Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

chương 135

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mợ nhìn thấy Lộ Dương xách theo hải sản, quả nhiên cười rất ngọt, ngoài miệng vẫn nói: "Chị Hai thật là, sao tới đây ăn bữa cơm còn mang đồ theo, Lộ Nam và Lộ Dương tới nhà cậu nó ăn cơm, khách sáo thế làm gì!"

Hoàng nữ sĩ cười nói: "Cũng không đắt tiền. Hải Lâm gần biển mà, vừa vặn Lộ Nam có xe, hôm về bọn chị ra chợ mua đồ tươi, mua nhiều một chút, cũng dễ chia cho mọi người. Còn tương thịt và bánh mềm, là đặc sản Hoa An, Lộ Nam mua, chị ăn thấy cũng khá ngon."

"Thế ư? Em nghe mẹ (bà ngoại Lộ Nam) nói, Lộ Nam mua xe rồi, nhưng mẹ không biết là xe gì, chỉ biết là màu đỏ, rất đẹp." Mợ quả nhiên bắt được trọng điểm trong lời Hoàng nữ sĩ, cất tiếng hỏi.

"Không phải xe xịn, chỉ là Benz cấp nhập môn thôi." Lời này... cũng tràn đầy giả chê thật khen.

"Benz à, tốt thế còn gì." Mợ thán phục.

Kỳ thực chỉ cái này, Hoàng Lệ nữ sĩ có thể khoe khoang một hồi, nhưng hôm nay bà ấy không làm thế.

Mọi người vào cửa, Lộ Nam đặt túi quà xuống bàn ăn.

Cậu hiểu biết hơn, vừa nhìn thấy dòng chữ in trên túi quà "rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên năm Hải khoát hào tình", liền chao ôi: "Loại rượu này, cậu biết này, trong siêu thị bán không rẻ đâu, phải - tệ một bình." Vừa nói vừa lấy ra một bình, trên mặt tỏ vẻ tối nay phải mở một bình ra uống.

Mợ lén trừng mắt cậu, tiếp tục khách sáo: "Cái này đắt quá, chị Hai lát nữa mang về đi."

Hoàng nữ sĩ thản nhiên nói: "Trong nhà không ai uống, hơn nữa đây là sản phẩm của công ty Lộ Nam, có giá nội bộ, không cao như trong siêu thị đâu." Bà ấy bây giờ cũng là người biết giá xuất xưởng của những loại rượu này.

Nhún nhường một hồi, cuối cùng vẫn là bà ngoại lên tiếng: "Nam Nam mang tới cho cậu nó uống, con cứ từ chối làm gì?"

Mợ lặng lẽ chớp mắt với Lộ Nam: "Mẹ già thương con út."

Lộ Nam cúi đầu cười, cô có thể đoán được, cuối cùng bình rượu này, cậu đại khái cũng không uống được - tất nhiên là bị mợ mang đi làm quà.

Cho nên, cô chuẩn bị hai tay: "Cậu, bên trong có một bình rượu nhỏ khảm thủy tinh loại năm, hương vị còn thuần khiết hơn."

Cậu giơ ngón tay cái với Lộ Nam.

Mợ từ sáng đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Lộ Nam vén tay áo hỏi: "Có gì cần cháu hỗ trợ không?"

"Không cần không cần, cháu dạy Tiểu Hà một chút đi (con gái của cậu mợ, học lớp ), bài tập nghỉ đông của nó có rất nhiều chỗ không biết làm." Mợ kiên quyết không cho Lộ Nam vào bếp.

Cuối cùng, Lộ Nam chỉ có thể liếc em trai: "Vậy em trai, em ở chỗ này xem, có gì thì lột tỏi, rửa hành, hỗ trợ một tay."

Mợ đang bóp thịt thành viên mọc cười phá lên: "Chỗ này có tận cao thủ nấu cơm, còn cần Lộ Dương hỗ trợ? Lộ Dương, ra phòng khách xem TV đi, hoặc vào thư phòng bảo cậu nhường máy tính cho cháu chơi, đừng nghe lời chị cháu."

Hoàng nữ sĩ chớp thời cơ nói xen vào: "Haiz, thật kỳ quái, Lộ Dương nghe lời chị nó lắm, có khi chị bảo nó làm việc còn không được."

Lộ Dương bất đắc dĩ bị mẹ chê "có khi bảo không nghe", ra phòng khách xem TV.

