Mặc dù, hiện giờ Hoàng nữ sĩ đã là một người phụ nữ độc lập, làm thương mại quốc tế, nhưng trong nội tâm có suy nghĩ vẫn tương đối bảo thủ.
Chẳng hạn như nhìn cả phòng toàn là những người đàn ông mặc áo ba lỗ quần đùi, còn có người nước ngoài vì mặc quần tập bó mà lồi lên, bà ấy cảm thấy ngượng ngùng, định ra ngoài ngay.
Trước khi đi, bỗng nhìn thấy con gái đang có cử chỉ thân mật với người khác giới, suýt nữa không bị dọa tới mức huyết áp lên cao.
Đợi khi người đàn ông trẻ tuổi ngồi xổm bên cạnh nó ngẩng đầu lên, Hoàng nữ sĩ vừa mừng rỡ cậu ta không phải người nước ngoài (Trần Kiêu: hử? Ta là người tóc đen da vàng), đồng thời còn vừa có phản ứng: ngoại hình khá dễ nhìn - không đúng! Người này nhìn quen mắt, chắc sẽ không phải đồng nghiệp kiêm bạn trai của nó đấy chứ? Vậy chẳng phải là con trai Chủ tịch Nguyên Xuyên sao? Bọn chúng cùng đi công tác? Còn lấy việc công làm việc tư? To gan quá, lỡ như bị cấp dưới phát hiện thì sao? Lỡ như Chủ tịch biết sẽ coi thường con gái thì sao? Lỡ như bọn họ ở nước ngoài lạ nước lạ cái xảy ra thân mật quá mức thì làm thế nào? Có khi, bọn chúng đã...?!
Suy nghĩ liên tiếp nảy ra trong đầu Hoàng nữ sĩ, hậu quả trực tiếp nhất là: nghẹn lời.
năm rưỡi trước bọn họ từng ngồi cùng bàn ăn cơm, khi đó Hoàng nữ sĩ bồn chồn sự nghiệp tiền đồ không rõ, không cố tình quan sát tướng mạo chàng trai trẻ trên bàn cơm, đại khái chỉ nhớ hình như có một chàng trai tuấn tú ngồi bên cạnh giám đốc Vương da ngăm, mập mạp, trông nhã nhặn hơn nhiều. Vương Hưng Long: chị gái, em thật sự cảm ơn chị khen!
Nhưng mấy hôm trước mới nghe con gái thừa nhận có bạn trai, hôm nay lại nhìn thấy tận mặt, Hoàng nữ sĩ có phần choáng váng.
Bà ấy, bà ấy, bà ấy còn chưa chuẩn bị làm mẹ vợ nha!
Hoàng nữ sĩ đứng im tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào mới ổn: quát lớn chúng, làm chúng chú ý ảnh hưởng? Ôi, con gái , tuổi, chứ không phải , tuổi; nhưng bảo bà ấy làm như không nhìn thấy, thì cũng không được.
Lộ Nam nhìn mẹ ruột cứng đờ người, lại nhìn sang Trần Kiêu hơi bất ngờ, sau đó mau chóng nở nụ cười lễ phép.
[Trời đất chứng giám, ta đề cử phòng gym với em trai không nghĩ tới sẽ xảy ra trùng hợp như vậy. Với tính cách trước kia của Hoàng nữ sĩ, bà ấy sẽ không đi tới chỗ này - nhưng, có phải cái này cũng chứng tỏ bà ấy không còn giống quá khứ không?]
"Nam Nam, anh qua chào hỏi bác nhé." Trần Kiêu tỉnh táo lại mặc niệm không cần hoảng hốt, phải có lễ phép có giáo dục, sau đó mỉm cười đề nghị.
"Để em dắt anh qua đó." Lộ Nam nhờ Trần Kiêu giúp, đặt tạ về giá đỡ, mang bạn trai đi tới trước mặt Hoàng nữ sĩ: "Mẹ, đây là Trần Kiêu. Trần Kiêu, đây là mẹ em. Thực ra trước kia hai người đã từng gặp nhau..."
