Từ Bangkok ra bến tàu lộ trình không ngắn, Trần Kiêu giơ tay, định lấy ra thứ gì đó từ túi quần vải.
Lộ Nam từ tốn chớp mắt, ra chiều tò mò: "Anh định cho em thuốc say xe, hay... kẹo quýt?"
Cả hai đều có.
Nhưng "kẹo quýt" nói ra từ miệng Lộ Nam, ánh mắt Trần Kiêu bất chợt lại hướng về đôi môi mọng đỏ của cô.
Trần Kiêu không có tật xấu uống say mất trí nhớ, anh nhớ rõ, tối qua, cũng trên chiếc xe này, hai người họ ngồi giống hệt như trước, nam trái nữ phải, có chiếc kẹo quýt đảm nhiệm vai trò triền miên, ngọt ngào vô hạn.
Đó là một chiếc kẹo quýt chỉ ngọt không chua.
Hồi tưởng cảnh tối qua, hơi lạnh trong xe hình như lên cao mấy độ.
Trần Kiêu tỉnh táo không dễ bị trêu chọc như vậy, anh khựng lại giây lát, cụp mắt cười: "Xem ra tạm thời em không cần."
Thoạt nhìn có vẻ ung dung, nếu vành tai không đỏ lên thì càng có sức thuyết phục.
"Mẹ em đã nói, tật xấu say xe của em là tùy vào xe. Bây giờ suy nghĩ, bà ấy tổng kết rất chuẩn. Nhưng để đề phòng, anh vẫn nên cho em một chiếc kẹo quýt đi."
Đùa chó con nhất định phải chú ý đúng mực, kẻo chó con ngoan ngoãn tới đâu thẹn quá hóa giận lại sẽ động khẩu.
Lộ Nam được lợi thì dừng nhìn thấy Trần Kiêu lén ngáp một cái, bèn tri kỉ đề nghị: "Còn tiếng nữa mới tới nơi, anh chợp mắt một lát?"
Tài xế vẫn là người hôm qua, dù sao họ vừa nói tiếng Trung, ông chú chừng tuổi, tướng mạo điển hình người địa phương bèn cười ha ha mở tấm chắn, bây giờ người hàng sau đừng nói là ngủ (danh từ!), cho dù đánh nhau trăm hiệp cũng không sao.
À, đương nhiên sẽ không đánh nhau.
Tối qua có bầu không khí trăng thanh gió nhẹ, còn hiện tại là thanh thiên bạch nhật, kiềm chế thì hơn, nếu không Lộ Nam còn phải chỉnh lại trang dung.
Trần Kiêu cũng quả thật buồn ngủ, anh cười xin lỗi, cũng đề nghị: "Còn lâu mới tới, em có muốn cởi giày thả lỏng chút không?"
Đôi xăng đan đế bằng cao -cm, vừa rồi lúc ở quán bar, anh lo chân cô liệu có chịu được không.
[Mặc dù đề nghị của anh em rất hài lòng, nhưng, chúng ta mới yêu nhau một tháng, anh cứ để ý tới chân em, cho dù da mặt em dày, cũng sẽ ngại nha!!!]
[Gánh nặng gánh nặng, ta gánh nặng hình tượng quá!]
Lập tức hiểu ra oán trách và lên án trong mắt Lộ Nam, Trần Kiêu nắm tay để trước miệng, giả vờ ho khan.
Có qua có lại, hai người trêu đùa lẫn nhau, lại cùng bật cười.
Thật ngốc nghếch.
"Anh đặt báo thức, nếu em muốn ngủ thì cũng ngủ một lát đi."
Nói xong, anh điều chỉnh thân thể, tựa đầu vào phần gối, nhắm mắt lại, để lại không gian riêng tư cho bạn gái.
Lộ Nam nhẹ tay nhẹ chân cởi dây đeo xăng đan, mặc dù không thả chân ra ngoài, nhưng thả lỏng ngón chân, cũng thoải mái hơn nhiều.
Lộ Nam trong lòng âm thầm thề: ta phải tranh thủ sắp xếp spa kiểu Thái cho mình mới được! Nhất định!
Bác tài lái xe vững vàng, Lộ Nam ôm suy nghĩ như vậy, không bao lâu cũng thiếp đi.
...
Hai chiếc xe tới bến tàu, Lộ Nam cài khóa dép, lại là một cô gái xinh đẹp, thời thượng!
Bến tàu du khách như dệt, Hồng Vĩ tò mò hỏi: "Tôi đã tìm hiểu, trên mạng nói bây giờ là mùa hế hàng du lịch Thái Lan. Nhưng sao vẫn có nhiều người thế này?"
Hạng Phỉ Phỉ nhìn anh ta: "Bởi vì bây giờ là nghỉ hè."
Hồng Vĩ bừng tỉnh: à phải, ngay cả người nhà của Lộ tổng cũng chọn lúc này đi du lịch.
