Thương Liêm vui vẻ nhìn người mặt không đỏ tim không đập mạnh vô cùng bình tĩnh trước mặt, chỉ chỉ Lữ Mộc ngồi bên cạnh:"Vợ tôi làm, cậu hỏi em ấy đi."
Trần Hồng không hiểu nhìn thanh niên rõ ràng là nam:"Vợ cậu?"
Lữ Mộc quét mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt vui vẻ bên cạnh gật đầu với Trần Hồng:"Vợ nam." Trong biểu tình khiếp sợ của Trần Hồng bình tĩnh quay đầu hỏi Thương Liêm:"Các anh quen nhau?"
Thương Liêm đặt tô không xuống, ôm Lữ Mộc vào lòng:"Quen, trước đây đã cứu anh một mạng rồi kết bạn, sau đó anh định cư ở thành phố W, cậu ấy ở thành phố G, ai cũng bận rộn nên ít liên hệ." Trần Hồng giữ râu quai nón hiện tại khác trước kia quá nhiều, thời điểm nghe Trần Hồng tự báo tên họ hắn mới xác định là người bản thân quen.
Nghe Thương Liêm nói hắn được Trần hồng cứu một mạng, ánh mắt Lữ Mộc mang theo biết ơn, đứng dậy đưa tay phải ra với người đàn ông vẫn trong trạng thái khiếp sợ trước mặt:"Rất vui được biết anh, tôi là Lữ Mộc - người yêu Thương Liêm."
"A? Tôi... tôi là Trần Hồng, anh em kết nghĩa với Thương Liêm." Trần Hồng vẫn chưa phục hồi tinh thần như khúc gỗ bắt tay Lữ Mộc.
Thương Liêm thấy gã vẫn không buông tay liền đứng lên rút tay Lữ Mộc ra:"Biết là được, ngồi đi."
Trần Hồng mới phục hồi tinh thần, sững sờ nói:"Thương Liêm, thì ra cậu thích đàn ông, thảo nào chưa từng thấy cậu đi tìm phụ nữ." Nói xong lại cảm thấy không đúng, nghĩ nghĩ rồi tỉnh ra nói:"Nếu thích đàn ông sao trước đây cũng không thấy cậu đi tìm đàn ông?"
Thương Liêm ôm Lữ Mộc vào lòng cười nói:"Chỉ là em ấy."
Cái hiểu cái không gật đầu, Trần Hồng hào sảng vỗ vỗ vai Thương Liêm:"Vậy người anh em này của cậu chúc các cậu hạnh phúc, cho nên... hiện tại có thể cho tôi chút cơm sao, tôi sắp chết đói rồi."
"Ha ha ha ~." Thấy gã vẫn còn băn khoăn chuyện đó, Lữ Mộc không nhịn được cười ra tiếng, chỉ chỉ băng ghế bên cạnh nói với Trần hồng:"Ngồi đi, tôi đi lấy mì cho anh." Dừng một chút rồi nói tiếp:"Cảm ơn vì đã cứu Liêm."
Trần Hồng ngồi xuống khoát khoát tay:"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, vì anh em không tiếc cả mạng sống là nên làm."
Lữ Mộc cười cười xoay người đi lấy mì cho gã.
Diệp Dương thầm thì:"Phía sau còn có câu vì tình nhân đâm sau lưng anh em đâu."
Trần Hồng bưng tô mì Lữ Mộc làm cho gã ngụm lớn ngụm lớn ăn tới một nữa đột nhiên dừng lại nói với Lữ Mộc:"Cái kia...em rể (đệ phu) a, có thể cho anh em anh chút cơm và đồ ăn sao?" Đừng hỏi vì sao gã không xin thêm mì, không thấy mì trong nồi không còn nhiều sao, nếu xin thêm thì cũng chính là gã ăn, gã còn nhớ xin cho anh em đã rất nghĩa khí rồi, nghĩ tới đây, Trần Hồng gật đầu, ừ! Chính là như vậy.
Lữ Mộc gật đầu:"Kêu bọn họ tới đây luôn đi."
Trần Hồng miệng còn nhai mì:"Em rể đủ ý tứ (够意思??)" nuốt xuống rồi hô với các anh em ở xa xa:"Đám nhóc kia mau tới đây, lão đại đã tranh thủ giúp các cậu đồ ăn rồi, mau bưng mì tới."
