Kỳ thực / "Chu kim sơn" còn chưa chiếu xong trên cả nước, lúc này cách thời gian công chiếu là tháng ngày, bởi vậy chứng tỏ, bộ phim này thành con ngựa ô trong tháng vốn ế hàng.
Theo thống kê tới nay, doanh thu phòng vé đã vượt qua triệu tệ.
Tần Nghiên còn hơi tiếc nuối: "Nếu biết như vậy, lùi tiệc mừng công xuống, sẽ được giăng biểu ngữ phá trăm triệu, khí thế biết bao!"
So sánh với chị ta, Lão Du biết đủ hơn nhiều, dù sao lần này anh ta xoay người rất đẹp, dạo này người gọi điện thoại gửi tin nhắn liên lạc cảm tình với anh ta nhiều hẳn lên.
Giới giải trí hiện thực như vậy đấy, nâng cao giẫm thấp ở đâu cũng có, có những báo giải trí còn đưa tin đạo diễn Du thành công chuyển hình..., hướng gió thay đổi, không còn là Du flop nữa.
Lão Du dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn thấy vô vị với tình hình này.
"Được rồi, hai người nhanh lên, đặc biệt là cậu đấy Lão Du - Tiểu Mao, đánh nền cho đạo diễn Du đi, quầng thâm mắt rõ quá, lát nữa chụp ảnh lên báo không đẹp. Hướng Bắc, lau mắt kính đi, nhìn dầu mỡ chưa kìa, quá lôi thôi!" Tần Nghiên hấp tấp thu xếp đạo diễn Du và biên kịch, nhìn đồng hồ: "p nữa, chạm trán ở sảnh tiệc, nếu tới muộn... ha ha, các cậu không muốn biết hậu quả đâu."
Tiệc mừng công hôm nay cũng tổ chức ở khách sạn lớn Ôn Tuy, kỳ thực rất nhiều đoàn phim đều sẽ tổ chức tiệc mừng công ở thủ đô, nhưng Tần Nghiên suy xét tới:
Một là, khi đó nhà đầu tư thủ đô không dễ "lừa gạt", nhà đầu tư của bộ phim này phần lớn ở tỉnh Kiềm Giang, lựa chọn nơi này thuận tiện cho họ tới.
Hai là, bối cảnh phim chủ yếu diễn ra ở Ôn Tuy, lựa chọn nơi này có ý nghĩa hơn.
Ba là, gần giống với điều thứ nhất, khi đó diễn viên của bộ phim này đều không nổi tiếng, đa số người còn đang ngoan ngoãn đóng phim ở khu phim trường.
Bốn là, lần này tiệc mừng công cũng mời truyền nhân duy nhất của Chu kim sơn, lão tiên sinh Chu Uẩn Lương, lặng lẽ nói, khoản tiền quyên góp . tệ tăng lên thành triệu tệ.
Cuối cùng, coi như có qua có lại, trong mắt Tần Nghiên, Lộ Nam giúp chị ta tìm nhà đầu tư và nhà tài trợ, còn giúp đỡ làm kế hoạch marketing vô cùng tuyệt diệu, mà người giới thiệu Lộ Nam cho chị ta lại là người phụ trách của khách sạn lớn Ôn Tuy, Lý tổng, Lý Kiến Vĩ.
Tổng hợp lại, khách sạn lớn Ôn Tuy là lựa chọn tốt nhất.
Hơn h chiều, lục tục có người tới, Tần Nghiên thúc giục Lão Du và Hướng Bắc, nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Nở nụ cười khiêm tốn lễ phép cho tôi."
Lão Du và Hướng Bắc: bị ép buôn bán.
...
Trước một hôm tiệc mừng công, Lộ Nam thông báo Lâm Yến: "Chạng vạng ngày mai cô đi cùng tôi."
Lâm Yến bồn chồn hỏi: "Giám đốc Lộ, tôi có cần mua lễ phục không?"
Lộ Nam cười nói: "Chúng ta không phải nhân vật chính, không cần long trọng như thế. Cô có váy liền không? Chọn kiểu nghiêm túc một chút, màu sắc không cần quá rực rỡ. À, phải rồi, trang điểm nhẹ thôi."
"Vâng, được ạ." Lâm Yến còn định hỏi, có thể chọn váy xong, gửi ảnh cho giám đốc Lộ duyệt không.
Nhưng cô tự nói với mình: việc nhỏ này, ta phải học được tự quyết định. Giám đốc Lộ rất bận, ta không nên hỏi cô ấy việc nhỏ này.
Thế là Lâm Yến hồi tưởng lại cách ăn mặc của giám đốc Lộ trong những hoạt động cỡ lớn, phát hiện tủ quần áo của mình không có đồ thích hợp, tối hôm đó bèn tới trung tâm thương mại mua một bộ.