"Nhưng, nhiều người thế này, chúng ta phải xếp hàng tới khi nào?" Hồng Vĩ nhỏ giọng hỏi, anh ta khá xấu hổ, buổi chiều đi đường khá nhiều, lại ngủ một giấc trên xe, bây giờ anh ta đói.
Không đợi Hồng Vĩ hỏi thêm, đáp án đã tới.
Hôm nay Ruby chạy thử, cho nên nhóm Nguyên Xuyên tới bến tàu không cần mua vé, xếp hàng.
Bọn họ gặp được người Krit phái tới tiếp đón, đi theo đối phương vào lối đi riêng, chưa tới p đã lên thuyền.
Phải nói, Ruby chỉ là du thuyền bình thường mà thôi, nếu nói về thể tích và sức chứa người liệu có khiến người khác chấn động không, thì không thể.
Nhưng nó mới cải tiến, khoang thuyền trong ngoài trang trí dưới ánh chiều tà, khắp nơi hiển lộ ra vẻ quý báu giống hệt cái tên.
Lên boong tàu, Lộ Nam thầm hiểu trong lòng, hơi quay đầu, ánh mắt còn đang nhìn bố trí trong khoang, ngoài miệng thì nhỏ nhẹ bảo Trần Kiêu: "Chiếc Ruby này định vị có ý tứ."
Có thể thấy, Krit bỏ tiền cải tiến, lắp đặt không thấp.
Mọi người đều biết, du thuyền chở khách, du thuyền chơi đêm ở Thái Lan chủ yếu phục vụ du khách, định giá thường sẽ không cao, dù sao lên du thuyền khách tiêu dùng và tiền tip mới là lợi nhuận chính.
Vừa rồi du thuyền ngừng ở bến tàu đa phần đều tương đối giản dị tự nhiên, Ruby là du thuyền chói sáng nhất trong đó.
Lộ Nam đoán, Krit muốn chế tạo Ruby thành du thuyền xa xỉ ở duyên hải Thái Lan.
Chỉ dựa vào sức của mình Krit thì chưa chắc làm được cái này, nhưng sau lưng anh ta còn có vọng tộc bản địa. Nhóm Nguyên Xuyên tới, Lâm lão tiên sinh và A Vĩ cũng đã tới - không có gì phải nghi ngờ, họ tới từ trên trời, đi máy bay trực thăng.
"Đứng chung một chỗ với Lâm lão tiên sinh, là cha mẹ và anh trai của Krit à? Xem ra vị phú n đại này cho dù là con út trong gia tộc, cũng quả thật được cha mẹ ưu ái, cũng duy trì được tình nghĩa mặt ngoài với anh trai." Lộ Nam lần nữa kết luận.
Chỉ một chiếc du thuyền nho nhỏ chạy thử, cả gia đình đều tới.
Trần Kiêu gật đầu, quay sang nhìn Lộ Nam chân thành khen ngợi: "Chứng tỏ năng lực tuyển chọn khách hàng của Lộ tổng mạnh thế nào."
Trợ lý Địch và Lý Thanh đứng cạnh hai người họ cũng nghe thấy đối thoại.
Lý Thanh kiêu ngạo ưỡn ngực: ta biết, đi theo Lộ tổng tiền đồ rộng mở.
Trợ lý Địch: ừ, cô vui là được. Dù sao tôi biết quá nhiều, thừa nhận cũng nhiều.
"Trần tổng, Lộ tổng, tới đây, tôi giới thiệu cho hai người một chút..." Lâm lão tiên sinh làm người trung gian, Trần Kiêu và Lộ Nam chỉ cần phụ trách mỉm cười, gật đầu, nắm tay là đủ.
Ngoài họ, còn có khách khác, nhóm Nguyên Xuyên ở boong tàu hàn huyên một lát bèn tiến vào khoang ngồi xuống.
Trong khoang thuyền vẫn lộng lẫy như bên ngoài, nhưng bố cục cấu tạo thì không khác biệt mấy so với các du thuyền khác, ở giữa đặt sân khấu cao cm.
Hồng Vĩ bắt đầu nhỏ giọng thì thầm: "Nghe nói, biểu diễn trên du thuyền đều rất hào nhoáng."
Quả thật, hào nhoáng.
Lộ Nam may mắn không mang theo nhóm Hoàng nữ sĩ.
Ruby nhắm vào những người vung tiền như rác, nó đắt ở khung cảnh, ở đội ngũ trình diễn hợp tác với họ. Nhưng không hề chứng tỏ họ theo tuyến đường nghệ thuật cao cấp.
Tiệc tối và biểu diễn đồng thời bắt đầu, các nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên trợn mắt há mồm, Lộ Nam thì chủ yếu chú ý menu rượu, cocktail.
Ruby cung cấp miễn phí bia, cocktail, rượu vang, rượu mạnh, trong đó rượu mạnh không những bao gồm loại rượu ngoại nổi tiếng như whisky, còn có rượu Nhật và rượu trắng TQ...
Nhưng Lộ Nam biết, lên thuyền rồi gọi loại rượu trắng phía sau uống lạnh, sẽ không nhiều.
Cho nên rượu Hài Hòa muốn tiêu hao trên Ruby, còn phải lợi dụng cocktail.
Chú ý, Lộ Nam dùng từ "tiêu hao", mà không phải "tiêu thụ".
Bởi vì lông cừu ở trên người cừu, sau này khách lên Ruby, lúc trả tiền vé, sẽ bao gồm cả chi phí ăn uống.
Lộ Nam so sánh menu rượu với số đồ uống hôm qua Lâm lão tiên sinh chiêu đãi, gọi mấy loại tối qua không nếm, nhân viên phục vụ xác nhận nhiều lần: " ly phải không?" Mặc dù họ không có quy định uống không hết sẽ phạt tiền, nhưng nếu vị nữ sĩ TQ này uống say làm loạn, e rằng cũng không tốt lắm, nghe nói là khách quý của boss nhỏ.
"Phải, không sai, mấy món này mỗi thứ một ly, tổng cộng ly." Lộ Nam mỉm cười.
Trần Kiêu không ngờ anh mới hàn huyên với Lâm lão tiên sinh một lát, trước mặt Nam Nam đã xếp ly cocktail màu sắc khác nhau, anh tỏ ra hơi lo lắng.
Tay trái Lộ Nam nhẹ nhàng vỗ lên tay phải Trần Kiêu, để anh đừng lo.
Sau đó cô dẫn theo thuộc hạ bắt đầu nếm rượu.
Sự thật chứng minh, nồng độ cồn trong cocktail trên tàu Ruby cao hơn, cá nhân Lộ Nam cho rằng, đây là hi vọng khách uống rượu xong có thể mau chóng "cởi bỏ trói buộc", "thả bay tự mình".
Lộ Nam còn nếm ra, tên nhóc Krit này quả thật có ý tứ, trong cocktail thường sử dụng loại hoặc loại rượu trở lên, Lộ Nam hiện giờ nếm, nguyên liệu chính đều dùng rượu Hài Hòa, nguyên liệu phụ mới là loại rượu khác.
Như vậy rất tốt, triệu đô rượu Hài Hòa trên Ruby phỏng chừng chưa tới năm là tiêu hao hết.
Cô và thuộc hạ chia nhau uống ly, vốn định gọi thêm vài ly, nhưng quay sang nhìn nhóm Hạng Phỉ Phỉ đều bắt đầu đỏ mặt.
Lộ Nam cười nhẹ: "Được rồi, đã xong chính sự, các bạn thả lỏng đi."
Hồng Vĩ và Hầu Dũng quả thật không thể vui mừng hơn? Cười khì với Lộ Nam, thoáng cái biến mất giữa sân nhảy.
Hạng Phỉ Phỉ thì không đi, cô ấy nhìn những bóng dáng thướt tha nhiều vẻ trên sàn nhảy, rồi nhìn lại bản thân: bỗng nhiên tự ti.jpg.
Lộ Nam bê ly cocktail mới gọi, cô biết Hạng Phỉ Phỉ luôn không tự tin với vẻ bề ngoài, bèn cười với cô ấy: "Sao thế, cậu xem bọn họ trắng như vậy, đó là bởi vì phần cánh tay, chân, và ngực lộ ra đều bôi phấn. Còn về dáng người, đều có thể thông qua vận động hoặc phẫu thuật cải thiện. Phỉ Phỉ của tớ ơi, cậu phải tin tưởng vẻ đẹp là đa dạng, cậu cũng rất đẹp~"
Wink với con gái không sợ dầu mỡ, Lộ Nam nháy mắt.
Phỉ Phỉ hồi hộp, tim đập dồn dập vài cái: a a a a Lộ Nam xinh đẹp quá.
Bầu không khí trên sân nồng nhiệt, những vũ công bắt đầu mời khách tham gia cùng.
Có vũ công cao ráo diễm lệ lắc eo xông tới nhóm Trần Kiêu, Trần Kiêu xua tay ra hiệu không tham gia, đối phương còn không vui, tiếp tục liếc mắt đưa tình, cố gắng sờ tay lên ngực anh.
Trợ lý Địch nhận được ánh mắt của boss, tiến lên giải vây, kết quả bị yêu tinh khác, à không phải, vũ công khác kéo đi.
Mắt thấy vũ công dáng người nóng bỏng cố gắng dán bầu nguc của anh ta lên mặt Trần Kiêu, Lộ Nam chậc lưỡi một tiếng, nói với Phỉ Phỉ: "Tớ phải đi bảo vệ trong sạch của Trần tổng đây."
Cô đứng dậy vòng qua phía sau Trần Kiêu, tay phải đặt lên vai trái anh, ngón trỏ nhếch lên, lắc lư: no, đây là người của ta.