Thang máy tới, mở cửa, s sau đóng cửa, mang không khí trống không trở lại tầng , im lặng đứng ở vị trí của nó, chờ lần sau được gọi.
Quá trình này, đều được Lộ Nam xoay lưng về phía cửa, mặt nhìn thang máy nhìn thấy.
Chuyến sau? Cô cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển: "Nhưng mà... không ấn phím xuống, chuyến sau vĩnh viễn sẽ không chủ động lên."
Cô biết mặt mình hây hây đỏ, nhưng này không phải xấu hổ, chỉ là adrenalin phát tán mà thôi - [Mà thôi! Bình tĩnh, Lộ Nam, đừng sợ.]
Trần Kiêu mỉm cười, kéo gần khoảng cách lại chút, tay phải nâng gáy Nam Nam, cúi đầu dán môi cô, nhỏ giọng thì thầm: "Vậy lát nữa lại ấn, được chứ?"
Chậc, vẫn còn phong độ thân sĩ trước sau như một - có cái rắm! Tuyệt đối là giả vờ!
[Nói chuyện thì cứ nói, lại gần thế làm gì, cũng không sợ lác mắt.] Lộ Nam không cam lòng yếu thế lườm lại, mạnh miệng: "Em cảm thấy có thể."
Lúc nói ra còn hơi giương khóe miệng, thế là khoảng cách giữ hai người lại sít gần hơn.
Lộ Nam thừa nhận, cô có ý "khiêu khích", nhưng cô không lùi bước đâu.
Còn chưa dứt lời, những lời còn lại cũng biến mất trong bờ môi.
Cảm giác chưa nói xong đã bị chặn ngang, bờ môi tê dại, dường như thông qua lôi kéo như tơ, trực tiếp tê dại vào trong lòng.
Cảm nhận là lẫn nhau, Lộ Nam cảm thấy gì, hiện giờ Trần Kiêu cũng đồng dạng cảm thấy y hệt.
Trần Kiêu ánh mắt u tối, tay trái thuận thế bóp eo cô.
Anh ấy tấn công mạnh hơn chút, không thỏa mãn với cọ xát ngoài cửa, còn khéo léo tiến vào, nghênh ngang đảo loạn trong khu vực tới thăm lần đầu.
Lộ Nam thân là chủ nhân đương nhiên không thể mất bình tĩnh, cô giãy cái tay bị tóm, tay phải vòng quanh cổ anh, tay trái nửa vuốt nửa chống ở vị trí xương quai xanh anh ấy, đây là tư thế tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Bất luận lúc nào, đều phải nắm quyền chủ động, cho dù là đang hôn nhau.
Cửa vẫn mở, khí lạnh phòng khách tràn ra ngoài hành lang.
Là hơi lạnh hay là cảm giác tê dại quét qua miệng?
Lộ Nam nhẹ nhàng run rẩy.
"Lạnh không?" Trần Kiêu dừng "thăm hỏi", hơi thở gấp gáp, âm thanh vừa gợi cảm vừa dính nhớp.
"Không." Lộ Nam không muốn yếu đuối: "Anh... nóng không?"
A, thật là không chịu nhận thua dù chỉ một chút. Trần Kiêu buồn cười mổ nhẹ lên bờ môi đỏ tươi ướt át của cô, kiềm chế hết sức buông cô ra, sờ lên má và cánh tay Lộ Nam: "Nhiệt độ trong ngoài phòng chênh lệch quá lớn, mau vào đi." Chính là thừa nhận anh đang nóng.
"Ngủ ngon." Lộ Nam rất hài lòng về biểu hiện ban nãy của Trần Kiêu, rút tay về, khẽ vuốt nhẹ qua cần cổ anh.
"Ngủ ngon." Hầu kết Trần Kiêu cử động, lần nữa cúi đầu mau chóng hôn nhẹ lên môi Nam Nam, sau đó hung hăng xoay người ấn nút bấm thang máy.
Thang máy ngoan ngoãn đi lên, vừa rồi một chuyến tay không, lần này cuối cùng chở người thành công, nó vui vẻ đóng lại cái miệng rộng, tới tầng , thả vị khách dạo này hay tới chơi đêm khuya ra.
Trần Kiêu đứng dưới nhà một lát, thấy ánh đèn trong phòng Nam Nam sáng lên, mới nhoẻn cười, ra khỏi khu nhà gọi xe về khách sạn.
Lộ Nam không có sở thích bắt bạn trai chạy tới thành đông mua gan xào, chạy sang thành tây mua nước đậu xanh, cho nên vừa thong thả rửa mặt bằng nước lạnh, đắp mặt nạ, vừa gửi tin nhắn cho Trần Kiêu: "Em nghĩ ra món ăn sáng ngày mai rồi, anh mời em nửa lồng há cảo thịt, em mời anh sữa đậu nành ngũ cốc." Mặc dù cô không nấu cơm, nhưng những đồ điện gia dụng nhỏ như máy làm sữa đậu nành, bình dưỡng sinh đều đủ; còn quán há cảo, ông chủ đương nhiên sẽ không bán nửa lồng, còn lại ai ăn không nói cũng biết.
