Lộ Nam cúi đầu cười trộm: người ta nói càng già càng giống trẻ con, quả không sai. Bà đang khoe khoang với con trai con gái nha.
Bà thốt ra lời này, mợ đã kêu lên: "Chị Hai, các chị ra nước ngoài chơi à? Còn cho mẹ đi cùng? Mẹ, mẹ thật là hưởng phúc con gái đấy!"
Bà nhấn mạnh: "Là Nam Nam bảo mang mẹ đi."
Lộ Nam dám cam đoan, lúc mợ nói lời này có tí xíu sợ Hoàng nữ sĩ mở miệng kêu các anh chị em chia đều tiền cho bà ra ngoài du lịch. Bó tay.
Hoàng nữ sĩ quen biết em dâu hai mấy năm rồi, còn không hiểu nó?
Bà ấy nghiêm nghị giận hờn, kỳ thực là giải thích: "À, đứa lớn có chút tiền là lại tiêu hoang. Chị bảo vài hôm tới dẫn Lộ Dương và mẹ tới BK chơi một chút, tới thành phố phía Bắc mát mẻ là được, nhưng nó lại kêu sắp tới nó phải đi Mỹ, Nga, Úc, nên "cái đuôi nhỏ" cũng muốn đi theo."
Lớn - Lộ Nam.
Nhỏ - Lộ Dương.
Tối hôm kia "đứa lớn" chỉ đề nghị mà thôi, Hoàng nữ sĩ lúc đó không nói như vậy nha.
Lộ Nam không hề ngạc nhiên khi Hoàng nữ sĩ gọn gàng "ném nồi".
Nhưng anh chị em nhà họ Hoàng cũng rất hiểu Hoàng Lệ, cho dù là Nam Nam đề nghị, nếu em Hai / chị Hai không đồng ý, cũng không được. Như vậy tính ra, người xuất ngoại chơi, có tiết kiệm tới mấy cũng phải tốn - nghìn tệ. Ai ui, khoản tiền này đối với người đi làm lấy lương, không phải số lượng nhỏ, trước kia em Hai / chị Hai chưa ly hôn, cả gia đình họ hình như chỉ mới xuất ngoại chơi - lần mà thôi?
Có thể thấy - nhà họ bây giờ là vui sướng hướng vinh, phát triển không ngừng.
Mợ hết sức hâm mộ nói: "Nam Nam mời, thật bản lĩnh."
Hâm mộ thì hâm mộ, bà ấy vẫn hiểu biết: Nam Nam hồi nhỏ được mẹ nuôi mấy năm, bây giờ cháu ngoại lớn lên, mang bà xuất ngoại chơi là có hiếu tâm, nhưng người làm mợ như mình mà đòi cháu gái cho ra nước ngoài chơi là không biết xấu hổ.
Mợ quay lại thoáng nhìn con gái đang học cấp , dạo trước bắt nó học thêm, may mắn đỗ vào trường cấp trọng điểm, cuối năm nay sẽ lên lớp , cũng không biết có thể nỗ lực vào trường hạng đầu hay không.
Mợ trong lòng cắn khăn tay: ôi, không biết bao giờ ta mới có thể hưởng phúc từ con gái đây!
Con gái bà ấy là Tiểu Hà đang ăn cơm, bỗng cảm thấy rờn rợn cả người, lông tơ dựng đứng.
Cậu hôm nay uống hơi say, cười khì hỏi: "Ợ, chị Hai, Nam Nam bây giờ tiền lương một năm nhiều lắm hả?" Ông ấy vô ý, lúc hỏi lời này không suy nghĩ, cũng không có ác ý.
Nhưng mới hỏi xong, bắp đùi đã bị bà xã véo cho một cái, muốn kêu lên, lại nhịn, thật là phản xạ có điều kiện rất đáng thương.
"Tiền lương hình như là hơn nghìn tệ. Phải không?" Hoàng nữ sĩ quay sang hỏi con gái.
Lộ Nam cúi đầu ho nhẹ: "Tiền lương và phụ cấp của giám đốc BK là mức này, ban Thị trường nước ngoài thì cao hơn chút."
[Được rồi, không chỉ cao hơn chút thôi đâu, nhưng da mặt ta không dày tới tự nói ra nha.]
Hoàng nữ sĩ cố gắng khắc chế ngữ điệu, giả vờ không để ý: "À à phải, dạo trước nó mới thăng chức, bây giờ quản lý thị trường, lấy phần tiền lương. Nhưng giống người phụ trách một khu vực như nó, chủ yếu vẫn phải xem thành tích mới nhận được thưởng cuối năm. Tiền thưởng bao nhiêu nó chưa bao giờ nói, còn giấu cả em, chắc có mẹ là biết thôi."
