Bây giờ Hoàng nữ sĩ làm chuyện này rất lão luyện - cũng phải nói, cho dù không ra ngoài lập nghiệp, với kinh nghiệm cuộc sống của mình, bà ấy cũng không để con gái chịu thiệt trong chuyện đền bù này.
Chỉ có điều chìm nổi thương trường, tính khí nôn nóng trước kia bớt đi không ít, hơn nữa bà ấy nhất quán xử sự với người ngoài luôn khách sáo, chu toàn lễ nghĩa, từ nửa năm trước, Hoàng nữ sĩ đã làm quen với các đàn anh, đàn chị, những ủy viên trong Hội đại biểu khu nhà Bách Hợp Viên, bà ấy khi trước làm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa, luôn có ít quà tặng kèm, bình rượu nhỏ, hồi tháng , bà ấy cố ý tới nhà mấy vị này chơi, không tốn tiền, còn có thể thành công hòa nhập vào họ.
Vì vậy, lần này phương án đền bù di dời, bà ấy đi theo người trong khu nhà đàm phán điều kiện, không tốn công, còn thu hoạch phong phú.
Chỉ là ngày trước khi ký hợp đồng, Hoàng nữ sĩ vẫn không yên tâm gọi điện thoại cho con gái: "Mẹ hỏi giùm con rồi, ngoài diện tích vốn có, còn có thể mua diện tích không vượt quá m, phí xây dựng đại khái ở .-. tệ/m, tiêu chuẩn thu thuế thế nào con hiểu chứ?"
Lộ Nam gật đầu: "Hiểu được hiểu được, chuyện thuế phí còn sớm, năm nay khẳng định chưa cần đóng."
Hoàng nữ sĩ thì thầm: "Nhưng mẹ vẫn phải nói rõ với con, đến khi một phát đóng thuế căn phòng, cũng là không ít tiền."
Hoàng nữ sĩ, vĩnh viễn lo lắng con gái không đủ tiền.
Có thể vì bà ấy nghĩ thế này: mấy năm trước, bà ấy không có năng lực kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào biện pháp "làm loạn" để chồng cũ móc tiền cho con trai con gái, kỳ thực mỗi lần thành công lấy được tiền, bà ấy ngoài miệng hung tợn vui sướng, nhưng trong lòng hết sức khó chịu; bây giờ bà ấy có khả năng kiếm tiền, bèn ôm tâm tính đền bù, muốn bồi thường con gái về mặt kinh tế.
Chỉ tiếc, con gái mỗi bước chân sải lớn hơn cả mình, vượt qua bà ấy quá nhiều.
Lộ Nam cũng hiểu suy nghĩ của mẹ, bèn cười tủm tỉm nói qua điện thoại: "Tháng trước đã phát nốt tiền thưởng cuối năm giữ lại rồi, chắc đủ đấy ạ. Nếu không đủ, cuối năm nay sẽ thu tiền cửa hàng phải không? Mẹ, đừng sốt ruột, nếu con không đủ nhất định sẽ bảo mẹ."
Hoàng nữ sĩ hài lòng cúp máy.
Trong phòng riêng nhà hàng nào đó ở BK.
Lộ Nam cúp máy, thở dài một cái.
Trần Kiêu lọc xong xương cá cháy, đặt thịt cá vào trong bát Lộ Nam, quay sang hỏi: "Là bác à?"
"Ừ." Nội dung trò chuyện cụ thể Lộ Nam không nói rõ, không phải vì đề phòng Trần Kiêu - nói thật, nếu nói tới đề phòng, mới là chuyện phú nhất đại này nên làm. Cô chỉ cảm thấy, việc tiền nong này, không cần thiết nói ra.
Trần Kiêu nghe hết, cân nhắc, khẽ nói: "Nếu em cần tiền, có thể bảo anh. À, ý anh là, trước kia em hay thích đầu tư gì đó phải không?"
Anh nói dè dặt, dường như lo lắng Lộ Nam giây sau liền trở mặt.
Lộ Nam ngẩn ra, bật cười, má lúm đồng tiền sâu hoắm ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi. Phải rồi, những chuyện cần chú ý về "Dũng hướng chức trường" kỳ thứ nhất ngày mai, trợ lý Địch nói với anh chưa?"
"Cậu ấy nói rồi." Trần Kiêu nhìn mắt cô, thấy cô đồng ý không trái lương tâm, bèn cười nói: "Thực ra anh cũng hơi căng thẳng."
Lộ Nam "ừ" một tiếng", tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Trần Kiêu, nhìn tới nỗi anh run rẩy trong lòng, mới cười rạng rỡ, sờ má anh: "Yên tâm đi, Trần tổng rất sáng sủa. Bảo đảm chương trình lên sóng, các cô gái trong BK đều sẽ hâm mộ ngài. Em đang nghĩ, có cần mua quảng cáo cho anh, gọi là - Chủ tịch trẻ tuổi có tiền có mạo của tập đoàn Nguyên Xuyên, bá tổng hàng thật giá thật?"
