Ăn xong cơm trưa, hai cô gái dọn bàn và rửa chén, Thương Liêm cho bọn họ nghỉ ngơi một tiếng, muốn tắm thì tắm, muốn ngủ thì ngủ, vào lúc hai giờ chiều thì cùng nhau đi lục soát toàn thôn, giao phó xong những chuyện này Thương Liêm liền lôi kéo Lữ Mộc vào một căn phòng ngủ bên trái trên phòng khách.
Thương Liêm kéo Lữ Mộc vào phòng ngủ liền nhấc chân đóng cửa lại, xoay người đặt Lữ Mộc lên cửa, không kịp chờ đợi hôn môi Lữ Mộc, Lữ Mộc giật mình chốc lát cũng giơ hai tay ôm cổ hắn nghiêm túc đáp lại.
Đôi môi quấn quýt lấy nhau không ngừng truyên ra tiếng ái muội và tiếng hừ nhẹ của Lữ Mộc, Thương Liêm không khắc chế được ôm người vào lòng chặc hơn, nụ hôn dần dần hạ xuống, đầu lưỡi lưu luyến trên cáicổ trắng nõn của Lữ Mộc.
Đầu lưỡi chạy qua chạy lại chỗ cần cổ quá mức kích thích, làm toàn thân Lữ Mộc run rẩy, nơi cổ họng cũng phát ra tiếng ngâm khẽ "Hừ..." Ngón tay luồn vào tóc người nào đó, Lữ Mộc phối hợp nâng cổ cao hơn:"A...cho em... Liêm... đem anh cho em... em muốn anh...." Đáp lại Lữ Mộc là cánh tay ôm chặc hơn và từ liếm chuyển sang gặm:"A... nhẹ... nhẹ...a...Liêm...."
"Mộc Mộc, Mộc Mộc..." Thương Liêm cắn, liếm, thì thầm tên người trước mặt mình:"Chờ một chút, chờ.."Nói xong giơ tay lên mạnh mẽ ôm người vào lòng, thở dốc dẹp loạn dục vọng cuộn trào mãnh liệt.
"Hô..." Thở dài ra một hơi, Lữ Mộc nhẹ nhàng đẩy người đàn ông đang ôm mình, chăm chú nhìn đôi mắt bị dục vọng ép tới đỏ ngầu:"Vì sao?" Rõ ràng đã muốn như vậy vì sao lại nhẫn nại.
"Ha ha..." Trong mắt người đàn ông tràn đầy vui vẻ, giơ tay lên kéo người vào lòng ôm chặc, cúi đầu hôn lên vành tai xinh đẹp của thanh niên.
"Một tiếng không đủ." Người đàn ông nỉ non bên tai cậu, dứt lời thấy được lỗ tai thanh niên trong chớp mắt đỏ bừng.
"Ha ha....Mộc Mộc của anh quá đáng yêu."
Cảm nhận được chấn động truyền tới từ lồng ngực hắn, nghe tiếng cười vui sướng của hắn, Lữ Mộc cũng cong lên khóe môi:"Em rất mong tới tối."
Người đàn ông không trả lời chỉ là hô hấp vất vả bằng phẳng lại dồn dập, lần nữa mạnh mẽ hôn xuống đôi môi dụ người, mãi đến khi người trong lòng rối loạn hô hấp mới tiếc nuối buông ra, chút nữa còn có chuyện, hắn sợ nếu không buông ra sẽ không khắc chế được bản thân, không quan tâm gì mà "làm".
Lữ Mộc hít sâu vỗ vỗ mặt mình, đợi dục vọng lui xuống mới đè người đàn ông ngồi lên ghế bập bênh bằng trúc trong phòng ngủ, mình thì đi lấy chăn mền khăn trải giường trong không gian ra thay, khăn trải giường chăn mền đều là của chủ nhà trước, tuy Lữ Mộc không có bệnh sạch sẽ nhưng vẫn cảm thấy lần đầu tiên của họ trên giường vẫn là nên đổi của mình thì tốt hơn.
Thương Liêm ngồi bên cạnh nhìn người mình yêu tới tận xương tủy, nhìn người này bận rộn nơi họ ngủ vào ban đêm, nghĩ người này vì mình làm cơm, nghĩ người này hôn trả lại mình, nghĩ người này nói nói muốn mình... tình cảm mãnh liệt tràn đầy trái tim, ánh mắt dần có chút chua xót....:"Mộc Mộc, anh yêu em." Thời điểm nói câu này người đàn ông thẳng lưng, nghiêm túc như nói lời thề, mà thanh niên quay lưng về phía hắn đang thay chăn mền nghe vậy liền dừng động tác lại, quay đầu lại nở nụ cười, cũng nghiêm túc nói với hắn:"Em cũng yêu anh, rất yêu." Nói đến đây, ánh mắt thanh niên chất chứa ôn nhu chưa ai thấy qua, ôn chỉ thuộc riêng về người đàn ông đối diện.
