Dennis uống xong bình chia rượu thứ , thay đổi thái độ với vị rượu Hài Hòa, chủ động yêu cầu rót bình thứ ba.
Lộ Nam và Trần Kiêu từ cốc thứ cũng làm như vậy, cũng tiếp đón tới cùng.
Như vậy có qua có lại, khiến Dennis nhìn nhận lại: Lộ không những thông minh xinh đẹp, hơn nữa tính cách còn rất thẳng thắn, càng nhìn càng thích! Còn có anh Trần, là người thừa kế tập đoàn, mặc dù thân thể nhìn thư sinh yếu đuối, nhưng uống rượu dứt khoát, thoạt nhìn không tồi.
Hạ tổng nhìn người trẻ tuổi - anh bạn Tây thì không biết bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chưa tới - mắt thấy người này có qua có lại uống sạch chai rượu Hài Hòa độ, trong lòng đập thình thịch: cho dù nồng độ rượu thấp hơn độ, nhưng trong mười mấy phút bọn họ mỗi người trung bình uống hết cả lít, uống bị thương thì làm thế nào, ta phải ngăn lại.
"Dennis tiên sinh, rượu của chúng tôi ổn không? Ngài uống chậm thôi, nếm thử thức ăn đã, dân mê rượu như chúng ta đều biết, lúc uống rượu phải mồm to ăn thịt, ăn thịt mỡ thơm nức. Cậu xem miếng chân dê này, cộng thêm lát nữa có đại sư phụ tới xử lý vịt nướng đều là đặc sản ở khách sạn này, đều là những món hễ tới BK phải ăn. Siêu Quần, cậu lấy đũa riêng gắp cho tiên sinh Dennis một chút thịt dê." Hạ tổng đề nghị.
Thực ra lúc này Dennis cũng có phần cưỡi hổ khó xuống - nếu anh ta biết thành ngữ này.
Tửu lượng của anh ta quả thật không tồi, cũng có thể uống tiếp, hơn nữa thực ra anh ta cũng tâm cơ, trước khi tới đã lót dạ, nhưng cho dù là "con của tửu thần", thì uống nhanh uống nhiều cũng rất dễ say. Anh ta hôm nay tới đây để bàn chuyện kinh doanh, không hề muốn uống say.
Lúc này lời của vị tiền bối người Hoa được phiên dịch ra, cũng hợp ý Dennis: "Vịt nướng, tôi biết vịt nướng BK!"
Nửa câu đầu vẫn tiếng Nga, nửa câu sau thì tiếng Hoa là lạ.
Mọi người đều cười, ban nãy vì đôi bên đều là lần đầu gặp mặt, còn nghiêm trang, bầu không khí cũng không thoải mái, uống rượu, đùa giỡn, liền tốt hơn nhiều.
Quả nhiên, đại sư phụ của khách sạn lớn BK bước vào phòng riêng, biểu diễn tiết mục quen thuộc cho các vị khách, kỹ xảo cắt miếng mây trôi nước chảy, cả phòng khen ngợi.
Nương đề tài này, đôi bên nói bất đồng ngôn ngữ, trò chuyện say sưa thông qua phiên dịch.
Đương nhiên đôi bên đều biết hôm nay gặp mặt chủ yếu vì đàm phán công việc, bữa cơm này gần kết thúc, Dennis cũng không khách sáo nữa, nói thẳng anh ta muốn biết giá loại rượu này liệu có phù hợp với nước họ.
[Anh Tây nói chuyện làm việc thật thẳng thắn.] Người Nguyên Xuyên đồng loạt cảm khái trong lòng.
Lộ Nam nói ra giá bán rượu Hài Hòa năm trên thị trường bán lẻ, sau đó nói ra giá bán lẻ mà xuất khẩu ra mấy nước định giá tiêu chuẩn bằng USD.
Dennis huýt sáo một cái, biểu thị mức giá này hơi cao: "Lộ, tôi không biết cô có nghe nói không, tiêu chuẩn nhập khẩu rượu trắng TQ của nước tôi rất nghiêm khắc, phải có báo cáo kiểm tra chất lượng chuyên nghiệp, cho dù sau khi nhập khẩu, còn phải ứng phó với hải quan kiểm tra, nếu tiêu thụ ở những cửa hàng bách hóa nhỏ thì không cần theo quy trình này. Nếu không có mức giá phù hợp, tôi cần gì phải tới TQ cách xa vạn dặm để nhập khẩu rượu?"
Lộ Nam biết rất nhiều nước khác đều có chính sách pháp quy về rượu mạnh, rượu trắng TQ khó xuất khẩu, một vì vị quá cay và văn hóa rượu trắng người ngoại quốc không hiểu; hai vì trước kia ngành rượu trắng phát triển hoang dã, phẩm chất khác nhau, luôn không theo tiêu chuẩn mà quốc tế chấp nhận.
"Về điểm thứ nhất, vừa rồi rượu Hài Hòa độ mà chúng tôi đưa ra chính là đáp án tốt nhất. Nồng độ cồn vừa phải, hơn nữa tuân theo phong tục để lạnh của quý quốc, loại rượu trắng kết hợp tương hương nồng hương này ngoài mát lạnh như Vodka, thì còn có hương rượu thơm thoang thoảng giống Vodka có mùi hương, mùi này, tôi nghĩ Dennis tiên sinh cũng tán thành và yêu thích, phải không?" Lộ Nam nhìn về phía bình chia rượu rỗng trước mặt Dennis và thủ hạ, nếu không thích, cũng sẽ không uống cạn như thế.
Lộ Nam vừa nói.
Viên Lệ vừa phiên dịch.
Dennis thì liếc nhìn Lộ Nam.
Nghe thấy câu hỏi này, anh Tây với hàng mi siêu dài siêu dày siêu rậm ngẩng lên nói: "Phải, tôi thừa nhận cô nói đúng, tôi thích rượu độ này hơn độ. Nhưng tôi thích không đồng nghĩa với người tiêu dùng trong nước cũng thích, đúng không?"
[Thôi đi, dân nước anh nếu thèm rượu thì có khi còn uống cả cồn y tế, rượu dân đông đảo, hễ rượu Hài Hòa có thể chiếm % thị trường Nga trong vòng nửa năm, khoảng , triệu lít, thì mức này có thể gần bằng / tổng lượng xuất khẩu rượu trắng trong cả nước rồi... là thị trường tiềm năng đấy.]
Lộ Nam hơi lắc đầu biểu thị không tán đồng: "Rượu Nguyên Xuyên là rượu ngon sản xuất thuần lương, chỉ cần cơ hội rạng danh. Hơn nữa, Dennis tiên sinh phải tin vào thưởng thức của mình. Cùng với thủ hạ của ngài - nếu ngài cảm thấy tôi phán đoán không đủ chính xác, vậy số rượu tối nay tôi vốn định tặng cho ngài, ngài có thể để những người xung quanh cũng nếm thử."
"Được rồi được rồi, cô vừa khen rượu của cô, vừa khen tôi, nhưng tôi sẽ không dao động đâu. Nào, tôi còn muốn đợi cô nói tới vấn đề thứ hai, thì nên làm thế nào?" Dennis bắt chéo ngón tay thành hình chóp nhọn, tiếp tục nhìn Lộ Nam.
Anh ta vì khác biệt chủng tộc, mi cốt trông như D, hốc mắt cũng rất sâu, đôi mắt hai mí với hàng mi dài, chăm chú nhìn trông đặc biệt thâm tình, nhưng Lộ Nam biết rõ, đây chỉ là ưu thế tướng mạo của anh ta, vẻ mặt của anh ta cho dù đối diện là một con heo, cũng sẽ thâm tình như vậy.
Cho nên Lộ Nam hoàn toàn không dao động: "Hai là, lúc trước rượu trắng TQ không thống nhất tiêu chuẩn kiểm nghiệm xuất khẩu, càng khỏi cần nói tới mã vạch hải quan, chuyện này quả thật không ổn. Nhưng Dennis tiên sinh chắc không chú ý tới, mấy năm nay, rượu trắng TQ đã có mã vạch hs riêng. Tôi biết rõ, các nước luôn có chính sách bảo vệ thương mại riêng, nhưng rượu trắng TQ đã có tiêu chuẩn hoàn toàn mới, đã có xưởng rượu trắng xuất hiện trong triển lãm, chắc hẳn quan chức chính phủ và các công ty các nước ở Diễn đàn tơ lụa cũng sẽ chú ý tới mặt này, Dennis tiên sinh không cần lo lắng."
Những tư liệu này Lộ Nam đã tìm hiểu từ trước, bất luận thuyết phục Từ Trừng Chi trước kia hay Chương Kỳ sau này, lặp lại một lần, cô thậm chí còn có thể đọc vanh vách mã vạch hs rượu trắng và tiêu chuẩn kiểm nghiệm - nhưng, trong trường hợp này, không cần thiết khoe khoang. Kỳ thực trong đó còn có một vấn đề không thể xem thường, nhưng Dennis không nói, Lộ Nam cũng không chủ động đề ra, để sau hẵng bàn.
Những lời này, nam phiên dịch do Dennis nói ra giành phiên dịch trước.
Viên Lệ hơi ảo não: Tư liệu Lộ tổng đưa cho cũng có những từ về xuất khẩu, ta đã tìm hiểu qua, nhưng vẫn không thuần thục.
Nhưng lúc này không ai chú ý tới thái độ nỗ lực giành việc của hai vị phiên dịch.
Ngoài vệ sĩ mà Dennis mang tới, những người khác toàn bộ đều đang nghe Lộ Nam phân tích - bao gồm Lương Hi Minh sau đó cũng uống thêm một bình chia rượu, đang say choáng váng.
Lương Hi Minh: quật cường, kiên trì, ta không say!
Lúc này, Lộ Nam giải thích hai vấn đề này cho người con của tửu thần, rồi nói: "Đương nhiên, giá bán lẻ trên thị trường là một chuyện, giá xuất xưởng lại là chuyện khác."
Lộ Nam mỉm cười: "Về báo giá, là một chuyện rất nghiêm túc, phải suy xét tới mấy vấn đề như số lượng hàng hóa mà doanh nhân đặt hàng, yêu cầu đóng gói, phương thức trả tiền, báo giá bất đồng với Nhà tiêu thụ tới từ quốc gia có số lượng đặt hàng khác nhau, mới là thái độ chuyên nghiệp của chúng tôi. Tôi bây giờ có thể báo giá, chỉ là con số tham khảo, mong Dennis tiên sinh hiểu cho."
Lộ Nam nói lời này hợp tình hợp lý, đúng mực, Dennis gật đầu: "Lộ, tôi thấy cô nói đúng, tôi còn tưởng cô sẽ niệm tình hôm nay uống vui vẻ, cho tôi giá cả tình bạn chứ." Nửa câu sau là đùa giỡn, cũng có thể không phải.
Lộ Nam nghiêng tai nghe Viên Lệ phiên dịch, mỉm cười dịu dàng: "Nếu ngài có thể cho tôi một đơn đặt hàng cực tốt, tôi đương nhiên sẽ cho ngài báo giá cực tốt. Tôi kính ngài một cốc, hi vọng chúng ta có thể thuận lợi đạt thành hợp tác?"
Khoảng cách uống ùng ục như ban nãy đã qua một lúc lâu, Dennis lại tràn đầy sức sống: "Đương nhiên, là vinh hạnh của tôi."
"Tinh."
Lộ Nam mở ra cục diện nhờ vào rượu Hài Hòa không hề có thị trường trong nước, đây là chuyện mà không ai ngoại trừ Trần Kiêu có thể nghĩ tới.
Ngoài vị khách ở đây, cũng chỉ có Viên Lệ và đàn em là không biết bước cờ này của Lộ Nam tuyệt diệu tới mức nào.
"Cảm thấy vị khá ổn" chỉ chứng tỏ có thể tiếp tục đàm phán, còn từ tìm hiểu giá tới ký hợp đồng, không phải dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới ngày mai mọi người còn phải làm chính sự, ăn xong cơm tối, chưa tới h, mọi người đã tan, Lộ Nam quay sang bảo Lý Thanh một câu, Lý Thanh gật đầu, nói với Viên Lệ: "Lộ tổng bảo tôi gửi phí dịch vụ tối nay cho cô, cô kết bạn với tôi qua group chat nhé. Còn nữa, tôi đã gọi xe cho người rồi, mau về đi." Lý Thanh nói vậy, tự nhiên là trả cả tiền xe luôn.
Viên Lệ hết sức ngại ngùng, phí dịch vụ thì nên được, nhưng tiền xe...
"Không sao, là ý của Lộ tổng." Lý Thanh cười nhẹ, vỗ vào vai cô ấy: "Tối nay cô cũng vất vả, về nơi ở nhớ thông báo một tiếng trong group chat, vậy mai gặp lại ở triển lãm nhé."
Đàn em học năm đi theo đàn chị Viên Lệ lên taxi, xe đi ra một khoảng cách, cậu ta mới than thở: "Tửu lượng của Lộ tổng thật không tầm thường, còn có thể đánh ngang tay với người Nga!"
Viên Lệ ngồi hàng sau, thoáng nhìn về phía trước: "Cậu cảm thấy tửu lượng của Lộ tổng chỉ ngang với thương nhân người Nga?"
"Chẳng lẽ người Nga lại thua?" Chàng trai phán đoán: "Tôi cảm thấy vị Dennis tiên sinh này hình như hơi nhường Lộ tổng." Thương hương tiếc ngọc nha.
"Ha ha." Viên Lệ cười nhẹ.