Mấy người đàn ông đối diện vẫn luôn trong mong ngóng trông nghe thấy tiếng hô vang dội của lão đại lập tức hành động, bưng nồi, di chuyển ghế đá ven đường, mười mấy người đi tới chỗ Lữ Mộc.
Đi tới trước mặt, Tiêu Duy bất ngờ nhìn Thương Liêm:"Anh Thương?" Tuy người đàn ông trước mắt có mái tóc đen dài, so với trước kia càng thêm tà mì, ngũ quan càng thêm sâu sắc nhưng Tiêu Duy vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra người bạn trước mạt thế của lão đại.
Thương Liêm gật đầu với Tiêu Duy:"Đã lâu không gặp." Nói xong lại gật đầu với mấy người hắn biết ở phía sau y.
"Thật là trùng hợp, không ngờ có thể gặp được người quen ở đây, các anh định đi đâu?" Tiêu Duy hỏi.
"Thành phố B, các cậu?"
"Chúng tôi mới ra khỏi căn cứ mấy ngày, còn chưa có mục đích." Tiêu Duy trả lời.
Nghe y nói tới căn cứ, Thương Liêm hỏi tiếp:"Các cậu đi qua căn cứ?"
Tiêu Duy gật đầu:"Ừ, căn cứ đó quá nhỏ, quản lý căn cứ là quan chức địa phương nhỏ, lão và chúng tôi đối nghịch, lão đại nhìn không vừa mắt giết lão, chúng tôi cũng chỉ có thể đi ra." Nói xong, Tiêu Duy nhìn những người khác sau lưng Thương Liêm:"Những người này đều là thủ hạ của đại ca?"
Thương Liêm kéo Lữ Mộc vào lòng:"Đây là vợ tôi." Lại nhìn nhóm người Hoa Thư:"Bọn họ là quen sau mạt thế, đều là anh em đồng sinh cộng tử, bọn tôi là một tiểu đội."
Tiêu Duy nhìn nhóm người Lữ Mộc không chút ngăn cách mỉm cười:"Xin chào các cậu, tôi là chân chạy vặt đầu tiên của lão đại chúng tôi, rất hân hạnh được làm quen với các cậu."
Nhóm người Hoa Thư lễ phép trả lời:"Xin chào!"
Trần Hồng thấy bọn họ còn đang khách khí giới thiệu, không nói nên lời nói:"Được rồi, được rồi, khách khí như vậy làm gì, muốn làm quen thì chút nữa đi, hiện tại ăn trước, mì cũng sắp nở ra hết rồi kìa."
Những người khác tuân lệnh, lập tức tản ra, không kịp chờ phóng tới chỗ đồ ăn.
Trần Hồng thấy mọi người đều tản ra mới ngồi xuống hỏi:"Tình huống của các cậu hiện tại ra sao, các cậu biết tới người tiến hóa chưa?"
Thương Liêm ôm Lữ Mộc ngồi xuống:"Biết."
"Biết Lõi Trái Tim chưa?" Trần hồng lại hỏi.
"Biết" Lữ Mộc nhàn nhạt trả lời.
"Các cậu đã tiến vào căn cứ?"
Thương Liêm lắc đầu:"Chưa."
"Vậy sao các cậu biết, Lõi Trái Tim chỉ mới bắt đầu lưu thông trong căn cứ." Trần Hồng tò mò.
"Lúc giết tang thi phát hiện." Lữ Mộc chen vào.
Trần Hồng nghe Lữ Mộc nói bọn họ tự mình phát hiện liền có chút nóng nảy:"A, tự mình phát hiện hả, các cậu có giữ lại Lõi Trái Tim không, nó chính là đồ tốt, không chỉ có thể làm tiền dùng trong căn cứ, quan trọng nhất là con người có thể hấp thu nó, giúp tăng cấp."
Lữ Mộc nghe gã hỏi trắng ra như vậy liền cau mày, Thương Liêm vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu an tâm, người này có thể tin, sau đó nói với Trần Hồng:"Biết, đội viện chúng tôi có thể tăng cấp không thể không thiếu công lao Lõi Trái Tim."
