Lúc ở Hoa An, Lộ Nam từng tới trà trang Đạo Nhất mấy lần, đời trước kinh tế dư dả cũng từng tới những sơn trang nghỉ dưỡng đủ kiểu dáng, nhưng như sơn trang suối nước nóng hoàng gia với quy mô và phong cách kiến trúc này thì chưa từng nhìn thấy.
Khác với phong cách chạm trổ, tường đỏ ngói xanh, sơn trang suối nước nóng hoàng gia chiếm địa không nhỏ ở ngoại ô này từ trong ra ngoài đều để lộ ra hai chữ cổ xưa.
Vừa vào cổng, đạo diễn Du đã cảm khái: "Lộ Nam, cô chọn nơi này thật tốt. Sao trước kia chúng tôi không biết nhỉ? Nếu không đợt Tết tới đây ngâm mình thật thoải mái." Nửa câu sau là ngoái lại bảo Tần Nghiên.
Vẻ ân ái này khiến Hướng Bắc ngứa mắt, anh ta hỏi Lộ Nam: "Nơi này mới khai trương phải không?"
Lộ Nam gật đầu, cô tìm trên mạng thấy tháng Giêng năm nay nơi này mới bắt đầu mở cửa, nhờ phúc tiên tri, cô biết sau này sơn trang suối nước nóng hoàng gia này sẽ rất nổi tiếng - còn bây giờ, danh tiếng còn chưa có, muốn hẹn thời gian quay chụp vẫn khá dễ, cộng thêm tiếng tăm đạo diễn Du, người phụ trách càng vui vẻ đồng ý.
Đặt hành lý vào phòng đặt sẵn, người thả bước trong sơn trang.
Phía Bắc ít mưa, không khí khá khô ráo, nhưng sơn trang suối nước nóng hoàng gia mờ mịt hơi nước, nếu bỏ qua mùi lưu huỳnh thoảng qua trong không khí, thì có vài phần giống bóng dáng Giang Nam.
Bọn họ tản bộ, cuối cùng dừng lại ở đình nghỉ chân.
Đạo diễn Du chủ động hỏi Lộ Nam: "Đoạn phim quảng cáo này, cô muốn nội dung thế nào?" Bởi vì anh ta nhất thời hứng lên đoạt việc, nhưng bỗng phát hiện trước kia mình chưa từng quay kiểu này, nên lo lắng sẽ quay hỏng.
Lộ Nam lấy tablet từ túi xách ra và một xấp tư liệu đã in sẵn: "Đạo diễn Du, anh xem trước đi, đây là tư liệu rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên."
Đạo diễn Du ngày thường nhiều nhất chỉ uống một ít bia, quá nữa thì là trong những trường hợp cần thiết, bê ly sâm panh hoặc ly rượu nho.
Rượu trắng - độ anh ta chạm cũng không dám chạm vào. Trước khi quay "Chu kim sơn", anh ta chỉ biết hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu cung không đủ cầu, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên cũng rất nổi tiếng, quay xong bởi vì liên quan tới nhà tài trợ, đạo diễn Du cũng thêm kiến thức: Nguyên Xuyên ngoại trừ rượu Kinh Điển còn có Đặc Khúc và Tiểu Tửu. Vì giá cả bất đồng, nên chúng là lựa chọn của đời ông cháu nhà họ Chu lúc gia cảnh bất đồng.
"Nhưng loại rượu Hài Hòa này... Ủa, sao lúc trước Điền tổng không yêu cầu đưa nó lên phim? Đạo diễn Du hỏi Tần Nghiên.
Tần Nghiên lắc đầu không biết.
Lộ Nam giải thích rằng Điền tổng làm Nhà tiêu thụ, lúc đó không ký rượu Hài Hòa, đương nhiên cũng sẽ không tiêu tiền quảng cáo cho nó: "Hơn nữa, tên rượu Hài hòa không phù hợp với phong cách bộ phim bằng loại rượu kia."