"Biết rồi." Trần Kiêu trả lời ngay.
Hôm sau Trần Kiêu tới đúng hẹn, hai người ăn xong cơm sáng, nằm trong nhà xem một bộ phim.
Chỉ có điều dần dần, hai người trên sofa dính lại gần nhau.
Trần Kiêu ngồi, Lộ Nam đặt chiếc gối ôm lên đùi anh, sau đó điều chỉnh độ cao, tựa vững, lấy ra tablet bắt đầu chơi Bảo vệ củ cải.
Mặc dù Lộ Nam mở tiếng game rất nhỏ, nhưng vẻ mặt của cô quá linh động, còn hấp dẫn hơn phim. Lát sau, Trần Kiêu cũng không xem phim nữa, cúi đầu nhìn Nam Nam vì không để củ cải bị gặm mà cố gắng tạo tháp pháo.
Anh ấy rất có tinh thần game, tuyệt đối không chỉ huy lung tung, mắt thấy củ cải của Nam Nam bị gặm cũng không lên tiếng.
"Anh cười gì?" Lộ Nam nhìn thấy ý cười trong mắt anh, đặt tablet xuống, tức giận hỏi.
Trần Kiêu giúp Nam Nam điều chỉnh gối ôm: "Anh cười củ cải đáng yêu."
Lộ Nam mới không tin: "Củ cải nhà anh bị gặm lỗ chỗ còn đáng yêu? Anh - không phải đang cười kỹ thuật em kém đấy chứ?"
Trần Kiêu nghiêm trang giải thích: "Đương nhiên là không, đồ họa rất đáng yêu nha."
"Em nói cho mà nghe, kỳ thực trình độ chơi game của em không phải như vậy. Hôm nay chủ yếu vì nằm chơi, không có chỗ đỡ, giơ tablet quá mệt, nên phản ứng mới chậm. Hơn nữa em vừa chơi vừa tìm quy luật, đang tìm bug trò chơi." Lộ Nam ngồi dậy, nghiêm túc giải thích.
"Ừ, tìm được bug nào?" Nam Nam nói gì, Trần Kiêu đều rất cổ vũ.
[Đây là tin hay không tin? Hừ, ta bắt đầu trỗi dậy lòng hiếu thắng rồi.] Lộ Nam cong chân, chen vào chân Trần Kiêu: "Trò chơi này quả thật có bug, anh xem có thể tạm dừng xây lại tháp, còn có..."
Cô vừa nãy chỉ không nghĩ kỹ thôi - ai sống lại lại hồi tưởng những cái này, cô có thể nhận ra, hồi tưởng lại, đã là trí nhớ siêu phàm thoát tục rồi.
Hai người vai dựa vai, thay phiên bảo vệ quái vật củ cải béo liên tục phát ra âm thanh dễ thương của họ.
Chơi tới trưa, Lộ Nam sờ bụng: "Em đói."
"Ra ngoài ăn thôi." Trần Kiêu lần đầu tiên đến đã chú ý tới, bếp của Nam Nam không có dấu vết nấu nướng, đồ gia vị gần như không có, nồi xào nấu cũng không thấy đâu, đại khái chỉ có đồ nấu cháo, hấp mà thôi.
Thế là, Trần Kiêu lần đầu tiên chính mắt chứng kiến Nam Nam thay quần áo p, tiện tay búi tóc, nhanh chóng bôi kem chống nắng, đánh phấn nền, kẻ lông mày, bôi son, xịt nước hoa.
Anh ấy ngồi trên sofa nhìn cô đâu vào đấy làm xong toàn bộ trong p, cười tủm tỉm nói với mình: "Xuất phát." Trong lòng càng thêm thán phục - Trần Kiêu chưa từng chờ các cô gái khác, nhưng rút kinh nghiệm từ chỗ mẹ và em họ, phụ nữ xinh đẹp ra ngoài, phải cần nửa tiếng trở lên.
[Nam Nam đúng là làm gì đều hiệu suất cao.]
Từ cơm trưa tới buổi chiều, Trần Kiêu cũng chủ động, dần dần từng bước "trao đổi", lúc tản bộ mười ngón tay đan vào nhau, trong thang máy người ra người vào giang tay bảo vệ vai cô, lúc ăn cơm gắp thức ăn, bóc tôm càng là hết sức thuận tay.
Kỳ thực vẫn là "Trần phong độ", chỉ là khoảng cách xã giao từ cm biến thành cm, thậm chí cm.
