Trương Phi lúc này đại khái chỉ có men say - phần, nhưng lời Lộ Nam nói vẫn khiến hắn tức giận.
Cái gì kêu "thật muốn kính tôi"? Tân nhân cũng xứng nói lời này? Thật là ngạo mạn!
Hắn ta thật lòng khinh thường sinh viên ĐH, hắn cảm thấy những người này ngoại trừ bằng cấp đẹp, về mặt thực tế chả có tài cán gì, đặc biệt là những nữ sinh viên, còn giả vờ giả vịt, tỏ ra thanh cao.
Bây giờ Lộ Nam nói thế, khiến hắn hồi tưởng khó xử trước kia ở tỉnh Tô, mấy lần ngỏ ý tốt với giám đốc Đoàn mua xuất thân từ sinh viên nhưng luôn bị từ chối. Thế là hắn lấy lui làm tiến, nói: "Giám đốc Lộ, tôi muốn tốt cho cô đấy thôi. Dù sao tôi vào làm sớm hơn cô mấy năm, con người của tôi ấy mà, trình độ văn hóa không cao, nếu nói kiến thức suông, tôi phỏng chừng là không địch nổi cô, nhưng luận uống rượu - không phải tôi coi thường con gái đâu - nhưng cô chắc không phải đối thủ của tôi."
Dứt lời, hắn tự cho là hài hước đứng lên vỗ bụng: "Đây đều là chiến tích của tôi đó! Từ dáng người mà nói, giám đốc Lộ cũng đã kém tôi rồi, dù sao bụng cô đâu lớn bằng tôi."
Mọi người bắt đầu cười vang: "Giám đốc Trương, anh có bụng bia hay bụng rượu trắng thế?" Đương nhiên cũng không thiếu những kẻ lơ đãng đánh giá sắc mặt và dáng vóc Lộ Nam.
Lộ Nam đanh mặt lại, nhưng không hề thẹn quá hóa giận như Trương Phi nghĩ, mà là thong dong từ tốn: "Giám đốc Trương nói vậy, chỉ khiến mọi người thấy anh đang phô trương thanh thế mà thôi, lúc thì lấy giới tính, khi thì lôi dáng người ra làm cái cớ, õng ẹo mãi cũng không uống, thật nhàm chán." Trà ngôn trà ngữ ai mà chả biết dùng? Trong tình huống bình thường, Lộ Nam khinh thường dùng thân phận con gái trẻ tuổi nói thế, nhưng đối với hạng người như Trương Phi, vẫn có thể hạ thấp giới hạn một chút.
Trương Phi biết rõ Lộ Nam đang dùng phép khích tướng nhưng vẫn trúng kế, bởi vì hắn không tin.
Hắn không tin Lộ Nam uống hơn lít rượu trắng, còn có thể uống tiếp.
"Dùng bình chia rượu phải không?" Trương Phi đứng lên, cầm bình chia rượu trước mặt vị giám đốc thành phố bên cạnh, đổ rượu vào bình chia rượu của hắn, rót đầy tám phần, khiêu khích nhìn Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, như vậy được chưa?"
Lộ Nam miễn cưỡng gật đầu, lấy gậy ông đập lưng ông, đùa giỡn: "Giám đốc Trương, bây giờ mới hơi giống đàn ông này." Hoàn toàn không sợ chọc giận hắn ta.
Không phải chỉ đầy tám phần thôi sao? Lộ Nam cũng đổ y hệt.
Hai người đều đứng lên, giơ bình chia rượu với đối phương, ngẩng đầu uống cạn.
Rất nhiều người chú ý tới biểu hiện của Lộ Nam.
Chỉ thấy cô hơi ngẩng đầu, lộ ra chiếc cằm xinh xắn, nuốt vài cái liền uống cạn bình chia rượu, vẻ mặt bình thản như uống nước.
Trương Phi uống chậm hơn Lộ Nam một chút, hắn uống xong, khó tin nhìn Lộ Nam lại dốc ngược bình chia rượu không một giọt rượu, phong thái ung dung, dường như đang nói "mày không được".
Trương Phi không tin tà, hoặc giả bị vẻ mặt của Lộ Nam tức điên, xoay bàn, cầm bình rượu, rót ùng ục vào bình chia rượu.