"Quả thật, tôi nhìn những hình ảnh sản phẩm này, thân bình và kiểu đóng gói của rượu Hài Hòa đều giống kiểu Tây." Đạo diễn Du nhận xét.
"Đúng vậy, thân bình và bao bì rượu Kinh Điển mời đại sư thiết kế, đẹp kiểu cổ điển. Khi đó tổng công ty sáng rạo ra loại rượu Hài Hòa xa xỉ này, vốn muốn hình thành khác biệt với rượu Kinh Điển, chiến lược loại rượu xa xỉ, tiến hành bày bố nhãn hiệu toàn diện hơn." Lộ Nam cười bất đắc dĩ: "Nhưng lý tưởng luôn dễ hơn hiện thực."
Câu này Lão Du đồng cảm ghê gớm, là người đang chịu đủ chuyển hình hành hạ đau khổ, anh ta quyết định phải nếm kỹ loại rượu gian nan cũng đang thay đổi này: "Vậy tôi không thể chỉ nhìn được, còn phải uống thử chút xem sao."
Lộ Nam lấy ra một bình rượu Hài Hòa thu nhỏ.
Hướng Bắc ngồi cạnh cô chậc lưỡi, nhỏ giọng bảo Tần Nghiên: "Khó trách hai người hợp ý nhau, tôi thấy túi của giám đốc Lộ cũng không kém cạnh gì của chị, bên trong cái gì cũng có."
Tần Nghiên cũng sợ quấy rầy tới hai người đang bàn chính sự, nhỏ giọng trả lời: "Chúng tôi làm thế gọi là chuẩn bị vạn toàn nha."
Phía bên kia bàn đá, Lộ Nam lấy ra chén rượu chừng ml quấn màng bọc kỹ càng: "Nào, mọi người đều nếm thử nhé?"
Tần Nghiên thích uống rượu, hào khí nói: "Rót đầy vào cho chị."
Trường hợp này là tụ hội tư nhân, Hướng Bắc lắc đầu nói thẳng không uống, cũng không ai ép anh ta.
Trước khi mở bình, đạo diễn Du yêu cầu: "Lộ Nam, cô mở bình hoa lệ cho chúng tôi xem lần nữa đi, lần trước cô làm thay diễn viên, cảnh quay đó đẹp tuyệt!"
Cái này dễ dàng, Lộ Nam tự nhiên thoải mái làm một lần, đạo diễn Du cảm thán: "Nhẹ nhàng đẹp đẽ, bay như bóng nhạn, Lộ Nam, tay cô đang khiêu vũ đấy."
Đàn ông trung niên văn nghệ có khi văn vẻ, buồn nôn như vậy đấy, nhưng ánh mắt đạo diễn Du trấn tĩnh, nói câu này không hề nhuốm vẻ thô tục chút nào.
Tần Nghiên và Lộ Nam nhìn nhau cười, một không ghen, một cũng không thấy bị mạo phạm.
Lộ Nam mở bình rượu Hài Hòa thu nhỏ ra, rót đầy chén.
Rượu Hài Hòa là loại kiêm hương, có thể coi là phục hương, hỗn hợp, là loại rượu trắng có từ loại mùi hương trở lên. Thông thường những xưởng rượu sản xuất rượu kiêm hương có công nghệ đặc biệt, khi chế xong cốt rượu, còn phải có chuyên gia pha rượu, đại sư phẩm rượu cân nhắc phối chế ra.
"Tuyệt đối không phải cứ thế đổ loại rượu khác nhau vào là được." Lộ Nam vừa rót rượu, vừa giảng giải cho họ nghe, nói xong, chén rượu cũng đầy.
Tần Nghiên dẫn đầu cầm chén rượu lên: "Nào, uống thôi." Hồi trẻ chị ta không uống rượu, nhưng sau này xã giao tăng lên, áp lực lớn hơn, liền thường thường ở nhà uống xoàng mấy chén.
Cho nên luận phẩm rượu, chị ta vẫn hiểu đôi chút.
