Với chức vụ hiện tại của Lộ Nam, cấp tỉnh (không sai, BK ngang với cấp tỉnh) cùng cấp thành phố hoàn toàn không giống nhau, thưởng cuối năm chiếm % tổng mức hồi khoản kỳ thực không cao tới % trở lên như cấp thành phố, dù sao nhiệm vụ cấp tỉnh hàng năm đều từ mức trăm triệu trở lên.
Bởi vì cô đổi đề tài quá nhanh, Trần Kiêu nhất thời ngẩn ra; hoặc giả nụ cười rạng rỡ của cô kiêu ngạo như chú mèo con, thoáng chốc làm Trần Kiêu hoa cả mắt.
Anh ta ho nhẹ: "Phải, năm nay BK có nhiều hoạt động, thưởng cuối năm đương nhiên cũng cần bàn lại với anh... và tổng công ty."
Lộ Nam cười nói: "Có phải em suốt ngày ra nan đề cho anh không? Cấp dưới như em có phải rất phiền phức?"
"Nói gì thế." Trần Kiêu hoàn hồn lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói thật, anh cảm thấy lần nào em cũng suy nghĩ thấu đáo hơn anh, thay vì ra nan đề, chi bằng nói là để anh biết rằng mỗi khi ra quyết sách nào đó, thì lý tưởng thường khác với thực tế."
"Cho nên..." Lộ Nam cười khì hỏi: "Kiểu bậc thang?"
"Đương nhiên, kiểu bậc thang." Thưởng cuối năm ở Nguyên Xuyên tính theo hình thức bậc thang, dưới tiền đề hoàn thành mục tiêu giữ nguyên gốc, vượt mức càng nhiều thì lấy được tiền thưởng càng lớn.
Lộ Nam tính đại khái số tiền thưởng năm nay nhận được, cười càng rạng rỡ hơn: "Hé lộ chút đi?"
Trong phương diện công việc, Trần Kiêu đặc biệt tán thưởng hành động bàn về tiền này của Lộ Nam, đặc biệt tán đồng cô ấy trước khi chuyện bắt đầu bèn đàm phán trước về cách thức khen thưởng với cấp trên/công ty.
Trong công việc, thực hiện giá trị tự thân và muốn giành được thù lao cao hơn không có xung đột.
Năm đó cô ấy đúng mực nhờ mình bán sáng tạo với mức giá tốt.
Đến nay, Trần Kiêu hồi tưởng lại vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy, nhưng anh ta biết rõ, nếu có cơ hội lựa chọn lại, đại khái anh ta vẫn sẽ làm như vậy.
Từ đó trở đi, Trần Kiêu ý thức được, cô gái trước mặt, không phải cô gái trẻ tuổi thông thường; cũng từ đó trở đi, anh ta chú ý quá mức tới cô ấy.
Phải nói rằng, thưởng cuối năm của văn phòng BK hiện tại có tỷ lệ là: hoàn thành kế hoạch năm, cụ thể căn cứ vào mức độ hoàn thành, thưởng cuối năm của cả phòng làm việc từ .%-.%; vượt mức hoàn thành kế hoạch năm thì trích thưởng .%, bộ phận vượt mức -%.
Trần Kiêu cân nhắc quy định hiện hành của công ty: trích thưởng theo tỷ lệ nhiệm vụ năm thì không thể thay đổi, nhưng các tỉnh và thành phố chủ yếu lấy tiền không ở chỗ này; còn phần vượt mức, ví dụ như vượt mức gấp đôi thì trích thưởng sẽ càng cao, hệ số tiền thưởng cũng sẽ tăng lên. Nếu vượt mức quá nhiều, còn sẽ có khen thưởng cống hiến nổi bật. Chẳng hạn như Lộ Nam từng giành giải nhân viên ưu tú, được khen thưởng nghìn tệ.
Nhưng bây giờ cô đề ra, không chỉ là nghìn tệ mà thôi.
Lộ Nam suy tư, dựa vào hao tâm tốn sức bày bố thị trường BK: "Em cảm thấy nếu em vượt mức gấp , cho dù dựa theo quy định công ty, em cũng hoàn toàn có thể lấy đi %."
Lúc làm giám đốc thành phố, đại đa phần các giám đốc thành phố sẽ lựa chọn lấy -% khoản tiền thưởng của văn phòng.
Tới cấp tỉnh, mức thưởng tuy lớn hơn, nhưng số người chia tiền thưởng lại ít hơn, Tổng giám đốc cấp tỉnh thông thường lấy đi -% trong số này, cũng có cá biệt thị trường lấy tới %.
Vẫn là câu nói đó: dân không cáo trạng, quan không truy xét. Tổng giám đốc dám lấy đi gần hết tiền hưởng, có thể khiến thủ hạ không dám hó hé gì, tổng công ty cũng sẽ không nhiều chuyện.