Lần này là đầy tràn: "Giám đốc Lộ còn dám uống hay không?"
Kỳ thực vừa rồi hai người Trương, Đường uống xong bình chia rượu đầu tiên, mọi người liền cảm thấy bầu không khí không đúng, bây giờ thấy Trương Phi như muốn giết đỏ mắt, liền có người lên tiếng khuyên giải: "Giám đốc Trương, đều là người một nhà, uống vui vẻ là được, đừng quá đáng."
Trương Phi lại không nhận bậc thềm này, ngược lại nói với Lộ Nam: "Không biết giám đốc Lộ uống vui vẻ chưa?"
Lộ Nam thờ ơ liếc hắn ta: "Giám đốc Trương nói thật kỳ quái, uống vui hay không không phải do tôi, phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa. Còn hôm nay chờ tôi uống cạn hứng..." Cô nhìn về phía bình chia rượu, tiếp tục: "Áng chừng phải bình Mộng hồi Hán Đường nữa."
Hôm nay Hà Man Lâm lấy một rương rượu ra khỏi kho dự trữ, có bình rượu, đã mở bình, còn thừa đúng bình.
Trương Phi cảm thấy Lộ Nam đang mạnh miệng - cô ta vừa uống hết thể tích hơn nửa lít rượu, làm sao có thể uống thêm bình nữa?
Nhưng nhìn sắc mặt cô ta chưa từng đỏ lên một tí nào, ánh mắt vẫn trấn tĩnh như cũ, Trương Phi không mấy chắc chắn: có lẽ hôm nay ta thật sự đá vào ván sắt rồi, cái cô Lộ Nam này chính là tửu lượng như biển trong truyền thuyết?
Trương Phi sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng quyết định cắn răng đánh cuộc một lần, hắn cho rằng Lộ Nam cũng đang mạnh miệng chống đỡ mà thôi.
Nhìn vẻ mặt đối phương, Lộ Nam cảm khái: đây là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định đây mà.
Cô xoay bàn, chuyển chai rượu tới bên cạnh, đổ ra liền phát hiện bình này cũng sắp hết, bèn nói với Hà Man Lâm: "Làm phiền chị Man Lâm đưa cho em bình rượu khác."
Hà Man Lâm ngẩn ngơ làm theo lời Lộ Nam, lấy một bình rượu mới bên cạnh, lúc đưa cho cô, vô tình nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trần Kiêu - nhưng không phải vì mình.
"Chị Man Lâm?" Lộ Nam lên tiếng giục Hà Man Lâm đang ngẩn ra.
Chị ta bỗng hoàn hồn, sau đó thu hồi bình còn nửa: "Giám đốc Lộ, tôi thấy hay là thôi đi. Con gái uống nhiều rượu quá không tốt..."
Dưới ánh mắt chăm chú của Lộ Nam, giọng chị ta càng lúc càng nhỏ.
Lộ Nam nhìn Hà Man Lâm, đợi chị ta lúng túng không biết có nên tiếp tục nói hay không, mới đưa tay đòi bình rượu: "Tôi biết chị Man Lâm hảo tâm. Tôi cho rằng say rượu tổn hại tới sức khỏe không liên quan gì tới giới tính - nhưng, dù sao mỗi cá nhân đều khác nhau, giống tôi, thuộc về uống rượu vừa phải. Không biết giám đốc Trương có uống quá mức chịu đựng rồi không?"
Vương Hưng Long ngồi cạnh nghe mà cúi đầu cười trộm: cô bé Lộ Nam này, quá cay, cũng quá giỏi giấu diếm. Cộng sự hơn nửa năm, ta còn không biết cô ấy có thể uống nhiều như thế!
Trương Phi không chắc Lộ Nam có đang hù dọa người khác, đành phải mất kiên nhẫn nói: "Đương nhiên là không, tôi vào nghề năm, tửu lượng của bản thân lại không rõ sao? Giám đốc Lộ rót rượu chậm thế."
Lộ Nam chậm rãi kêu "a": "Rót rượu chậm, uống không chậm là được. Chị Lỵ, mượn bình chia rượu của chị một chút."
