Gương mặt Trình Nguyên trở nên vặn vẹo, làm sao có thể ngừng thở? Hắn hung bạo giật chăn ra, đặt lỗ tai mình nơi vị trí tim của Cố Diễn, không có nhịp đập.
Tay Trình Nguyên run rẩy vén áo Cố Diễn lên, trước mắt là một mảnh băng vải, Trình Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức trấn định vững vàng tay mình, hắn lật mảnh băng lên, vết thương ở tim do trúng đạn đập vào tầm mắt hắn.
Trình Nguyên cảm thấy trời đất đen sầm lại, xoay người đối diện với tên thuộc hạ hắn.
“Trình tiên sinh, món quà này có thỏa mãn không?” Người đàn ông giương lên một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, “Từ khoảnh khắc mày giết chết em gái tao cách đây năm, tao đã thề rằng, nhất định phải khiến mày mất đi người mày yêu nhất trên đời, à, quên nói cho mày biết, cô gái nhỏ mà mày đâm chết đã bị tao ghi hình lại, có lẽ clip đã tới tay thằng bé rồi, ha ha ha ha, Trình Nguyên, mày thật đáng thương, người mày yêu nhất trước khi chết hận mày tận xương, ha ha ha ha…”
Dứt xong câu cuối, người đàn ông tựa hồ chìm đắm ở thế giới riêng của mình, cứ thế cười điên dại.
Trình Nguyên đi về phía hắn ta, bất ngờ bổ một cú thật mạnh sau gáy hắn, người đàn ông té xuống hôn mê bất tỉnh.
“Theo tao lâu như vậy, vẫn không thông minh ra chút nào?” Trình Nguyên nở nụ cười khó tả, “Đắc tội phải tao, tao thật sự có thể cho mày sống không được, chết cũng không xong.”
Hắn lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Chưa đến phút, tất cả thủ hạ của Trình Nguyên xuất hiện tại nơi ở hắn.
“Tao muốn thằng này tuyệt đối không có cơ hội tự sát.” Lúc nói câu này, Trình Nguyên đang ôm thi thể Cố Diễn vùi mặt vào phần ngực lạnh lẽo của cậu, bọn thủ hạ không nhìn thấy cũng chẳng dám xem vẻ mặt hắn.
“Cố Diễn…” Trình Nguyên ngẩng đầu lên, hôn vào đôi môi Cố Diễn, tay không ngừng vuốt ve khắp người cậu.
“Làm sao anh để nó được toại nguyện, chúng ta không rời nhau, anh và em sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Giọng Trình Nguyên thật dịu dàng nói với Cố Diễn, lập tức ngữ điệu chuyển sang âm u ớn lạnh, “Anh sẽ để nó cảm nhận được, cái gọi là sống không bằng chết.”
Đám thủ hạ dựa theo lời dặn dò của Trình Nguyên đã chuẩn bị xong mọi việc, bọn họ tự nhiên phát hiện lúc này tinh thần Trình Nguyên bắt đầu không ổn, chẳng dám nói câu nào, chỉ có thể xếp thành hàng đứng một bên vách tường.
“Đem nó đến phòng kế bên, không để Cố Diễn thấy những gì không nên thấy.” Một lát sau, Trình Nguyên đứng dậy nói với bọn thủ hạ.
Mấy tên thủ hạ liền mang người đàn ông đang bị trói chặt trên ghế, miệng bịt kín vải, đem đến phòng bên cạnh, không ai dám nhắc nhở Trình Nguyên rằng Cố Diễn căn bản không thấy được.
“Cố Diễn, chờ anh, anh giải quyết xong thằng kia, liền đi với em, đừng nhớ anh quá đấy.” Trình Nguyên hôn vào trán Cố Diễn ôn nhu nói.
“Nguyên thiếu, cậu ấy chết rồi.” Rốt cục có một thuộc hạ không nhịn được lên tiếng, một giây sau, óc của gã phọt ra.
“Nguyền rủa Cố Diễn chính là nguyền rủa tao.” Trình Nguyên lạnh lùng nói, lại cúi người hôn lên môi Cố Diễn, sau đó bước đi đến phòng bên cạnh.
Vài tên thủ hạ theo sau hắn tiến vào gian phòng, còn lại mấy người canh giữ cửa.