Bà mở to đôi mắt vô tội, liên tục xua tay: "Mẹ không biết, đừng hỏi mẹ."
Mọi người bật cười.
Cười xong lại thật lòng thật dạ khen ngợi - không phải chứ, với tính cách bảo thủ của Hoàng nữ sĩ, nếu hiện tại nói Nam Nam lấy phần tiền lương thì một năm khoảng - nghìn tệ, vậy có lẽ năm nay Nam Nam thu nhập phải tới triệu tệ.
năm thu nhập triệu tệ là khái niệm gì?
Bọn họ chỉ từng thấy trên phim truyền hình.
Lộ Nam hơi nhướn mày, cô không nghĩ mẹ hôm nay lại khoe nhiều như thế, còn nhắc tới cả chức vụ và tiền lương của cô.
Kết quả bỗng nghe thấy Hoàng nữ sĩ thở dài một hơi: "Cũng may mà năm nay thu nhập của nó còn ổn, bằng không, căn phòng nó mua ở Hải Lâm sắp đền bù, còn không trả nổi phí xây dựng. Bây giờ phí xây dựng tối thiểu . - . tệ/m, phòng nếu muốn tăng thêm diện tích, chắc phải cần - nghìn tệ."
Đương nhiên, bởi vì cửa hàng ở TTTM quốc tế Ô thành của hai mẹ con họ quá rêu rao, cho nên chúng là bí mật gia đình, Hoàng nữ sĩ từ đầu năm đã tuyên bố với thân thích rằng cửa hàng đó bà ấy thuê quyền sử dụng của người khác.
Mợ luôn nhạy bén trong phương diện tiền tài, thoáng cái hào hứng: "Nam Nam mua nhà sắp được đền bù?"
Trước đó mọi người từng khen Nam Nam có tiền mua phòng đúng là có đầu óc, bây giờ vừa nghe chỗ đó sắp di dời, mợ quay lại đánh giá Lộ Nam từ trên xuống dưới: đứa cháu này tài vận quá tốt.
Nhà, vĩnh viễn là một trong những đề tài mà người TQ quan tâm nhất.
năm trước lúc ăn tết trò chuyện cái này, khi đó tất cả phụ nữ nhà họ Hoàng đều tán đồng quyết định kiếm được tiền liền mua phòng của Lộ Nam, bây giờ vừa nghe sắp di dời, tới tấp lên tinh thần, chỉ hướng cho Lộ Nam: "Đền bù tốt nhất vẫn là lấy nhà, đừng lấy tiền. Bây giờ giá nhà tăng phi mã như vậy, cháu cầm tiền, sau này muốn mua nhà chỗ đó, lại phải thêm vào không ít tiền."
Bác trai làm ngành Giáo dục và bác gái lấy tiền lương bình thường cũng gật gù: lựa chọn này ổn thỏa.
Cậu uống ngà ngà say lại có quan điểm bất đồng: "Lấy tiền cũng tốt, em thấy Nam Nam rất biết dùng tiền để đầu tư. Tiền lăn tiền."
Hôm nay ông ta thả bay tự mình, chắc hẳn bắp đùi hết đau rồi.
người đàn ông nương chủ đề này tranh luận mười mấy phút, từ chính sách đền bù của tiểu khu mà Lộ Nam mua nhà (có trời mới biết, Hoàng nữ sĩ luôn luôn theo dõi, vốn nói đầu tháng đền bù, nhưng hoãn lại tháng, tới cuối tháng này mới biết, không hiểu sao họ có thể tranh luận mãnh liệt như vậy, hình như chính mắt nhìn thấy hay sao ấy) đến quy hoạch thành phố Hải Lâm và các thành phố xung quanh, giá nhà tăng cao, còn dự tính giá nhà ngắn hạn và dài hạn sẽ lên tới mức giá thế nào. Thật có thể nói là không gì không bàn, mấy người phụ nữ nghe mà phiền lòng.
Lộ Nam bất đắc dĩ đứng dậy chuốc rượu bề trên một vòng, mới kéo lại đề tài: tiệc học lên, vẫn nên khen nhiều nhân vật chính là bạn nhỏ Lộ Dương nha.
Lộ Dương vùi đầu đau khổ lột cua: Hử??? Đừng khen ta, ta khó xử!
Ăn tới kết thúc, Hoàng nữ sĩ đưa ví tiền cho Lộ Dương, gợi ý nó đi trả tiền.
