Nhân viên hành chính hiện tại đương nhiên phải đổi.
Giống như Trần Kiêu nói, hành chính có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với thông tin cơ mật.
Chỉ xem phong cách hành sự và dự trữ nhân viên của công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên - năm trước, đa phần Tổng giám đốc và giám đốc thăng chức từ cơ sở, trình độ nghiệp vụ mạnh, nhưng trình độ văn hóa thì tàm tạm, không thông thạo số liệu hóa thông tin.
Những lãnh đạo trung hạ tầng này bận rộn mở rộng nghiệp vụ, xã giao với khách, trong lúc này những sự vụ hàng ngày đều do hành chính phụ trách, còn có nhiều người, giao báo cáo làm việc tháng và tổng kết công việc cho hành chính làm thay.
Hành chính cả ngày ngồi trong văn phòng, cũng không thể vô cớ bịa đặt nội dung công việc giùm lãnh đạo đi?
Lúc này, giám đốc, Tổng giám đốc tự nhiên phải đưa bút ký công việc của mình (tiện tay) cho hành chính, hoặc là đọc lại chủ yếu nội dung cho hành chính, người lười hơn nữa, thì trực tiếp giao tài khoản và mật mã hòm thư trên hệ thống cho hành chính, để họ thuận tiện làm mấy việc về công văn cho mình.
Tình hình này không hề hiếm thấy.
Lộ Nam biết, trước kia ở Hải Lâm, Tổng giám đốc cấp tỉnh Hướng Vân Phong cũng chính là người vì bán tháo hàng mà bị Trần Kiêu điều tra được sau đó bị sa thải, Vương Hưng Long, Trương Phi, ngay cả Lương Hi Minh ở BK, Lý Hạo Bạch vừa bị mất chức đều làm như vậy.
Có thể nói, hành chính ở mức độ nhất định sắm vai thư ký cho giám đốc văn phòng thành phố, Tổng giám đốc văn phòng tỉnh.
Ngược lại là những nghiệp vụ viên xuất thân sinh viên mấy năm gần đây lần lượt thăng chức, nhóm người này có phong cách hành sự khác với các giám đốc thành phố lạc hậu (bởi vì đa phần trong nhóm này - năm tới chỉ có thể lên tới chức giám đốc thành phố), đa phần sẽ không làm như vậy.
Lộ Nam thì đương nhiên càng không.
Cô thăng chức nhanh như vậy, suy bụng ta ra bụng người, nghĩ: mới tới thị trường - bất luận là Hoa An trước kia hay BK bây giờ, có mấy ai chịu phục cô?
Cái gọi là không thể không đề phòng, cho dù sau đó làm việc ở Hoa An năm, thu phục toàn bộ nhân viên trong văn phòng từ trên xuống dưới, cũng hiểu biết Trịnh Tinh là người thế nào, nhưng Lộ Nam không ném bộ phận công việc rườm rà này cho cô ấy.
Tháng trước khóa chết Bành Thắng Nguyên, Lộ Nam chỉ xuất phát từ cẩn thận, lại tỉ mỉ quan sát tất cả mọi người trong ban Nhãn hiệu, rút ra kết luận - nếu Bành Thắng Nguyên không có gan phản bội, nếu như tất cả nghiệp vụ viên dưới trướng cô đều yên phận, vậy chỗ đột phá duy nhất chính là nhân viên hành chính.
Bởi vì kế toán và nhân sự ngoại trừ rượu Kinh Điển thì ban Nhãn hiệu còn lại dùng chung. Hơn nữa trong số họ, một người phụ trách xét duyệt kinh phí hạch toán mỗi tháng của văn phòng, một người phụ trách mấy việc như chấm công..., chuyện vụn vặt nhiều, bận như con quay, nếu công việc của họ có sơ sót, người đầu tiên xui xẻo chính là họ.
Còn về hành chính.
Tề Tĩnh, mang lại cho Lộ Nam cảm giác... ừm, nói thế nào nhỉ, âm u.
[Mỗi người tính cách khác nhau, có hướng nội, có hướng ngoại, đều là bình thường.]
[Nhưng trực giác của ta lần nào cũng chuẩn, cho nên thà rằng đa tâm cũng không thể sơ ý.]
Nếu không phải Tề Tĩnh liên tiếp thản nhiên ngầm chê bai Đường Thi trước mặt cô, mà trong lời nói của Đường Thi thì lại để lộ mấy chi tiết tỏ vẻ trong những người ở ký túc xá, cô ta cảm thấy Tề Tĩnh là chị gái khá tốt, "ít nhất khá hơn nhiều so với Lâm Ngữ Ninh"..., thì Lộ Nam chưa chắc sẽ chú ý tới cô ta.
Chú ý nhiều hơn, tự nhiên có thể phát hiện Tề Tĩnh đặc biệt quan tâm hành tung mỗi ngày của mình.