Đây là tiêu đề gì vậy, sặc mùi bát quái.
Trần Kiêu bật cười, cầm lấy tay Lộ Nam: "Đừng nghịch."
...
Cuối tháng , chương trình do rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên tài trợ "Dũng hướng chức trường" phát sóng kỳ đầu tiên trên đài truyền hình địa phương BK và nền tảng mạng Cánh Cụt.
Đương nhiên, lúc chiếu, Trần Kiêu đã ghi hình xong giai đoạn đầu.
Bây giờ, anh đang ở biệt thự nhà cũ ở Dung thành, cùng trưởng bối trong nhà xem chương trình.
"Bà nội, chương trình này chiếu tương đối muộn, ngày mai bà xem phát lại cũng được mà." Trần Kiêu khuyên nhủ.
Bà nội hết sức bướng bỉnh lắc đầu: "Ngày mai bà đâu cần đi làm, xem xong rồi ngủ nướng thì đã làm sao? Ông của cháu còn ngâm trà đặc chuẩn bị thức đêm đấy."
"Làm gì có!" Ông cụ lùi lại một bước cố gắng giấu ấm trà trong tay.
Trần Kiêu nghe vậy, tỏ ra không tán đồng, lấy lại ấm trà trong tay ông nội, bảo cô giúp việc bê một ly sữa nóng tới.
Ông cụ Thẩm bê cốc sữa, nhưng không biết nổi giận với ai, cuối cùng đành phải tu hết một hơi.
Tán gẫu, còn p nữa tới giờ chương trình lên sóng, từ lúc này, quảng cáo rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên bắt đầu "làm nóng không khí", dùng phiên bản mà đạo diễn Du quay chụp, hơn nữa bởi vì đài BK thu tiền quảng cáo thấp hơn nhiều so với CCTV, nên phim quảng cáo này kéo dài s hơn thường lệ!
Chủ tịch Thẩm mặc dù ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng đã xem phiên bản hoàn chỉnh, cho nên ông ấy không có phản ứng gì.
Ông bà Trần Kiêu là lần đầu tiên nhìn thấy, lấy làm lạ: "Quảng cáo này quay đẹp thế, giống một bức tranh."
"Là giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK hiện tại, Lộ Nam nhờ quan hệ, tìm đạo diễn nổi tiếng quay chụp..." Trần Kiêu giải thích nghi hoặc cho trưởng bối.
Bà nội bừng tỉnh: "Cái phim về thợ mộc bà xem rồi, quay khá lắm. Xứng đáng giành giải thưởng."
Mặc dù, đó là tượng gỗ sơn mài khảm kim.
Trần Kiêu tiếp tục: "Đúng vậy, bộ phim đó cũng là Lộ Nam ở Hoa An làm trung gian thúc đẩy, cấy quảng cáo vào rất tự nhiên, kế tiếp tuyên truyền quảng cáo cũng rất xảo diệu."
Lúc nói những lời này, vẻ mặt anh có chung vinh dự.
Chủ tịch Thẩm lộ vẻ suy tư nhìn con trai.
Bà nội Trần Kiêu thì cái hiểu cái không "a" một tiếng.
Chương trình bắt đầu.
Chương trình có phong cách cố định, cũng không cần dùng tới hội trường quá lớn, cho nên mở màn, bà nội Trần Kiêu có phần thất vọng: "Hội trường có phải bé quá rồi không? Hi Nghiêu à, biết trước thế này sao không bảo với bà một câu, bà nội cho cháu thêm tiền, cháu có thể chọn sảnh hội trường xa hoa hơn nữa."
Ông cụ ngồi cạnh bà "suỵt" một cái: "Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, đừng lải nhải nữa."
Hội trường dù không lớn, nhưng bố trí rất tinh xảo.
Rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên hiện diện khắp hội trường, màu sắc chỉnh thể cũng lấy xanh đen làm chủ, màu vàng làm phụ.
MC, nhà tuyển dụng, khách mời đặc biệt sử dụng mic đều có logo rượu Hài Hòa.
Ly nước, giấy bút văn phòng phẩm... sử dụng trong hội trường toàn bộ đều là vật liệu rượu Hài Hòa.
Những thứ này tất cả đều do Lộ Nam dặn dò cấp dưới thực hiện, cuối cùng cô xét duyệt thông qua phương án trang trí.
MC của chương trình là MC top đầu đài BK, bởi vì có CCTV đè nặng, vị MC này không mấy nổi tiếng trong cả nước, nhưng bản lĩnh vẫn siêu quần.
Chủ tịch Thẩm ngồi trên sofa, thân thể bây giờ tốt hơn nhiều so với nửa năm trước, mắt không lệch, chỉ là nói chuyện và bước đi vẫn phải từ tốn, ông ấy nhìn hơn nửa tiếng, mở miệng khẳng định: "MC này nói năng rất có trình độ."
"Đúng vậy, Lộ Nam đưa ra yêu cầu, MC nói chuyện phải khôi hài nhưng không được thiếu sắc bén, có điều thần thái, giọng nói, từ ngữ đều phải thể hiện sự tôn trọng cơ bản dành cho ứng viên, cô ấy và công ty sản xuất xem rất nhiều chương trình trên đài BK, tốn thời gian rất lâu mới tìm được vị MC này." Trần Kiêu nhấn mạnh: "Dùng tốt, còn hời."
Bà nội Trần Kiêu lập tức cổ vũ: "Ai ui, Hi Nghiêu chúng ta lớn thật rồi, còn biết tiết kiệm tiền."
Dường như người vừa ghét bỏ hội trường bé tí không phải bà ấy.
Đàn ông nhà họ Thẩm đều thói quen bà nội chiều cháu.
Nhìn phần sau chương trình, sắc mặt nghiêm túc thường thấy trên mặt Chủ tịch Thẩm cũng thả lỏng hơn: "Chương trình này, làm rất tốt. Nhưng chương trình kiểu này thu hút khán giả có hạn, chắc sẽ khó mở rộng khán giả phải không? Có thể đạt được hiệu quả mong muốn không? Có thể thu hồi tài trợ không?"
"Cha yên tâm, con đã trình xin một phần chi phí tuyên truyền, phần chi phí này sẽ không quá nhiều. Tháng sau ĐH bắt đầu kỳ tuyển dụng mùa thu, chương trình này vừa vặn có thể mượn đông phong, mấy kỳ sau sẽ xuất hiện những thí sinh xuất thân trường top đầu, thêm cả những ứng viên đã có kinh nghiệm xã hội nhất định, cố gắng đa dạng hóa, nổi bật sự thú vị, để người xem có cảm giác đồng cảm tham dự hơn." Trần Kiêu từ tốn giải thích: "Còn hiệu quả mong muốn - con và Lộ Nam nhất trí cho rằng kỳ đầu vẫn ở giai đoạn chuẩn bị, nếu kết hợp với phương án marketing, phải bắt đầu từ kỳ thứ , xem tỷ suất người xem và số lượng phát sóng."
Trần Kiêu nói năng rõ ràng.
Chủ tịch Thẩm chậm rãi nói: "Thủ pháp marketing này, không giống thói quen của tổng bộ, cũng không phải phong cách của con."
Trần Kiêu cũng không giấu diếm: "Là đề nghị của Lộ Nam. Kỳ thực ban nãy bà nội nói tới phim "Chu kim sơn", mảng makerting cũng có công lao của Lộ Nam..."
"Cha biết, cha nhớ, không cần nhắc lại." Không đợi Trần Kiêu nói xong, Chủ tịch Thẩm đã xen ngang, đổi đề tài: "Cha nghe nói, Thẩm Hi Âm muốn tới BK. Sao, nó định tới ban Thị trường nước ngoài?"
Cha ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn rõ chuyện công ty như lòng bàn tay, Trần Kiêu không hề cảm thấy kỳ quái.
Anh có thể hiểu tâm trạng buồn rầu nôn nóng của cha bây giờ, cho nên không tức giận khi bị xen ngang, ngược lại kiên nhẫn trả lời: "Đúng vậy, con bé chắc sẽ xuất hiện ở kỳ thứ hoặc thứ trong chương trình."
"Con tham dự giai đoạn đầu, vì tránh hiềm nghi?" Chủ tịch Thẩm hỏi.
Trần Kiêu lắc đầu, khách quan nói: "Không phải, chỉ là năng lực tổng hợp của em ấy không quá nổi bật, mấy kỳ đầu cần sự đặc sắc, mới có thể hấp dẫn khán giả và tạo đề tài từ ứng viên."
Chủ tịch Thẩm ngẩn người, sau đó gật đầu: "Con nói đúng."
Ánh mắt ông ấy ảm đạm vài phần, chắc là cảm nhận được sự hữu tâm vô lực, cảm nhận được dần dần không theo kịp thời đại.
Bà nội Trần Kiêu lặng lẽ quay sang xem bạn già, nháy mắt.
Ông nội Trần Kiêu chỉ coi như không biết.
"Hi Nghiêu, ban nãy cháu nhắc tới mấy lần Lộ Nam Lộ Nam, Lộ Nam này giỏi giang thế sao? Là nam hay nữ?" Bà nội Trần Kiêu hết cách, chỉ có thể tự ra ngựa, lên tiếng ngắt lời.
"Là con gái." Trần Kiêu cười nhẹ: "Là một cô gái trẻ tuổi nhưng rất xuất sắc."