trần Diệp Quyên cố kiềm chế cảm xúc phức tạp khó hiểu trong lòng xuống, lau nước mắt trên mặt Quý Bạch, không rõ là bất đắc dĩ hay là than thở, lắc đầu nói: "Lời nói của con cũng không khác Hạ Trầm là bao".
"Các con mới bao nhiêu tuổi mà đã dám nói đến chuyện cả một đời?"
Quý Bạch sững sờ.
Cậu mở miệng, hốc mắt nháy mắt đã đỏ bừng, nhìn mẹ, khàn giọng nói: "Mẹ, mẹ vừa nói gì?"
"Anh ấy... Hạ Trầm... đã đến tìm mẹ sao?"