Tần Nghiên ngửi mùi thơm trước, dựa theo cách Lộ Nam chỉ, ngậm một ngụm rượu vào miệng, dùng đầu lưỡi, giữa lưỡi, cuống lưỡi cảm nhận thay đổi cấp độ mùi vị, nuốt xuống xong, ngạc nhiên nói: "Có có có! Lúc mới vào giống vị Đặc Khúc, nuốt xuống lại càng giống rượu Kinh Điển."
Hai loại rượu này đều xuất hiện trong "Chu kim sơn" và hai bữa tiệc mừng công, nên Tần Nghiên cũng từng uống mấy lần.
Nghe Tần Nghiên nói vậy, đạo diễn Du càng sốt ruột: "Làm như nào? Anh chỉ thấy vị cay, không nếm ra vị gì hết!"
Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu, người không uống quen rượu trắng hầu như đều có cảm nhận này.
Lúc này cần tới Lộ Nam nói ra vài tips phẩm rượu từ góc độ chuyên môn, dẫn dắt người uống cảm nhận: "Rượu Hài Hòa là loại rượu kiêm nồng hương và tương hương, vừa có cảm giác mạnh khi mở bình của rượu trắng nồng hương, vừa có dư hương dài lâu của rượu trắng tương hương. Chị Tần nói lúc mới vào miệng giống Đặc Khúc rất chính xác, Đặc Khúc là kiểu nồng hương, nhập khẩu bốn vị - tê, cay, ngọt, sảng; còn rượu Kinh Điển là loại rượu tương hương không thua kém gì hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu, hậu vị lâu dài, mang các lớp lang mùi vị nhiều hơn so với rượu nồng hương. Hơn nữa hôm nay em mang tới rượu Hài Hòa năm, ngoại trừ những đặc điểm kể trên, trong rượu còn có mùi thơm của rượu để lâu."
Đạo diễn Du không tin tà, nhấp thêm một ngụm, lần này chỉ nhấp một chút, mặc dù nhập khẩu vẫn cay, nhưng quả thật cảm nhận hồi cam: "Hình như cũng có chút dư vị?"
Lộ Nam nhoẻn cười.
Khách quan mà nói, kỳ thực chất lượng rượu Hài Hòa vẫn rất tốt, ít nhất vị rượu năm uống rất khá.
Nhưng tổng công ty sau khi nghiên cứu sáng tạo ra loại rượu này lại không thể phát triển được nó, nhiều năm qua, thậm chí tăng thêm số năm ủ rượu cũng không làm tiếp.
Lộ Nam nghĩ: ta phải ghi lại, đợi khi rượu Hài Hòa mở ra thị trường, kiến nghị với Trần Kiêu, rượu Hài Hòa năm có thể sắp xếp tiến hành, a, nên đặt tên là gì nhỉ?
Cô từng lải nhải rượu Hài Hòa không dễ uống.
Nhưng đây là khi so sánh với cái khác.
Thí dụ như giữa rượu Hài Hòa năm và năm - cũng giống Điền Kị đua ngựa thôi, cốt rượu cách nhau năm, căn bản không thể so được.
Đều là loại rượu ủ năm, thì so với Đặc Khúc năm, rượu Hài Hòa kỳ thực dễ uống hơn nhiều, nhưng có một bất lợi: đều là rượu năm, giá bán lẻ của rượu Hài Hòa đắt hơn tệ so với Đặc Khúc (Đặc Khúc năm bán tệ, rượu Hài Hòa năm bán tệ). Giá cả không có ưu thế!
"Cho nên, rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu." Lộ Nam mở tablet ra, mở ppt: "Đây là ý tưởng về nội dung phim quảng cáo của tôi."
Hài hòa, hài hòa mà cân bằng.
Một kim một cổ là hài hòa; một âm một dương là hài hòa, một động một tĩnh là hài hòa... thống nhất là hài hòa, đối lập cũng là hài hòa.