Cơm trưa ăn đơn giản, cậu định vươn tay mở bình rượu nhỏ, bị mợ vỗ rớt: "Uống bây giờ thì tí nữa lại ngủ à? Buổi chiều dán câu đối, dán giấy cắt hoa, treo đèn lồng thì ai làm?"

Cậu dễ tính, tươi cười: "Vậy buổi tối lại uống." Rồi quay sang bảo Lộ Dương: "Nhóc con, buổi tối hai cậu cháu ta uống nhé?"

Sau đó không ngoài dự đoán, cậu bị bà ngoại/Hoàng Lệ nữ sĩ/mợ cùng nhau mắng mỏ: "Có biết hay không, Lộ Dương vẫn là trẻ con, sao lại uống rượu? Uống hỏng đầu thì sao!"

Ba vị tiểu bối trên bàn im lặng ăn cơm.

Buổi chiều cậu quả nhiên ngoan ngoãn làm việc, Lộ Dương bị cậu gọi qua giúp đỡ nhìn xem dán đồ đã bằng nhau chưa.

Hai người đàn ông cách nhau tuổi lại có thể chụm vào với nhau vừa làm việc, vừa say sưa nói về game.

Mợ khó nén, lải nhải với Hoàng nữ sĩ: "Chị Hai, chị xem đi, gần tuổi rồi, còn giống hệt trẻ con."

Lộ Nam đi qua bếp nghe thấy câu này, rất muốn nói: đàn ông tới chết vẫn là thiếu niên.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ không hiểu câu đùa này, chưa biết chừng còn tưởng cô đang khen cậu út, thôi vậy.

Cơm tất niên ăn rất sớm, chừng h chiều, mợ đặt đĩa cá quế hấp cuối cùng lên bàn, món ăn nóng kèm rau trộn toàn bộ đầy đủ, có thể ngồi xuống ăn cơm rồi.

Trước khi ăn, tuân theo quy củ, mọi người chạm cốc - chỉ có cậu uống rượu, ông ấy vốn định bảo Lộ Nam uống cùng, nhưng Hoàng nữ sĩ nói Lộ Nam lát nữa còn phải lái xe.

Mợ định giữ ba người họ ở lại nhà mình, đáng tiếc phòng không đủ, nằm đất cũng không ổn, thế là cậu cuối cùng đành tiếc nuối nói: "Vậy đợi tới hôm nào nhỉ? Mùng hoặc mùng , đợi anh Cả về, tới lúc đó chúng ta uống thật say."

Lộ Nam thấy mợ có vẻ rất sợ cậu thuận miệng đồng ý đưa hai bình rượu Kinh Điển này ra, bèn vội vàng bổ sung: "Vâng ạ, tới lúc đó cháu bao rượu."

Theo chủ đề này, trên bàn cơm tất niên khó tránh khỏi nói tới công việc của Lộ Nam.

Hoàng nữ sĩ đương nhiên phải "chê" một chút, nhưng không muốn nói quá tỉ mỉ, để tránh họ hàng nghĩ sai về công việc của con gái, bèn há mồm nhấn mạnh: "Làm hơn nửa năm rồi, thăng chức rất nhanh, bây giờ quản cả một thành phố Hoa An, thủ hạ mười mấy người, làm việc thế nào đều do nó sắp xếp. Nhưng cũng rất mệt, nửa năm nay gầy đi không ít, mấy hôm trước, đã nghỉ rồi còn phải làm bản kế hoạch, làm bảng biểu, chị bảo, con gái làm lắm thế làm gì." Cố ý nhấn mạnh, Lộ Nam là người sắp xếp cấp dưới làm việc, không cần tự chạy nghiệp vụ.

Mợ thật sự giật mình: "Phụ trách cả một thành phố ư? Phía dưới Hoa An còn có mấy huyện lị đấy."

"Đúng vậy, một năm phải đạt được hợp đồng triệu, còn có mấy kênh phân phối gì đó, đều phải trải hàng, em bảo có áp lực không." Hoàng nữ sĩ kỳ thực cũng mới vào nghề mà thôi, nhưng nói một câu dọa người ngoài ngành cũng đủ rồi.

Cậu và mợ đều là dân đi làm lấy tiền lương bình thường, nghe thấy hợp đồng triệu, tự nhiên là trợn tròn mắt, vừa cảm thán vừa nghi hoặc: "Toàn là kẻ có tiền uống rượu nha... Hoa An một năm phải bán ra tận triệu tiền hàng?"

Vấn đề này, Hoàng nữ sĩ không hiểu lắm.