Thân phận bạn trai thì thôi không cần nhấn mạnh, kẻo lại kch thích tới mẹ.
Hơn nữa, đã gặp phải, Lộ Nam cũng lần lượt giới thiệu bà và Lộ Dương cho Trần Kiêu.
Trần Kiêu có thể nhận ra sự hoạt bát và vui mừng trong giọng nói của Lộ Nam, tiến tới suy đoán, Nam Nam rất coi trọng bà và em trai.
Nghĩ tới hôm nay trùng hợp nhìn thấy người nhà cô quý trọng, trong lòng Trần Kiêu cũng rất vui mừng.
Anh cũng không rõ tại sao mình vui mừng, có thể trước kia anh vẫn khó tin về thân phận "bạn trai Nam Nam" của mình, anh thừa nhận không tự tin về mặt này, nhưng ai bảo anh đối mặt với một Lộ Nam ưu tú gần như hoàn mỹ thế chứ.
Bây giờ tốt lắm, Trần Kiêu đặc biệt kiên định, đặc biệt có cảm giác an toàn.
"Chào bà, chào bác, chào em trai." Trần Kiêu lễ phép chào hỏi với nhóm Hoàng nữ sĩ, điệu bộ lần lượt chào hỏi quá ngoan ngoãn, anh còn đề nghị: "Bà, bác, phòng gym có phần ồn ào, khách sạn này có trà chiều không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi nếm thử. Em trai cảm thấy thế nào?"
Lộ Nam wow một tiếng trong lòng: ta có nên nói, thật không hổ là Trần tổng, nhanh như vậy đã bắt đầu cố gắng nắm giữ tiết tấu đối thoại không?
Hoàng nữ sĩ liếc nhìn con gái. Tình hình này, có phần ra ngoài kế hoạch của bà ấy, bà ấy không ngờ, chỉ xuất ngoại du lịch, còn có thể đụng phải bạn trai của con gái, bây giờ lạ nước lạ cái, làm sao so được với ở địa bàn của mình? Cậu ta kêu đi uống trà chiều, rốt cuộc bà ấy có nên đồng ý hay không?
Đi, hình như thừa nhận cậu ta; không đi, hình như là sợ cậu ta.
Tính cách "mạnh mẽ cả đời" của Lộ Nam hình như đã biết di truyền từ ai rồi. Buông tay.
Lộ Nam nhìn ánh mắt ám chỉ của mẹ, cúi đầu cười trộm: "Được, đi thôi, chỗ đó thích hợp trò chuyện hơn."
Cô mở miệng "đứng" về phía Trần Kiêu, Trần mỹ nm căng thẳng sống lưng bèn thả lỏng một chút.
Lộ Nam bụng bảo dạ: giả vờ rất giỏi, ta còn tưởng rằng anh ấy thật sự không căng thẳng tí nào.
So sánh ra, Hoàng nữ sĩ thất vọng lẳng lặng lườm con gái một cái.
Lộ Nam nhận được ánh mắt như dao của mẹ, cô cười nhẹ với Trần Kiêu và Hoàng nữ sĩ: "Mọi người đi trước, con tắm qua rồi tới."
Là con gái ruột của Hoàng nữ sĩ, khuỷu tay nhất định không thể vươn ra ngoài.
Cô đồng ý với đề nghị của Trần Kiêu, sau đó ném Trần Kiêu cho mẹ và bà nửa tiếng, để mặc họ "thẩm vấn", như vậy, coi như lập trường chính xác rồi chứ?
Hoàng nữ sĩ thấy vậy mới hơi hài lòng.
Nhưng bà ấy đại để không biết Trần Kiêu chu đáo thế nào trong phương diện đối nhân xử thế.
[Là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ trung niên đấy, chậc.]
