Một đường phá vây, Cừu Siêu Quần xin lỗi Lộ Nam: "Những người này, miệng nhàn quá mà, nhưng tôi đã giải thích, bọn họ đều hiểu, sẽ không ăn nói lung tung."
Lộ Nam không mấy để ý, cười bảo: "Cho nên nhân duyên của giám đốc Cừu quá tốt, mọi người mới trêu đùa anh."
"Ha ha ha." Giám đốc Cừu cười xong, liền gọi người: "Hạ tổng! Hạ tổng! Tôi mang theo đồng nghiệp mới quen biết - giám đốc thành phố Hoa An, tới kính rượu ngài đây."
Với địa vị của Hạ tổng, đương nhiên không thể nhớ hết các giám đốc thành phố, nhưng xuất phát từ một vài lý do, ông ta nhớ cái tên này, bèn tò mò hỏi: "Là Lộ tam thiêm của Hoa An mà ban Thương mại dạo này lưu truyền?"
[Lão Đại công ty tiêu thụ cũng nhàn thế này? Còn biết bát quái của ta? Xem ra trở về Hoa An, còn phải tăng tốc bước chân chiêu thương, mau chóng thoát khỏi danh hiệu này.]
Lộ Nam bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục giả vờ xấu hổ.
Lãnh đạo khác trên bàn hỏi: "Là sinh viên tốt nghiệp ĐH à?" Nhìn mặt non choẹt, khá trẻ tuổi.
Lộ Nam gật đầu: "Vâng, nhậm chức năm ngoái."
"Ừm, không tệ." Hạ tổng khách sáo khuyến khích Lộ Nam vài câu: "Sinh viên nhậm chức có bằng cấp, có tố chất, vậy nỗ lực làm việc, tương lai rộng mở."
Lộ Nam đi theo Cừu Siêu Quần kính rượu Hạ tổng, không hề ngượng ngùng uống chén rượu nhỏ, theo số ghế tới vị kế tiếp, quay sang bảo Cừu Siêu Quần: "Giám đốc Cừu, vị này khỏi cần giới thiệu, tôi biết, là lãnh đạo cũ của tôi. Anh Kiêu, đã lâu không gặp, em kính anh một ly."
Những người khác trên chủ bàn còn đang nghĩ, thành phố Hoa An thuộc về tỉnh Kiềm Giang, thái tử gia trước kia ở đó hơn năm, như vậy vị giám đốc Lộ này liệu có quen thái tử gia không. Nào ngờ người ta tự nhiên hào phóng thể hiện.
Thái độ của Lộ Nam thản nhiên bằng phẳng, ngược lại khiến Hạ tổng coi trọng: cô gái trẻ không ngượng ngùng, không e ngại, không nịnh bợ, còn có thể làm ra thành tích trên thị trường, khó trách Lão Đồng đánh giá rất cao cô ta.
Trần Kiêu chuẩn bị đứng lên, Lộ Nam tức khắc nói: "Ngài cứ ngồi đi."
[Vừa rồi Hạ tổng vẫn ngồi, anh đừng khiến tôi trở nên đặc biệt.]
Lộ Nam cung kính nói, dưới bàn thì đá mạnh vào chân Trần Kiêu.
Trần Kiêu sửng sốt, bật cười: "Làm đồng nghiệp nửa năm, trước kia cũng không thấy em khách sáo với anh như vậy, lúc đòi chi phí hỗ trợ hoạt động cho Nhà tiêu thụ, đều là chặn cửa văn phòng." Nói rồi, anh ta vẫn đứng lên, quay sang nói với cao tầng công ty: "Lộ Nam, anh phải phê bình em, có lãnh đạo hay không có lãnh đạo cũng phải như nhau chứ."
Lộ Nam trơn tru trả lời: "Anh Kiêu đừng vạch trần em, nếu không truyền lại, sau này em không thể khóc lóc kể lể đòi chi phí từ chỗ Ngô tổng, Đồng đại khu được nữa, bọn họ sẽ không để ý tới em."
Các lãnh đạo đều cười, bọn họ rất hiểu lời Trần Kiêu - đặc biệt các vị giám đốc thành phố Đại khu Tây Nam còn mạnh bạo hơn nhiều so với nơi khác, chặn cửa, đập bàn, chơi xấu, giả vờ đáng thương, thủ đoạn nào cũng dùng tới, chỉ để tranh thủ chi phí hỗ trợ Nhà tiêu thụ với lãnh đạo.
Di dời sự chú ý của mọi người xong, Trần Kiêu bê ly rượu, chạm cốc với Lộ Nam.