Trần Kiêu trở về tổng công ty thấy quá nhiều cảnh này, nghe thấy Lộ Nam nói %, còn cảm thấy cô quá lương thiện - anh ta từng tới BK, còn ở đó ngày, đám thủ hạ dưa vẹo táo nứt đó của cô ấy? Bao năm qua rượu Hài Hòa ở BK đều trong trạng thái nửa chết nửa sống, nếu năm nay Lộ Nam dẫn theo họ tăng gấp thành tích, bọn họ có khác gì tự dưng nhặt được tiền không?
Vì thế, anh ta không tán đồng nói: "% tổng tiền thưởng? Có thấp quá không?"
Năm nay nhiệm vụ hồi khoản của BK là triệu.
Những Nhà tiêu thụ ký hợp đồng với định mức là: Vinh Bảo Tửu Nghiệp triệu, Bác Duyệt Tửu Nghiệp triệu, Đông Hưng Xan Ẩm triệu, cùng với Dạ Yến Tửu Nghiệp (tên công ty của Trì Yến) triệu, cộng lại vừa vặn là triệu.
Cũng chính là trong nhà này chỉ cần làm được hồi khoản toàn bộ, nhiệm vụ giữ gốc của BK coi như hoàn thành.
Cho nên, năm nay rượu Hài Hòa BK tính thưởng cuối năm theo công thức: .% + vượt mức (-%).
Lộ Nam vừa rồi nói, tăng gấp đôi không có khó khăn gì với BK, tối thiểu cũng phải gấp , cộng thêm Trần Kiêu hứa hẹn tăng gấp đôi điểm hệ số thưởng, thưởng cuối năm BK tính theo công thức: .% + .% = .. tệ, ngoài mức này còn có khen thưởng vượt mức gấp .
Đó là còn chưa dựa theo mức hồi khoản dự kiến triệu tệ năm nay, cho nên BK ít nhất sẽ có .. tệ tiền thưởng.
Cộng thêm hệ số thưởng, tiền thưởng cuối cùng có thể lên mức . triệu tệ, Lộ Nam lấy %, trước thuế chính là gần triệu tệ.
Trần Kiêu lên tiếng quả thực hơi ngoài dự đoán của Lộ Nam.
Cô nghe ra, anh ta hoàn toàn công tư phân minh, cũng nghĩa là từ phía công ty, từ phía ban Nhãn hiệu, Trần tổng cảm thấy "giám đốc Lộ" xứng đáng cầm khoản tiền thưởng này.
[Đúng là chuyện tương đối vui vẻ.]
Lộ Nam nhìn anh ta: ừm, trời sinh làm lãnh đạo.
Cô giải thích một chút: "BK nửa đầu năm đánh nền, nửa cuối năm thu hoạch, từ tháng sau bắt đầu, sẽ dần tăng thêm khách hàng mới, nhân lực hiện có không đủ để kết nối với Nhà tiêu thụ, tới lúc đó có lẽ em sẽ đòi nhân lực vật lực đấy."
Kỳ thực cô cũng cảm thấy trong số những thuộc hạ hiện giờ, người có khả năng thật là đếm trên đầu ngón tay, quả thật không đáng với mức thưởng này. Chỉ là lúc chưa có thành tích gì cô đã được tự chủ quyền sử dụng kinh phí, đợi có một ít thành tích mới có mặt mũi đòi người. Đến khi người nhiều, người chia tiền nhiều, để lại % làm củ cà rốt khích lệ mọi người.
Đều là nhân viên ban Nhãn hiệu cùng làm việc trong một văn phòng, vì sao rượu Kinh Điển có tận nghiệp vụ viên? Lưu Thông Tiểu Tửu có người? Còn không phải bởi vì thành tích của họ tốt, cho nên ban Nhãn hiệu của họ có tiền nuôi người.
Ngoài lề một chút, một trong những lý do là Lưu Thông Tiểu Tửu cần nhiều nhân thủ là để tới các cửa hàng bán buôn hỗ trợ trải hàng.
Trần Kiêu đương nhiên biết trong ban Nhãn hiệu ở BK, chỉ rượu Hài Hòa là ít nghiệp vụ viên nhất, nghĩ tới đây, anh ta rất đồng tình với cách làm của Lộ Nam, nhận lời: "Chỉ cần em vực dậy thị trường BK, cần gì anh đều có thể cho."
Anh ta thề lúc nói lời này không hề có tâm tư gì khác, nhưng nói xong mới cảm thấy hình như hơi... mập mờ.
Trần tổng bỗng dưng lại đỏ lỗ tai, tức khắc bổ sung: "Cần ủng hộ gì đều được."
