Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

chương 392

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Vĩ ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói tiếng Thái với ông chủ: "Thực ra, ngài không cần đi chuyến này, tôi mang theo Trần tổng và Lộ tổng tới là được."

"Vốn dĩ, tôi cũng không định đi. Nhưng dạo này sòng bạc loạn "chuột" khiến mọi người đều biết, bảo tôi giả câm vờ điếc, tôi không làm được. Sao, đám người đó, lại đỏ mắt hả?" Lâm lão tiên sinh nheo mắt: "Tôi biết, Kỳ Vĩ (con trai ông ta) bảo cậu đừng nói với tôi, nhưng cậu xem nó xử lý bao lâu rồi? Xử lý xong chưa?"

A Vĩ cúi đầu: "Đại thiếu gia làm việc luôn lấy ổn làm đầu."

"Tôi thấy nó thiếu kiên quyết thì có." Lâm lão tiên sinh thở dài: "Lúc đầu bảo nó chăm chỉ học tập, làm việc khác, tài chính, công thương nghiệp, có gì không tốt? Nó lại không, nói muốn quản sòng bạc, vậy tôi để nó quản. Kết quả, cậu xem bây giờ còn không quản lý nổi... May mà nó tìm được cô vợ tốt, sinh cho tôi một đứa cháu tốt, bằng không sản nghiệp nhà họ Lâm chúng ta giao vào tay nó? E là không giữ được."

Việc này, không phải A Vĩ có thể xen vào, anh ta hết sức thông minh coi như không nghe thấy ông chủ dong dài, ngược lại hỏi sang chuyện khác: "Những quán bar làm ăn bình thường ở Bangkok đã bắt đầu trang hoàng lại. Ông chủ, ông nói rượu Hài Hòa có thể bán được ở quán bar Thái Lan không?"

"Thoạt đầu là -, nhưng bây giờ, có lẽ là -." Nói tới đây, tâm tình Lâm lão tiên sinh tốt hơn: "Nguyên Xuyên sử dụng hàng loạt thủ đoạn marketing, những nước Đông Nam Á nhỏ này, cũng chỉ đến thế? Chẳng phải họ sùng bái nước Mỹ còn gì? Quảng cáo trên Quảng trường Thời Đại đó, chắc cũng có hiệu quả."

A Vĩ biết, ông chủ nhà mình lén nhận xét mấy nước như Thái, Malaysia không mấy khách khí: " hôm nay tôi nghe nhân viên Nguyên Xuyên nói, tất cả bố trí chiến lược xuất khẩu rượu Hài Hòa ra thị trường nước ngoài đều do Lộ tổng làm."

Lâm lão tiên sinh nghe vậy, cũng không bất ngờ, ông ta cảm khái một tiếng: "Cho nên tôi luôn nói, kinh doanh, đừng để ý được mất nhất thời, phải xem lợi ích lâu dài. Đừng vì giao dịch nhỏ mà không để trong lòng. Giống rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, một năm trước, ai biết nó? Nhưng bây giờ, tôi thấy nó có thiên thời địa lợi nhân hòa, chưa chắc không thể mở một con đường ở nước ngoài."

"Ông chủ thật sự coi trọng rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên thế sao?" A Vĩ thừa nhận, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên làm cốt rượu cocktail rất phù hợp, nhưng muốn ở thị trường nước ngoài đã bị loại rượu mạnh khác chiếm cứ xé ra một lỗ hổng, không phải chuyện dễ dàng.

"Không không không. Tôi đã bảo cậu rồi, tôi coi trọng Lộ Nam." Lâm lão tiên sinh sờ râu, cười nói: "Cô ấy hiện tại làm việc ở Nguyên Xuyên, nên tôi cũng coi trọng Nguyên Xuyên. Nhưng cũng phải nói, người thừa kế tập đoàn Nguyên Xuyên cũng có vài phần bản lĩnh, nhất là sáng suốt nhìn người, có trí dùng người, ôi, hễ Kỳ Vĩ bằng nửa Trần Kiêu, gìn giữ sản nghiệp cũng không phải vấn đề."

A Vĩ ngạc nhiên khi anh ta cố gắng chuyển đề tài, ông chủ vẫn vòng ngược lại, bèn dốc hết sức lực nói sang chuyện khác: "Lại nói về vị Trần tổng này, sáng nay tài xế nói với tôi một chuyện."

Anh ta lại gần ông chủ, nhỏ giọng nói vài câu - cho dù là nói tiếng Thái, nhưng nói về riêng tư của người khác, cũng chột dạ nha!

Lâm lão tiên sinh nghe xong, ý vị thâm trường, bách chuyển thiên hồi "a" lên một tiếng, cười nói: "Mặc kệ thật hay giả, bọn họ đứng chung một chỗ thoạt nhìn rất xứng đôi. Cũng tốt còn gì?"

A Vĩ khó hiểu: "Tôi cho rằng, ngại sẽ trợ giúp Krit tiên sinh theo đuổi Lộ tổng."