Cừu Siêu Quần cũng lại gần chạm cốc với Phó tổng giám đốc Trần, cười khì: "Phó tổng giám đốc Trần, tôi kính anh."
Trần Kiêu nhìn hai người họ, nói: "Lộ Nam em làm việc ở thành phố Hoa An rất tốt, tiếp tục cố gắng lên. Giám đốc Cừu, năm nay vượt qua mục tiêu hồi khoản và lượng tiêu thụ chứ?"
"Cảm ơn anh Kiêu khen ngợi." Lộ Nam uống cạn sạch.
Cừu Siêu Quần nhăn nhó uống xong, nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Trường hợp này không tiện ôn chuyện, mọi người trên bàn đều là nhân tinh dỏng tai nghe ngóng, hơn nữa phía sau còn có rất nhiều người chờ kính rượu, Lộ Nam đi theo Cừu Siêu Quần dạo một vòng chủ bàn, sau đó chào hỏi với Hạ tổng, Trần Kiêu, rồi trở về bàn của mình.
Có thể thấy, Cừu Siêu Quần rất được ưa thích ở tổng công ty, trừ Hạ tổng, các lãnh đạo khác anh ta đều có thể gọi tên, Lộ Nam đi theo anh ta, nhận thức người và chức vụ, bớt bao chuyện.
Chỉ là khi trở về bàn của mình, cô càng nghĩ càng thấy không phù hợp: Cừu Siêu Quần ánh mắt chính trực, trông không giống hạng lừa gạt. Vậy anh ta muốn gì, chắc không phải vì cảm thấy ta trẻ trung có tiềm năng đấy chứ? Hay là địa bàn Dung thành vượng ta, ra cửa gặp người tốt?
Nghĩ tới đối phương tạm thời không có ác ý, cô cũng tập trung vào xã giao trước mắt.
Hai người họ ngồi xuống, chốc lát sau có giám đốc thành phố ở bàn khác lại đây tán gẫu, thăm dò tin tức, mở rộng quan hệ..., ôm theo đủ loại mục đích, nhưng đều khá hòa khí.
Cừu Siêu Quần vẫn nhiệt tình giới thiệu Lộ Nam với các đồng nghiệp khác.
Đại khái vì bên này đông người, chốc lát sau, Trương Phi cũng cầm ly rượu không biết từ góc nào chen tới.
Bề ngoài hắn ta đôn hậu, cho nên ấn tượng đầu tiên không tồi, nhưng đáng tiếc mới há mồm nói vài câu, các vị giám đốc thành phố khác liền biết hắn là mặt hàng nào.
Nghe hắn nói xem: "Giám đốc Lộ, chúng ta tới từ một nơi, sao cô lại bỏ rơi tôi, chẳng màng tình đồng nghiệp gì cả."
Chua hay không? Chua lòm.
Ai thèm niệm tình nghĩa với mi?
Cừu Siêu Quần buồn bực: "Đây là hoạt động tham quan học tập hội Đường rượu của các vị giám đốc thành phố, lại không phải hội chơi xuân của học sinh tiểu học, còn phải ngồi theo lớp à?"
Anh ta vừa mở miệng, khẩu âm Tứ Xuyên quá nặng, còn mang theo vài phần "trâu" khí của dân bản xứ, Trương Phi không đoán ra thân phận anh ta, có bối cảnh gì, vẫn khách sáo, nói: "Không phải thế, giám đốc Lộ cũng là lần đầu tới hội Đường rượu, lỡ như không hiểu gì, hai chúng tôi đi với nhau, tôi cũng có thể săn sóc cô ấy một chút."
"Anh giám đốc Trương này nói năng thật vớ vẩn, mau tự phạt ba ly đi." Cừu Siêu Quần ồn ào.
Trương Phi đương nhiên không chịu, nằng nặc hỏi tại sao phải phạt rượu.
Cừu Siêu Quần liền hỏi: "Anh tới hội Đường rượu mấy lần rồi?"
"...Lần đầu tiên."
"Vậy anh cảm thấy anh có thể săn sóc cái gì?" Cừu Siêu Quần vặn hỏi Lộ Nam: "Đàn ông tỉnh Kiềm Giang các cô thích quản việc không đâu thế ư? Chỉ là đồng nghiệp mà thôi, lại không phải lãnh đạo, lắm chuyện thế."