....Tiếc nuối nhất đại khái vẫn là ở nơi công cộng, không thích hợp cử động thân mật hơn.
Trần Kiêu tối nay h lên máy bay, ăn tối xong, bảo Nam Nam: "Sân bay quá xa, trời cũng tối rồi. Anh đưa em về nhà trước, sau đó tụ tập với trợ lý Địch."
Lộ Nam cũng không phải kiểu khăng khăng muốn ra sân bay tiễn: "Vừa vặn em còn có một món quà muốn tặng cho anh, về chỗ em lấy đi."
Cô chuẩn bị ví tiền, cùng nhãn hiệu với chiếc kẹp danh thiếp lần trước Trần Kiêu tặng cô.
Trần Kiêu nhìn thấy liền cười: "Thật là..." Anh ấy cũng chuẩn bị quà, là ví tiền phụ nữ cùng nhãn hiệu.
Đại khái chính là, ăn ý ngầm?
Trước khi tạm biệt, bọn họ ôn lại hành động tối qua, lần này ở trên sofa, càng dễ thực hiện.
[Ừm, hôn vài cái sao tự dựng lại nằm xuống, quả nhiên chỗ bằng phẳng có phần nguy hiểm.] Lộ Nam sửa lại búi tóc lơi lỏng, thành thạo lấy khăn ướt: "Em lau cho anh nhé..."
h, trợ lý Địch cuối cùng nhìn thấy Trần tổng đã tiếng không thấy, chỉ tồn tại qua tin nhắn.
Nhưng anh ta rất biết ý, không hỏi gì hết, kéo va li kính cẩn nói: "Trần tổng, chúng ta ra sân bay thôi."
...
Lộ Nam tin tưởng, tình yêu tốt đẹp có thể khiến con người sung sướng từ thân tới tâm.
Thả lỏng vừa phải xong, hiệu suất làm việc sẽ càng cao hơn.
Chẳng hạn như:
[Vì sao phải chờ kẻ ở trong tối tung chiêu?]
[Ta có thể vượt họ một bước.]
[Chỉ cần càng ký thêm nhiều Nhà tiêu thụ mới, Vinh Bảo Tửu Nghiệp sẽ càng ít đe dọa tới ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK.]
Thứ Hai, họp sáng.
Lộ Nam theo thường lệ tới tầng trước, giám đốc các ban Nhãn hiệu khác nhìn thấy cô, thái độ lại bất đồng so với trước, trước kia là hâm mộ cô thăng chức, bây giờ càng thêm chịu phục.
Ngay cả Lương Hi Minh đều ngoan ngoãn gọi cô Lộ tổng.
Lộ Nam thản nhiên chờ họ chào hỏi, rồi mới gật đầu đáp lại.
"Họp." Lộ Nam nhìn thuộc hạ: "Lần trước, trọng tâm công việc của tôi ở Triển lãm tơ lụa. Nhưng cũng bố trí nhiệm vụ cho các bạn, thời gian diễn ra triển lãm, tôi bảo các bạn đưa vé vào cửa cho khách hàng, khách hàng tiềm năng, có tác dụng hay không, bây giờ có thể xác minh rồi."
"Cho tới giờ, khách hàng mới trong ban đều do tôi ký, chẳng lẽ trong lòng các bạn không có suy nghĩ gì sao?"
"Bây giờ thừa dịp Diễn đàn tơ lụa vẫn còn tiếng tăm, Nhà tiêu thụ trong ngoài nước đang muốn ký hợp đồng, các bạn đều thử đi, thử độc lập chiêu thương. Bất luận là Nhà tiêu thụ chính thức hay Nhà tiêu thụ theo đợt ký nghìn tệ hay triệu tệ, tôi đều hứa với các bạn: ký thành công, cuối năm cùng nhau ăn thịt.
Lộ Nam nếu tháng trước nói lời này, cho dù lấy năng lực cá nhân và nhân cách của cô ra làm đảm bảo, các nghiệp vụ viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK cũng chưa chắc tán đồng.
Nhưng trải qua những hoạt động cỡ lớn trong tháng này, chữ "rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên" đã có tiếng hơn nhiều trong ngành rượu trắng, trong BK, bọn họ ra ngoài đưa danh thiếp cũng không cần nhấn mạnh với khách hàng tiềm năng rằng: phải, rượu Hài Hòa của chúng tôi kỳ thực cũng giống rượu Kinh Điển, đều là sản phẩm cao cấp của Nguyên Xuyên.
Bọn họ còn biết được từ chỗ hành chính, các thị trường khác trên cả nước đang có nhiều khách hàng xin tư vấn làm Nhà tiêu thụ.
Mọi người anh xem tôi, tôi xem anh: có lẽ, có thể thử xem?