Thu thập phòng ngủ xong, Thương Liêm ấn Lữ Mộc đang định đi giặt đồ của hai người nằm xuống nghỉ ngơi, đúng hai giờ mọi người tập hợp tại phòng khác chia làm đội đi xung quanh thôn.
"Đội trưởng là đội đây, bọn em ở rừng cây phía sau thôn, tang thi đều tập trung ở đây." Dương Binh thấp giọng báo cáo tình hình cho đội trưởng.
Thương Liêm nhíu mày khi nghe được tin tức truyền đến từ đội số hai:"Tình huống không thích hợp, các cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ chúng tôi đi qua."
"Vâng, đội trưởng." Trong bộ đàm lại truyền tới thanh âm đè thấp của Dương Binh.
Nhận được câu trả lời của Dương Binh, Thương Liêm cầm bộ đàm:"Đội số ba đi tập hợp với đội số hai ở rừng cây phía sau thôn, tang thi tập trung ở bên kia, tôi và Mộc Mộc cách phía sau thôn có chút xa sẽ đến trễ chút, các cậu hành động nhớ chú ý an toàn."
"Vâng, đội trưởng, bọn em lập tức đi qua" Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng Hoa Thư lập tức dẫn người chạy tới rừng cây sau thôn.
Đợi Lữ Mộc và Thương Liêm cùng những người khác chạy đến cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau, đang định tiến vào rừng cây thì phát hiện đội số và đội số trốn ở một góc.
"Xảy ra chuyện gì?" Thương Liêm hỏi Dương Binh - người phát hiện sớm nhất.
Dương Binh lắc đầu:"Không rõ lắm, rất quỷ dị, chúng tôi không tới gần."
Lữ Mộc cau mày:"Quỷ dị?"
"Ừ." Dương Binh gật đầu:"Cách khá xa, bọn em không thấy rõ tình huống, chỉ thấy một đám tang thi vây quanh thứ gì đó, vật kia phát ra ánh sáng màu xanh."
Lữ Mộc tìm kiếm trong ký ức kiếp trước:"Ánh sáng màu xanh..." cậu nhớ lại kiếp trước không nghe qua ánh sáng xanh gì có liên quan với tang thi.
"Liêm, em đi trước xem tình hình."
"Cùng nhau đi." Trong giọng nói không chừa chút thương lượng.
Lữ Mộc gật đầu, cậu biết rõ anh ấy không an tâm, cũng giống như cậu cũng không yên tâm để cho một mình anh ấy đi vào rừng cây vậy.
"Đội trưởng, chị dâu, bọn em cũng đi!" Giống như hai người họ, bọn họ cũng lo lắng cho đội trưởng và chị dâu.
Thương Liêm gật đầu với mọi người, sau đó kéo Lữ Mộc đi tới rừng cây nhỏ.
Không đi lâu lắm đã loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét không ngừng của tang thi.
"Thời điểm tang thi phát hiện ra thịt mới có thể chịu khó rống như vậy." Quả Tuấn nói.
Diệp Dương gật đầu:"Ừ, ừ."
Hoa Thư đẩy kính mắt:"Cho nên, rốt cuộc ánh sáng xanh nhạt đó là thứ gì lại có thể khiến tang thi hưng phấn như thấy đồ ăn vậy."
"Đi vào sẽ biết." Lữ Mộc thản nhiên đáp.
Đối với trả lời tùy hứng của chị dâu, Hoa Thư tỏ vẻ bất đắc dĩ, những người khác biểu thị chị dâu mạnh mẽ chính là có thể tùy hứng như vậy.
Mọi người đi vào rừng cây khoảng năm phút đồng hồ thì càng ngày càng gần với tiếng gào thét của tang thi, càng ngày càng rõ ràng, tiếp tục đi thêm năm phút nữa mọi người mới thấy rõ tình huống, quả thực như Dương Binh nói, một đám tang thi từng vòng từng vòng vây quanh ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng kia tỏa ra thành hình cầu, tang thi xung quanh không ngừng lại gần ánh sáng muốn bắt vật gì, nhưng thoạt nhìn ánh sáng xanh nhạt lại như lá chắn vậy, dù cố gắng thế nào tang thi cũng không thể đi vào sau đó còn bị bắn văng ra, tang thi sau tiến vào rồi lại bị bắn ra, cứ tuần hoàn một lần lại một lần như vậy mãi đến khi đám người Lữ Mộc cách tụi nó ngày càng gần mới phá vỡ vòng lặp vô hạn này.
"Tới rồi." Mắt thấy tang thi bị hấp dẫn tới, Lữ Mộc không lùi mà tiến, kéo Thương Liêm nghênh đón tang thi.
