Trần Kiêu không thể nghi ngờ, là một người tinh tế tỉ mỉ.
Đặc biệt là với Lộ Nam, anh khao khát trong khoảng thời gian ở cạnh nhau, ghi nhớ từng nét mặt, từng câu nói của cô.
Có lẽ đây chính là "si hán" thịnh hành trên mạng hiện nay? Khụ khụ, tóm lại đối diện Lộ Nam, anh khác hoàn toàn.
Bất kể thế nào, Trần Kiêu đều nhận thấy, Nam Nam quả thật không có tình cảm sâu nặng với chú.
Cái này khiến Trần Kiêu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như hôm nay Nam Nam đề cập tới thân nhân mất mạng vì đánh bạc là trưởng bối mà cô kính yêu, như vậy lúc đó cô ấy sẽ khó chịu thế nào? Cho dù là bây giờ, vạch trần vết sẹo lần nữa, cũng sẽ rất đau lòng phải không?
Trần Kiêu biết anh nghĩ thế quả thật rất máu lạnh, nhưng - may mà, ông chú này không phải người quan trọng với Nam Nam.
Anh chỉ cảm thấy thương xót cho cô.
Trần Kiêu sau khi nảy sinh tình cảm vượt quá tình đồng nghiệp với Lộ Nam, quả thật không nhịn được xem đi xem lại hồ sơ việc làm của Nam Nam ở Nguyên Xuyên, ngay cả từng tờ giấy chứng nhận đều khao khát lấy làm của riêng. Đây là thông tin công khai, không tính là lạm dụng chức quyền.
Anh rõ ràng nhớ ngày tháng Nam Nam sinh ra và trường lớp từng học.
Nghỉ hè cấp , cô ấy mới .
Cô ấy còn nhỏ như vậy, nhìn thấy người chết thối rữa trong bẫy săn thú, cái đầu bị rắn độc cắn sưng tím, sẽ chấn động thế nào chứ.
Người không trải qua chuyện như vậy, căn bản không biết hình ảnh này sẽ đáng sợ thế nào, đủ để làm mờ thật mạnh trên phim truyền hình.
Nghe cô nói, cô còn ở thời khắc nguy cấp che mắt em trai lại.
"Xin lỗi, anh..." Anh không nên hỏi.
Trần Kiêu khao khát chịu thay cô cầm lấy tay trái Lộ Nam, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô, cảm nhận lòng bàn tay cô hơi ẩm ướt, trong lòng càng đau xót.
Lộ Nam ngại ngùng nắm tay lại, xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cười trấn an anh: "Không sao, kỳ thực bây giờ em cũng không nhớ rõ lắm. Thật đấy."
Là giả, cô còn nhớ rõ.
Là người đầu tiên phát hiện thi thể, Lộ Nam bị yêu cầu làm ghi chép; ngoài ra, họ hàng nhà họ Lộ sau khi chạy tới cũng không ngừng hỏi han tình hình từ người phát hiện ra thi thể đầu tiên như cô.
Trong quá trình kể lại, không thể tránh né hết lần này tới lần khác khắc sâu ấn tượng.
Vẫn là Hoàng nữ sĩ vừa đưa Lộ Dương trở về, mau chân quay lại kịp thời nổi giận một trận, bảo cô về nhà, cô mới được giải thoát từ quá trình bị ép nhớ lại hiện trường thấy xác.
Đêm đó Lộ Nam bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Nhưng lúc đó, cha Lộ và Hoàng nữ sĩ đang bận xử lý hậu sự của chú Lộ Nam - kiểu chết này rất mất mặt, hôn nhân của người chú mê cờ bạc của Lộ Nam vốn đang trên bờ vực sụp đổ, vợ chú ấy nghe tin càng không muốn xuất hiện. Cho nên trọng trách lo liệu hậu sự của chú Lộ Nam giao cho cha mẹ Lộ Nam, ai bảo bọn họ là những người có thể diện nhất trong nhà họ Lộ hiện nay, trong đại gia đình, nên nhiều bận tâm chút chuyện.
Lộ Nam ở tuổi đó đã nhận ra, Hoàng nữ sĩ kỳ thực không đau lòng khi chú Lộ Nam qua đời, nhưng lại rất bực tức vì phải xử lý những chuyện này.
Lộ Nam sợ bị giận lây, chịu đựng khó chịu tâm snh lý, tới nhà bà.
Tối hôm đó cô bắt đầu sốt, nói mê, bà mang cô đi bệnh viện.
Ra khỏi bệnh viện, truyền nước hạ sốt, về nhà, cũng là bà trong ngày, gọi hồn an ủi cho cô - đây là phong tục lưu truyền ở vùng Giang Nam, đặt một bát gạo sống đầy, cắm / nhét một chiếc đũa vào, sau đó đắp băng gạc và thảo dược màu vàng lên cổ tay người bị hoảng sợ, sau đó thân nhân liên tục hô tên người cần gọi hồn, gọi hồn phách vì sợ hãi bỏ nhà đi trở về. Nghe nói chiếc đũa cắm trong bát gạo hướng về phương hướng nào, thì hồn phách ở phương hướng đó sẽ trở về.
Đây là chuyện mê tín mà quá khứ Lộ Nam coi thường, nhưng bà làm bạn với cô đêm, bà nói phương ngôn kêu gọi và trên tay tỏa ra mùi thơm thảo dược kỳ quái, lại khiến tâm hồn cô dần dần yên ổn.
Chỉ tiếc, Lộ Nam có trí nhớ quá tốt, đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ vết thương lộ ra cả xương trắng trong bẫy thú - hóa ra mỡ người có màu da cam; cô còn nhớ cái đầu tím đen lớn hơn quả bóng rổ, hình như dùng kim đâm nhẹ một cái, là có thể phun ra máu bầm.
Làm cô chân chính yên tâm, trước giờ đều không phải quên, mà là chấp nhận: "Lúc hỏa táng em không đi, nhưng lúc đưa tang em đi. Chứng kiến cái chết, chứng kiến mai táng, em không sợ hãi nữa." Không phải không cho đi xem hỏa táng là ưu đãi của Lộ Nam, mà là tất cả tiểu bối trong nhà họ Lộ đều không đi, buồn cười thay, lúc này, những người lớn đó lại cảm thấy hỏa táng có phần không "sạch sẽ", lo lắng bọn nhỏ sẽ bị hoảng sợ.
Trần Kiêu lại bắt lấy cái tay cô thu lại, vuốt lên nắm đấm, lấy khăn giấy lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay cô.
Anh khó tưởng tượng ra, cha mẹ Nam Nam lúc đó chỉ vì thể diện của họ hàng, mà lại không để ý tới con cái sợ hãi, bận rộn vài ngày làm tang sự cho "người khác".
Nghĩ tới những chuyện này, quai hàm Trần Kiêu nghiến chặt.
Lộ Nam lấy tay đã lau sạch mồ hôi lạnh vỗ lên má mình, thản nhiên nói: "Trong ấn tượng, chú em ban đầu làm thuê ở ngoài, sau đó từng vào đồn công an, ra ngoài càng khó tìm việc làm, bèn làm nghiệp vụ viên ở công ty cha em, làm rất nhiều năm. Lừa được một cô gái, cũng chính là cô của em sau đó, kết hôn xong mới rời khỏi công ty cha em. Nghe nói trước kia ra ngoài thu tiền hàng, ông ấy thường chơi trò mất tích, đương nhiên là cả người lẫn tiền đều mất tích, đến khi người trở lại, luôn nói tiền bị trộm hoặc bị cướp hoặc không tìm thấy nữa...; bảo ông ấy làm những việc không liên quan tới tiền, chẳng hạn như ra ngoài giao hàng, ông ấy cũng gây ra vấn đề, nói đánh rơi hàng, hoặc là bị dân bản xứ giành mất. Hoàng nữ sĩ - à, mẹ em nói, hàng hóa bị ông ấy bán với giá thấp, tiền cũng bị tiêu hết. Em cảm thấy mẹ em suy đoán rất đúng. Dù sao từ khi em hiểu chuyện tới giờ, cha mẹ em vì ông ấy mà cãi nhau vô số lần."
Nguyên nhân cãi vã cũng không khó đoán, ông bà nội Lộ Nam qua đời sớm, chú Lộ Nam là con út trong nhà họ Lộ, do anh trai chị gái nuôi nấng trưởng thành. Đại khái chính vì chưa từng chịu khổ, cho nên luôn chơi bời lêu lổng, năm chín mấy còn học theo kẻ khác cản đường cướp bóc, lúc bị bắt, nộp tiền bảo lãnh tự nhiên cũng là cha Lộ, người có điều kiện gia đình tốt nhất trong số anh chị em nhà họ Lộ. Sau đó, tôn đại thần này bèn mọc rễ trong công ty của cha Lộ, chuyên cạy góc tường, phải dài tới năm? năm? Lúc rời khỏi công ty còn không quên cạy thêm mấy khách hàng theo.
Hoàng nữ sĩ vốn là người xét nét, tất cả việc làm của em chồng, toàn là những việc bà ấy không thể nhịn.
Nhưng cha Lộ, trong mắt Lộ Nam, lại có vài phần lòng dạ thương hại nhỏ yếu - bằng không sau đó cũng không thể tìm tiểu tam nghe nói bị bạo lực gia đình, không chịu nổi mới ly hôn - về sau hẵng nói.
Hai vợ chồng thoạt đầu tử tế nói chuyện, tới ầm ĩ "anh trợ giúp em trai anh, tôi cũng trợ giúp nhà mẹ đẻ tôi"... thật là tuần hoàn ác tính.
Lộ Nam trước nay đều biết, cha mẹ cô đi tới bước ly hôn, hoàn toàn xác minh câu nói: băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh. Tiểu tam chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Nói có chút nhiều, Lộ Nam xấu hổ cụp mắt: "Nghe có vẻ giống cái chân bó vừa thối vừa dài phải không? Hơn nữa, em có phần máu lạnh, đúng không? Chú ruột đấy."
[Đề thêm điểm hay đề toi mạng, phải xem tam quan chúng ta có hợp hay không.] Hàng mi dài của Lộ Nam rung lên, che khuất ánh sáng trong mắt.
Trần Kiêu lắc đầu: "Sẽ không. Anh cảm thấy, em có thể trưởng thành như hiện tại, sáng sủa, tích cực, lạc quan, thật sự không dễ dàng."
Anh sờ lên tóc cô: "Em như vậy, ân oán phân minh, rất tốt."
Lộ Nam giương mắt, cười nhẹ: "Nói tới cũng lạ, từ sau đó, vận may hoặc giả là vận may khi đánh bạc của em luôn rất tốt. Anh biết ngày lễ ngày tết, người trong nhà thường hay chơi mấy ván, mặc kệ là chơi bài hay đoán lớn nhỏ, em gần như không thua bao giờ. Nhưng em không hứng thú với mấy thứ này, vì em cảm thấy cái gọi là "sòng bạc thường thắng" không phải chuyện tốt gì. Nếu trầm luân với kiếm tiền bằng cách này, như vậy cuộc đời coi như bỏ, em sẽ biến thành hạng người em ghét nhất - không nỗ lực làm việc, trầm mê trên chiếu bạc."
Vạn nhất, vận may trong cuộc đời một người là có định lượng thì sao?
Sống lại và bàn tay vàng là vận may mà những người khác cầu cũng không được, nếu còn muốn dựa vào bài bạc kiếm tiền, không làm mà hưởng, Lộ Nam cảm thấy cô ngủ đều sẽ không yên.
Lộ Nam từ khi sống lại đối với mấy thứ này, vẫn có kính sợ nhất định.
Cũng phải nói, cô nói những điều này với Trần Kiêu, cũng không phải muốn tố khổ, thuần túy là cảm thán mà thôi. Dù sao bây giờ cô có thể kiên trì nguyên tắc, cũng vì chưa tới lúc sơn cùng thủy tận đi?
Để Trần Kiêu không tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến - cô thật sự, thật sự không cần, Lộ Nam bắt đầu nói sang chính sự: "Chính vì phía Lâm lão tiên sinh của thị trường Malaysia có tính đặc thù, cho nên người kết nối với Vân Đình phải là người hết sức thận trọng. Hồng Vĩ chỉ là người em chọn tạm thời, cụ thể được không, còn phải quan sát mấy tháng."
"Anh hiểu ý em. Nhân viên tiêu thụ trong công ty tố chất quả thật vẫn có khiếm khuyết." Trần Kiêu nói nhẹ nhàng, kỳ thực công ty tiêu thụ bây giờ cái gọi là huấn luyện, đặc biệt là huấn luyện thị trường cấp thành phố, thường đều chỉ làm cho có mà thôi, ban ngày họp buổi tối hát, chỉ tới vậy.
Trần Kiêu và Lộ Nam đều từng làm việc ở thị trường địa phương, bọn họ đều biết điểm này.
Trần Kiêu ấn sống mũi, nói: "Kỳ thực trước kia anh đã kiến nghị với trụ sở từ lâu, phải duy trì huấn luyện văn hóa công ty với tần suất nhất định, quy chuẩn hóa quy trình huấn luyện. Chỉ có điều, năm nay còn đang thời buổi rối ren, xáo trộn kế hoạch vốn có của anh. E rằng chỉ có cuối năm nay họp tổng kết thống kê xong lượng tiêu thụ tăng trưởng cả năm, trụ sở mới suy nghĩ liệu có nên tiến hành cải cách."
Lộ Nam đặt tay lên mu bàn tay anh: "Dù con đường dài nhiều trở ngại, nhưng cứ đi sẽ tới đích. Cùng quân nỗ lực!"