Hơn h chiều ngày /, Lâm Yến thay quần áo xuống nhà, Lộ Nam đánh giá sơ qua, hài lòng gật đầu: "Ổn rồi, đúng mực hào phóng."
Lâm Yến được khen hơi xấu hổ, ngồi xuống ghế lái phụ, lặng lẽ đánh giá giám đốc Lộ: giám đốc Lộ hôm nay mặc váy liền không tay màu xanh bạc hà, tóc dài đen sẫm mượt mà, cô ấy vén tóc ra sau tai phải, lộ ra hoa tai ngọc trai, cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai cùng loại...
Thật xinh đẹp, vừa trắng vừa thuần.
Lâm Yến cảm thán: ta bao giờ mới có thể hấp dẫn như giám đốc Lộ chứ.
Đúng! Chính là từ "hấp dẫn"! Lâm Yến nghĩ nửa ngày, cảm thấy đẹp hoặc dễ nhìn đều không đủ hình dung giám đốc Lộ.
Lâm Yến cúi đầu nhìn cánh tay và đôi chân của mình: rõ ràng tốt nghiệp ĐH cùng năm, tuổi cũng như nhau, nhưng mình đứng trước mặt giám đốc Lộ cứ như vịt con xấu xí.
Nhưng cô ấy mau chóng phấn chấn lên.
Vịt nhỏ Lâm Yến nghĩ: giám đốc Lộ lúc rảnh rỗi thường dạy ta ăn mặc, dạy ta trang điểm, dạy ta lễ nghi trong bữa tiệc, quan trọng hơn là tay cầm tay dạy ta làm việc... cô ấy là "thiên nga trắng" vừa dịu dàng vừa hấp dẫn. Nếu trên đời này tất cả thiên nga trắng đều như vậy, khó trách vịt con xấu xí đều muốn biến thành thiên nga.
"Sao?" Lâm Yến nhìn trộm hơi lâu, Lộ Nam phát hiện, cô quay sang hỏi: "Tôi có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có không có, hôm nay giám đốc Lộ xinh đẹp quá thôi." Lâm Yến mau chóng lắc đầu, sau đó khen từ đáy lòng.
Cô ấy không giỏi ăn nói, không biết hình dung thế nào ngoài từ "đẹp", nhưng khen rất chân thành.
Được khen luôn vui vẻ, Lộ Nam cười nhẹ, má lúm đồng tiền hơi hiện ra rồi biến mất: "Xuất phát thôi, thắt dây an toàn vào."
Lâm Yến lúc này mới phản ứng lại, vì sao giám đốc Lộ còn chưa lái xe.
Chừng h, bọn họ tới khách sạn lớn Ôn Tuy.
Lộ Nam đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe, lấy túi xách, thay giày, lúc này mới lạch cạch bước chân dẫn theo Lâm Yến vào sảnh khách sạn.
Vừa vào sảnh tiệc, Tần Nghiên đang tán gẫu với nhà đầu tư nhác thấy cô liền nâng ly cười cười. Vị tổng tài đang trò chuyện với Tần Nghiên nhìn qua, hứng thú hỏi: "Cô bé này ngoại hình khá lắm, là tân nhân hả?"
"Không, là bạn tôi."
Tần Nghiên nói vậy, vị tổng tài cũng hiểu, thản nhiên quay lại câu chuyện.
Lộ Nam mỉm cười đáp lại, quay sang nói với Lâm Yến mất tự nhiên: "Thoải mái đi, chúng ta tới vui chơi giải trí, tăng thêm kiến thức. Nếu không muốn uống rượu thì lấy đồ ngọt đi."
Trường hợp này, mọi người hầu như đều uống rượu nho hoặc sâm panh, nhưng Tần Nghiên biết điều, đài buffet trưng bày rượu có cả rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên, Lộ Nam là một trong số ít người bảo nhân viên rót rượu trắng.
Lâm Yến biết giám đốc Lộ luôn nói thẳng, cô ấy suy tư, nghĩ tửu lượng không tốt như giám đốc Lộ, lỡ say rượu lại mất mặt, bèn nghe lời cầm nước ngọt.
Vài phút sau, Tần Nghiên kết thúc hàn huyên, bưng ly đi tới: "Giám đốc Lộ, đã lâu không gặp, em dạo này càng ngày càng đẹp ra."
"Chị Tần quen nhìn những đại mỹ nhân trong giới giải trí, chị mà khen em lại tưởng thật đấy." Lộ Nam chạm cốc với chị ta một chút.
Tần Nghiên nói thật lòng.
Năm ngoái lần đầu gặp, chị ta chỉ thấy Lộ Nam là một cô gái trẻ tuổi ngoại hình tạm được, hơn nữa còn là một cô gái không biết trang điểm, không biết phát huy vẻ bề ngoài.
Tháng trước nhận ra năng lực cô ấy, Tần Nghiên càng nhìn càng thấy đẹp.
Đến khi hôm nay nhìn Lộ Nam trang điểm lên, bày ra dáng vẻ dịu dàng, thanh tú.
Tần Nghiên phải thừa nhận, trước kia chị ta nhìn lầm rồi, vị giám đốc Lộ này không phải chỉ tạm được, cũng không phải không biết trang điểm: trước kia, có lẽ là cô ấy cố ý làm thế, dù không làm xấu đi mình, nhưng cố gắng ăn mặc nghiêm túc, kẻ mày bôi son đơn giản. Phụ nữ trẻ tuổi làm việc khó khăn thế nào? Ta cũng từng trải qua. Vẻ ngoài quá chói mắt có khi không phải chuyện tốt, ngược lại còn khiến người khác không quan tâm tới bản lĩnh thật sự của cô ấy.
Tần Nghiên thầm cảm thán: Lộ Nam thật là bát diện linh lung.
Chị ta nhìn ly có chân trên tay Lộ Nam, liền biết bên trong đựng gì, lại không nén nổi thở than: công ty Nguyên Xuyên thật là tích đức mấy đời, có thể đào tới bảo bối như vậy, nếu lãnh đạo công ty họ biết có tân nhân thế này, không tới năm, tiền đồ của Lộ Nam không thể hạn lượng.
Nhưng, trước dó, cô ấy có thể tiếp tục nổi bật mà không bị những lãnh đạo nam lòng dạ hẹp hòi chèn ép chứ? Có thể duy trì tới lúc được phát hiện không?
Tần Nghiên mỏi mắt trông chờ. Chị ta thừa nhận, quả thật vẫn muốn đào người.
Sau đó, Điền Ái Trân và Hồng Lập Quân trước sau tới, Tần Nghiên cười với Lộ Nam, nghênh đón hai người họ: "Điền tổng, đã lâu không gặp, phong thái như cũ."
Điền Ái Trân làm người trung gian, giới thiệu Hồng Lập Quân cho Tần Nghiên.
Ánh mắt Tần Nghiên siêu tinh, vừa đối mặt liền đánh giá Hồng Lập Quân: có tiền, văn hóa không quá cao, cường thế... có thể lưu điện thoại, tương lai không chừng sẽ có cơ hội hợp tác.
Hàn huyên vài câu, Chương Kỳ dẫn theo giám đốc Phạm, thư ký Khương tới.
Nếu giám đốc Lộ là phúc tinh, thì Chương tổng là thần tài đúng lúc, Tần Nghiên mặc dù sợ anh ta, nhưng vẫn rất nồng nhiệt hỏi han - chủ yếu là vị này quá khó gặp, mấy lần trước đều không tới.
Lại hàn huyên một phen, mọi người ngồi xuống.
Mười mấy phút sau, tiệc mừng công chính thức bắt đầu.
Những lời khách sáo thì thôi không bàn tới, Hồng Lập Quân không kiên nhẫn nghe, cũng nghe không hiểu. Đến khi công bố doanh thu phòng vé, ông ta nhìn lên màn hình led lớn, đếm: hơn triệu tệ. Thiếu chút nữa là triệu tệ rồi!
Xôn xao...
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay sấm dậy.
Hồng Lập Quân thấy chủ bàn đều vẻ mặt kích động, liền hỏi người bên cạnh: "Bộ phim này, lãi bao nhiêu tiền?"
Ông ta lấy thiệp từ chỗ Điền Ái Trân, nên ngồi bàn bạn thân của nhà đầu tư, nhà tài trợ, Lộ Nam ngồi cùng bàn nhưng ở phía góc, cách hơi xa, nhưng nhìn vẻ mặt liền biết Hồng tổng đang hỏi thăm cái gì.
Người ngồi cạnh ông ta rất nhiệt tình, đương nhiên cũng muốn khoe khoang, liền giảng giải cho Hồng tổng ngoài nghề nghe.
Hồng Lập Quân hiểu ra: một bộ phim về cơ bản doanh thu phải gấp - lần tiền đầu tư mới gọi là hồi vốn, sau đó chia doanh thu còn phải theo tỷ lệ...
"Chu kim sơn" tổng mức đầu tư là bao nhiêu thì không khó hỏi ra, Hồng Lập Quân tính theo khung mà cậu em nhiệt tình giảng cho, tính: nếu lúc đầu ta đầu tư triệu, bây giờ tối thiểu cũng phải lấy được ,%!
Số tiền này, kiếm quá dễ!
Hồng Lập Quân tính không sai mấy.
Thư ký Khương nói nhỏ: "Chương tổng, theo doanh thu bây giờ, ngài có thể lấy được tầm , triệu tệ trước thuế."