Thế là Lộ Nam thức thời mở miệng: "Kỳ thực trong tỉnh ta còn uống rượu trắng tương đối ít, lượng tiêu thụ trong tỉnh đếm ngược so với cả nước. Hợp đồng triệu ở Hoa An nghe thì rất nhiều, nhưng đặt ở tỉnh khác căn bản không đáng là gì. Ví dụ như tỉnh lân cận, năm ngoái lượng tiêu thụ của họ hơn gấp đôi tỉnh ta."

"Không thể nào, tỉnh đó nghèo lắm."

Lộ Nam cười nhẹ: "Tỉnh ta thực ra thịnh hành uống rượu vàng và rượu vang. Cũng may, bác và cậu đều thích uống rượu trắng, cháu tặng quà không sai."

Có thể thấy, mợ kỳ thực rất muốn hỏi thăm thu nhập của Lộ Nam, nhưng Hoàng nữ sĩ, càng thấy em dâu muốn hỏi càng muốn nửa khoe khoang nửa che lấp: "Tiền thưởng thì không biết chính xác, phải xem hoàn thành nhiệm vụ thế nào. Tiền lương và trợ cấp thì khá tốt, ước chừng . tệ một năm."

Mợ cảm khái một câu: "Vừa tốt nghiệp ĐH, như thế này đã rất giỏi rồi. Bây giờ cố gắng tìm bạn trai là được! Chị Hai cũng yên tâm rồi."

Lộ Nam không dám gật bừa với mợ, nhưng ăn tết không cần thiết tranh luận với bề trên.

Hoàng Lệ nữ sĩ lắc đầu: "Yên tâm cái gì, nơi này còn có thằng bé đang học lớp , chị còn phải bận tâm nhiều năm nữa?"

Sau đó, đề tài tự nhiên chuyển tới hai đứa nhò, bắt đầu nói tới thành tích của Tiểu Hà và Lộ Dương.

Thành tích của Tiểu Hà bình thường, Hoàng nữ sĩ có lẽ ban nãy đã khoe con gái, bây giờ nói tới thành tích của con trai thì khiêm tốn hơn nhiều, còn nhiệt tình đưa ra ý kiến: "Bảo anh Cả tìm đồng nghiệp trước kia, xem có giáo viên nào tốt, để Tiểu Hà học thêm, còn có một học kỳ, cố gắng một chút xông vào trường cấp trọng điểm."

Anh trai của Hoàng Lệ nữ sĩ, bác của Lộ Nam là giáo viên, vài năm trước bởi vì công việc điều động mà rời khỏi quê nhà - không sai, chính là người bác thích chơi chứng khoán đó.

Hiển nhiên lời này nói trúng tâm sự của mợ, mợ thậm chí hỏi Lộ Dương: "Giáo viên trong trường cháu có mở lớp dạy thêm bên ngoài không?"

"Trường nó quản lý nghiêm lắm, giáo viên không dám làm thế đâu." Hoàng nữ sĩ trả lời hộ.

Chủ đề học thêm này thật là không được đám nhóc thích.

Lộ Nam thấy mặt em họ sắp vùi vào trong bát tới nơi.

Cơm nước xong, bác gọi vào di động của bà ngoại, nói người nhà họ đại khái mùng trở về, mùng đi, tổng cộng ở lại ngày.

Có thể đoán ra, tới lúc đó lại bắt đầu liên lạc cảm tình bằng cách thay phiên ăn cơm ở từng nhà.

Điện thoại của bà mở loa ngoài, Hoàng nữ sĩ thì gọi cho chị.

Bốn gia đình tề tụ bằng hình thức khác, mọi người chúc tết nhau, sau đó quyết định, mùng tới nhà dì cả Lộ Nam ăn cơm.

Mùng ... nói tới đây, Hoàng nữ sĩ hơi khựng lại, sau đó mất tự nhiên nói: "Mùng Lộ Nam phải đi với cha nó tới nhà bác và cô nó chúc tết, có thể sẽ về muộn."

Mọi người đều hiểu, bác thậm chí còn cười bảo: "Vậy chúng ta ăn tối trước, đợi Lộ Nam về rồi làm bữa khuya, nướng đồ ăn trên bếp lò." Bác đứng hàng thứ hai, mùng vốn dĩ là nhà họ mời cơm, nhưng trước kia bác làm việc ở thành phố khác, đã bán nhà ở đây, cho nên hàng năm về đều ở nhà bà, nhà cũ mùa đông luôn đốt bếp lò kiểu cổ xưa.

Lộ Nam đương nhiên không thể để các bậc trưởng bối phải chờ cơm tiểu bối như mình, bèn nói: "Bác đề nghị quả thực hoàn mỹ."