Lộ Nam bật cười, chăm chú sửa đúng: "Giám đốc Trương không xuất thân từ tỉnh Kiềm Giang. Hơn nữa, giám đốc Cừu, tôi cảm thấy kỳ thị khu vực không tốt nha. Một người không thể đại biểu cho cả một tỉnh." Cho nên chỉ kỳ thị Trương Phi là được, đừng liên quan tới kẻ vô tội.
Cừu Siêu Quần gật đầu: "Phải, cô nói có lý."
Trương Phi bị bỏ qua một bên, những người xung quanh cũng tán gẫu với nhau, không ai để ý tới hắn.
Mắt thấy Trương Phi cầm ly ngượng ngùng rời khỏi nơi này, Lộ Nam cười nói: "Giám đốc Cừu, mời anh một ly!" Không cần lên tiếng cãi nhau thật tốt, hết thảy đều ở hiểu ngầm.
Cừu Siêu Quần nhe răng cười: "Hừ, việc nhỏ. Loại người này tôi gặp nhiều rồi."
Nói nữa, anh ta cũng là được người nhờ vả mà hết lòng vì họ.
Bàn lãnh đạo chừng h là tan, bọn họ đi rồi, các vị giám đốc thành phố khác uống càng vui vẻ, Lộ Nam nhìn thời gian, liền nói với mọi người trên bàn mình về nghỉ ngơi.
Xét thấy tối nay Cừu Siêu Quần vẫn luôn chăm sóc Lộ Nam, hơn nữa bản thân Lộ Nam uống rượu cũng dứt khoát, mọi người đều không khó xử, tới tấp hỏi: "Có phải ngồi máy bay mệt rồi không? Lên tầng nghỉ sớm đi."
Lộ Nam trở về phòng, đi gội đầu tắm rửa ngay, hết cách, trường hợp này kết thúc luôn là một thân mùi rượu và thuốc lá.
Thổi tóc khô một nửa, nghĩ tới buổi tối gần như không ăn gì, mà sáng mai phải ngồi xe bus, chắc chỉ có thể uống mấy ngụm cháo, Lộ Nam quyết định phóng túng một chút.
Cô gọi cho nhân viên phục vụ, bảo đưa lên một bát hoành thánh cay.
Nhân viên phục vụ nhà ăn tri kỷ hỏi: "Xin hỏi hơi cay hay cay rát?"
Lộ Nam nói cay rát, đối phương còn xác nhận lần nữa, cuối cùng nhắc nhở: "Tủ lạnh ngoại trừ rượu phải trả tiền, nước và đồ ngọt đều tính vào tiền phòng, ngài cứ việc dùng."
Này, đại khái là tri kỷ tới cùng.
Chưa tới p, hoành thành cay tới, bát gốm trắng đựng canh đỏ, nhìn đã thấy mê người.
Lộ Nam ăn hai miếng, điện thoại vang lên.
"Alo, anh Kiêu?" Cô nghe máy, vừa đúng lúc đang thổi hoành thánh một chút.
Trần Kiêu hỏi: "Đang ăn à?" Quen biết lâu như vậy, anh ta cũng hiểu một chút thói quen ăn uống của Lộ Nam, giờ này còn ăn món mặn, quả thật hiếm thấy.
"Hoành thánh cay - anh đề cử."
Trần Kiêu cười: "Xem ra buổi tối chưa ăn no."
Lộ Nam vặn hỏi: "Chẳng lẽ anh có thể ăn no trong trường hợp này?"
Nhất định là không.
Khiến Trần Kiêu nghẹn họng, Lộ Nam mới hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bỗng dưng nhớ ra phải nhắc em một chút, sáng mai trước khi xuất phát nhớ uống thuốc chống say." Đây là Trần Kiêu nhịn hoài nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy lý do gọi điện thoại cho cô.
Lộ Nam cười: "Em nghe thấy lúc dùng bữa rồi, lễ tân có. Cảm ơn thái tử gia săn sóc dân chúng, chuẩn bị chu toàn."
Trần Kiêu bất đắc dĩ: "Đừng ba hoa. Anh cho rằng phát biểu trước buổi tiệc, không mấy ai nghe lọt."
[Hơn nữa, không phải em cứ trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh sao?] Nhớ tới đây, Trần Kiêu chỉ muốn lẩm bẩm, Cừu Siêu Quần quá niềm nở. Quá lắm mồm.
"Lãnh đạo nói, em một chữ không rơi ghi tạc trong đầu." Lộ Nam có lệ, thầm nhủ: sao còn chưa đi vào trọng điểm, cứ lòng vòng hoài.
Biết Lộ Nam đang giả vờ, là phương thức có lệ quen thuộc của cô.