Lý Lị làm động tác xin cứ tự nhiên.
Lộ Nam rót tràn đầy hai bình chia rượu: "Trà nông rượu đầy, cạn chén trước để tỏ lòng kính trọng."
Tay phải cô cầm một bình chia rượu, mấy ngụm liền uống xong, khi mọi người còn chưa phản ứng lại liền giơ lên một bình chia rượu mượn từ chỗ Lý Lị: "Giám đốc Trương, tốc độ này không được nha~"
Vừa dứt lời liền lại uống cạn.
Uống xong, Lộ Nam còn tiếc nuối lấy ngón cái và ngón trỏ cầm cổ chai rượu bằng sứ, đong đưa: "Đáng tiếc, uống nhanh quá, không thể tinh tế phẩm vị rượu năm. Còn lại tôi phải chậm rãi uống mới được - giám đốc Trương cũng đừng nóng vội, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng bản thân, uống không hết cũng không sao."
Nói xong, cô thản nhiên đổ nốt chỗ rượu trong chai ra bình chia rượu, lại đổ tràn đầy.
Tất cả mọi người - ngồi trên hai bàn tiệc đều kinh hãi.
Nếu như vừa nãy Lộ Nam kính rượu hoặc bị kính rượu dùng chén nhỏ là trình độ trung bình của nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên, vậy bây giờ cô liên tiếp uống ba bình chia rượu, còn tự rót đầy bình thứ tư - thể tích này, cho dù bọn họ "chinh chiến" rượu trường nhiều năm cũng không dám nói bản thân có thể một ngụm uống cạn.
Nhìn Trương Phi đi, vì tranh cao thấp với Lộ Nam mà bình chia rượu trong tay bị uống quá nhanh, sặc rồi.
Nếu không phải hắn ta nhớ quay người mới ho, hơn nửa thức ăn trên bàn đã "đi tong".
Lộ Nam nhìn Trương Phi ho sặc sụa, sau đó che miệng chạy ra ngoài, liền thiện ý nói với giám đốc thành phố ngồi cạnh hắn ta: "Giám đốc Đường, anh mau bỏ bình chia rượu trước mặt giám đốc Trương đi. Mặc dù tôi vẫn chưa cạn hứng, nhưng không thể khiến đồng nghiệp nằm sấp xuống, đều là người một nhà, gặp nhau là có duyên, cần gì phải thế? Đúng không?"
Giám đốc Đường bị điểm danh rùng mình, lập tức nghe lời Lộ Nam, bỏ rượu mà Trương Phi chưa uống xong xuống dưới bàn.
Trương Phi nôn xong trở về, chật vật nói với mọi người: "Mất khống chế rồi, mất khống chế rồi." Ánh mắt không ngừng nhìn về phía Ngô Xuyên, cố gắng lấy cách thức đùa giỡn để giảm bớt khó xử của mình.
Ngô Xuyên trên mặt không biểu hiện gì, chỉ nói một câu: "Giám đốc Trương, anh cũng phải học giám đốc Lộ, rượu là dùng để phẩm, không phải để liều."
Lộ Nam nghe vậy liền mỉm cười với Ngô Xuyên.
Cô nhìn lướt qua Trương Phi, cảm thấy vẻ mặt của hắn ta quả thật khiến mình thỏa mãn.
Lộ Nam đã uống phục mọi người nhìn thoáng qua hắn ta xong, liền không chú ý tới nữa, quay sang nhỏ giọng trò chuyện với Trần Lộ.
...
Tiệc rượu gần kết thúc, Trương Phi lại tích cực lên, đương nhiên không phải không biết lượng sức lại gây khó dễ Lộ Nam, mà là bắt đầu trọng điểm nịnh hót Ngô Xuyên.
Xem ra, ra ngoài nôn một trận khiến hắn cuối cùng tỉnh táo hơn chút.
Trương Phi là loại người giống con đỉa.
A, nếu Chu Lỗi là hạng nguy quân tử, vậy Trương Phi chính là thật tiểu nhân.
Lộ Nam biết Trương Phi không có ý tốt với mình, nhưng bây giờ cô không phải là cô của ngày xưa, hai người họ chức vụ giống nhau, cô còn lấy Trần Kiêu làm chống lưng, hễ Trương Phi trong não còn sót lại tí tẹo tế bào không bị rượu ăn mòn, nghĩ tới công việc, liền sẽ không dây vào cô nữa.