Mình ra vào văn phòng, cô ta mặc dù không thăm dò liệu mình có đàm phán thành công với khách hàng tiềm năng trước mặt các nhân viên hành chính khác, nhưng không lâu sau đó kiểu gì cũng tìm cớ tới phòng làm việc của mình, đưa chút tư liệu, kế đến tự nhiên trò chuyện về mấy việc này.
Lộ Nam kỳ thực không phản cảm cấp dưới hỏi mấy chuyện này, tiền đề, bọn họ chú ý tới độ mẫn cảm nên có trong kinh doanh. Có thể tâm sự về giá trị hợp đồng và tỷ lệ thành công, nhưng trước khi xác nhận bản thân là tâm phúc của thủ trưởng, thì nên tránh hiềm nghi về bảo mật thông tin, không nên hỏi han quá nhiều.
Cùng với, Lộ Nam ngay cả việc Chu Lỗi từng dùng wc của cô, Đổng Tuệ từng vào phòng mình đều phát hiện được (tình tiết trước đó), Tề Tĩnh mặc dù bởi vì lý do công việc, mỗi lần vào phòng cô đều sẽ thông báo, nhưng cách làm tuân thủ quy củ này cũng không khiến Lộ Nam thiếu cảnh giác.
Bởi vì dạo này, cô phát hiện:
Con chuột bị động vào, hòn bi trung gian không để thẳng độ về phía trước.
Bàn phím bị động vào, đế bàn phim không để chặt vào ngăn kéo.
Tủ tài liệu bị động vào, gáy sách tài liệu bị rút ra nhét vào không ngang bằng.
Ngay cả giấy rác cũng bị động tới, bởi vì Lộ Nam theo thói quen vo viên thành hình tròn trịa, mà không phải tùy tiện vo viên.
Cho nên cô viết một câu lên tờ giấy nháp.
Hôm nay trò chuyện trước khi ra khỏi văn phòng là cho cô ta cơ hội cuối cùng.
[Đáng tiếc.]
"Đáng tiếc." Lộ Nam cảm thán.
"Sao?" Trần Kiêu hơi lo lắng, trong mắt anh ta, Nam Nam dù thường tỏ ra sử dụng "thủ đoạn độc ác", nhưng kỳ thực cô ấy rất khoan dung với nữ giới.
Anh lo lắng cô ấy nhân từ nương tay.
Lộ Nam mỉm cười: "Đáng tiếc, dùng rất thuận tay, lại phải tìm người mới, làm quen lần nữa."
Trần Kiêu thở phào một hơi, đề nghị: "Hay là, điều người từ những văn phòng em từng làm đi, như vậy hàng ngày em cũng không phải bận tâm nhiều nữa." Ban mới thành lập, chức vụ Lộ Nam tăng lên, có thể lựa chọn thủ hạ cho riêng mình, chỉ cần trong phạm vi nhân số quy định, bất kể đòi ai, hay tuyển người mới, điều động từ văn phòng khác, cuối cùng chỉ cần phòng làm việc đó chịu thả người là được.
Lời tuy đơn giản, nhưng người quen của Lộ Nam đều ở tỉnh Kiềm Giang, làm hành chính lại đa phần la con gái, tùy tiện chuyển đi nơi khác xa ngàn dặm không khác gì ép họ từ chức.
"Không hỏi sao biết? Em bây giờ là nhân vật nổi bật bước ra từ tỉnh Kiềm Giang, là Lộ tổng tương lai." Trần Kiêu nhoẻn cười: "Đi theo em, tiền đồ vô hạn."
Lộ Nam suy tư, cũng phải, sau này sạp càng ngày càng lớn, thủ hạ không đủ, hơn nữa còn phải hao phí tinh thần cân nhắc bọn họ trung thành thế nào, quá ảnh hưởng tới công việc: "Vậy em tìm Ngô Xuyên tâm sự." Chuyển mấy người từ văn phòng tỉnh hoặc văn phòng Hải Lâm tới đây.
"Anh tưởng em sẽ tìm giám đốc Đường." Hoa An càng quen thuộc hơn mà?
"Không được, Trịnh Tinh vừa kết hôn; Lâm Yến thì làm nghiệp vụ, chuyển làm hành chính đáng tiếc." Lộ Nam tươi cười: "Hơn nữa em đã đòi Lạc Tuấn Kiệt, lại đòi thêm người từ Hoa An, giám đốc Đường sẽ kháng nghị với Ngô Xuyên." Nhưng Trần Kiêu đề nghị vẫn rất tốt, Lộ Nam dự tính sáng thứ Hai họp sáng xong tìm Ngô Xuyên trò chuyện.
...
Trước khi đòi người từ tỉnh Kiềm Giang, họp sáng kết thúc.
"Tề Tĩnh, cô nán lại."
Những nghiệp vụ viên khác nghe vậy, cũng không để ý, trong lòng đang đoán, giám đốc Lộ chẳng lẽ lại làm ra bảng biểu kiểu mới giày vò mọi người?
Nhưng không ai dám hỏi, người họ cũng không có việc gì đặc biệt cần báo cáo với giám đốc Lộ, bèn thành thật ra khỏi văn phòng, bắt đầu một ngày dọn gạch.
Văn phòng chỉ còn cô ta và giám đốc Lộ, bầu không khí quá yên tĩnh, giống như là yên lặng trước bão táp, nội tâm Tề Tĩnh hết sức bồn chồn.
Lộ Nam nhìn thấy cô ta tái nhợt mặt, chán nản lắc đầu trong lòng, nếu biết hôm nay hà tất lúc trước: "Cô biết tôi bảo cô ở lại làm gì chứ?"
Tề Tĩnh định nói không biết, trong lòng thậm chí còn định bắt chước điệu bộ giả ngu của Đường Thi, nhưng lúc này đối diện giám đốc Lộ, cô ta lại phát hiện há mồm nói chuyện cũng trở nên khó khăn, càng khỏi bàn tới nói dối.
"Tốt, xem ra là biết." Lộ Nam thở dài: "Trừ ngày nghỉ, chúng ta cũng cộng tác được tháng rồi. Xảy ra chuyện này tôi thấy rất tiếc, nhưng cô bây giờ quả thật không phù hợp ở lại ban Nhãn hiệu này. Trước kia tôi đã nói với Đường Thi, nếu cô ấy cảm thấy rượu Hài Hòa không phù hợp, thì muốn tới ban nào, tôi đều sẽ thả người. Nhưng tình huống như cô, thì tôi không tiện đẩy ra ngoài."
"Giám đốc Lộ, tôi..." Tề Tĩnh hiểu, Lộ Nam không những bảo cô ta rời khỏi ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, còn không muốn đề cử cô ta tới ban khác, thị trường khác.
Lộ Nam lên tiếng: "Nếu cô giải thích không thể thuyết phục tôi %, vậy đừng nói."
Tề Tĩnh đỏ mắt.
Phải, những cô gái không cần ra ngoài làm việc lén oán giận với nhau họ thường làm việc nhiều nhất, nhưng lấy tiền ít nhất, ngay cả kiểu nũng nịu, được việc không đủ bại sự có thừa như Đường Thi, năm nay đều có thể lấy thưởng cuối năm. Nhưng số "ít" này, cũng chỉ so với nghiệp vụ viên trong công ty mà thôi.
Tề Tĩnh không phải không có bạn học làm công việc tương tự, nhưng thu nhập của họ còn không bằng cô ta.
Nếu bây giờ Lộ Nam không cần cô ta, ngoài nghỉ việc cô ta không có lựa chọn nào khác.
Cô ta nhịn lại nức nở, thẳng thắn bày tỏ tình trạng thiếu tiền của mình và Lương Hi Minh muốn cô ta làm gì.
[Không ngoài dự đoán của ta.]
Lộ Nam thoáng nhìn Tề Tĩnh, khi tâm lý cô ta sắp sụp đổ, nói: "Có biện pháp lập công chuộc tội, cô muốn nghe không?"
"Tôi, tôi nghe, cô không đuổi tôi đi nữa sao?" Tề Tĩnh nghẹn ngào, khẽ hỏi.
"Đúng."
"Vậy..." Cô ta muốn nói: tôi nghe.
Nhưng sợ Lộ Nam đưa ra yêu cầu quá đáng.
Lộ Nam mỉm cười: "Là thế này, Lương Hi Minh muốn cô tiết lộ khách hàng tiềm năng của tôi, vậy cô dựa theo thông tin tôi đưa cho mà tiết lộ."
Mật đàm một hồi, Tề Tĩnh càng rối rắm hơn. Bởi vì cô ta biết, một khi làm theo lời Lộ Nam, đắc tội giám đốc Lương, mới gọi là không còn đường lui.
"Cô nên biết, Lương Hi Minh trước giờ đều không có dự tính thu nhận nhân viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa. Đường Thi đã đá phải ván sắt, sao cô cũng bị lừa thế?" Lộ Nam bình tĩnh mỉm cười: "Ngây thơ thế."
Tề Tĩnh nóng rát mặt: "Giám đốc Lộ, nếu tôi làm theo lời cô nói, cô thật sự sẽ không đuổi việc tôi?"
"Tính chất chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện Đường Thi. Nói thẳng, sau này cô muốn tiếp tục làm hành chính e là không được, nhưng sắp xếp cô chuyển làm nhân sự thì chỉ cần một câu của tôi thôi." Lộ Nam nhích lại gần: "Lời tôi nói, mức độ đáng tin cao hơn Lương Hi Minh nhiều."
Nói xong, Lộ Nam cũng không thúc giục, chỉ nhìn sắc mặt Tề Tĩnh biến ảo.
Lát sau, cô ta dường như hạ quyết tâm, ngẩng đầu bảo Lộ Nam: "Tôi làm theo lời cô."
"Tốt lắm, lau nước mắt đi. Lát nữa ra ngoài, đồng nghiệp hỏi cô có chuyện gì, cô bảo bảng biểu vật liệu đưa cho khách hàng tháng này có sai sót, bị tôi phê bình. Hiểu không?"
"...Vâng." Tề Tĩnh trầm mặc gật đầu.