...
Khách sạn chủ yếu trang trí theo kiểu Thái truyền thống, phòng riêng lấy màu nâu là chủ đạo, trang trí bằng gỗ, đá, cây cọ, hoa tươi..., theo đuổi tự nhiên cổ xưa. Khách khứa đi vào trong phòng sẽ bất giác thả lỏng tâm tình.
Chỗ này menu văn hay tranh đẹp, gọi món không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ không thông.
Cho dù là vậy, Trần Kiêu vẫn không bỏ lỡ thời cơ bảo nhân viên đề cử vài món ăn vặt Thái khá kinh điển, khá hợp khẩu vị người Hoa, sau đó nhìn thực đơn song ngữ Anh-Thái, giảng giải nguyên liệu và mùi vị mấy món chủ yếu cho nhóm Hoàng nữ sĩ nghe.
Hoàng nữ sĩ bất giác nghe theo Trần Kiêu đề nghị, gọi món bánh vó ngựa thạch lựu, gọi cho bà món pudding dừa thơm mềm mại dễ tiêu hóa.
Gọi xong món, Hoàng nữ sĩ cảm thấy không đúng, sao ta lại cứ nghe người này đề nghị vậy, bèn cố gắng vùng vẫy chút: "Lộ Dương, con xem muốn ăn gì."
Lộ Dương lật menu, hơi bối rối.
Trần Kiêu tựa như anh trai tri tâm thản nhiên đề nghị: "Em thích ăn mặn phải không? Trùng hợp, Nam... Anh cũng vậy, gọi món này đi, chúng ta ăn cùng, không cần lo sẽ ăn không hết."
Ngoài ra, Trần Kiêu còn gọi chân gà dầm ớt, anh phát hiện từ lâu, Nam Nam rất thích mấy món ăn vặt gân guốc không có nhiều thịt, chỉ là trong những trường hợp xã giao cơ bản không có mấy món này, mà ngày thường ăn cơm cô ấy lại rất khắc chế.
Đồ uống là các loại nước trái cây, Trần Kiêu thấy mọi người gọi xong lại gọi thêm một cốc nước dừa cao lương ấm.
Hoàng nữ sĩ theo dõi, mặc dù không ngừng nói với bản thân đàn ông đều giống nhau, "trước khi cưới là chú chó nhỏ, sau khi cưới là con chó săn", lúc yêu thì săn đón là chuyện thường, nhưng vẫn hơi hài lòng với chàng trai tỉ mỉ này. Chỉ một chút mà thôi!
Hơn p sau, Lộ Nam nhìn tin nhắn số phòng Trần Kiêu gửi tới tìm đến.
Hoàn toàn không bất ngờ - lúc cô tới, trong phòng riêng bầu không khí rất hòa hợp.
Em trai và Trần Kiêu hăng hái bừng bừng nói về lập trình máy tính, Hoàng nữ sĩ cũng không phải điệu bộ "như trời sập" lúc mới gặp - còn bà, bà cụ đáng yêu nhất trên thế giới này tính tình luôn tốt, bà ấy cũng không hiểu con gái mình sốt ruột cái gì, dù sao bà cảm thấy Nam Nam tìm chàng trai này rất tốt, ngoại hình đẹp, xứng đôi Nam Nam.
Chừng h, Lộ Nam nhắc nhở Trần Kiêu: "Lâm lão tiên sinh và Krit hẹn chúng ta ăn cơm vào tiếng sau, chúng ta nên chuẩn bị rồi."
"Ừ, để anh đi trả tiền, lát nữa đợi em ở đại sảnh." Trần Kiêu gật đầu, lễ phép tạm biệt nhóm bà ngoại.
Hoàng nữ sĩ cũng để ý chi tiết này.
Tới khi trong phòng riêng chỉ còn lại người một nhà, Hoàng nữ sĩ mới thở dài một hơi, nói với Lộ Nam: "Từ nhỏ tới lớn, tính khí con luôn rất bướng bỉnh. Bây giờ con lớn rồi, cũng giỏi giang, mẹ nói gì chắc là con cũng không nghe lọt, mà mẹ nói, cũng chưa hẳn là đúng." Câu cuối, Hoàng nữ sĩ nói rất nhỏ.
"Dù sao con phải nhớ điểm này, nhất định phải tách việc công và việc tư ra." Đây cũng coi như là lời tuyên bố từ kinh nghiệm của bà ấy.
"Còn nữa, đừng chuyện gì cũng tranh cường, lúc cần tỏ ra yếu thế, cũng không phải là con thua." Cái này, là lý lẽ sau này bà ấy tỉnh ngộ.
Lộ Nam ôm nhẹ Hoàng nữ sĩ: "Vâng, con biết."
[Con biết, đời trước con đã biết.]
"Con đi chuẩn bị đây, em trai em là đàn ông, phải chăm sóc tốt bà và mẹ nha~" Lộ Nam cũng đi trước.
Lộ Dương: ta biết mà, đàn ông dù tới chậm nhưng sẽ tới, chị gái, có thể thay đổi lý do lừa gạt không?
...
Mọi người chuẩn bị xong, thông báo cho nhau qua group chat, ra khỏi khách sạn, xe mà Lâm lão tiên sinh phái tới đã chờ trước cửa xoay.
Trần Kiêu và Lộ Nam ngồi chiếc limousine đằng trước.
Những người còn lại ngồi xe thương vụ phía sau.
Đến khách sạn Kells (chi nhánh ở Bangkok), quản gia A Vĩ luôn đi theo Lâm lão tiên sinh ở TQ mặc âu phục thẳng thớm nghênh đón ở cửa khách sạn.
Tới phòng riêng, mọi người còn chưa kịp chào hỏi, Lâm lão tiên sinh đã hết sức "trách cứ": "Trần tổng, Lộ tổng, các vị thật xa lạ, tới Bangkok cũng không để tôi chiêu đãi tử tế, lại đặt phòng ở khách sạn khác, nếu không phải Krit nói, tôi còn không biết."
Nhà tiêu thụ khách sáo thì biết thế, xưởng không thể coi sự khách sáo của Nhà tiêu thụ là đương nhiên được.
Chuyến này họ tới đông người như vậy, ở Thái Lan và Malaysia tối thiểu - ngày, sao có thể để Lâm lão tiên sinh trả tiền?
Nhưng Lộ Nam vẫn cười hứa hẹn: "Lâm tiên sinh yên tâm, sau này nhân viên phía tôi tới công tác, nhất định ở lại khách sạn Kells, nhưng - ngài phải cho chúng tôi giá ưu đãi, phụ cấp của nghiệp vụ viên đi công tác có hạn."
Chỗ này Lộ Nam nhấn mạnh không phải đòi giá thấp, mà là vạch rõ giới hạn cho nhóm Hạng Phỉ Phỉ, nhấn mạnh quy củ hợp tác của đôi bên sau này.
Lâm lão tiên sinh đối với Lộ Nam làm việc có chừng mực tất nhiên là không thể hài lòng hơn: "Tới tới tới, chúng ta tối nay, ăn ngon uống tốt, không nói chuyện công việc."
Dù kêu không nói chuyện công việc, nhưng trên thực tế làm sao có thể?
Chỉ nhìn rượu tối nay là biết.
Lâm lão tiên sinh bảo nhân viên chuẩn bị rượu cocktail dùng cốt rượu Hài Hòa: "Hôm đó Lộ tổng thuận miệng đề nghị, nhân viên pha chế ở quán bar khách sạn học được vài loại mới, hôm nay tôi có qua có lại, chỗ này tất cả đều là những loại chưa lên thực đơn, Trần tổng, Lộ tổng, các nhân viên khác cho ý kiến nhé."