Trần Hồng thở phào nhẹ nhõm:"Biết là tốt rồi, không thì quá lãng phí, đúng rồi, bên các cậu có mấy người tiến hóa? Đội chúng tôi có người, tất cả đều là người tiếp hóa cấp , tôi sắp cấp , trâu bò không?" Trần Hồng đắc ý khoe khoang.
Điền Thanh cách đó không xa ánh mắt tối sầm khi nghe thấy tất cả người bên bọn họ đều là người tiến hóa, tay đặt trên đùi nắm thành quyền.
Lữ Mộc bĩu môi nhìn dáng vẻ đắc ý của gã, cũng không lên tiếng, Thương Liêm nhướng mày:" người, đều là cấp ." Còn cấp của Mộc Mộc, hắn và Trúc Đậu... dưới tình huống không biết phân cấp ra sao cũng giống như đội viên đi.
"Mẹ nó, không phải chứ, tất cả đều là cấp , các cậu là quái vật sao? Các cậu biết có bao nhiêu người còn chưa tới cấp không, tôi còn tưởng đội chúng tôi đủ mạnh...ai... thực sự là núi cao còn có núi cao hơn, quả nhiên không thể đứng lâu một chỗ sẽ trở thành người không có kiến thức." Nói xong Trần Hồng cảm thán ngẩng đầu nhìn lên trời, chợt nhìn hai người đang ôm nhau hưng phấn nói:"Để tôi trở thành thủ hạ của cậu đi!"
Lữ Mộc không nói gì, làm ổ trong lòng người đàn ông, loại chuyện này nên từ người đàn ông của cậu quyết định.
Trong mắt Thương Liêm tràn đầy ý cười hôn thanh niên vứt vấn đề cho mình, sau đó nói với Trần Hồng:"Cậu hẳn là nên hỏi những anh em kia có nguyện ý để cậu làm thủ hạ của tôi không kìa."
Trần Hồng không thèm để ý nói:"Đám nhãi con kia, một giây là xong." Nói xong vung tay gọi:"Đám nhóc con mau lại đây, anh nói cho các cậu biết một tin tốt."
Hoa Thư và những người khác cũng tò mò vây quanh, mọi người ngồi vây quanh ba người chờ tin tức tốt của Trần Hồng.
Trần Hồng nhìn anh em mình:"Trong đội Thương Liêm huynh đệ có người đều là người tiến hóa cấp ." Nói xong thấy anh em mình vẻ mặt khiếp sợ liền cảm thấy cân bằng hơn rồi nói tiếp:"Thức ăn kia đều là Lữ Mộc vợ Thương Liêm làm." Trong ánh mắt hâm mộ Thương Liêm của các anh em, Trần Hồng nói ra quyết định sau cùng:"Anh mày muốn trở thành thủ hạ Thương Liêm, các cậu cũng vậy."
Tiêu Duy và những người khác tập thể nhìn nhau, gật đầu với Trần Hồng, biểu thị đã biết, trong lòng cảm thán, đi theo lão đại mắt trợn trắng tới biến dạng, haiz... ai bảo lão đại nhà y càng ngày càng không có tiền đồ chứ, đổi người lãnh đạo cũng tốt, Thương đại ca là một người lãnh đạo hợp cách, lão đại đi theo không chừng có thể uốn nắn lại tính cách càng chạy càng lệch, thực ra quan trọng nhất chính là bọn họ có người cấp nha, với tư cách là một người đàn ông, nhất là những người suốt ngày đánh đánh giết giết như bọn họ luôn có khao khát muốn khiêu chiến với người mạnh hơn, hơn nữa đi theo Thương đại ca còn được ăn ngon đó có biết không.
"Cậu xem, chỉ cần một giây là xong." Trần Hồng đắc ý nhìn Thương Liêm.
Khóe miệng Lữ Mộc co giật, cậu không rõ rốt cuộc có gì hay mà đắc ý.
"Được, vì các cậu đều nguyện ý đi theo chúng tôi, vậy sao này chúng ta chính là một đội, nhưng có vài điểm tôi phải nói rõ với các cậu, một, không được chọc vợ tôi, một khi có ai trong các cậu làm ra bất cứ hành vi nào thương tổn em ấy thì đừng trách tôi không khách khí, đương nhiên, các cậu đừng vì lời nói của tôi mà xem nhẹ em ấy, Mộc Mộc không phải vật phụ thuộc của tôi, em ấy là trợ thủ đắc lực của tôi, em ấy mạnh hơn tất cả các cậu rất nhiều.