"Ai nha, Mộc Mộc, cậu thích tang thi như vậy a, xem cậu đã nóng lòng không kịp chờ đợi kìa." Cảnh Bạc trêu chọc Lữ Mộc.
Lữ Mộc nhẹ nhàng phản kích:"Các cậu cũng lên giết tang thi cho tôi, đừng quên mục đích chúng ta ở đây, hiện tại chính là cơ hội rèn luyện rất tốt."
"Vâng, chúng tôi nhất định phải rèn luyện thật tốt." Mọi người trả lời xong cũng nghênh đón tang thi đi tới.
Thương Liêm kéo Lữ Mộc tới trước người, cúi người in lên trán cậu một nụ hôn:"Chú ý an toàn." Sau đó buông thanh niên ra, dẫn đầu tiến vào đàn tang thi.
Giơ tay lên đụng lên chỗ được hôn trên trán, nơi đó vẫn còn giữ lại độ ấm, Lữ Mộc cong cong môi cũng gia nhập vào đội giết tang thi.
"Mọi người cẩn thận, những con tang thi này đều là tang thi cấp hai." Hoa Thư vừa nói với những người khác vừa tránh thoát móng tay sắc bén.
"Phốc phốc phốc..." Bàn tay cứng rắn lại, liên tục đập vào đầu tang thi, bởi vì động tĩnh quá lớn nên bọn họ thành công hấp dẫn toàn bộ tang thi, bây giờ bị vây quanh thành Lữ Mộc và những người khác.
Mọi người cũng tạo thành một vòng tròn, ngừa tang thi đánh lén phía sau.
Lữ Mộc nhìn thoáng qua ánh sáng xanh nhạt, trong ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ thấy thân ảnh một đứa bé, không kịp nhìn kỹ đã bị tang thi xông tới mặt kéo lại lực chú ý, giơ tay lên đâm thủng đầu tang thi, tiếp tục tấn công mục tiêu kế tiếp, tốc độ tay nhanh tới xuất hiện tàn ảnh, mà bên Thương Liêm tốc độ cũng không chậm, nhanh chóng đánh chết tang thi, hai người đều không sử dụng dị năng biến dị, nếu sử dụng thì quá chú ý, có thể không cần dùng dị năng bọn họ sẽ không dùng, một khi dùng thành thói quen, ngày nào đó quen tay dùng dị năng trước mặt người ngoài thì không ổn, có những dị năng giả biến dị khác thì còn tốt, nếu như không có thì bọn họ sẽ là vật thí nghiệm độc nhất vô nhị.
"Cẩn thận." Lữ Mộc vẫn luôn chú ý các đội viên khác bên cạnh liền phát hiện Điền Thanh bên tay trái cậu ứng phó với tang thi ngày càng khó khăn, thời điểm y thiếu chút nữa bị tang thi quào trầy liền ra tay, kéo cậu vào trong vòng tròn mọi người tạo thành, cùng lúc đó, Thương Liêm cũng kéo Trương Vinh vào trong, hai người bực bội ngồi trong vòng tròn, ánh mắt chán chường và không cam lòng.
Mà mọi người đang bận rộn nên lúc này không có thời gian trấn an cảm xúc ngày càng lấn sâu của hai người.
Mười mấy người dùng phút giải quyết hết tang thi cấp , sau đó mới phân tán ra giải quyết tang thi cấp ở xung quanh, sau khi giết sạch tang thi, mọi người mới dừng lại thở dốc đồng thời có thời gian đi tới nơi phát ra ánh sáng xanh.
Nhưng nhìn thấy cũng không phải là quả cầu ánh sáng xanh, nơi vốn tồn tại ánh sáng hình cầu hiện tại chỉ có một đứa nhỏ khoảng ba tuổi, nhìn không ra là cậu bé hay cô bé, chỉ thấy đứa nhỏ quần áo tả tơi ngồi trên chiếu, làn da lộ ra trắng như muốn trong suốt, tóc dài đen sẫm dính vào một chỗ, hỗn độn dính trên mặt, kính mắt tròn vo thỉnh thoảng phát ra ánh sáng xanh nhạt, khi mọi người ở cách đó không xa nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng ngẹo đầu tò mò nhìn mọi người.
Đại Nữu bị vẻ mặt của đứa nhỏ làm chấn động tới tâm can trước một bước đi tới chỗ đứa nhỏ, vậy mà mới lại gần, quanh thân đứa nhỏ nháy mắt phát ra ánh sáng, ánh sáng nhanh chóng tạo thành khối cầu bao vây đứa nhỏ trong đó, Đại Nữu tò mò đưa tay chạm, kết qua giống như tang thi, tay mới vừa chạm đến đã bị ánh sáng không chút lưu tình đánh văng ra, mà cậu bé ngồi bên trong vẫn không nhúc nhích, vẫn là dáng vẻ hiếu kỳ quan sát.