Nhưng tâm tình Trần Kiêu chẳng hiểu sao lại tốt lên: "Được, em ăn đi, đừng vờ vịt nữa."
Lộ Nam ngạc nhiên: "Anh Kiêu gọi điện thoại để nói cái này?"
Thuốc chống say? Thật không còn chuyện gì khác? Phó tổng giám đốc ban Nhãn hiệu nhàn thế à?
"Chỉ thuận tiện nhắc nhở em một chút." Trần Kiêu lấy lý do. Còn thuận tiện cái gì, chỉ có chính anh ta biết.
"Em còn tưởng anh sẽ nói về chuyện Cừu Siêu Quần." Lộ Nam thì thầm.
Khung cảnh hai bên đều rất yên tĩnh, Trần Kiêu nghe rõ câu này.
Di động một hồi lâu không có tiếng, Lộ Nam còn tưởng rằng gặp trục trặc, lấy ra khỏi tai nhìn: không có vấn đề, vẫn đang trò chuyện.
Thế là cô hỏi: "Anh Kiêu?"
"Cừu Siêu Quần làm sao?" Trần Kiêu cố gắng giả ngu.
Lộ Nam cười ha ha: "Không sao, chỉ là cảm thấy trên đời vẫn còn nhiều người tốt. Em ăn hoành thánh cay đã, trò chuyện sau nhé."
Tắt máy!
...
Sáng hôm sau, Lộ Nam uống thuốc chống say, cố gắng kìm nén buồn nôn buồn ngủ, tới cửa khách sạn.
Phải nói, tình hình say xe của cô cũng khiến người ta khó hiểu: tự lái thì không say, ngồi ghế lái phụ mở hé cửa sổ thông gió cũng không say, ngồi xe bus mở cửa sổ không phanh gấp cũng không sao; nhưng, nếu ngồi hàng sau xe con hoặc xe bus đóng chặt cửa sổ, về cơ bản là tự "tiễn" mình.
Cừu Siêu Quần ngồi cạnh Lộ Nam, cầm túi ni lông: "Tôi thật không ngờ cô có thể say xe nghiêm trọng tới mức này."
Câu này có nghĩa là trước kia anh ta biết Lộ Nam bị say xe.
Xem, chỉ cần để ý, chỗ nào cũng thấy sơ hở.
Trạng thái không tốt, Lộ Nam không muốn lên tiếng trả lời.
Cũng may hôm nay có điều tiết giao thông, từ khách sạn tới triển lãm coi như trót lọt, thêm p nữa, chắc cô đã nôn ra rồi.
Xuống xe, Lộ Nam cảm khái: "Đông người thế."
Cừu Siêu Quần nói: "Hàng năm hội Đường rượu rất nhiều người tới Dung thành tham quan. Mấy hôm nay trường học cho nghỉ học, nhà máy cho nghỉ làm, đa số công ty không đi làm, chính là để bảo đảm giao thông, thuận tiện để càng nhiều người tới tham quan triển lãm. Cùng với, hội Đường rượu không thu vé vào cửa, người bản địa cũng thích tới chơi, như vậy, không phải càng đông đúc sao."
Lộ Nam và Cừu Siêu Quần từ lúc trên xe đã lấy ra thẻ ra vào, sau đó xếp hàng đợi kiểm tra.
Đội ngũ kiểm tra rất dài, may mà có mấy lối vào, tốc độ cho qua còn nhanh.
Lúc xếp hàng đợi, Cừu Siêu Quần nói: "Cô xem những người đó, có kẻ tới tìm xưởng, có kẻ tới tìm sản phẩm, còn có kẻ tới dạo chơi, nhìn vẻ mặt là phân biệt ra được. Nhưng bọn họ sau h mới có thể vào hội trường, bây giờ được cho vào đều là nhân viên công tác của các xưởng rượu. Bởi vì hôm nay là ngày đầu, buổi sáng có lễ khai mạc, lãnh đạo cấp tỉnh đều tới, nếu toàn bộ đều cho vào, công việc bảo an không dễ làm, cho nên chúng ta sắm vai khách tham quan trước. Buổi sáng sẽ có rất nhiều lãnh đạo, Chủ tịch tập đoàn tiêu thụ rượu, ngay cả đài truyền hình cũng có mặt, nếu may mắn, chúng ta còn có thể lọt vào ống kính, lên TV!"
Lộ Nam hai đời đều chưa từng tham gia hội Đường rượu, bèn gật đầu thụ giáo: "Khó trách yêu cầu chúng ta mặc nghiêm túc."