Lộ tiểu đệ đang định lấy cớ đi wc, Lộ Nam tiếp nhận ví tiền nói: "Chị đi cho."
"Dùng thẻ của mẹ đấy." Chắc là sợ con gái lén trả tiền, Hoàng nữ sĩ còn cố tình dặn dò một lần.
"Biết rồi."
Lúc Lộ Nam trả tiền, nghe thấy sau lưng có người gọi cô.
Khâu Huyên ngạc nhiên: "Nam Nam, cậu về bao giờ? Ăn cơm ở đây à?"
"Ừ, xin nghỉ đông." Lộ Nam gập lại hóa đơn, trả lời: "Em trai tớ năm nay thi lên cấp , thi cũng tạm được, người trong nhà tới đây chúc mừng chút."
"A a, thay tớ chúc mừng em trai nhé." Khâu Huyên hưng phấn nói: "Cậu thật là, về cũng không nói với tớ một câu! Hôm nay là sinh nhật của Lôi Thịnh Trạch, buổi tối đi hát, cậu tới không?"
Lộ Nam cười xin lỗi: "Tớ không đi đâu, các cậu chơi vui vẻ nhé, thuận tiện nói câu sinh nhật vui vẻ cho Lão Lôi hộ tớ."
Khâu Huyên còn chưa từ bỏ ý định: "Nếu biết cậu về, tớ nhất định sẽ mời từ trước."
"Tớ biết." Lộ Nam gật đầu: "Tớ biết. Nhưng trong nhà quả thật có việc, lát nữa còn phải mời trưởng bối về nhà uống trà, không tiện ra ngoài."
"Được rồi." Khâu Huyên vô cùng tiếc nuối: "Vậy sau này gặp lại."
Lộ Nam gật đầu, đồng ý.
Tạm biệt Khâu Huyên, Lộ Nam xoay người về phòng riêng.
Dọc đường về, cô nghĩ: thời gian quả là thứ đáng sợ, ta và Khâu Huyên là bạn thân hồi cấp , nhưng bây giờ rất khó nói chuyện hợp ý.
Đương nhiên, cô vẫn hoài niệm thời đại cấp , hoài niệm những ngày cùng Khâu Huyên lén xem soái ca, lén xem tiểu thuyết. Cô ấy lạc quan rộng rãi quả thật cũng ảnh hưởng tích cực tới cô.
Khâu Huyên quay lại oán giận vài câu với Lôi Thịnh Trạch: "Tớ cảm thấy Nam Nam càng ngày càng xa lạ."
"Bình thường còn gì? Chúng ta đã tốt nghiệp cấp được năm rồi, thời gian có thể thay đổi hết thảy. Giống chúng ta, ai có thể nghĩ đến?" Lôi Thịnh Trạch nắm tay Khâu Huyên, lắc lư. Có thể thấy, cậu ta trưởng thành hơn nhiều, không còn là tên ngốc một lòng một dạ muốn làm mai mối giúp anh em, muốn gương vỡ lại lành nữa.
Khâu Huyên chán nản cười: "Cậu nói cũng phải." Người đều sẽ trưởng thành, có khi trong quá trình này, tình nghĩa vốn sâu nặng cũng dần phai nhạt.
...
Lộ Nam cũng không lừa Khâu Huyên, ăn cơm xong, cô uống trà với các trưởng bối, tán gẫu, tới tận hơn h mới cùng bà và Hoàng nữ sĩ dọn dẹp phòng khách.
Bà và Hoàng nữ sĩ đồng thanh nói: "Để chúng ta thu thập, con đi tắm nhanh lên."
Lộ Nam bĩu môi: nhiều năm như vậy, ta không bị chiều hư, thật là bản tính vốn chăm chỉ nha.
Xoay người đi lấy khăn tắm, cô nhận được điện thoại của Trần Kiêu, bèn ở trong phòng nghe máy một lát.
-p sau, ngoài cửa phòng Lộ Nam vang lên giọng nghi hoặc của Lộ Dương: "Mẹ? Mẹ lau cửa làm gì? Đêm hôm còn tổng vệ sinh?"
Hoàng nữ sĩ cầm khăn lau, định "suỵt" cũng không kịp: cái thằng ngốc này, ồn ào cái gì?!
"Không sao, em tắm đã, lát nữa nói tiếp." Lộ Nam cụp mắt cười khẽ, sau đó trả lời Trần Kiêu.
Cúp máy, Lộ Nam ôm khăn tắm và áo ngủ ra ngoài, nghiêng đầu hỏi mẹ: "Mẹ, tổng vệ sinh?"