Trong thoáng chốc, tên si hán trong lòng lại trỗi dậy: thực ra, nếu Lộ Nam đồng ý, ta có thể giao hết tiền lương và tiền thưởng cho cô ấy.
Cô gái trước mặt này bất luận nhấn mạnh rằng bản thân là người thực dụng thế nào bao nhiêu lần, thì Trần Kiêu vẫn tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Bởi vì anh ta biết, trong xã hội này, những cô gái thông minh xinh đẹp mỗi người có cách kiếm tiền khác nhau. Lộ Nam là người xuất sắc trong số những người thông minh, tới nay Trần Kiêu còn chưa phát hiện khuyết điểm của cô ấy, bất luận cô ấy làm nghề gì đều sẽ nổi bật.
Ngành tiêu thụ rượu trắng này, hở chút là hợp đồng triệu, ra vào đều là nơi xa hoa, nhưng cô chưa từng dao động bản tâm.
Cho dù cô thường nhắc tới tiền, biểu hiện giống con buôn, nhưng từng xu cô ấy lấy được, đều bằng bản lĩnh của chính mình, đều là thứ cô nên được.
"Còn một yêu cầu nữa." Lộ Nam suy nghĩ giây lát, nói hết yêu cầu trong một lần với Trần Kiêu: "Nếu vượt mức gấp , em muốn % trong số vượt mức, đây là phần của em."
Số % này không phải cô tùy tiện đề ra, là cô dựa vào kinh nghiệm trước kia, biết được tổng công ty có thể khen thưởng lớn nhất - còn hơi chui chỗ trống, cho dù là với Trần Kiêu, cô đều chưa nói tới dã tâm triệu đô la, chỉ nói tăng gấp mà thôi.
Trần Kiêu trầm ngâm: "Về điểm này, anh không thể lập tức trả lời em, nhưng công ty sẽ không đối xử tệ với người khai cương thác thổ, em cứ yên tâm."
Anh ta nói vậy, Lộ Nam liền biết chuyện này về cơ bản là ổn thỏa, cô cười sáng sủa, dường như nhìn thấy vô số tờ tiền đang vẫy tay với mình: "Vậy nhờ anh Kiêu nha."
Quả nhiên kết thúc công việc, bắt đầu dí dỏm.
Trần Kiêu nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi: "Ăn cơm trưa cùng nhau nhé? Cừu Siêu Quần lát nữa cũng tới."
"Được thôi. Có thể bảo trợ lý cho em một cốc sữa không, kỳ thực ban nãy em ngửi thấy thơm quá." Phỏng chừng tới văn phòng Trần Kiêu gọi trà sữa là chưa từng có, nên trợ lý Địch dùng lá trà ngon chuyên chiêu đãi khách quý.
Trần Kiêu nhịn cười: "Đương nhiên là được." Anh ta ấn phím gọi nội bộ, dặn dò.
...
Cừu Siêu Quần nhận được tin nhắn của Trần Kiêu còn hơi buồn bực: Cơm trưa? Hẹn ta?
Nhưng anh ta là ai?
Anh ta là Bách Hiểu Sinh của tổng công ty, nghe ngóng một chút, liền biết tổng công ty có chuyện gì, càng biết Lộ Nam vô tội bị bão bác Trần quét tới còn đang ở văn phòng Trần Kiêu.
Cừu Siêu Quần trả lời Trần Kiêu: "Được, anh trai hi sinh bản thân, làm bóng đèn nhé."
Trần Kiêu không phủ nhận.
Bởi vì buổi chiều Trần Kiêu còn có việc, nên họ ăn cơm ở nhà hàng gần tổng công ty, người gặp nhau trong phòng riêng, Trần Kiêu cười nhẹ với Cừu Siêu Quần, ngẩng đầu bảo Lộ Nam: "Anh Cừu nói tháng sau tới BK nhờ em chăm sóc, bữa này anh ấy mời."
Lộ Nam wow lên: "Vậy em không khách sáo đâu, cảm ơn giám đốc Cừu."
Cừu Siêu Quần giật cơ miệng, hào phóng nói: "Đúng, em gái đừng khách sáo nhé. Lúc riêng tư cứ gọi anh Cừu là được."
Lời này khiến Trần Kiêu nhớ tới năm đó nghe thấy Lộ Nam mỉa mai Trương Phi ở cửa phòng họp, nên anh ta chợt quay sang nhìn phản ứng của Lộ Nam.
Lộ Nam trước giờ đều là "anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng", Cừu Siêu Quần nhìn người với ánh mắt chính trực, bây giờ nói ra đề nghị này để kéo gần quan hệ, nên cô hết sức tự nhiên gọi một tiếng anh Cừu.