Phần này cho qua, không có ai hỏi vì sao chỉ có Lộ Nam đi theo cha tới nhà họ hàng mà không có Lộ Dương.

Như vậy mùng đương nhiên là Hoàng Lệ nữ sĩ đứng hàng thứ ba mời khách. Bà ấy hắng giọng, nói: "Năm nay em nghĩ thoáng rồi, nhà em không có bàn tròn to, mỗi lần liên hoan đều quá chen chúc, buổi tối mùng chúng ta ra nhà hàng ăn!"

Cậu và dì cả đương nhiên là kêu chen chúc ăn mới vui. Lộ Nam cười nói: "Đừng tiết kiệm tiền cho mẹ cháu, năm nay mẹ cháu nhận mấy đơn đặt hàng liền, thu tiền đô đấy. Cuối năm tỷ giá lại tăng, mẹ cháu đã bảo phải mời mọi người ra nhà hàng ăn từ lâu rồi."

Hoàng nữ sĩ dường như ghét bỏ Lộ Nam lắm chuyện, nhưng sự vui vẻ trong mắt thì không lừa được.

Anh chị em Hoàng nữ sĩ đương nhiên khó tránh khỏi hỏi han quan tâm và chúc mừng.

Nhà cậu út đương nhiên là mời khách vào mùng .

Thương lượng xong, Hoàng nữ sĩ nhìn đông hồ, hơn h, bèn nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà xem Xuân Vãn."

Trước khi Xuân Vãn bắt đầu, CCTV liên tục phát quảng cáo rượu trắng, Hoàng Lệ nữ sĩ khó nén cảm khái: "Cái ngành rượu này của con thật là kiếm tiền." Quảng cáo trên CCTV, mỗi giây trị giá trăm triệu tệ.

Chỗ này, Lộ Nam phát hiện mẹ nói "ngành rượu của con", bèn cười gật đầu: "Quả thật lợi nhuận cao."

Đêm đó hơn h, Hoàng Lệ nữ sĩ lấy ra hai phong bao lì xì, đưa cho chị em Lộ Nam và Lộ Dương mỗi người một cái.

Lộ Nam một bên nói: "Con tốt nghiệp rồi vẫn có à", một bên ngoan ngoãn nhận lấy.

Hoàng nữ sĩ bị điệu bộ giả vờ giả vịt của con gái chọc cười, giả vờ nói: "Phải rồi, con đã là giám đốc thành phố rồi, phải hiếu kính mẹ chứ."

"Hiếu kính hả, đương nhiên là có. Chờ nhá." Lộ Nam lạch bạch chạy về phòng, lấy ra một cái hộp.

"Cái gì thế?" Hoàng nữ sĩ còn tưởng nó cho mình tiền, định mấy hôm sau nhân dịp sinh nhật nó thì trả lại, nào ngờ không phải tiền, là đồ vật.

Lộ Nam lắc chiếc hộp trước mặt Hoàng nữ sĩ: "Tinh tinh, là điện thoại mới. Hoàng tổng của chúng ta, sang năm phải ra ngoài bàn công việc, gặp nhà cung ứng, con nghĩ, có một chiếc di động công năng mạnh là rất quan trọng. Em trai, dạy mẹ cách sử dụng đi."

Lộ Dương gật đầu: "Chị yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ngoan, vậy cho em cái này." Lộ Nam lại như làm ảo thuật, lấy từ trong ngực ra một bao lì xì, đây là cô chuẩn bị cho em trai: "Một chút tiền, ý tứ thôi."

"Con còn cho nó tiền lì xì?" Hoàng nữ sĩ lườm xong con gái, liền trợn mắt với con trai: "Chị con đưa con cứ thế cầm? Không biết nói tiếng cảm ơn à?"

Lộ Dương thành tâm thành ý cảm ơn bà chị.

Hoàng nữ sĩ định vài ngày nữa đoạt lại tiền mừng tuổi của con trai, bèn chuyển sự chú ý về di động, chậc lưỡi: "Đắt lắm hả?"

"Đắt cũng không trả lại được, đồ điện tử bán lại là mất giá. Bán cho hàng thu mua đồ second-hand cũng thế. Mẹ, mẹ dùng đi." Lộ Nam nói thật, không gạt người.

Cuối cùng, Hoàng nữ sĩ mặc dù vẫn lải nhải hai câu phí tiền, nhưng lúc Lộ Dương chỉ cách sử dụng, bà ấy vẫn nghe hết sức chăm chú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio