Trần Diệp Thư chỉ cảm thán một câu, bà ấy cũng không hối hận gì.
Chuyện mình hứa hẹn, người ta giành được phần thưởng tận dụng hết cỡ, là bản lĩnh của người ta.
Hơn nữa đi sâu vào, lần này một loạt hành động của Nguyên Xuyên (chủ yếu là Lộ Nam) cũng giúp bà ấy có vài ý tưởng mới. Không thiệt.
Vì vậy, Trần Diệp Thư sau đó nhận được điện thoại phía Lệnh Dương, đối phương nói với bà ấy "tin xấu" tầm chiều Nguyên Xuyên đã ký thành công đơn đặt hàng triệu đô, bà ấy kiên nhẫn trấn an phía đối tác: "Hợp đồng đã ký, cũng phải có khả năng bán đi mới được, bằng không cũng chỉ là mua bán một lần. Hơn nữa, bán đi đâu? Nga? Chỗ đó có chính sách bảo vệ rượu đồ uống rất nghiêm ngặt, anh cứ yên tâm đi."
Wendy thoáng nhìn Trần tổng qua kính, phát hiện bà ấy cúp máy, mặt mày trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thư ký đạt tiêu chuẩn nên biết bao giờ lên tiếng, bao giờ không.
Wendy biết Trần tổng về nước cũng phải gánh vác áp lực công trạng rất lớn, bèn ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ lái, không lên tiếng.
...
Bên kia, Đường Thi ngồi ghế phụ lái thì không giống.
Hôm nay lúc tan làm, Hà Đào nói hôm nay đứng mệt phải đi ngâm chân, nghiệp vụ viên Hầu Dũng cùng quê với anh ta ở ban Thị trường nước ngoài cũng nghĩ vậy, ngoài ra là kế toán Mao Tiểu Như, vừa khéo đi nhờ xe Lộ tổng.
Đường Thi còn sót lại bèn leo lên xe Lương Hi Minh. Cô ấy lải nhải những điều nhìn thấy nghe thấy hôm nay, hết sức vui vẻ: "Lộ tổng của chúng ta quá lợi hại, vừa ra tay đã bắt được hợp đồng triệu, đô la đấy nhé!" Cô ấy ngoái lại giơ tay phải với người ngồi hàng sau, ngón tay tròn trịa.
Lương Hi Minh cảm thấy hôm nay thật là gặp ma: có kiểu con gái thật là không hiểu ngụ ý của người khác. Nhân viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa và ban Thị trường nước ngoài đều kết bạn về với nhau, cô ta không phải nhân viên ban ta, hôm nay lại xông thẳng tới hỏi có thể đi nhờ đoạn đường hay không!
Khi đó tên Cừu Siêu Quần kia cũng lắm miệng, nói hộ vài câu, Lương Hi Minh không thể không làm người tốt một lần.
Nhưng trong mắt Đường Thi, buổi sáng cô ta còn giúp giám đốc Lương - bôi kem nền không phải hỗ trợ à? Nếu không có cô ta chỉ cho, giám đốc Lương nhất định sẽ bôi nhiều, bôi không đều. Bây giờ tan làm, giám đốc Lương cũng tiện đường, trong xe còn một chỗ trống, mang theo người ban mình cũng là nhân tiện, mang theo ta cũng là nhân tiện, có gì phải xấu hổ?
Đường Thi hiên ngang lẫm liệt như vậy đấy, giống hệt lúc chưa bị Lộ Nam "dạy làm người", cô ta cũng đâu có kính sợ gì Lộ Nam.
Lương Hi Minh hít sâu một hơi, tuân theo nguyên tắc "không thể để mình ta tức giận", ngồi hàng sau, dáo dác nhìn, tò mò hỏi: "Vừa rồi khách hàng ký hợp đồng là ban Thị trường nước ngoài, đâu phải ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, cô vui thế làm gì, cô có nhận được chút tiền thưởng nào đâu."
Đường Thi lúc này mới phản ứng lại: hình như... quả thật là vậy? Nhưng, có gì đâu.
"Hai ban này đều do Lộ tổng quản, ban Thị trường nước ngoài có thành tích, Lộ tổng tâm tình tốt; khi Lộ tổng có tâm tình tốt, ban tôi sẽ ít bị phê bình. Đây chẳng phải là chuyện tốt còn gì?" Đường Thi có logic riêng.
Lương Hi Minh phục rồi, sao lại có nghiệp vụ viên không có chí tiến thủ như vậy chứ!
Anh ta vẫn muốn dốc hết sức lực gây chút phiền phức cho Lộ Nam, bèn xấu xa nói: "Trước kia cô muốn chuyển ban còn gì, bây giờ ban Thị trường nước ngoài thành lập, chính là lúc thiếu người, bọn họ đều phụ trách thị trường nước ngoài, căn bản không cần tổ chức buổi Phẩm rượu nhỏ, đó mới là nơi tốt hữu danh hữu thực "tiền nhiều, việc thiếu, ký một khách hàng ăn no cả một năm". Chẳng lẽ cô không muốn tới đó?"
Lương Hi Minh nói cũng không sai, bởi vì hợp đồng tiêu thụ hải ngoại đều tính bằng đô, lại có chênh lệch tỷ giá, bây giờ tỷ giá chừng :, triệu đô chính là hơn triệu tệ, chính là một khách hàng quy mô trọng điểm, giữ gìn tốt một khách hàng này, quả thật đủ nghiệp vụ viên "ăn" một năm.
Đường Thi thầm nhủ: ta chỉ không thích động não lúc làm việc, chứ không phải con ngốc.
"Ban Thị trường nước ngoài quả thật ký một đơn ăn cả năm, nhưng ban họ bây giờ đều là tăng nhiều cháo thiếu, tôi ở văn phòng vững vàng kết nối với Dạ Yến Tửu Nghiệp, lượng hợp đồng cũng hơn triệu tệ. Tôi cảm thấy rất tốt rồi." Đường Thi quay sang bảo Lương Hi Minh: "Giám đốc Lương thực ra cũng rất hâm mộ phải không? Ha ha, đều là loại rượu cao cấp của công ty, Xa hương tửu cũng trưng bày ngày, sao không ký được hợp đồng nước ngoài nào?"
Đường Thi thật không có ý xấu.
Cô ta chỉ thuận miệng mà thôi.
Chính vì biết Đường Thi nhất quán đều nghĩ gì nói đó, Lương Hi Minh mới nổi giận!
Cái này chứng tỏ Hạ tổng, Trần Kiêu và những người khác trong công ty đều nghĩ thế còn gì?!
Chia rẽ không thành công còn miễn phí làm tài xế, Lương Hi Minh tức giận tới lỗ mũi phập phồng.
Lộ Nam còn không biết sự tích Đường Thi tức chết người không đền mạng, cô mang theo thỏa thuận của Dennis, đang cùng với Cừu Siêu Quần tới khách sạn mà nhóm Hạ tổng ở lại.
Người lái xe là Lý Thanh như thường lệ, từ ngày đầu tiên, cô ấy đã giữ thói quen để bánh quy trong túi, lên xe bèn đưa cho Lộ tổng và Cừu tổng lót dạ.
Cừu Siêu Quần cười khì bảo Lộ Nam: "Bắt được hợp đồng này, em nhớ phải bảo Lý Thanh giục ban Tài vụ xứng xe cho em, loại xe sang ấy."
Ban mới mới thành lập bao lâu, đã khai trương, là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào.
Mao Tiểu Như lên tiếng: "Cừu tổng, ngài quên còn tôi trên xe à."
"A ha ha ha." Cừu Siêu Quần giả vờ cười khó xử, sau đó hiên ngang nói: "Cô ở đây mới khéo, mau chóng phản hồi lại cho lão Đại của các cô biết, bảo anh ta gửi tiền nhanh lên."
Lộ Nam cười nói: "Đúng vậy, dạo này toàn chiếm xe, ngại quá. Sau này tôi phải cảm ơn giám đốc Dư cẩn thận."
"Đều là người một nhà, không sao." Cừu Siêu Quần đoán mò: "Lão Dư tới lúc đó chắc sẽ nói câu này."
Lộ tổng đã nói vậy, Mao Tiểu Như đương nhiên ghi tạc trong lòng, cô ấy cười đồng ý: "Lý Thanh tối nay cô trình xin giúp Lộ tổng đi, tôi lập tức thông qua giao cho trụ sở!"
"Xem xem, hiệu suất này, mới cộng sự với Lộ tổng vài ngày đã có phong cách làm việc giống hệt rồi."
Mọi người đều cười, bầu không khí trong xe rất tốt, nghĩ tới hôm nay khai trương triệu khiến mọi người đều nhìn thấy hi vọng.
Đang nói, di động của Lộ Nam vang lên.
"Alo, mẹ ạ."
Người gọi tới là Hoàng nữ sĩ, Lộ Nam nhìn đồng hồ, gần h, sớm - tiếng so với thời gian bà ấy thường gọi hàng ngày, không biết có chuyện gì?
Hoàng nữ sĩ nói qua điện thoại: "Cô Nguyệt Kiều của con bảo, hôm qua nhìn thấy con trên TV, mẹ còn không tin. Cô ấy canh buổi chiếu lại hôm nay, gửi cho mẹ một đoạn video, đúng thật là con. Là kênh Tin tức đài BK."
Lộ Nam nghe: a, hóa ra là chuyện này.
Cô không để trong lòng, không ngờ Hoàng nữ sĩ lại hưng phấn như vậy.
Trong xe nhiều người, không tiện nhiều lời, Lộ Nam mỉm cười: "Là con là con. Nhưng mà... mẹ à, buổi tối con còn phải tăng ca, tối muộn gọi lại cho mẹ nhé."
Hoàng nữ sĩ hơi tiếc nuối: ôi, còn muốn hỏi rõ con gái là việc gì, để tiện khoe khoang với họ hàng bạn bè. Nhưng nó lại bận như vậy! Vậy ta đợi chút.
"Con đừng vất vả quá, tăng ca tới mấy giờ thế?" Hoàng nữ sĩ hỏi một câu.
Lộ Nam suy nghĩ: "Chừng h ạ."
"Được rồi, con làm việc đi." Hoàng nữ sĩ nói hơi tiếc nuối.
Lộ Nam suy tư, gửi tin nhắn cho mẹ: "Hôm nay CCTV cũng tới phỏng vấn, chắc hơn h tối nay kênh Tin tức kinh tế CCTV cũng sẽ chiếu, thời gian lên hình con không chắc nha."
Kỳ thực nhất định phải dài nửa phút, dù sao Lộ Nam là được phỏng vấn riêng, nhưng không nói quá tuyệt đối là thói quen của cô. Giống như thời đi học tham gia kỳ thi, rõ ràng thi xong cảm giác không tệ, nhưng người khác hỏi cô thi thế nào, cô hầu như sẽ trả lời: "Bình thường, đề bài hơi khó/hình như có sai sót."
Lộ Nam biết tật xấu hơi sĩ diện của mình.
Mẹ ruột Lộ Nam, Hoàng nữ sĩ đương nhiên cũng biết.
Nên con gái nói "chắc là sẽ lên hình = có ống kính đặc tả", ổn thỏa.
Hoàng nữ sĩ cầm di động đọc tin nhắn vui vẻ nha!
Con gái năm nay tới BK phát triển, kỳ thực họ hàng bạn bè xung quanh có rất nhiều người không tán đồng, bọn họ đều nói: là con gái, làm việc tàm tạm là được, có thu nhập ổn định, rồi tìm bạn trai điều kiện không tệ, Hoàng Lệ, cô coi như đã hoàn thành nhiệm vụ một nửa. Bồi dưỡng thêm con trai, nửa đời sau của cô coi như được hưởng phúc rồi.
(Lộ Dương:???)
Trước kia Hoàng Lệ cũng nghĩ như vậy, nhưng từ khi trải qua thất bại hôn nhân, từ khi bắt đầu tự kiếm tiền, quan niệm của bà ấy chậm rãi thay đổi.
Phụ nữ, mặc kệ bao nhiêu tuổi, chỉ có bản thân đủ ưu tú, mới có thể sống vui sướng.
Cho dù tìm bạn trai, điều kiện tự thân tốt, tiền nhiều, cũng có ưu thế chọn lựa hơn.
Nói ra không sợ người khác chê cười, mấy năm đầu sau khi ly hôn, cũng có người bảo bà ấy tìm người khác, nhưng giới thiệu toàn là mấy người như tài xế, bảo vệ... Hoàng nữ sĩ không phải xem thường họ, người ta kiếm tiền bằng sức lao động của bản thân hoặc dốc sức kiếm tiền đường đường chính chính; hoặc nếu không thì chính là những ông già hơn gần tuổi, nói rõ muốn tìm bảo mẫu miễn phí.
Hoàng nữ sĩ trong lòng chênh lệch lớn, càng ngày càng lâm vào bế tắc.
Nhưng bây giờ, không giống thế nữa, bà ấy đi chiếc Benz của con gái, kể cũng buồn cười, mấy hôm trước còn có người đàn ông chừng tuổi hỏi xin phương thức liên lạc.
Nhưng Hoàng nữ sĩ hiện nay vẫn trong trạng thái một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từ chối khéo.
Hơn nữa bà ấy còn có tư tâm nhỏ: bây giờ ta coi như có chút tài sản riêng, bọn họ trẻ trung khỏe mạnh lại cảm thấy ta tốt? Lỡ như muốn bòn tiền của ta thì sao?
"Phú bà có tiền" (lời vui đùa) qua tuổi cảm nhận được quấy nhiễu, Hoàng nữ sĩ chỉ dám nói cho chị ruột nghe. Mẹ ruột bà ấy thích tán gẫu với người khác, lỡ như lan truyền lại mất mặt; Lộ Nam thì càng không ổn, con gái chưa biết chừng lại xúi giục mình tìm bạn trai thì sao!