Thứ hai, người phải bội chúng tôi phản bội đội ngũ, có tôi và Mộc Mộc ở đây, sẽ không có đường sống.
Thứ ba, vào đội chúng tôi thì phải cố gắng tăng lên năng lực cá nhân, tôi sẽ để Tâm Dao dạy các cậu công phu trước, còn về thăng cấp người tiến hóa, các cậu có thể hỏi Hoa Thư.
Thứ tư, đội chúng tôi không cần loạn làm người tốt, nếu ai cảm thấy trong người có lòng từ bi vậy thì đội chúng tôi không thích hợp với người đó.
Thứ năm, tuân theo sắp xếp." Nõi xong, Thương Liêm nhìn những người trước mặt rồi nói tiếp:"Có ai cảm thấy bản thân không thích hợp ở đội này không?"
"Không có, đội trưởng!!" Mọi người cùng trả lời.
Đợi mọi người đều an tĩnh lại, Lữ Mộc nói với Thương Liêm:"Chọn ba tiểu đội trưởng đi, một mình anh làm hết thì mệt lắm."
Thương Liêm cười:"Anh cũng nghĩ vậy." Nõi xong liền dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thì thầm:"Anh không muốn dành tất cả thời gian để quản lý đội ngũ đâu, anh và Mộc Mộc còn phải làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn mà..." Hai chữ "ý nghĩa" được nhấn vô cùng mạnh, hơn nữa âm cuối còn mang theo tia ngả ngớn.
Lữ Mộc lặng lẽ đỏ tai, không muốn để ý tới người đàn ông không đứng đắn này, đứng dậy nói với những người khác:"Đi, đi quần chiến (nhiều người đánh với nhau), ba người cuối cùng còn dư lại sẽ làm tiểu đội trưởng, tôi cũng sẽ tham gia, hoan nghênh mọi người tới khiêu chiến, dù là vs hay thay nhau đánh, hoặc tất cả các cậu cùng đánh với tôi."
"Được, quần chiến, quần chiến." Anh em dưới quyền Trần Hồng bị lời nói của Lữ Mộc kích thích tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức khiêu chiến thanh niên kiêu ngạo này, để cho thanh niên biết rõ xem thường người khác là không đúng, Hoa Thư và những người khác lại thông minh câm miệng, chị dâu họ mạnh bao nhiêu bọn họ rõ ràng nhất, bọn họ nghĩ chờ đám thanh niên kia đánh với chị dâu trước rồi mới tham gia quần chiến mới là lý trí nhất, không thì chắc chắn cuối cùng không chọn được tiểu đội trưởng, tất cả sẽ ngã xuống.
Còn kết quả quần chiến....
Những thủ hạ của Trần Hồng, từng người từng người khiêu chiến đều trong chớp mắt bị Lữ Mộc đánh bại, dù thay nhau đánh vẫn bị đánh bại, đến tất cả cùng nhảy lên đánh cũng chỉ kiên trì được trong thời gian ngắn ngủi đã ngã xuống, mọi người hoàn toàn phục, quả nhiên phu nhân đội trưởng không chỉ mạnh hơn bọn họ một hai lần, có thể thấy chắc chắn đội trưởng không tầm thường.
Nghỉ ngơi ở chỗ đây một đêm, Tiêu Duy và những người khác khôi phục thể lực mới chính thức bắt đầu cạnh tranh giành chức tiểu đội trưởng, ngoại trừ Trúc Đậu quá hung tàn, không được phép tham dự, thì những người khác bao gồm cả Trần Hồng đã có trận chiến xác thịt nồng nhiệt đan xen giữa mồ hôi và máu, cuối cùng bốn người Hoa Thư, Dương Binh, Quả Tuấn, Cảnh Bạc thắng, Cảnh Bạc chủ động rời khỏi, lý do là tính cách của anh không thích hợp dẫn đội, những người khác biểu thị:"Tên ngốc thực sự không thích hợp làm tiểu đội trưởng."