Với ý tưởng của Lộ Nam, phim quảng cáo rượu Hài Hòa đương nhiên phải xoay quanh hai chữ "hài hòa", thông qua minh ám, động tĩnh đối lập, biểu lộ trạng thái "Thiên địa cùng sinh với ta, vạn vận hợp nhất với ta". (Trích Tề vật luận của Trang Tử)
Đạo diễn Du lật tư liệu: "Như vậy, kỳ thực phim quảng cáo này chủ yếu pr cho rượu Hài Hòa năm?" Dù sao tên gọi của nó là Thiên nhân hợp nhất.
Lộ Nam gật đầu.
Rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, Đại mạc cô yên năm, Minh nguyệt trường cửu năm, Thiên nhân hợp nhất năm, giá bán lẻ trên thị trường lần lượt là , , , loại đắt nhất là loại năm.
"Được, tôi hiểu ý cô, nói tiếp đi."
"Lấy ví dụ nhé." Lộ Nam nhấn mạnh: "Chỉ là suy nghĩ sơ qua của tôi mà thôi, chẳng hạn như ở trong đình này, mượn cảnh lâm viên hoàng gia - hoặc giả đồ án Thái cực đen trắng kia kìa, dung hòa Thái cực quyền với street dance, có phải về trình độ nào đó cũng là hài hòa không?"
Lão Du còn chưa nói gì, Tần Nghiên đã hơi nhíu mày. Lộ Nam nêu ví dụ chị ta không thể tưởng tượng ra - có phù hợp tí nào đâu.
Lộ Nam nhìn thấy ba người khó hiểu, bèn biết "yếu tố truyền thống dân tộc" còn chưa thịnh hành.
"À, hay là thế này đi, để tôi nhảy một đoạn cho mọi người xem nhé?"
"Được thôi." Ba người họ cũng rất muốn biết, kiểu dung hòa này sẽ mang tới hiệu quả thế nào.
Lộ Nam đặt chén rượu xuống, buộc mái tóc dài tới vai thành đuôi ngựa.
Cô khởi động một chút, bởi vì không biết tập Thái cực quyền, cho nên chỉ đại khái làm mấy động tác mở tay, đẩy tay, vì tính thẩm mỹ mà không chọn đứng tấn; ngoài ra, cô còn biết chút street dance, chỉ cần nhịp điệu chuẩn, lừa gạt người ngoài nghề còn có thể.
Lộ Nam tìm trong di động đoạn độc tấu tỳ bà từ bộ phim điện ảnh cùng tên, cô thử một chút, tiết tấu tương đối phù hợp.
Cô nhảy khoảng p, biểu hiện vừa cương vừa nhu, vừa đẹp vừa có lực.
Quá trình Thái cực quyền thong thả, ngay cả sợi tóc đều lộ ra hai chữ trầm ổn; lúc nhảy street dance động tác bay lên, đuôi ngựa tràn ngập phóng khoáng.
Tần Nghiên huýt sáo, chị ta càng ngày càng cảm thấy nhận định đầu tiên về Lộ Nam "tướng mạo bình thường" quả là mù dở.
Đạo diễn Du chăm chú ngắm nhìn, anh ta gãi đầu nói: "Không phải không thể được, nhưng mà, nếu chỉ có hai cái này, phim quảng cáo có phải quá ít rồi không?" Chỉ có hình ảnh không có câu chuyện, có khi cũng không thể hấp dẫn người xem.
Lộ Nam cười nói: "Cho nên, tôi mới chỉ nêu ví dụ mà thôi, cụ thể thiết kế thế nào còn phải nhờ vào đạo diễn Du."
Đạo diễn Du cảm thấy có thách thức, hưng phấn lên, cuối cùng tìm được bí quyết uống rượu trắng không cay như trước, đó chính là vừa bàn công việc vừa uống.
Chính sự bàn xong rồi, anh ta cũng thành công chuốc say chính mình.
Tần Nghiên chán nản nhìn người yêu say thành bùn, xin lỗi nói: "Để chị và Hướng Bắc đỡ anh ta về nghỉ trước đã."
"Không sao, cơm tối gặp lại."