Cơm nước xong, quả nhiên Ngô Xuyên nói muốn mời mọi người đi hát.
Địa phương cũng do Hà Man Lâm dựa theo chỉ thị của Ngô Xuyên mà định ra từ trước, là phòng riêng ktv.
Trong phòng riêng, các cô gái ngồi túm lại với nhau, có giám đốc thành phố khác lại đây mời rượu, nhưng ở đây chức vụ thấp nhất như hành chính Hà Man Lâm bọn họ cũng không đắc tội nổi, cho nên bầu không khí vẫn rất tự tại.
Trần Lộ hỏi Lộ Nam: "Em có khỏe không?" Vừa nói vừa lấy mấy quả cà chua nhỏ đưa cho Lộ Nam.
Lộ Nam nhặt một miếng bỏ vào trong miệng, ăn xong nói: "Hoàn toàn bình thường."
"Lộ Nam, em là ngàn chén không say ư?" Trần Lộ quả thực muốn hâm mộ chết mất. Lộ Nam có tửu lượng như vậy, không làm nghề này quả thực lãng phí của trời.
Lộ Nam xấu hổ cười, cô không thể nói mình có bàn tay vàng nha.
Nhưng nụ cười của cô lại khiến các cô gái xung quanh nghe lén ngầm hiểu là thừa nhận.
Từ Dao nói với Lộ Nam: "Lộ Nam, tôi tin cô tới Hoa An sẽ đạt được nhiều thành tích tốt, bởi vì cô tuyệt đối có thể lần lượt uống phục cấp dưới và Nhà tiêu thụ."
"Mượn cát ngôn của Dao Dao." Lộ Nam không muốn đề tài chỉ xoay quanh chính mình, bèn lái sang chuyện khác: "Các chị muốn hát gì? Tôi đi chọn bài."
Chu Linh Linh nói bản thân không rành ngũ âm, không hát.
Lý Lị nói tên hai bài hát kinh điển, Trần Lộ nói tên bài hát giọng nữ ngọt ngào.
Từ Dao liên tục lấy tay huých Hà Man Lâm, rồi nói với Lộ Nam: "Chọn bài "Má lúm đồng tiền" cho chúng tôi."
Lộ Nam cảm thấy hôm nay Hà Man Lâm hơi thất thần, nghĩ kỹ thì: a, hỏi thế gian tình là chi.
Cô ok, nói: "Hết rồi à? Vậy tôi nhìn bảng kim khúc chọn bừa, đến lúc đó ai muốn hát thì lấy micro nhé."
Lộ Nam tránh ra, Từ Dao nói với Hà Man Lâm: "Đã chọn bài cho cậu rồi, còn lại phải xem cậu đấy."
Hà Man Lâm hơi do dự, hơi nhát gan: "Tớ..."
"Cậu làm tớ vội muốn chết. Tớ gì mà tớ, anh Kiêu hai ngày nữa phải đi rồi, cậu lần lữa tới giờ, chẳng biểu hiện gì, chẳng lẽ đợi anh ta đi rồi mới hối hận? Tối nay cơ hội tốt như vậy, trước hát tình ca hâm nóng không khí, sau đó tan cuộc, cậu liền nói! Thổ lộ đi! Thành công thì ai nấy đều vui, không thành công thì coi như hoàn toàn từ bỏ ý định, thế nào?"
Nghe xong Từ Dao nói, Hà Man Lâm nhìn Trần Kiêu đang ngồi tán gẫu với Ngô Xuyên, cắn răng: "Được, nghe cậu."
Lời tác giả:
Trương Phi có sắc tâm với Lộ Nam, cũng có lòng ghen ghét cô.
Đây là mâu thuẫn nhất định sẽ nảy sinh giữa nghiệp vụ viên bảo thủ và sinh viên mới nhậm chức.
Lãnh đạo tập đoàn Nguyên Xuyên nhận thức được mô hình khoán canh tác đã lạc hậu, nên mới bắt đầu kế hoạch dự trữ tân nhân.