"Hừ, Krit nếu là cháu trai của tôi, vậy tôi không cần mặt mũi, lại tăng thêm triệu đô, sau đó đưa ra yêu cầu với Nguyên Xuyên, bảo Lộ Nam làm người kết nối với công ty tôi, để thằng nhóc đó có cơ hội tiếp xúc lâu dài. Nhưng Krit dù sao cũng không phải con cháu tôi, hôn sự của nó, cha mẹ nó tự có cân nhắc. Đã không thể qua lại với mục đích hôn nhân, vậy nhiều nhất nó cũng chỉ muốn tìm người yêu đương mà thôi. Con gái TQ ta là để cho nó luyện yêu à? Nằm mơ đi thôi!" Lâm lão tiên sinh lén chửi bậy một câu, sau đó nhỏ giọng bổ sung: "Tôi thấy, như bây giờ rất tốt, nói câu lương tâm, tôi cũng cảm thấy Trần Kiêu đẹp trai hơn, phù hợp với thẩm mỹ người TQ ta, cũng xứng đôi với Tiểu Lộ hơn. Cậu coi như không biết, sau này đừng nói lỡ miệng trước mặt nhân viên kết nối của Nguyên Xuyên. Xã hội này, có rất lớn ác ý với phụ nữ, nhất là với những người phụ nữ xinh đẹp lại giỏi giang, chúng ta đừng làm người xấu."

"Vâng, ông chủ." A Vĩ gật đầu.

Cách lối đi rộng rãi, chỗ Trần Kiêu và Lộ Nm căn bản nghe không rõ Lâm lão tiên sinh và quản gia đang thì thầm cái gì - nhưng thực ra, thính giác của Lộ Nam rất tốt, cô còn nghe thấy tên mình và Trần Kiêu, nhưng đáng tiếc bọn họ nói tiếng Thái.

Lộ Nam viết vào giấy nhớ: em cảm thấy bọn họ thoạt đầu nói chính sự, nhưng sau đó không đúng, hình như là tán gẫu bát quái.

[Hừ, ta không phát ra tiếng đấy! Càng an toàn! Càng bí ẩn!]

Trần Kiêu bật cười vì hành động trẻ con của cô, cầm giấy bút, giống như chuyền tờ giấy nhỏ trong lớp học, đưa sang: Không phải em biết chút tiếng Thái sao? Không nghe rõ bọn họ đang nói gì à?

Lộ Nam mím môi: em chỉ biết , câu, hôm đó buổi tối rảnh rỗi nên xem TV học lỏm thôi.

Trần Kiêu quay đầu, viết loẹt xoẹt: cho nên tối hôm đó rốt cuộc em nói câu đó nghĩa là gì?

Lộ Nam bóc giấy nhớ ra, gập lại nhét vào trong túi.

Không phải để giữ lại kỷ niệm tình yêu dính nhớp gì đó, mà đó là thói quen của cô.

Ban nãy trên tờ giấy này, bọn họ thảo luận nho nhỏ về khách hàng, cho dù không có bất cứ chữ nào tỏ ý không tôn trọng Lâm lão tiên sinh, nhưng để đề phòng, tất cả thông tin chữ viết, cho dù xé nát cũng phải tìm chỗ an toàn lại xé.

Lộ Nam làm xong, cười nhẹ với Trần Kiêu, kéo miếng che mắt xuống: ngủ!

Câu nói đó? Đợi bao giờ chị đây tâm tình tốt sẽ phiên dịch sang tiếng Trung cho em nghe nha.

Còn bao giờ chị đây tâm tình tốt? Em đoán?

"Nhưng, sao anh lại là em trai?" Trần Kiêu hết sức vô tội hỏi một câu.

Anh không nhận được câu trả lời, bất đắc dĩ cũng kéo miếng che mắt xuống. Ngủ bù!

...

Bay tiếng, đến nơi, đổi xe đi tiếp tiếng.

Trong túi Trần Kiêu bây giờ có kẹo quýt, nhưng Limousine vẫn khá hơn xe bus nhiều, sắc mặt Lộ Nam chỉ hơi trắng bệch, hoàn cảnh và cường độ này, cô còn chưa tới mức muốn nôn.

Sòng bạc Vân Đình xây ở đỉnh núi, có một đoạn quốc lộ vòng quanh núi, xe hơi của Lâm lão tiên sinh chỉ tới chân núi, sau đó đổi xe.

Tới chân núi, Lâm lão tiên sinh cười ha ha: "Không biết các vị có phải lần đầu tiên đến Vân Đình? Nếu thấy hứng thú, vậy đặt hành lý trên xe, ngồi cáp treo ln đỉnh, cũng có thú vị kiểu khác."

[Cứu tinh! Đi đường núi ta không đảm bảo chính mình liệu có thể đứng vững, cho nên ta...]

"Lâm tiên sinh đã nói thế, vậy tôi nhất định phải lên cáp treo." Lộ Nam mỉm cười.

Trần Kiêu quay sang hỏi thuộc hạ: "Tôi đi cùng Lộ tổng. Các cậu muốn đi xe hay cáp treo?"

Trợ lý Địch, Lý Thanh, Hồng Vĩ đứng sau liếc nhau, bọn họ cũng muốn đi cáp treo.