Phòng bên cạnh bình thường luôn bị khóa lại, bên trong là sàn xi măng, so với cách bài trí tinh xảo của phòng hắn thì có phần không hợp chút nào, trên tường bày ra đủ loại súng ống, cùng với đa dạng các công cụ tra tấn.
“Làm nó tỉnh.” Trình Nguyên vừa nói xong, một chậu nước dội thẳng xuống đầu người đàn ông.
Người đàn ông tỉnh lại, nhìn mặt Trình Nguyên, biểu tình đột nhiên trở nên cực kỳ sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng, lúc này hắn nghĩ đến viên thuốc độc nhét trong kẽ răng mình, nhưng rất nhanh ý thức được thuốc độc đã bị lấy ra, trong miệng hắn lại nhét đầy vải, ngay cả cách tự sát cơ bản nhất là cắn lưỡi cũng không làm được.
Trình Nguyên không động đến những hình cụ trong phòng, chỉ lấy ra một con dao từ trong người.
“A, tao lóc thịt mày từng miếng từng miếng được không? Giống như lúc ăn lẩu ấy.” Trình Nguyên cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông nói.
Một luồng mùi tanh tưởi xộc lên, người đàn ông giãy dụa một cách bất lực.
Nụ cười của Trình Nguyên vẫn không tắt, rút ra dao găm, bắt đầu lăng trì người đàn ông.
Từng mảng từng mảng thịt rơi xuống mặt đất, nếu xem kỹ có thể thấy, mỗi miếng thịt đều có độ dày gần giống nhau, đám thủ hạ đứng quanh Trình Nguyên suýt buồn nôn.
Người đàn ông đau quá, nhưng nùi vải nhét trong miệng làm hắn không cách chi kêu thành tiếng, chỉ có thể phát sinh chút âm thanh ư ử sâu trong cổ họng, mỗi khi hắn đau đến ngất đi là Trình Nguyên sai thủ hạ làm tỉnh lại, cứ như vậy tuần hoàn.
Trình Nguyên như người máy, vẫn tái diễn động tác tước thịt, “A, cho chút ớt.”
Thủ hạ lập tức hiểu ý, mang tô ớt xay vào.
Trình Nguyên cầm một chiếc bàn chải nhúng vào tô ớt xay, quét đến những nơi bị cắt thịt trên thân thể người đàn ông, hắn ta đau đến mức uốn éo.
“Mày dùng tay nào làm Cố Diễn của tao ngủ không dậy?” Trình Nguyên cười nói, “À, chắc là tay phải?”
Vừa nói, Trình Nguyên dùng dao lột hết lớp da trên mu bàn tay người đàn ông, sau đó lại lóc từng mảng từng mảng thịt trong lòng bàn tay đi, chỉ chừa xương lại.
“Tay trái cũng có công lao nhỉ?” Trình Nguyên cười nói, dùng phương pháp y như thế giải quyết tay trái người đàn ông.
Trình Nguyên ra hiệu thủ hạ đem chậu ớt xay đến, lấy hai bàn tay người đàn ông ngâm vào.
Toàn thân nạn nhân co giật rút người, không còn tri giác.
“Cầm máu cho nó.” Trình Nguyên cất dao lại, nhìn người đàn ông cả người đẫm máu, nói, “Tao muốn để nó sống.”
Trình Nguyên đi rửa tay, lại nhớ đến phòng ngủ mình.
Lúc này, cơ thể Cố Diễn đã bắt đầu hiện ra một ít hồ máu tử thi. (Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. – Wiki)
Trình Nguyên đưa tay xoa những vết đỏ kia, nhìn về phía Cố Diễn, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, “Cố Diễn, em tỉnh lại đi, trò chuyện với anh.”
“À, anh sẽ khiến thằng khốn kia sống không bằng chết, em mau tỉnh lại được không? Đừng bỏ anh.”
“Có phải em giận anh đã giết Nhiễm Thiên? Vì ả đến khiêu khích anh, ha ha, thật buồn cười, không ngờ ả yêu em như vậy, ả còn nói với anh rằng em sẽ mãi mãi không thể yêu anh, làm sao có khả năng… Ôi, Cố Diễn, em nhìn anh một chút…”
Giọng nói Trình Nguyên đã mơ hồ lạc đi.
Đương nhiên Cố Diễn không tỉnh dậy, tinh thần Trình Nguyên bắt đầu hỏng mất, không ngủ tra tấn tên kia hai ngày hai đêm, đến sáng ngày thứ hai, người đàn ông đã chết nhưng Trình Nguyên vẫn chưa buông tha hắn.
Đám thủ hạ Trình Nguyên nhìn trên ghế đống xương thịt máu me bấy nhầy, mảng mảng đầy đất, chỉ cảm thấy trong bụng phát tởm không chịu được.
Giải quyết xong người đàn ông, Trình Nguyên tắm rửa thanh tẩy bản thân lại toàn bộ, tắm đến mức cơ thể suýt tróc da hắn mới ngưng động tác tự ngược, sau đó bước vào gian phòng Cố Diễn.
Xác chết Cố Diễn bắt đầu hơi bốc mùi, hồ máu đã lan rộng, bụng trướng lên.
Bọn thủ hạ cũng không chịu nổi, nhưng Trình Nguyên vốn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng lại như không ngửi thấy gì, hắn ngồi bên giường, không chút nào quan tâm drap trải giường đã bị một ít dịch tử thi vấy bẩn.
“Tất cả mọi người, đứng thành một hàng, Tiểu Nghiêm, mày đến bên tao.” Trình Nguyên nói.
Ngoại trừ Tiểu Nghiêm bị điểm đích danh, tất cả đồng loạt đứng thành một hàng.
Trình Nguyên lấy súng ra lên đạn, mỗi người lãnh một phát, đạn hết lại lắp băng đạn khác vào.
Mặt Tiểu Nghiêm không hề có cảm xúc nhìn từng người từng người ngã xuống, không lên tiếng.
Trình Nguyên đứng dậy ôm lấy thi thể Cố Diễn, lau sạch dịch bẩn trên người cậu đi rồi ôm vào lòng.
“Tiểu Nghiêm, mày biết, trong đám thủ hạ, đứa tao tin tưởng nhất là mày.” Trình Nguyên nói.
Mạng Tiểu Nghiêm là do Trình Nguyên cứu, hắn luôn luôn coi Trình Nguyên như vị thần của đời mình.
“Ngài có gì dặn dò?” Tiểu Nghiêm hỏi.
“Sau khi tao chết, mang tao vào Cố Diễn chôn chung với nhau, làm gọn gàng thôi, không nên để bất cứ ai biết, được rồi, em ấy thích nơi yên tĩnh, trong tay tao có tài sản lưu động cá nhân, % để lại cho cha mẹ Cố Diễn, % đổ vào bất động sản, mày xem đó mà làm thôi.” Chất giọng Trình Nguyên bình thản bàn giao hậu sự, sau đó lấy ra một chiếc bút ghi âm ném cho Tiểu Nghiêm, đã thâu lại nội dung hắn vừa di ngôn.
“Thiếu gia…” nghe vậy, Tiểu Nghiêm ngẩn ra, tâm trạng có luồng dự cảm bất ổn, còn chưa kịp nói gì thì thấy Trình Nguyên móc súng lên đạn, kê nòng vào trước ngực mình, không chút do dự bóp cò súng.
“Thiếu gia!!! Sao ngài phải khổ như thế!!! Người yêu ngài đếm không xuể, tại sao nhất thiết phải là cậu ấy!!!” Tiểu Nghiêm bình thường như hán tử gương mặt sắt thép, giờ đây nước mắt nước mũi nhầy nhụa, nức nở gào khóc.
Trình Nguyên không hề trả lời Tiểu Nghiêm, hai con mắt trợn to nhìn chăm chú Cố Diễn, cứ như muốn khắc ghi tướng mạo người yêu sâu sắc vào trong lòng.
Tiểu Nghiêm quỳ gối trước mặt thi thể Trình Nguyên khóc lớn một hồi, sau đó lau khô nước mắt, theo mệnh lệnh Trình Nguyên tìm một nghĩa trang an tĩnh, chôn chung hai người với nhau, không có bất kỳ nghi thức rườm rà nào, chỉ để thợ trang điểm làm mặt cho hai người rồi chôn ngay, sau đó thợ trang điểm bị diệt khẩu.
Tiểu Nghiêm đem đống xác chết mấy nạn nhân bị giết dọn dẹp xong, lau quét lại gian phòng, thay đổi ổ khóa, khóa cửa lại, dựa theo chỉ thị Trình Nguyên phân phối toàn bộ tài sản lưu động của hắn, chuyển % còn lại đến cha Trình Nguyên, sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Tiểu Nghiêm cũng tìm một chỗ yên tĩnh rồi tự kết thúc mạng mình.