Trần Kiêu mỉm cười hiểu rõ: "Như vậy làm phiền Lâm tiên sinh giúp chúng tôi đưa hành lý lên núi."

Bọn họ người, vừa vặn ngồi một thùng xe.

Rừng mưa nhiệt đới ở dưới chân, cảm giác khá tuyệt.

Ln đỉnh núi, mọi người nhìn thấy một thành phố dường như được xây trên đây, nơi này chính là sòng bạc Vân Đình.

Lộ Nam chưa từng tới chỗ này, nhưng đời trước từng tới Ma Cao và Las Vegas.

Cô khá hiểu biết về quy mô sòng bạc kiểu này.

Thí dụ như, ngoài khu vực bài bạc, thì những khu giải trí này đều sẽ xây khu vui chơi, trung tâm thương mại, nhà hàng đặc sản, quán bar vũ trường, sân khấu lớn, sảnh hội nghị..., nghiễm nhiên biến thành một thị trấn nhỏ.

Lúc bọn họ tới đỉnh núi đã hơn h chiều, trên mặt Lâm lão tiên sinh cũng mệt mỏi, nói với nhóm Nguyên Xuyên: "Trần tổng, Lộ tổng, bây giờ đã tới Vân Đình, vậy đừng khách sáo với tôi. Phòng đã chuẩn bị tốt, mời các vị vào nghỉ ngơi, tối nay tôi có chuyện riêng, nên không đi theo, các vị có thể tùy tiện dạo chơi, nếu có nhu cầu gì, nói thẳng với A Vĩ nhé."

Trần Kiêu gật đầu, thay mọi người cảm tạ Lâm lão tiên sinh khoản đãi - cũng hết cách, khách sạn trên đỉnh núi này do người ta mở, chẳng lẽ chỉ vì tỏ ra khí khái không chiếm hời chỗ Nhà tiêu thụ nên không cần nghỉ ngơi sao?

Lâm lão tiên sinh rất khách sáo, nhóm Nguyên Xuyên hiện tại người, lễ tân được dặn dò trước cũng đặt phòng cho họ.

Trợ lý Địch nhỏ giọng hỏi Trần Kiêu: "Trần tổng, chúng ta có cần trả lại phòng không?"

Ý anh ta là có thể ở cùng một phòng với nghiệp vụ ban Thị trường nước ngoài Hồng Vĩ.

"Không cần, đã là ý tốt của Lâm lão tiên sinh, như vậy làm thủ tục vào ở đi." Trần Kiêu quyết định.

Lộ Nam cũng quay sang khẽ nói với Lý Thanh: "Tháng , là mùa ế hàng của sòng bạc, người sẽ không quá nhiều, nhưng buổi tối tốt nhất vẫn nên đi cùng nhau, đừng về phòng quá muộn."

Nói xong những điều này, cô bỗng cảm thấy bản thân bây giờ rất giống chủ nhiệm lớp, bèn lắc đầu: "Tôi dong dài quá, trong lòng mọi người biết đúng mực là được."

Hồng Vĩ khách sáo nói: "Không sao, nếu không phải Lộ tổng ngài nhắc nhở, tôi lần đầu xuất ngoại cũng không biết muốn làm trò cười bao lần."

Mọi người làm xong thủ tục, nhận thẻ phòng, vừa rồi hành lý đi theo xe hơi cũng tới. Nhân viên khách sạn đẩy xe hành lý, cung kính xác nhận thân phận với nhóm họ.

Trần Kiêu và Lộ Nam bởi vì thân phận chức vụ, phòng của người họ không cùng tầng với người còn lại.

Trợ lý Địch luôn luôn nhớ kỹ thân phận của mình: "Trần tổng, tôi giúp ngài xếp hành lý?"

"Lộ tổng, tôi tới đặt va ly giúp ngài?" Lý Thanh cũng không cam lòng yếu thế, dò hỏi.

Trần Kiêu và Lộ Nam đồng thời nói với họ: "Không cần, để nhân viên phục vụ làm là được."

Nói xong, hai người họ đều bật cười, Lộ Nam lên tiếng: "Hôm nay mọi người đều mệt, vừa đi máy bay lẫn xe hơi, về phòng nghỉ ngơi đi."

Vào phòng, nhân viên Nguyên Xuyên phát hiện, Lâm lão tiên sinh chiêu đãi chu đáo đến mức nào? Trong phòng họ có rượu vang, đĩa trái cây, thậm chí còn có một ít phỉnh. Hồng Vĩ gõ cửa phòng bên cạnh, phát hiện trong phòng trợ lý Địch cũng có, giá trị cũng không nhiều, chỉ tầm nghìn tệ, đủ chơi một ván nhỏ.

"Cái này?" Hồng Vĩ và trợ lý Địch đưa mắt nhìn nhau.

Trợ lý Địch nói: "Để tôi nói với nhóm Trần tổng một tiếng."

Trần Kiêu và Lộ Nam vào phòng, ngược lại không có phỉnh, chỉ có tấm thẻ màu đen, có thể vào sảnh VIP cấp triệu trở lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio